Chương 103: Giữ vững đường lối đạo đức
Xuân Phong Dao
07/05/2024
Hệ thống không vui chút nào:【 Ăn trông nồi ngồi trông hướng, lương tâm kí chủ bị thiên cẩu xơi rồi à? 】
(thiên cẩu: con chó ăn trăng, ăn được cả trăng thì hiểu lương tâm của cậu Trản còn sót lại chút gì rồi đấy)
Trần Trản thẳng thắn cực kỳ, hiếm khi tốt tính tốt nết phân tích cho nó: “Tuy vị này được ta khâm định làm thái tử đông cung, nhưng xưa nay thái tử an ổn lên ngôi không nhiều.”
2
Hệ thống nghe lọt hơn nửa:【 Chết hai đứa mất tiêu rồi, không đủ chín được. 】
“Tiếc quá...”
Cảm giác tiếc nuối không hề thể hiện trên mặt, tiếng than thở mạnh mẽ dằn xuống đáy lòng.
Thanh niên không biết một hồi trao đổi của họ, phấn khởi nói: “Ba nuôi, có cần con làm gì không?”
Trần Trản nghĩ một chút: “Đi trốn ở nơi không người, chờ tôi chết.”
Thanh niên nét mặt cô đơn: “Thế phải chờ đến mấy chục năm.”
Trần Trản dịu dàng xoa cái đầu nhỏ: “Chờ càng lâu quả càng ngọt.”
Thanh niên cái hiểu cái không.
Trần Trản: “Tựa như rượu, ủ nhiều năm mới càng ngon càng thơm.”
Bị thuyết phục, thanh niên ngu ngơ quay người chuẩn bị mở cửa rời đi, người bên ngoài thấy cửa lạch cạch, lùi ra sau một bước, thu tay định gõ cửa.
Ân Vinh Lan mua không ít thứ, trừ đồ đã kí gửi, chủ yếu mang về đồ ăn... Lúc Trần Trản sáng tác thỉnh thoảng muốn ăn vặt, văn vẻ bảo là bổ sung đường, để thúc đẩy não tư duy.
Bốn mắt nhìn nhau, thanh niên nhớ lại nỗi sợ hãi lúc bị người này đòi kiểm tra thân phận. Vội vã móc ra một tấm danh thiếp nhỏ, dâng hai tay nở nụ cười vô hại.
Ân Vinh Lan không cầm lấy, tầm mắt trực tiếp lướt qua hắn nhìn Trần Trản phía sau.
Thanh niên lúng túng thả tay xuống, không biết làm sao.
“Người này sao lại ở trong phòng mình?”
Trần Trản: “Giới thiệu với anh, đây là con nuôi của chúng ta.”
“...”
Thấy tình hình không ổn, thanh niên vội vàng vùi đầu chạy ra, trước khi đi còn nhớ đóng cửa, để lại trong phòng một mảnh trầm mặc.
Trần Trản dùng khẩu hình nói: “Vô tội.”
Ân Vinh Lan nhìn cậu cả buổi, bật cười nói: “Anh biết.”
Cái loại bỏ chạy này ngu quá, hoàn toàn không lọt mắt Trần Trản được.
Đưa cho cậu một túi bánh ngọt sơn tra, cậu vội lấy một cái nhét vào miệng, so với đồ cay, cậu thích chua ngọt hơn.
Ân Vinh Lan ngồi xuống một bên, bình tĩnh hỏi: “Tên kia sao phải nhận giặc làm cha?”
“Khụ ----”
Ân Vinh Lan nhanh tay vỗ lưng cho cậu: “Uống miếng nước.”
Uống ngụm nước ấm bụng thoải mái hơn nhiều, Trần Trản ngẩng đầu, ánh mắt hung dữ: “Nói cho cẩn thận!”
Ân Vinh Lan cũng ý thức được mình dùng từ không ổn, nói trắng ra quá.
Vô ý vướng vào vấn đề chấp pháp giả hơi quá mức, năng lực suy luận của Ân Vinh Lan không kém gì cậu, một khi đã vận não mấy thứ khó giải thích đều trở nên rõ ràng đơn giản. Trần Trản nói sang chuyện khác: “Mấy ngày nay hình như cảnh sát không theo chúng ta.”
Ân Vinh Lan: “Chắc là tạm thời bị điều đi làm cái khác.”
Cái lý do sứt sẹo gì đây, Trần Trản không khỏi liếc y một cái.
Ân Vinh Lan bất đắc dĩ: “Không liên quan tới anh.”
Có thể do y tự xây dựng quá nhiều hình tượng, Trần Trản khó tránh nhìn cái gì cũng phải qua một lớp kính lọc nữa.
Không còn kẻ quấy rầy, hai người an an ổn ổn trải qua kỳ nghỉ. Ngày đầu quay về thành phố Y, Trần Trản nhắc Ân Vinh Lan đi làm.
“Nghỉ nhiều ngày như thế, thưởng cuối năm có bị làm sao không?”
Ân Vinh Lan thấy cậu lo lắng, biểu thị sẽ chăm chỉ làm việc.
Trần Trản phất tay: “Không tiễn.”
Ân Vinh Lan ra cửa chưa được bao lâu, Trần Trản tạm dừng công việc trong tay, cầm mấy món quà lưu niệm bắt xe đến khu chung cư trước đây cậu ở.
Đã lâu không gặp, ông cụ vừa thấy cậu đã rất niềm nở.
Trần Trản nói về tình hình gần đây một chút, hai người chuyện trò vui vẻ.
Ông cụ phát hiện rõ ràng cậu đã nói nhiều hơn rồi, trước đây Trần Trản có khuynh hướng làm người lắng nghe, lời ít ý nhiều.
“Lúc đi buýt thường nghe người ta kể mấy chuyện gì mà sức mạnh của tình yêu, không để ý lắm,“ ông cười hớn hở nói: “Bây giờ nhìn lại, quả nhiên tình yêu có thể thay đổi một người.”
“Thay đổi con không phải là tình yêu.” Trần Trản uống một hớp nước, lạnh như băng nói: “Đã rất lâu con không nói chuyện với người bình thường.”
2
Có thể trò chuyện bình thường giản dị như vậy, hiếm có vô cùng.
Ông cụ làm sao biết được môn đạo trong đó, trêu: “Con còn dí dỏm hơn.”
Trần Trản xem giờ, đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi nhấn mạnh lần thứ hai: “Nói chuyện cùng ông con rất vui.”
Ông cụ dở khóc dở cười: “Chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng vất vả quá.”
Ra ngoài ngửa đầu nhìn lên bầu trời, Trần Trản thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ được một chốc, tiếng chuông điện thoai reo, tâm trạng tốt đẹp bị cắt đứt.
“Thấy tình trạng của anh vẫn ổn, chắc du lịch vui lắm.”
“Ai đấy?”
“... Là tôi.”
Trần Trản nghe giọng điệu có vẻ quen quen, không khỏi trầm mặc suy nghĩ.
“Tôi họ Ngô.”
“Ngô tiên sinh.” Trần Trản mặt không biến sắc nói điêu: “Tôi vẫn nhớ mà, đùa chút thôi.”
“... Gặp được chứ?”
Tuy kẻ này bày kế như giỏ trúc múc nước (*), nhưng Trần Trản vẫn có mấy phần cảnh giác, ít nhất luận tâm kế, không chừng Ngô tiên sinh còn cao tay hơn cậu.
(* giỏ trúc đan không kín, không múc được nước, ý chỉ làm việc vô nghĩa, chẳng đâu ra đâu)
“Anh tự chọn địa điểm.”
Đoán được lo lắng của cậu, Ngô tiên sinh giao quyền chủ động ra.
Chiều nay Trần Trản còn có việc chưa xong, không muốn đi xa lắm, đơn giản sảng khoái hẹn tại biệt thự.
Hắn đi bằng phương tiện công cộng nên đến hơi muộn, lúc đến khu biệt thự đã phát hiện có một người đứng dựa tường chờ.
“Đã lâu không gặp.” Trần Trản mỉm cười chào hỏi.
Lúc nói chuyện Ngô tiên sinh đều hơi nghiêng người, kể cả lúc mở cửa, chưa bao giờ để lộ lưng trước mặt người khác.
Sau khi vào nhà Ngô tiên sinh cởi giày đặt chỉnh tề trong góc, gót giày cơ hồ cùng trên một đường thẳng.
Trần Trản nhíu mày... Chứng cưỡng chế.
Điều đầu tiên cậu làm là đóng cửa sổ lại, thu dọn dao gọt quả trên bàn cẩn thận.
Ngô tiên sinh nhìn toàn bộ: “Anh làm gì vậy?”
Trần Trản: “Mấy ngày trước ở nước ngoài, có một kẻ ngốc nghếch ngu ngơ trăm phương ngàn kế tìm cách vào phòng tôi, để nhảy lầu.”
Ngô tiên sinh run lên vài giây, kẻ ngu ngốc mà người này nhắc tới không phải là chấp pháp giả từng phái đi chứ?
Chuyến này hắn đến cũng vì chấp pháp giả có đi không về, nghe chấp pháp giả khác nói, cùng ngày Trần Trản về nước, tên được giao trọng trách “block” toàn bộ đồng nghiệp.
1
Chuyện xảy ra quá đột ngột, để tìm ra nguyên nhân, không thể không đến gặp một lần.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
Trần Trản khẽ cười một tiếng: “Tôi cứu hắn, đôi bên xóa bỏ hiềm khích lúc trước.”
Dối trá không ngửi nổi.
Ngô tiên sinh nhắm mắt lại, không mảy may để lộ chút nóng vội nào: “Hôm nay tôi tới đây chủ yếu để thảo luận chuyện hợp tác.”
Không biết hợp tác thế nào, Trần Trản vẫn nghĩ mục đích cuối cùng nhất định là để bẫy chết mình.
“Tôi có thể cung cấp cho anh vị trí các chấp pháp giả còn lại, chia ra mà diệt.”
Trần Trản nghiêm mặt nói: “Lưỡng bại câu thương, để anh rung đùi ngư ông đắc lợi?”
Ngô tiên sinh cười nói: “Chúng nó muốn giết cậu, tốt hơn hết là ra tay trước.”
Trần Trản ra vẻ chân thành: “Được.”
Giả tạo khách sáo đủ rồi, Ngô tiên sinh đưa cho cậu chỗ mấy chấp pháp giả ở.
Địa chỉ là thật. Trần Trản hay những sinh vật kia, bên nào chết đều tốt cả.
Trần Trản: “Đã mất công đến đưa tôi mấy tin trọng yếu như vậy, không bằng ở lại ăn bữa cơm? Tôi nấu ổn lắm.”
Nấu được nửa, Ân Vinh Lan tan tầm về nhà... Một người đàn ông xa lạ ra mở cửa cho y.
Ngô tiên sinh khoanh tay đứng nhìn, cười không nói.
Ân Vinh Lan gật đầu nói chào, đi vào bếp, hỏi: “Đây cũng là con chúng ta?”
1
Trần Trản ho khan một cái, không biết sặc do khói dầu hay vì y lên tiếng.
Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm bóng lưng Ân Vinh Lan, cau mày, mới vừa rồi, trong giây lát, hắn cảm thấy người này biết mình, đồng thời có sát ý.
Ân Vinh Lan giả bộ không biết cái nhìn sau lưng, vẫn mang ý cười nhàn nhạt như trước.
Đáng tiếc...
Kế hoạch vốn cần Lâm Trì Ngang phối hợp, nhưng người ta mới xuất viện không lâu, phỏng chừng phải một thời gian nữa mới đồng ý.
2
Trần Trản cởi tạp dề, bưng đồ ăn ra bàn, cả người hiện ra vẻ mềm mại nhu hòa lạ thường.
1
Lấy hai đĩa thức ăn cùng một món, một đĩa đưa tới trước mặt Ân Vinh Lan, một đĩa đặt gần Ngô tiên sinh.
“Dạo này ảnh bị nhiệt, không thể ăn cay.” Trần Trản ngồi xuống giải thích.
“Đơn giản hóa thôi.” Ngô tiên sinh cầm đũa nhưng chưa gắp gì: “Thủ đoạn trắng trợn quá lại có lúc hiệu quả... Tôi cá là món này bị hạ độc.”
Sắc mặt Trần Trản không hề thay đổi: “Nói đùa.”
Ngô tiên sinh: “Tôi không bạn bè không anh em, tay chân có thể sai sử cũng đã chết, gặp chuyện ngoài ý muốn, đến người báo án cho đều không có.”
Nói được nửa câu, cười trầm thấp: “Lại viết truyện để kể... Chuyện cũ nhắc lại, phía cảnh sát hơn nửa cho là chuyện hài vớ vẩn đem ra tán gẫu, đâu ai quan tâm tra xét nữa?”
Hắn chỉ ra bãi cỏ ngoài cửa sổ, âm thanh trầm thấp lại lộ ra nét âm nhu: “Chuẩn bị chôn xác tôi ở đó?”
(âm nhu: mềm mại kiểu phụ nữ)
Trần Trản trừng mắt nhìn, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Ngô tiên sinh liếc mắt một cái nhìn ra ngụy trang của hắn: “Ván này anh đã bày từ sớm.” Lặng im chốc lát, bỗng nhìn Trần Trản, cười nói: “Lần đầu tiên thấy anh, tôi đã ngửi được mùi đồng loại, đều không đem mạng người để trong mắt.”
Bốn mắt nhìn nhau, bên âm lãnh, bên khẽ cau mày.
Một hồi sau, Trần Trản thở dài xa xăm, gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
Một phút trôi qua, không thấy dấu hiệu ngộ độc.
Trần Trản lại ăn một miếng, bình yên vô sự.
“Anh...”
“Không có độc.” Trần Trản lấy giấy ăn lau khóe miệng: “Chia hai đĩa, là do ý cá nhân của tôi thôi.”
Ân Vinh Lan ngồi bên cạnh lấy đũa lật vài cái trong đĩa trước mặt, nhàn nhạt nói: “Đĩa của tôi thịt hơi nhiều.”
Lúc này Ngô tiên sinh mới chú ý, đĩa bên mình toàn là lá rau.
1
“...”
Cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
Trần Trản nhẹ nói: “Ăn cơm thôi.”
Nhất thời chỉ còn tiếng nhai nuốt.
Ân Vinh Lan gắp một miếng thịt, liếc mắt nhìn Ngô tiên sinh một cái.
Trần Trản trầm ngâm, cũng để ý Ngô tiên sinh như nhìn thịt Đường Tăng.
Không có bạn bè thân thích.
Mất tích không ai phát hiện.
Vì đoạn “Giấu xác trong vườn” mới đăng mấy ngày trước mà cảnh sát đều cho là trò hề.
Bản thân kẻ thù đang ở ngay trước mắt, thật là một cơ hội ra tay tuyệt vời!
- ----- Ngô tiên sinh vừa mới nói dõng dạc hiên ngang, nói đến cậu cũng phải động lòng.
Ân Vinh Lan mím mím môi, dùng ánh mắt ám chỉ... Nếu không thì thêm chút thịt vào canh, trực tiếp tống người đi thôi.
Lời tác giả:
Trần Trản: Ngày ngày tôi tự hỏi ba điều, tôi muốn làm một công dân tuân thủ pháp luật.
(tự hỏi 3 điều - tam tỉnh ngô thân: Làm việc gì cho ai, có hết lòng không? Giao thiệp với bạn bè, có thành tín không? Thầy dạy cho điều gì, có học tập đủ không?)
(thiên cẩu: con chó ăn trăng, ăn được cả trăng thì hiểu lương tâm của cậu Trản còn sót lại chút gì rồi đấy)
Trần Trản thẳng thắn cực kỳ, hiếm khi tốt tính tốt nết phân tích cho nó: “Tuy vị này được ta khâm định làm thái tử đông cung, nhưng xưa nay thái tử an ổn lên ngôi không nhiều.”
2
Hệ thống nghe lọt hơn nửa:【 Chết hai đứa mất tiêu rồi, không đủ chín được. 】
“Tiếc quá...”
Cảm giác tiếc nuối không hề thể hiện trên mặt, tiếng than thở mạnh mẽ dằn xuống đáy lòng.
Thanh niên không biết một hồi trao đổi của họ, phấn khởi nói: “Ba nuôi, có cần con làm gì không?”
Trần Trản nghĩ một chút: “Đi trốn ở nơi không người, chờ tôi chết.”
Thanh niên nét mặt cô đơn: “Thế phải chờ đến mấy chục năm.”
Trần Trản dịu dàng xoa cái đầu nhỏ: “Chờ càng lâu quả càng ngọt.”
Thanh niên cái hiểu cái không.
Trần Trản: “Tựa như rượu, ủ nhiều năm mới càng ngon càng thơm.”
Bị thuyết phục, thanh niên ngu ngơ quay người chuẩn bị mở cửa rời đi, người bên ngoài thấy cửa lạch cạch, lùi ra sau một bước, thu tay định gõ cửa.
Ân Vinh Lan mua không ít thứ, trừ đồ đã kí gửi, chủ yếu mang về đồ ăn... Lúc Trần Trản sáng tác thỉnh thoảng muốn ăn vặt, văn vẻ bảo là bổ sung đường, để thúc đẩy não tư duy.
Bốn mắt nhìn nhau, thanh niên nhớ lại nỗi sợ hãi lúc bị người này đòi kiểm tra thân phận. Vội vã móc ra một tấm danh thiếp nhỏ, dâng hai tay nở nụ cười vô hại.
Ân Vinh Lan không cầm lấy, tầm mắt trực tiếp lướt qua hắn nhìn Trần Trản phía sau.
Thanh niên lúng túng thả tay xuống, không biết làm sao.
“Người này sao lại ở trong phòng mình?”
Trần Trản: “Giới thiệu với anh, đây là con nuôi của chúng ta.”
“...”
Thấy tình hình không ổn, thanh niên vội vàng vùi đầu chạy ra, trước khi đi còn nhớ đóng cửa, để lại trong phòng một mảnh trầm mặc.
Trần Trản dùng khẩu hình nói: “Vô tội.”
Ân Vinh Lan nhìn cậu cả buổi, bật cười nói: “Anh biết.”
Cái loại bỏ chạy này ngu quá, hoàn toàn không lọt mắt Trần Trản được.
Đưa cho cậu một túi bánh ngọt sơn tra, cậu vội lấy một cái nhét vào miệng, so với đồ cay, cậu thích chua ngọt hơn.
Ân Vinh Lan ngồi xuống một bên, bình tĩnh hỏi: “Tên kia sao phải nhận giặc làm cha?”
“Khụ ----”
Ân Vinh Lan nhanh tay vỗ lưng cho cậu: “Uống miếng nước.”
Uống ngụm nước ấm bụng thoải mái hơn nhiều, Trần Trản ngẩng đầu, ánh mắt hung dữ: “Nói cho cẩn thận!”
Ân Vinh Lan cũng ý thức được mình dùng từ không ổn, nói trắng ra quá.
Vô ý vướng vào vấn đề chấp pháp giả hơi quá mức, năng lực suy luận của Ân Vinh Lan không kém gì cậu, một khi đã vận não mấy thứ khó giải thích đều trở nên rõ ràng đơn giản. Trần Trản nói sang chuyện khác: “Mấy ngày nay hình như cảnh sát không theo chúng ta.”
Ân Vinh Lan: “Chắc là tạm thời bị điều đi làm cái khác.”
Cái lý do sứt sẹo gì đây, Trần Trản không khỏi liếc y một cái.
Ân Vinh Lan bất đắc dĩ: “Không liên quan tới anh.”
Có thể do y tự xây dựng quá nhiều hình tượng, Trần Trản khó tránh nhìn cái gì cũng phải qua một lớp kính lọc nữa.
Không còn kẻ quấy rầy, hai người an an ổn ổn trải qua kỳ nghỉ. Ngày đầu quay về thành phố Y, Trần Trản nhắc Ân Vinh Lan đi làm.
“Nghỉ nhiều ngày như thế, thưởng cuối năm có bị làm sao không?”
Ân Vinh Lan thấy cậu lo lắng, biểu thị sẽ chăm chỉ làm việc.
Trần Trản phất tay: “Không tiễn.”
Ân Vinh Lan ra cửa chưa được bao lâu, Trần Trản tạm dừng công việc trong tay, cầm mấy món quà lưu niệm bắt xe đến khu chung cư trước đây cậu ở.
Đã lâu không gặp, ông cụ vừa thấy cậu đã rất niềm nở.
Trần Trản nói về tình hình gần đây một chút, hai người chuyện trò vui vẻ.
Ông cụ phát hiện rõ ràng cậu đã nói nhiều hơn rồi, trước đây Trần Trản có khuynh hướng làm người lắng nghe, lời ít ý nhiều.
“Lúc đi buýt thường nghe người ta kể mấy chuyện gì mà sức mạnh của tình yêu, không để ý lắm,“ ông cười hớn hở nói: “Bây giờ nhìn lại, quả nhiên tình yêu có thể thay đổi một người.”
“Thay đổi con không phải là tình yêu.” Trần Trản uống một hớp nước, lạnh như băng nói: “Đã rất lâu con không nói chuyện với người bình thường.”
2
Có thể trò chuyện bình thường giản dị như vậy, hiếm có vô cùng.
Ông cụ làm sao biết được môn đạo trong đó, trêu: “Con còn dí dỏm hơn.”
Trần Trản xem giờ, đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi nhấn mạnh lần thứ hai: “Nói chuyện cùng ông con rất vui.”
Ông cụ dở khóc dở cười: “Chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng vất vả quá.”
Ra ngoài ngửa đầu nhìn lên bầu trời, Trần Trản thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ được một chốc, tiếng chuông điện thoai reo, tâm trạng tốt đẹp bị cắt đứt.
“Thấy tình trạng của anh vẫn ổn, chắc du lịch vui lắm.”
“Ai đấy?”
“... Là tôi.”
Trần Trản nghe giọng điệu có vẻ quen quen, không khỏi trầm mặc suy nghĩ.
“Tôi họ Ngô.”
“Ngô tiên sinh.” Trần Trản mặt không biến sắc nói điêu: “Tôi vẫn nhớ mà, đùa chút thôi.”
“... Gặp được chứ?”
Tuy kẻ này bày kế như giỏ trúc múc nước (*), nhưng Trần Trản vẫn có mấy phần cảnh giác, ít nhất luận tâm kế, không chừng Ngô tiên sinh còn cao tay hơn cậu.
(* giỏ trúc đan không kín, không múc được nước, ý chỉ làm việc vô nghĩa, chẳng đâu ra đâu)
“Anh tự chọn địa điểm.”
Đoán được lo lắng của cậu, Ngô tiên sinh giao quyền chủ động ra.
Chiều nay Trần Trản còn có việc chưa xong, không muốn đi xa lắm, đơn giản sảng khoái hẹn tại biệt thự.
Hắn đi bằng phương tiện công cộng nên đến hơi muộn, lúc đến khu biệt thự đã phát hiện có một người đứng dựa tường chờ.
“Đã lâu không gặp.” Trần Trản mỉm cười chào hỏi.
Lúc nói chuyện Ngô tiên sinh đều hơi nghiêng người, kể cả lúc mở cửa, chưa bao giờ để lộ lưng trước mặt người khác.
Sau khi vào nhà Ngô tiên sinh cởi giày đặt chỉnh tề trong góc, gót giày cơ hồ cùng trên một đường thẳng.
Trần Trản nhíu mày... Chứng cưỡng chế.
Điều đầu tiên cậu làm là đóng cửa sổ lại, thu dọn dao gọt quả trên bàn cẩn thận.
Ngô tiên sinh nhìn toàn bộ: “Anh làm gì vậy?”
Trần Trản: “Mấy ngày trước ở nước ngoài, có một kẻ ngốc nghếch ngu ngơ trăm phương ngàn kế tìm cách vào phòng tôi, để nhảy lầu.”
Ngô tiên sinh run lên vài giây, kẻ ngu ngốc mà người này nhắc tới không phải là chấp pháp giả từng phái đi chứ?
Chuyến này hắn đến cũng vì chấp pháp giả có đi không về, nghe chấp pháp giả khác nói, cùng ngày Trần Trản về nước, tên được giao trọng trách “block” toàn bộ đồng nghiệp.
1
Chuyện xảy ra quá đột ngột, để tìm ra nguyên nhân, không thể không đến gặp một lần.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
Trần Trản khẽ cười một tiếng: “Tôi cứu hắn, đôi bên xóa bỏ hiềm khích lúc trước.”
Dối trá không ngửi nổi.
Ngô tiên sinh nhắm mắt lại, không mảy may để lộ chút nóng vội nào: “Hôm nay tôi tới đây chủ yếu để thảo luận chuyện hợp tác.”
Không biết hợp tác thế nào, Trần Trản vẫn nghĩ mục đích cuối cùng nhất định là để bẫy chết mình.
“Tôi có thể cung cấp cho anh vị trí các chấp pháp giả còn lại, chia ra mà diệt.”
Trần Trản nghiêm mặt nói: “Lưỡng bại câu thương, để anh rung đùi ngư ông đắc lợi?”
Ngô tiên sinh cười nói: “Chúng nó muốn giết cậu, tốt hơn hết là ra tay trước.”
Trần Trản ra vẻ chân thành: “Được.”
Giả tạo khách sáo đủ rồi, Ngô tiên sinh đưa cho cậu chỗ mấy chấp pháp giả ở.
Địa chỉ là thật. Trần Trản hay những sinh vật kia, bên nào chết đều tốt cả.
Trần Trản: “Đã mất công đến đưa tôi mấy tin trọng yếu như vậy, không bằng ở lại ăn bữa cơm? Tôi nấu ổn lắm.”
Nấu được nửa, Ân Vinh Lan tan tầm về nhà... Một người đàn ông xa lạ ra mở cửa cho y.
Ngô tiên sinh khoanh tay đứng nhìn, cười không nói.
Ân Vinh Lan gật đầu nói chào, đi vào bếp, hỏi: “Đây cũng là con chúng ta?”
1
Trần Trản ho khan một cái, không biết sặc do khói dầu hay vì y lên tiếng.
Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm bóng lưng Ân Vinh Lan, cau mày, mới vừa rồi, trong giây lát, hắn cảm thấy người này biết mình, đồng thời có sát ý.
Ân Vinh Lan giả bộ không biết cái nhìn sau lưng, vẫn mang ý cười nhàn nhạt như trước.
Đáng tiếc...
Kế hoạch vốn cần Lâm Trì Ngang phối hợp, nhưng người ta mới xuất viện không lâu, phỏng chừng phải một thời gian nữa mới đồng ý.
2
Trần Trản cởi tạp dề, bưng đồ ăn ra bàn, cả người hiện ra vẻ mềm mại nhu hòa lạ thường.
1
Lấy hai đĩa thức ăn cùng một món, một đĩa đưa tới trước mặt Ân Vinh Lan, một đĩa đặt gần Ngô tiên sinh.
“Dạo này ảnh bị nhiệt, không thể ăn cay.” Trần Trản ngồi xuống giải thích.
“Đơn giản hóa thôi.” Ngô tiên sinh cầm đũa nhưng chưa gắp gì: “Thủ đoạn trắng trợn quá lại có lúc hiệu quả... Tôi cá là món này bị hạ độc.”
Sắc mặt Trần Trản không hề thay đổi: “Nói đùa.”
Ngô tiên sinh: “Tôi không bạn bè không anh em, tay chân có thể sai sử cũng đã chết, gặp chuyện ngoài ý muốn, đến người báo án cho đều không có.”
Nói được nửa câu, cười trầm thấp: “Lại viết truyện để kể... Chuyện cũ nhắc lại, phía cảnh sát hơn nửa cho là chuyện hài vớ vẩn đem ra tán gẫu, đâu ai quan tâm tra xét nữa?”
Hắn chỉ ra bãi cỏ ngoài cửa sổ, âm thanh trầm thấp lại lộ ra nét âm nhu: “Chuẩn bị chôn xác tôi ở đó?”
(âm nhu: mềm mại kiểu phụ nữ)
Trần Trản trừng mắt nhìn, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Ngô tiên sinh liếc mắt một cái nhìn ra ngụy trang của hắn: “Ván này anh đã bày từ sớm.” Lặng im chốc lát, bỗng nhìn Trần Trản, cười nói: “Lần đầu tiên thấy anh, tôi đã ngửi được mùi đồng loại, đều không đem mạng người để trong mắt.”
Bốn mắt nhìn nhau, bên âm lãnh, bên khẽ cau mày.
Một hồi sau, Trần Trản thở dài xa xăm, gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
Một phút trôi qua, không thấy dấu hiệu ngộ độc.
Trần Trản lại ăn một miếng, bình yên vô sự.
“Anh...”
“Không có độc.” Trần Trản lấy giấy ăn lau khóe miệng: “Chia hai đĩa, là do ý cá nhân của tôi thôi.”
Ân Vinh Lan ngồi bên cạnh lấy đũa lật vài cái trong đĩa trước mặt, nhàn nhạt nói: “Đĩa của tôi thịt hơi nhiều.”
Lúc này Ngô tiên sinh mới chú ý, đĩa bên mình toàn là lá rau.
1
“...”
Cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
Trần Trản nhẹ nói: “Ăn cơm thôi.”
Nhất thời chỉ còn tiếng nhai nuốt.
Ân Vinh Lan gắp một miếng thịt, liếc mắt nhìn Ngô tiên sinh một cái.
Trần Trản trầm ngâm, cũng để ý Ngô tiên sinh như nhìn thịt Đường Tăng.
Không có bạn bè thân thích.
Mất tích không ai phát hiện.
Vì đoạn “Giấu xác trong vườn” mới đăng mấy ngày trước mà cảnh sát đều cho là trò hề.
Bản thân kẻ thù đang ở ngay trước mắt, thật là một cơ hội ra tay tuyệt vời!
- ----- Ngô tiên sinh vừa mới nói dõng dạc hiên ngang, nói đến cậu cũng phải động lòng.
Ân Vinh Lan mím mím môi, dùng ánh mắt ám chỉ... Nếu không thì thêm chút thịt vào canh, trực tiếp tống người đi thôi.
Lời tác giả:
Trần Trản: Ngày ngày tôi tự hỏi ba điều, tôi muốn làm một công dân tuân thủ pháp luật.
(tự hỏi 3 điều - tam tỉnh ngô thân: Làm việc gì cho ai, có hết lòng không? Giao thiệp với bạn bè, có thành tín không? Thầy dạy cho điều gì, có học tập đủ không?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.