Chương 31: Gặp mặt
Xuân Phong Dao
06/03/2022
Phản ứng đầu tiên của trợ lí không phải là nghe nhầm, mà là mất luôn khả năng phản ứng lại.
Sau vài giây thất thần, anh ta kinh ngạc hỏi: "Gì cơ?"
Ân Vinh Lan: "Lúc bộ phim mạng kia được chiếu, cậu ấy bất bình hộ tôi."
Trợ lí nuốt nước bọt: "Sau đó thì sao?"
Ân Vinh Lan thờ ơ nói: "Cậu ấy tìm được một nhà đầu tư, lăng xê cho tôi lên vai chính."
Nếu như người được nâng đỡ không phải là sếp của mình, trợ lí nhất định sẽ cảm thán trước tình bạn đẹp đẽ này của hai người.
Hít một hơi thật sâu, anh ta cẩn thận hỏi: "Tiếp theo ngài định làm gì?"
Ân Vinh Lan nhìn anh ta với ánh mắt bình tĩnh nhưng lại có thể khiến cho người ta e sợ.
Trợ lí cố gắng hết sức khống chế biểu cảm của mình, thầm nghĩ hay là anh đang hỏi ý kiến của mình.
Cũng may Ân Vinh Lan không gây khó dễ thêm, anh ước tính một chút hậu quả sau khi ngả bài rồi hỏi: "Ví dụ như cậu toàn tâm toàn ý giúp đỡ bạn mình nhưng lại phát hiện thật ra đối phương rất giàu có, vậy cậu sẽ làm gì?"
Trợ lí vội vàng nói: "Đầu tiên tôi sẽ thử nghĩ coi bạn mình có nỗi khổ gì trong lòng, xem... "
Giọng của Ân Vinh Lan hơi lạnh đi "Nói thật. "
Bỏ mấy câu trả lời tiêu chuẩn đi, trợ lí nói chắc như đinh đóng cột: "Nghỉ chơi."
Trong bầu không khí ngột ngạt này nhất thời thôi thúc người ta có ý muốn bỏ chạy. Trợ lí miễn cưỡng mở lời: "Cũng không phải hết cách, ít nhất gần đây ngài cũng không có bận rộn lắm."
Sắp nghỉ tết âm lịch, việc kết toán cuối năm đã hoàn thành trước thời hạn, hơn nữa thường thường công ty vào quý một hằng năm cũng không bận rộn lắm.
Trong khoảng thời gian này, dù tổng giám đốc có đi quay phim thì vẫn còn dư thời gian.
Nghĩ tới đây, cấp dưới thầm than trong lòng: Ý trời cả rồi.
Ân Vinh Lan không lên tiếng, tâm trí trôi dạt từ từ nghĩ ra được biện pháp.
Trước khi anh kịp thực hiện biện pháp ấy thì Trần Trản đã gửi tin nhắn báo về nhà an toàn, nhân tiện đề cập đến việc cậu sẽ ăn tối với nhà đầu tư vào thứ sáu tuần tới.
Trần Trản không phải là kiểu người chủ động nhắn tin báo bình an, vì vậy thông tin mấu chốt nằm ở phía sau.
Ân Vinh Lan từ bỏ ý nghĩ tìm người liên lạc với Lâm Trì Ngang, ánh mắt anh khẽ động: "Vừa hay bớt một việc cho mình."
Mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Trần Trản bắt đầu lên kế hoạch cho cuốn tiểu thuyết thứ hai.
Bên ngoài có rất nhiều người mua sắm đồ Tết, bạn bè người thân của nguyên chủ đã không còn liên lạc từ lâu nên cậu không phải phiền não về vấn đề đó.
Đang lúc câu văn tuôn ra dào dạt như suối bỗng ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào, Trần Trản nhìn qua mắt mèo, là ông cụ đang dắt theo một con chó to.
Trần Trản mở cửa: "Huấn luyện xong rồi ạ?"
Ông cụ vừa nhìn thấy cậu liền cười nói: "Ngoan hơn nhiều so với lúc trước. Ông định mang nó về thử hai ngày xem có được hay không đã."
Trần Trản nhớ đến mấy lần Ân Vinh Lan nhắc tới thành quả huấn luyện nó toàn là ăn nhiều với ăn nhanh, không khỏi nhìn chằm chằm vào ông cụ một lúc lâu: "Rồi ông sẽ hối hận."
Nói xong cậu lắc đầu đóng cửa lại.
Khi tập trung làm việc dường như tốc độ di chuyển của kim đồng hồ cũng xoay nhanh hơn.
Chỉ là sửa lại đại cương mấy ngàn chữ nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, sắc trời đã tối thêm mấy phần.
Trần Trản đứng bên cửa sổ, dưới lầu chỉ còn vài ba cái đèn đường hiếm hoi tỏa ra luồng sáng ảm đạm, miễn cưỡng rọi sáng một đoạn đường nhỏ. Bỗng nhiên, tầm mắt cậu dừng lại ở một nơi nào đó, rồi lại yên lặng dời mắt, nhìn xuống một vũng bùn lầy lội sau khi tuyết tan dưới bụi cây.
Sau khi đứng khoảng hai phút, Trần Trản ném chìa khóa vào trong túi và gõ cửa phòng đối diện.
Ông cụ nhếch môi: "Đến ăn chực hả bây?"
Trần Trản: "Cháu muốn đi dạo gần nhà, tiện thể giúp ông dắt chó đi dạo luôn."
Nghe đến đây, sắc mặt của ông cụ đột nhiên thay đổi: "Tốt nhất là thả cho nó ra ngoài chạy một lúc." Dừng một chút, giọng ông cụ lộ ra vẻ bất lực: "Ông chưa từng thấy con chó nào ăn nhiều như vậy. "
Trần Trản nhận lấy dây xích chó trên tay ông cụ, chậm rãi bước xuống lầu.
Con chó bướng bỉnh mấy lần cưỡng ép kéo chủ chạy mấy vòng, nhưng đều thất bại toàn tập.
Trần Trản không chọn đi vòng quanh tiểu khu như mọi khi mà mà đi đúng đường cái từ đây sang kia. (?)
Mùa đông trời tối sớm, khi cậu trở về đã hơn mười giờ tối, ông cụ ngáp một cái, không nhịn được hỏi: "Sao mày đi lâu vậy? "
Trần Trản cười không nói.
Tù tì ba ngày liền, dù sớm hay muộn Trần Trản đều kiên trì dắt chó đi dạo mỗi ngày. Mấy chương gần đây của nội dung tương đối lương thiện nên không lên hot search. Bất kể là đối với cậu hay đông đảo cư dân mạng đều coi đây là khoảng thời gian yên tĩnh.
Sáng ngày thứ tư, ông cụ ăn cơm xong sớm rồi chờ Trần Triển đến đón chó, nhưng hôm nay lại không có động tĩnh gì.
Ông mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng sang gõ cửa nhà cậu, nhưng không có phản hồi, tựa như không có ai ở nhà.
Đến tận trưa vẫn không thấy bóng dáng Trần Trản, ông cụ không khỏi có chút lo lắng, gọi điện cho Ân Vinh Lan rồi kể rõ tình hình.
Ân Vinh Lan cau mày, gọi Trần Trản mấy cuộc nhưng không có ai nghe máy. Vừa định phái người đi tìm anh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức mở Weibo.
Không cần cất công tìm làm chi, bởi tên của Trần Trản đã vững vàng treo trên hotsearch.
Số lượng xem mỗi phút của hastag #Trần Trản rơi lệ sau song sắt # đang tăng vọt.
Đoạn video do một người qua đường đăng tải trên mạng, rất mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận ra đấy là Trần Trản. Trong hình, đối phương vừa bước vào đồn cảnh sát.
[Bảy Giây: Hóng drama, hắn lại làm cái gì vậy?]
Có fan đăng lịch trình của Khương Dĩnh bên dưới, ít nhất thì ngoài mặt hai người không có liên quan gì nhau, khả năng Trần Trản vào đồn cảnh sát do cô không lớn.
Đủ các kiểu suy đoán đều ở trong đó, bởi vì cuộc gặp gỡ trong đêm của Trần Trản với Khương Dĩnh cùng Lâm Trì Ngang mấy hôm trước đến giờ vẫn chưa rõ thực hư ra sao. Có kẻ tự xưng là biết chuyện bảo rằng thực ra Trần Trản có mối quan hệ không đứng đắn với Lâm Trì Ngang từ mấy năm trước, nhiều lần uy hiếp đối phương phải cung cấp tiền cho mình, Lâm Trì Ngang bị bức ép quá mức nên cực chẳng đã mới phải dùng tội danh lừa dối để báo cảnh sát.
Sau khi nhận được hàng chục nghìn lượt thích, blogger này đã chủ động xóa bài viết, trong mắt của nhiều cư dân mạng thì chuyện này chắc hẳn là thật rồi.
Tuy rằng Ân Vinh Lan không biết đầu đuôi ra sao, nhưng rõ ràng suy đoán trên mạng là không có logic. Sau khi nhìn chằm chằm vào hot search hồi lâu, anh đột nhiên lắc đầu cười, bất luận sự thật là gì đi nữa thì người chịu thiệt chắc chắn không phải là Trần Trản.
Mỗi người nói một kiểu, đến tận đêm khuya, đương sự mới rề rề ung dung trả lời lại: Gặp fan cuồng, ngày nào cũng bị theo dõi, vì để bảo đảm an toàn cá nhân nên đã báo cảnh sát.
Cũng đăng kèm theo vài hình ảnh. Bức ảnh nhìn như chỉ là tự sướng với chú chó, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy góc ảnh nào cũng có một bóng người. Mặc dù Trần Trản đã che mờ, nhưng đối phương luôn xuất hiện trong ống kính ở các thời gian khác nhau, điều này không khỏi khiến cho người ta sợ hãi.
[Tóc của Maria: Đờ mờ! Đúng là nếu có thể sống lâu thì chuyện gì cũng có thể thấy được.]
[Huyền Kình: Tẩy chay chụp trộm, có thể không yêu nhưng xin đừng làm tổn thương... Xin lỗi, tôi lỡ cười.]
[zuk: Không hiểu sao có cảm giác vui sướng ghê á. Trần Trản vậy mà cũng có ngày gặp phải fan cuồng. @Khương Dĩnh, gieo nhân nào gặt quả nấy chị nhờ.]
Năm đó Trần Trản theo đuổi ngôi sao, từ theo dõi đến chụp trộm, cuối cùng còn cuồng đến mức viết thư khủng bố, thành công tự gói bản thân vào cục cảnh sát. Có ai ngờ được fan cuồng cũng có ngày gặp fan cuồng mình.
Đông đảo cư dân mạng lập tức tổng kết rằng tốt hơn hết là đừng bao giờ làm chuyện xấu, dù sao người làm việc gì cũng đều có trời cao chứng giám.
Bị hù đến mức phải báo cảnh sát, có thể tưởng tượng ra được Trần Trản đã cảm thấy sợ hãi đến mức nào trước hành vi đeo đuổi mất lý trí của fan cuồng.
Mà đối tượng mà bọn họ đang cực kỳ thổn thức đau lòng hộ lại không run sợ như dự đoán. Giờ phút này Trần Trản vừa mới về đến nhà không lâu, đang tưới cây trong nhà.
[Hệ thống: Đo lường được giá trị tẩy trắng của kí chủ đang tăng mạnh.]
Trước đây Trần Trản đã thu được kha khá giá trị tẩy, được nó chủ động đề cập đến có thể thấy được thu hoạch lần này quả thực rất đa dạng.
[Hệ thống: Giá trị tẩy trắng nhận được từ từ lòng đồng cảm của cư dân mạng.]
"Không liên quan đến chuyện này." Khung nền màu xanh lá cây làm nổi bật lên ngón tay đang nghịch hoa lá của Trần Trản trông cực kì lung linh: "Hại người với bị pháp luật trừng phạt, có rất nhiều chỗ không công bằng."
Nguyên chủ mặc dù đã vào cục cảnh sát mấy lần nhưng không có nghĩa là xóa bỏ được toàn bộ tội lỗi đã làm.
Bây giờ có được sự đồng cảm mới miễn cưỡng giúp giảm bớt chút ít ác cảm trong lòng một số người.
Ở một mức độ nào đó, việc gặp phải fan cuồng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Chờ cậu dọn dẹp nhà xong mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động của mình, hầu hết là của Ân Vinh Lan. Trần Trản dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi chốc lát rồi mới gọi lại cho anh.
Bên kia nhấc máy rất nhanh, Trần Trản hỏi trêu: "Đang chơi điện thoại di động à?"
Ân Vinh Lan ừm một tiếng: "Xem tin tức liên quan tới cậu."
Trần Trản ho khan vài tiếng, trầm tư nói: "Đừng quên bữa tiệc tối mai."
"Được." Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: "Đừng tắt tiếng điện thoại của cậu."
Trần Trản nở nụ cười: "Sáng nay tôi vội đến đồn cảnh sát, quên mang theo." Cuối cùng cậu nói thêm: "Lần sau tôi sẽ chú ý."
Thời điểm nói chuyện trong mắt cậu lóe lên một tia vui vẻ, cảm giác được người khác quan tâm rất mới mẻ.
Ngày hôm sau, vì để kịp bữa tiệc tối nay Trần Trản phải dậy sớm cập nhật kênh sách nói.
Sau khi mọi việc được xử lý xong, thì thời gian đã lặng lẽ trôi qua nửa ngày.
Trong thành phố chưa bao giờ thiếu chỗ để đốt tiền, địa điểm tối nay do nhà đầu tư chọn, những khách sạn được chọn đều rất sang trọng xa xỉ.
Lần đầu tiên Trần Trản thấy Lâm Trì Ngang cẩn thận như vậy, cho dù đây chỉ là một bộ phim nhỏ, hắn cũng không vung tay lên trực tiếp chuyển tiền luôn. Mà thay vào đó hắn lại tìm hai ba đối tác, tuy lợi nhuận hắn nhận được rất thấp lại nhưng có thể giảm bớt vài phần rủi ro.
Khi cậu đến, Ân Vinh Lan đang đứng trước cửa khách sạn.
"Sao anh không vào?"
Ân Vinh Lan: "Chờ cậu."
Rất hiếm khi Trần Trản thấy anh rụt rè, dù sao cậu vẫn cảm thấy như vậy không giống với tác phong của anh.
Ngay trước khi bước vào, Ân Vinh Lan đột nhiên nói: "Cậu có nhìn thấy hiệu thuốc khi đến không?"
Trần Trản đi xe buýt đến, cũng có chú ý xung quanh, gật đầu.
Ân Vinh Lan trầm giọng nói hai câu.
"Thuốc giải rượu?" Trần Trản hơi giật mình: "Cái này có cần thiết không?"
Ân Vinh Lan nghiêm mặt nói: "Phòng trước vẫn hơn."
Trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng Trần Trản vẫn xoay người bước ra ngoài.
Mãi đến khi bóng lưng cậu khuất dần anh mới theo phục vụ đi vào phòng riêng đặt trước.
Do rắc rối của việc bị chụp trộm, cho nên Lâm Trì Ngang đã đặc biệt chọn một khách sạn có tính bảo mật cao. Lúc này, những người khác đã ngồi đủ trong phòng, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh chủ động gợi đề tài, giữa những hàng chữ đều là những lời khen có cánh.
Giọng điệu của người đàn ông ngồi bên kia tương đối bình thường, gia thế ông hiểm hách, nay đến đưa con trai đến gặp Lâm Trì Ngang chủ yếu là để chuẩn bị cho việc kế thừa sau này.
Thiếu niên khoảng chừng hai mươi, thiếu kiên nhẫn, tuy rằng còn có mười phút mới đến giờ hẹn nhưng cậu ta đã bắt đầu phàn nàn: "Còn chưa tới nữa, đã mấy giờ rồi."
Giữa lúc cậu ta đang nói, cửa phòng mở ra.
Người đàn ông lớn tuổi mặt không chút biểu tình lập tức sững sờ, vô thức nhìn Lâm Trì Ngang: "Tổng giám đốc Ân cũng tham gia đầu tư bộ phim này à?"
Lâm Trì Ngang nhíu mày lại, ánh mắt hơi trầm xuống.
Ân Vinh Lan đứng bất động tại chỗ chờ hắn trả lời.
Lâm Trì Ngang suy nghĩ rất nhanh, liên tưởng đến sự việc bảo mẫu lần trước, vẻ mặt hắn phức tạp: "Nhân vật chính của bộ phim mới mà Trần Trản muốn giới thiệu là anh?"
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí của toàn bộ lô ghế riêng trở nên tế nhị.
Lúc này Ân Vinh Lan mới kéo một cái ghế gần đó ra rồi ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."
Thiếu niên không dám xen vào, cậu ta cũng biết được thân phận của Ân Vinh Lan, vẻ mặt khó hiểu nhìn cha mình.
Giờ phút này chỉ có Lâm Trì Ngang có thể chứng thực, người trung niên nhìn hắn, người phía sau chế nhạo: "Không chừng là do người nào đó chơi trò chủ tịch giả nghèo."
Một câu nói tiết lộ một lượng thông tin khổng lồ.
Người trẻ tuổi có năng lực tiếp thu rất cao, thiếu niên nhanh chóng hiểu ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Biểu cảm Ân Vinh Lan khiến người khác khó đoán, qua nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: "Lát nữa hy vọng các vị có thể phối hợp với tôi."
Thiếu niên tuân thủ nguyên tắc không hiểu thì hỏi: "Chúng ta cần phải làm gì cơ?"
"Còn có thể làm cái gì nữa?" Lâm Trì Ngang cúi đầu nhấp một ngụm nước, kìm lại thâm ý sâu xa trong mắt, trước khi Ân Vinh Lan nói đã cong khóe môi cất lời trước: "Cả đám diễn kịch chứ làm gì."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Trì Ngang:...Đúng là một "vở kịch lớn của năm".
Thiếu niên: Hay là chúng ta kéo hết mấy người biết chuyện vào một group chat, mỗi người tự thiết lập tính cách nhân vật của mình?
Ba ngày sau, group chat "Bộ phim Tổng giám đốc khổ tình" chính thức được thành lập.
Lâm Trì Ngang: Tôi là một công cụ hình người không có tình cảm.
Thiếu niên: Tôi là phú nhị đại công tử bột, lúc cần thiết thì vênh váo hung hăng, thúc đẩy tình cảm đôi bên.
Trợ lí: Tôi là một cục gạch, xếp theo yêu cầu của ông chủ.
Ông cụ nhà đối diện: Đừng hỏi, tôi là bà mối.
Sau vài giây thất thần, anh ta kinh ngạc hỏi: "Gì cơ?"
Ân Vinh Lan: "Lúc bộ phim mạng kia được chiếu, cậu ấy bất bình hộ tôi."
Trợ lí nuốt nước bọt: "Sau đó thì sao?"
Ân Vinh Lan thờ ơ nói: "Cậu ấy tìm được một nhà đầu tư, lăng xê cho tôi lên vai chính."
Nếu như người được nâng đỡ không phải là sếp của mình, trợ lí nhất định sẽ cảm thán trước tình bạn đẹp đẽ này của hai người.
Hít một hơi thật sâu, anh ta cẩn thận hỏi: "Tiếp theo ngài định làm gì?"
Ân Vinh Lan nhìn anh ta với ánh mắt bình tĩnh nhưng lại có thể khiến cho người ta e sợ.
Trợ lí cố gắng hết sức khống chế biểu cảm của mình, thầm nghĩ hay là anh đang hỏi ý kiến của mình.
Cũng may Ân Vinh Lan không gây khó dễ thêm, anh ước tính một chút hậu quả sau khi ngả bài rồi hỏi: "Ví dụ như cậu toàn tâm toàn ý giúp đỡ bạn mình nhưng lại phát hiện thật ra đối phương rất giàu có, vậy cậu sẽ làm gì?"
Trợ lí vội vàng nói: "Đầu tiên tôi sẽ thử nghĩ coi bạn mình có nỗi khổ gì trong lòng, xem... "
Giọng của Ân Vinh Lan hơi lạnh đi "Nói thật. "
Bỏ mấy câu trả lời tiêu chuẩn đi, trợ lí nói chắc như đinh đóng cột: "Nghỉ chơi."
Trong bầu không khí ngột ngạt này nhất thời thôi thúc người ta có ý muốn bỏ chạy. Trợ lí miễn cưỡng mở lời: "Cũng không phải hết cách, ít nhất gần đây ngài cũng không có bận rộn lắm."
Sắp nghỉ tết âm lịch, việc kết toán cuối năm đã hoàn thành trước thời hạn, hơn nữa thường thường công ty vào quý một hằng năm cũng không bận rộn lắm.
Trong khoảng thời gian này, dù tổng giám đốc có đi quay phim thì vẫn còn dư thời gian.
Nghĩ tới đây, cấp dưới thầm than trong lòng: Ý trời cả rồi.
Ân Vinh Lan không lên tiếng, tâm trí trôi dạt từ từ nghĩ ra được biện pháp.
Trước khi anh kịp thực hiện biện pháp ấy thì Trần Trản đã gửi tin nhắn báo về nhà an toàn, nhân tiện đề cập đến việc cậu sẽ ăn tối với nhà đầu tư vào thứ sáu tuần tới.
Trần Trản không phải là kiểu người chủ động nhắn tin báo bình an, vì vậy thông tin mấu chốt nằm ở phía sau.
Ân Vinh Lan từ bỏ ý nghĩ tìm người liên lạc với Lâm Trì Ngang, ánh mắt anh khẽ động: "Vừa hay bớt một việc cho mình."
Mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Trần Trản bắt đầu lên kế hoạch cho cuốn tiểu thuyết thứ hai.
Bên ngoài có rất nhiều người mua sắm đồ Tết, bạn bè người thân của nguyên chủ đã không còn liên lạc từ lâu nên cậu không phải phiền não về vấn đề đó.
Đang lúc câu văn tuôn ra dào dạt như suối bỗng ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào, Trần Trản nhìn qua mắt mèo, là ông cụ đang dắt theo một con chó to.
Trần Trản mở cửa: "Huấn luyện xong rồi ạ?"
Ông cụ vừa nhìn thấy cậu liền cười nói: "Ngoan hơn nhiều so với lúc trước. Ông định mang nó về thử hai ngày xem có được hay không đã."
Trần Trản nhớ đến mấy lần Ân Vinh Lan nhắc tới thành quả huấn luyện nó toàn là ăn nhiều với ăn nhanh, không khỏi nhìn chằm chằm vào ông cụ một lúc lâu: "Rồi ông sẽ hối hận."
Nói xong cậu lắc đầu đóng cửa lại.
Khi tập trung làm việc dường như tốc độ di chuyển của kim đồng hồ cũng xoay nhanh hơn.
Chỉ là sửa lại đại cương mấy ngàn chữ nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, sắc trời đã tối thêm mấy phần.
Trần Trản đứng bên cửa sổ, dưới lầu chỉ còn vài ba cái đèn đường hiếm hoi tỏa ra luồng sáng ảm đạm, miễn cưỡng rọi sáng một đoạn đường nhỏ. Bỗng nhiên, tầm mắt cậu dừng lại ở một nơi nào đó, rồi lại yên lặng dời mắt, nhìn xuống một vũng bùn lầy lội sau khi tuyết tan dưới bụi cây.
Sau khi đứng khoảng hai phút, Trần Trản ném chìa khóa vào trong túi và gõ cửa phòng đối diện.
Ông cụ nhếch môi: "Đến ăn chực hả bây?"
Trần Trản: "Cháu muốn đi dạo gần nhà, tiện thể giúp ông dắt chó đi dạo luôn."
Nghe đến đây, sắc mặt của ông cụ đột nhiên thay đổi: "Tốt nhất là thả cho nó ra ngoài chạy một lúc." Dừng một chút, giọng ông cụ lộ ra vẻ bất lực: "Ông chưa từng thấy con chó nào ăn nhiều như vậy. "
Trần Trản nhận lấy dây xích chó trên tay ông cụ, chậm rãi bước xuống lầu.
Con chó bướng bỉnh mấy lần cưỡng ép kéo chủ chạy mấy vòng, nhưng đều thất bại toàn tập.
Trần Trản không chọn đi vòng quanh tiểu khu như mọi khi mà mà đi đúng đường cái từ đây sang kia. (?)
Mùa đông trời tối sớm, khi cậu trở về đã hơn mười giờ tối, ông cụ ngáp một cái, không nhịn được hỏi: "Sao mày đi lâu vậy? "
Trần Trản cười không nói.
Tù tì ba ngày liền, dù sớm hay muộn Trần Trản đều kiên trì dắt chó đi dạo mỗi ngày. Mấy chương gần đây của nội dung tương đối lương thiện nên không lên hot search. Bất kể là đối với cậu hay đông đảo cư dân mạng đều coi đây là khoảng thời gian yên tĩnh.
Sáng ngày thứ tư, ông cụ ăn cơm xong sớm rồi chờ Trần Triển đến đón chó, nhưng hôm nay lại không có động tĩnh gì.
Ông mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng sang gõ cửa nhà cậu, nhưng không có phản hồi, tựa như không có ai ở nhà.
Đến tận trưa vẫn không thấy bóng dáng Trần Trản, ông cụ không khỏi có chút lo lắng, gọi điện cho Ân Vinh Lan rồi kể rõ tình hình.
Ân Vinh Lan cau mày, gọi Trần Trản mấy cuộc nhưng không có ai nghe máy. Vừa định phái người đi tìm anh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức mở Weibo.
Không cần cất công tìm làm chi, bởi tên của Trần Trản đã vững vàng treo trên hotsearch.
Số lượng xem mỗi phút của hastag #Trần Trản rơi lệ sau song sắt # đang tăng vọt.
Đoạn video do một người qua đường đăng tải trên mạng, rất mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận ra đấy là Trần Trản. Trong hình, đối phương vừa bước vào đồn cảnh sát.
[Bảy Giây: Hóng drama, hắn lại làm cái gì vậy?]
Có fan đăng lịch trình của Khương Dĩnh bên dưới, ít nhất thì ngoài mặt hai người không có liên quan gì nhau, khả năng Trần Trản vào đồn cảnh sát do cô không lớn.
Đủ các kiểu suy đoán đều ở trong đó, bởi vì cuộc gặp gỡ trong đêm của Trần Trản với Khương Dĩnh cùng Lâm Trì Ngang mấy hôm trước đến giờ vẫn chưa rõ thực hư ra sao. Có kẻ tự xưng là biết chuyện bảo rằng thực ra Trần Trản có mối quan hệ không đứng đắn với Lâm Trì Ngang từ mấy năm trước, nhiều lần uy hiếp đối phương phải cung cấp tiền cho mình, Lâm Trì Ngang bị bức ép quá mức nên cực chẳng đã mới phải dùng tội danh lừa dối để báo cảnh sát.
Sau khi nhận được hàng chục nghìn lượt thích, blogger này đã chủ động xóa bài viết, trong mắt của nhiều cư dân mạng thì chuyện này chắc hẳn là thật rồi.
Tuy rằng Ân Vinh Lan không biết đầu đuôi ra sao, nhưng rõ ràng suy đoán trên mạng là không có logic. Sau khi nhìn chằm chằm vào hot search hồi lâu, anh đột nhiên lắc đầu cười, bất luận sự thật là gì đi nữa thì người chịu thiệt chắc chắn không phải là Trần Trản.
Mỗi người nói một kiểu, đến tận đêm khuya, đương sự mới rề rề ung dung trả lời lại: Gặp fan cuồng, ngày nào cũng bị theo dõi, vì để bảo đảm an toàn cá nhân nên đã báo cảnh sát.
Cũng đăng kèm theo vài hình ảnh. Bức ảnh nhìn như chỉ là tự sướng với chú chó, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy góc ảnh nào cũng có một bóng người. Mặc dù Trần Trản đã che mờ, nhưng đối phương luôn xuất hiện trong ống kính ở các thời gian khác nhau, điều này không khỏi khiến cho người ta sợ hãi.
[Tóc của Maria: Đờ mờ! Đúng là nếu có thể sống lâu thì chuyện gì cũng có thể thấy được.]
[Huyền Kình: Tẩy chay chụp trộm, có thể không yêu nhưng xin đừng làm tổn thương... Xin lỗi, tôi lỡ cười.]
[zuk: Không hiểu sao có cảm giác vui sướng ghê á. Trần Trản vậy mà cũng có ngày gặp phải fan cuồng. @Khương Dĩnh, gieo nhân nào gặt quả nấy chị nhờ.]
Năm đó Trần Trản theo đuổi ngôi sao, từ theo dõi đến chụp trộm, cuối cùng còn cuồng đến mức viết thư khủng bố, thành công tự gói bản thân vào cục cảnh sát. Có ai ngờ được fan cuồng cũng có ngày gặp fan cuồng mình.
Đông đảo cư dân mạng lập tức tổng kết rằng tốt hơn hết là đừng bao giờ làm chuyện xấu, dù sao người làm việc gì cũng đều có trời cao chứng giám.
Bị hù đến mức phải báo cảnh sát, có thể tưởng tượng ra được Trần Trản đã cảm thấy sợ hãi đến mức nào trước hành vi đeo đuổi mất lý trí của fan cuồng.
Mà đối tượng mà bọn họ đang cực kỳ thổn thức đau lòng hộ lại không run sợ như dự đoán. Giờ phút này Trần Trản vừa mới về đến nhà không lâu, đang tưới cây trong nhà.
[Hệ thống: Đo lường được giá trị tẩy trắng của kí chủ đang tăng mạnh.]
Trước đây Trần Trản đã thu được kha khá giá trị tẩy, được nó chủ động đề cập đến có thể thấy được thu hoạch lần này quả thực rất đa dạng.
[Hệ thống: Giá trị tẩy trắng nhận được từ từ lòng đồng cảm của cư dân mạng.]
"Không liên quan đến chuyện này." Khung nền màu xanh lá cây làm nổi bật lên ngón tay đang nghịch hoa lá của Trần Trản trông cực kì lung linh: "Hại người với bị pháp luật trừng phạt, có rất nhiều chỗ không công bằng."
Nguyên chủ mặc dù đã vào cục cảnh sát mấy lần nhưng không có nghĩa là xóa bỏ được toàn bộ tội lỗi đã làm.
Bây giờ có được sự đồng cảm mới miễn cưỡng giúp giảm bớt chút ít ác cảm trong lòng một số người.
Ở một mức độ nào đó, việc gặp phải fan cuồng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Chờ cậu dọn dẹp nhà xong mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động của mình, hầu hết là của Ân Vinh Lan. Trần Trản dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi chốc lát rồi mới gọi lại cho anh.
Bên kia nhấc máy rất nhanh, Trần Trản hỏi trêu: "Đang chơi điện thoại di động à?"
Ân Vinh Lan ừm một tiếng: "Xem tin tức liên quan tới cậu."
Trần Trản ho khan vài tiếng, trầm tư nói: "Đừng quên bữa tiệc tối mai."
"Được." Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: "Đừng tắt tiếng điện thoại của cậu."
Trần Trản nở nụ cười: "Sáng nay tôi vội đến đồn cảnh sát, quên mang theo." Cuối cùng cậu nói thêm: "Lần sau tôi sẽ chú ý."
Thời điểm nói chuyện trong mắt cậu lóe lên một tia vui vẻ, cảm giác được người khác quan tâm rất mới mẻ.
Ngày hôm sau, vì để kịp bữa tiệc tối nay Trần Trản phải dậy sớm cập nhật kênh sách nói.
Sau khi mọi việc được xử lý xong, thì thời gian đã lặng lẽ trôi qua nửa ngày.
Trong thành phố chưa bao giờ thiếu chỗ để đốt tiền, địa điểm tối nay do nhà đầu tư chọn, những khách sạn được chọn đều rất sang trọng xa xỉ.
Lần đầu tiên Trần Trản thấy Lâm Trì Ngang cẩn thận như vậy, cho dù đây chỉ là một bộ phim nhỏ, hắn cũng không vung tay lên trực tiếp chuyển tiền luôn. Mà thay vào đó hắn lại tìm hai ba đối tác, tuy lợi nhuận hắn nhận được rất thấp lại nhưng có thể giảm bớt vài phần rủi ro.
Khi cậu đến, Ân Vinh Lan đang đứng trước cửa khách sạn.
"Sao anh không vào?"
Ân Vinh Lan: "Chờ cậu."
Rất hiếm khi Trần Trản thấy anh rụt rè, dù sao cậu vẫn cảm thấy như vậy không giống với tác phong của anh.
Ngay trước khi bước vào, Ân Vinh Lan đột nhiên nói: "Cậu có nhìn thấy hiệu thuốc khi đến không?"
Trần Trản đi xe buýt đến, cũng có chú ý xung quanh, gật đầu.
Ân Vinh Lan trầm giọng nói hai câu.
"Thuốc giải rượu?" Trần Trản hơi giật mình: "Cái này có cần thiết không?"
Ân Vinh Lan nghiêm mặt nói: "Phòng trước vẫn hơn."
Trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng Trần Trản vẫn xoay người bước ra ngoài.
Mãi đến khi bóng lưng cậu khuất dần anh mới theo phục vụ đi vào phòng riêng đặt trước.
Do rắc rối của việc bị chụp trộm, cho nên Lâm Trì Ngang đã đặc biệt chọn một khách sạn có tính bảo mật cao. Lúc này, những người khác đã ngồi đủ trong phòng, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh chủ động gợi đề tài, giữa những hàng chữ đều là những lời khen có cánh.
Giọng điệu của người đàn ông ngồi bên kia tương đối bình thường, gia thế ông hiểm hách, nay đến đưa con trai đến gặp Lâm Trì Ngang chủ yếu là để chuẩn bị cho việc kế thừa sau này.
Thiếu niên khoảng chừng hai mươi, thiếu kiên nhẫn, tuy rằng còn có mười phút mới đến giờ hẹn nhưng cậu ta đã bắt đầu phàn nàn: "Còn chưa tới nữa, đã mấy giờ rồi."
Giữa lúc cậu ta đang nói, cửa phòng mở ra.
Người đàn ông lớn tuổi mặt không chút biểu tình lập tức sững sờ, vô thức nhìn Lâm Trì Ngang: "Tổng giám đốc Ân cũng tham gia đầu tư bộ phim này à?"
Lâm Trì Ngang nhíu mày lại, ánh mắt hơi trầm xuống.
Ân Vinh Lan đứng bất động tại chỗ chờ hắn trả lời.
Lâm Trì Ngang suy nghĩ rất nhanh, liên tưởng đến sự việc bảo mẫu lần trước, vẻ mặt hắn phức tạp: "Nhân vật chính của bộ phim mới mà Trần Trản muốn giới thiệu là anh?"
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí của toàn bộ lô ghế riêng trở nên tế nhị.
Lúc này Ân Vinh Lan mới kéo một cái ghế gần đó ra rồi ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."
Thiếu niên không dám xen vào, cậu ta cũng biết được thân phận của Ân Vinh Lan, vẻ mặt khó hiểu nhìn cha mình.
Giờ phút này chỉ có Lâm Trì Ngang có thể chứng thực, người trung niên nhìn hắn, người phía sau chế nhạo: "Không chừng là do người nào đó chơi trò chủ tịch giả nghèo."
Một câu nói tiết lộ một lượng thông tin khổng lồ.
Người trẻ tuổi có năng lực tiếp thu rất cao, thiếu niên nhanh chóng hiểu ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Biểu cảm Ân Vinh Lan khiến người khác khó đoán, qua nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: "Lát nữa hy vọng các vị có thể phối hợp với tôi."
Thiếu niên tuân thủ nguyên tắc không hiểu thì hỏi: "Chúng ta cần phải làm gì cơ?"
"Còn có thể làm cái gì nữa?" Lâm Trì Ngang cúi đầu nhấp một ngụm nước, kìm lại thâm ý sâu xa trong mắt, trước khi Ân Vinh Lan nói đã cong khóe môi cất lời trước: "Cả đám diễn kịch chứ làm gì."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Trì Ngang:...Đúng là một "vở kịch lớn của năm".
Thiếu niên: Hay là chúng ta kéo hết mấy người biết chuyện vào một group chat, mỗi người tự thiết lập tính cách nhân vật của mình?
Ba ngày sau, group chat "Bộ phim Tổng giám đốc khổ tình" chính thức được thành lập.
Lâm Trì Ngang: Tôi là một công cụ hình người không có tình cảm.
Thiếu niên: Tôi là phú nhị đại công tử bột, lúc cần thiết thì vênh váo hung hăng, thúc đẩy tình cảm đôi bên.
Trợ lí: Tôi là một cục gạch, xếp theo yêu cầu của ông chủ.
Ông cụ nhà đối diện: Đừng hỏi, tôi là bà mối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.