Chương 86: Kẻ phá nát mộng mơ
Xuân Phong Dao
29/09/2022
Hai người được hai cảnh sát khác nhau lấy khẩu cung. Trần Trản là người bị hại, đãi ngộ tốt hơn rất nhiều, còn được một cô bé tốt bụng rót cho ly nước.
Cảnh sát là người dày dặn kinh nghiệm, khi cậu tường trình chọn từ rất cẩn thận: "Tôi vừa bị cháy nhà, chủ nhật tháng trước đi dạo thì tình cờ quen biết, nên chú ý hơn bình thường một chút."
Trần Trản cố gắng không tỏ ý hoài nghi đối phương liên quan đến vụ hoả hoạn, chỉ dùng tư duy logic hợp lý hoá hành vi của mình.
Cảnh sát phụ trách điều tra án phóng hoả thuộc khu vực khác, còn cần phải đồng bộ thông tin, nên cảnh sát cũng không giữ Trần Trản lâu, chỉ bảo cậu để lại thông tin liên lạc.
Trên thực tế, chuyện phiền lòng bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, không cần nghĩ cũng biết Ân Vinh Lan đã giận thật rồi.
【 Hệ thống: Kí chủ không nghĩ xem nếu lúc đó cô ta không phải ném dao, mà là đâm thẳng tới, thì anh sẽ ra sao? 】
Trần Trản cởi áo khoác, tháo áo giáp tự vệ, không còn bị nịt chặt, thân thể lập tức thoải mải hơn nhiều: "Tất nhiên có nghĩ tới."
Vậy nên đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị bảo hiểm.
Chịu hiểm nguy để lấy mình làm mồi nhử, không có lời.
Ân Vinh Lan chưa từng lạnh mặt với cậu, trên đường trở về, Trần Trản luôn tưởng tượng đối phương sẽ dùng cách gì thể hiện tức giận.
Chiến tranh lạnh?
Xung đột ngôn ngữ?
Phòng ngừa chu đáo, ghé siêu thị mua ít đồ ăn trước. Trần Trản chuẩn bị sẵn một bộ phim hài, dùng để làm dịu bầu không khí khi cần thiết.
Theo giờ tan tầm thường ngày, bây giờ đã hơn một tiếng, dù trên đường có kẹt xe, Ân Vinh Lan cũng phải về đến nhà rồi mới đúng.
Trần Trản chần chờ chốc lát, gọi điện thoại không ai bắt máy.
Lại qua nửa giờ, gọi thêm một cuộc, lần này gửi tin nhắn trước, nội dung là nhận điện thoại đi kèm icon mỉm cười.
Chuông còn chưa đổ tròn âm, đường dây đã kết nối thành công, người bên kia lại không nói một lời.
Trần Trản mở miệng phá vỡ im lặng trước: "Đang làm gì đó?"
"Bỏ nhà ra đi."
Trần Trản: "... Nhưng đây là nhà của anh."
Ân Vinh Lan: "Nhưng mà cũng không thể để em lạnh cóng ngoài đường được."
Trần Trản thấy ấn đường nhói lên một cái, hồi lâu sau than thở nói: "Em xin lỗi."
Không đến năm phút đồng hồ, cửa đã được mở ra, Ân Vinh Lan ung dung vào phòng thay quần áo.
Trần Trản đoán được đại khái, dựa người ngoài cửa: "Mới vừa rồi anh ở gara?"
Trong phòng ừ một tiếng.
Trần Trản: "Uổng công em thương tình anh bị lạnh."
Âm thanh thay quần áo sột soạt dừng lại, cửa đột nhiên mở ra, Trần Trản mất thăng bằng suýt nữa ngã xuống, nhíu mày nói: "Sao mở cửa mà không nói tiếng nào?"
Cúc áo còn chưa kịp cài hết, Ân Vinh Lan hỏi ngay vào điểm mấu chốt: "Nếu bị rét cóng ngoài đường thật, có thể được làm ấm giường không?"
Trần Trản không hề nghĩ ngợi lắc đầu.
Ân Vinh Lan liếc cậu một cái: "Vậy tại sao anh phải chịu lạnh?"
Trần Trản vẻ mặt phức tạp: "Lập luận của anh... rất chặt chẽ."
Gật đầu xem như ngầm thừa nhận, Ân Vinh Lan vào bếp lấy vài chiếc đĩa nhỏ, đổ thức ăn vặt ra, tiện thể ép hai ly nước trái cây.
Bộ phim Trần Trản chuẩn bị cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Cùng nhau nâng ly, ngồi xuống ăn vặt. Trần Trản vừa ăn vừa nhìn điện thoại, không thấy tin gì từ cảnh sát.
Ân Vinh Lan chú ý động tác của cậu: "Sau khi tường trình còn phải điều tra nhiều lắm."
Uyển chuyển nhắc nhở đừng quá hi vọng đột nhiên có ngay chân tướng.
Trần Trản không để tâm nhún vai: "Càng lương thiện sẽ càng bị lấn tới."
Dạo này cứ luôn có kẻ đến gây chuyện.
Ân Vinh Lan tự động lược bỏ lời ảo tưởng của cậu: "Tại sao lại cho một người phụ nữ đến thăm dò em?"
Trần Trản liếc xéo y qua khoé mắt: "Câu này của anh chẳng phải cũng là đang thăm dò em sao?"
Người biết chuyện đều ít nhiều hiếu kỳ việc cậu bỗng nhiên không còn mê mẩn Khương Dĩnh.
Ân Vinh Lan có hiểu được tài liệu kia chăng nữa, cũng sẽ không dám khẳng định mình mượn xác hoàn hồn. Dù sao đây cũng là thời đại khoa học kỹ thuật.
Đề tài phiền lòng còn chưa bắt đầu đã kết thúc, hai người tiếp tục xem phim mà đầu óc trên mây. Diễn viên khắc hoạ diễn biến tình cảm không tồi, lời thoại cũng rất sinh động.
Thời gian dần trôi, Trần Trản che miệng ngáp một cái: "Nike là ai?"
Ân Vinh Lan nhớ lại giới thiệu tóm tắt: "Hình như là nhân vật chính."
Liếc mắt nhìn nhau, tự hiểu cả hai đều không tập trung theo dõi, Trần Trản đứng dậy tắt điện, ngủ nghỉ sớm.
.
Vụ việc phóng hoả còn chưa lặng xuống, giá trị thương mại của Trần Trản lại tăng thêm một bậc.
Bất cứ sự kiện nào mời được cậu đều không lo không đủ sức hút.
Vương Thành lại không tát ao bắt cá, mà ngược lại còn giảm bớt tần suất xuất hiện, nhờ đó giữ màu thần bí cho Trần Trản.
Còn chưa đến lúc xuống xe, Vương Thành đã nói trước: "Tôi đã dàn xếp sẵn phóng viên, sẽ chọn thời cơ thích hợp nhắc tới chuyện kia, nhớ phối hợp trả lời."
Trần Trản: "Phiền anh rồi."
Vương Thành xua tay tỏ vẻ không thành vấn đề, chỉ hơi khó hiểu: "Nhắc tới chuyện đó để làm gì?"
Trần Trản cười nói: "Để chương mới tối nay không quá khiên cưỡng."
Kẻ đứng sau chuyện này hơn phân nửa là muốn thăm dò vì sao xu hướng tính dục của cậu thay đổi nhanh đến thế, thật ra có thể nói do đối phương cả nghĩ quá rồi, nguyên thân cũng thật sự từng có tình cảm khó nói với người cùng giới.
Mùa này diện âu phục lên thảm đỏ rất thích hợp, vừa bước vào trong hội trường đã bị một tốp phóng viên vây lại.
"Có tin đồn nói anh đang ở cùng với bạn trai, đó là thật sao?"
Trần Trản cúi đầu nhìn thoáng qua logo đầu báo trên micro: "Không phải bên anh chụp được ảnh đầu tiên à?"
Phóng viên hơi sững sờ, mới giật mình nhớ ra chuyện này, lúng túng cười mấy tiếng.
Đa số vấn đề đều xoay quanh vụ cháy, Trần Trản chỉ đáp chờ kết quả điều tra của cơ quan chức năng.
Đột nhiên một phóng viên hỏi: "Trên mạng có người nói Khương Dĩnh là tình đầu, Ân Vinh Lan là tình cuối của anh, anh có cái nhìn thế nào về nhận định này?"
Trần Trản chậm rãi lắc đầu: "Khương Dĩnh cũng không phải là tình đầu của tôi."
Không ít phóng viên mắt sáng bừng, đánh hơi thấy tin nóng sốt.
Trần Trản không trực tiếp nói rõ: "Sắp đến kỉ niệm một năm của "Sám Hối Lục", tôi sẽ sớm cho ra mắt ngoại truyện miễn phí."
Phóng viên: "Trong đó có nói đến vấn đề tình cảm phải không?"
Trần Trản gật đầu.
Chuyện cần nói đã nói xong, Vương Thành sà tới danh chính ngôn thuận cứu cậu khỏi rừng micro.
Đêm đó # Kỉ niệm một năm "Sám Hối Lục" # lập tức được đẩy lên bảng vàng.
"Nôn nao quá đi, tối nay có luôn đúng không?"
"Sám Hối Lục đúng là tình trong mộng."
"Có Sám Hối Lục ở đây, Nam Thần và Hãm Hại Ảnh Hậu mãi mãi chỉ là thứ phi!"
...
Bình luận chủ yếu đều hỏi khi nào có truyện, Trần Trản chọn một trả lời: Đêm nay.
Chuyện thế này đương nhiên phải tận dụng mọi thời cơ, mới có thể đạt được hiệu quả như ý. Dòng suy nghĩ mạch lạc, tốc độ đánh chữ cũng nhanh hơn --
Trên trời có triệu vì sao
Xếp thành bốn chữ vì sao yêu nàng
Dưới đất có vạn con người
Mà sao chỉ có nữ thần tôi yêu?
Vấn đề như thế tôi không chỉ được hỏi một lần.
Thật ra trước khi gặp nữ thần, tôi đã từng có rung động đầu đời.
Một ngày đã xa, khi ra ngoài phát hiện xe bị thủng lốp.
Dưới cơn mưa tầm tã, lề đường xe đậu kín lối, thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể chen người lên xe buýt chật chội.
Cửa xe đóng kín, có người còn ôm gà xách cá, mùi tanh ẩm thấp len lỏi xung quanh.
Tay tôi siết chặt, thậm chí không dám hô hấp, chỉ sợ sẽ buồn nôn ói mửa.
Một hương bạc hà thanh mát truyền đến.
Tôi nghiêng đầu sang, thấy là một người đàn ông cao lớn lạnh lùng.
Bình thường khi thấy những người cao ráo như vậy, tôi đều thấy gai mắt vì ghen tị, nhưng lần này lại không như thế.
Trên người anh ấy thoang thoảng hương bạc hà dễ chịu, làm tôi thoải mái vô cùng.
Sự chú ý của tôi lỡ va phải vào ánh mắt của chàng, rồi bùng lên trong tim tôi như một đốm lửa vàng.
Ngày hôm sau, mang tâm lý biết đâu bất ngờ lại đón xe vào đúng khung giờ đó, có lẽ định mệnh đã sắp đặt, tôi lại thấy được anh!
Anh lên xe trước tôi, rõ ràng còn một chỗ trống, nhưng lại không ngồi.
Đây là... cố ý nhường cho tôi?
Có đôi lúc tôi cảm thấy rất mình mâu thuẫn, tôi đanh đá là thế, nhưng phàm có ai dành cho một chút quan tâm đều khắc vào tâm khảm.
Hai bên như thể đã ăn ý, ngày thứ ba tôi lại gặp được anh.
Lần này người đông, một bác gái chen lên, làm tôi suýt ngã sấp xuống.
Cách vài người, nhưng anh vẫn chầm chậm hướng về nơi đây.
Tôi căng người nhìn thẳng, làm dáng hững hờ, mà cả con tim đều đã run lẩy bẩy.
Anh đứng phía sau tôi, vô hình trung tạo ra một khoảng không gian nhỏ, từ đó không còn ai đến gần chèn tôi nữa.
Tình tiết tương tự đã gặp trong phim thần tượng rất nhiều, nhưng khi xảy đến với mình, vẫn không khỏi thấy xuyến xao.
Có nên chào hỏi một tiếng hay không? Như vậy có quá đường đột hay không?
Mãi lo suy nghĩ, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, chẳng biết anh đã xuống xe tự khi nào.
Tôi thở dài, nghĩ thầm ngày mai gặp lại nhất định phải xin số điện thoại của anh.
Sau khi xuống xe, vẫn còn thấy buồn man mác.
"Chắc là mất hồn thật rồi." Không nhịn được mà tự giễu.
Đứng nơi trạm xe, ngửa đầu nhìn không trung u ám, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc xoay người, cánh tay đột nhiên bị giữ lại.
Là anh ấy?!
Tôi hồ hởi quay đầu lại, nào ngờ là bác gái vừa cùng xuống trạm, giọng rất sốt ruột: "Con ơi, con bị móc túi rồi!"
Tôi sững người, đứng như trời trồng.
Bác gái giậm chân: "Con cũng đừng trách sao cô không nhắc con, tên móc túi đó nhìn to con lắm, còn cầm dao nữa, xung quanh không ai dám lại gần hết."
Nói rồi vỗ vỗ vai tôi: "Đi báo cảnh sát nhanh đi con, không chừng còn tìm lại được."
Tôi không tin: "Cô thấy rõ là cái anh đứng phía sau con móc túi sao?"
Bác gái gật đầu: "Mặc áo xanh lam, rất cao."
Tôi gắng gượng giữ vững niềm tin cuối cùng, không chấp nhận việc mình xem tên trộm cố ý tiếp cận là thầm thương trộm nhớ, cắn răng nói: "Anh ấy trộm điện thoại, có thể là vì muốn xin số di động của con."
Để lại ánh mắt thằng này lú rồi, bác gái lắc đầu rời đi.
Bầu trời vang rền tiếng sấm, mưa tuôn xối xả, vô cùng giống ngày đầu gặp gỡ.
Ngay khoảnh khắc này, tôi thề rằng... Sau này có tìm người yêu, nhất định phải tìm người không vì tiền, không thèm nhìn đến tôi càng tốt!
...
Không ít người lên chờ chương mới, tầm năm phút đồng hồ, bình luận tuôn như thác đổ:
【 Làn Tóc Maria: Ngẫm lại chương 1: Khương Dĩnh mắt nhìn thẳng lướt qua anh... Hình như em hiểu được gì đó rồi. 】
【 Cánh Chim Tình Yêu: Ảnh hậu không nhìn anh ta, cũng không trộm tiền anh ta... Vậy ra là thế? 】
【 tb567569: Lặng lẽ bổ sung một câu, mắt nhìn thẳng hay vì cận thị. 】
【 Đinh Đang: Đúng là một... chuyện tình có một không hai! 】
Không ít lời cảm thán đúng như dự đoán, Trần Trản cười lắc đầu, biếng nhác duỗi người chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hôm sau dậy hơi muộn, Ân Vinh Lan đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Trần Trản rửa mặt xong xuôi ngồi xuống, trong lúc chờ sữa đậu nành nguội bớt, phát hiện mình còn lửng lơ trên hot search.
Bài viết đứng đầu lại là clip của một cô bé học sinh mặc đồng phục, do vừa đi vừa quay nên màn hình hơi rung.
"Mỗi ngày đi học, mình đều bắt gặp một cậu bạn rất đẹp trai, đôi khi chúng mình còn ngắm trộm nhau một chút. Cảm giác rung rinh này giúp mình yêu đời yêu trường hơn hẳn, nhưng ngay mới sớm nay, bốn mắt nhìn nhau, chúng mình đều theo bản năng mà đè túi lại.
Chợt nhận ra cả hai đều đang đi học, làm gì có chuyện móc túi trên xe buýt? Rồi cũng cùng lúng túng bỏ tay xuống.
Mà mình biết rằng, mình với cậu ấy đã không thể có tương lai... Bởi vì chúng mình đã đánh mất niềm tin ngay từ thuở ban đầu!
Tất cả đều do Trần Trản, một tên sát thủ tình yêu xe buýt vô tình!"
---
Lời tác giả:
Trần Trản: ... Tội này tôi không gánh.
Cảnh sát là người dày dặn kinh nghiệm, khi cậu tường trình chọn từ rất cẩn thận: "Tôi vừa bị cháy nhà, chủ nhật tháng trước đi dạo thì tình cờ quen biết, nên chú ý hơn bình thường một chút."
Trần Trản cố gắng không tỏ ý hoài nghi đối phương liên quan đến vụ hoả hoạn, chỉ dùng tư duy logic hợp lý hoá hành vi của mình.
Cảnh sát phụ trách điều tra án phóng hoả thuộc khu vực khác, còn cần phải đồng bộ thông tin, nên cảnh sát cũng không giữ Trần Trản lâu, chỉ bảo cậu để lại thông tin liên lạc.
Trên thực tế, chuyện phiền lòng bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, không cần nghĩ cũng biết Ân Vinh Lan đã giận thật rồi.
【 Hệ thống: Kí chủ không nghĩ xem nếu lúc đó cô ta không phải ném dao, mà là đâm thẳng tới, thì anh sẽ ra sao? 】
Trần Trản cởi áo khoác, tháo áo giáp tự vệ, không còn bị nịt chặt, thân thể lập tức thoải mải hơn nhiều: "Tất nhiên có nghĩ tới."
Vậy nên đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị bảo hiểm.
Chịu hiểm nguy để lấy mình làm mồi nhử, không có lời.
Ân Vinh Lan chưa từng lạnh mặt với cậu, trên đường trở về, Trần Trản luôn tưởng tượng đối phương sẽ dùng cách gì thể hiện tức giận.
Chiến tranh lạnh?
Xung đột ngôn ngữ?
Phòng ngừa chu đáo, ghé siêu thị mua ít đồ ăn trước. Trần Trản chuẩn bị sẵn một bộ phim hài, dùng để làm dịu bầu không khí khi cần thiết.
Theo giờ tan tầm thường ngày, bây giờ đã hơn một tiếng, dù trên đường có kẹt xe, Ân Vinh Lan cũng phải về đến nhà rồi mới đúng.
Trần Trản chần chờ chốc lát, gọi điện thoại không ai bắt máy.
Lại qua nửa giờ, gọi thêm một cuộc, lần này gửi tin nhắn trước, nội dung là nhận điện thoại đi kèm icon mỉm cười.
Chuông còn chưa đổ tròn âm, đường dây đã kết nối thành công, người bên kia lại không nói một lời.
Trần Trản mở miệng phá vỡ im lặng trước: "Đang làm gì đó?"
"Bỏ nhà ra đi."
Trần Trản: "... Nhưng đây là nhà của anh."
Ân Vinh Lan: "Nhưng mà cũng không thể để em lạnh cóng ngoài đường được."
Trần Trản thấy ấn đường nhói lên một cái, hồi lâu sau than thở nói: "Em xin lỗi."
Không đến năm phút đồng hồ, cửa đã được mở ra, Ân Vinh Lan ung dung vào phòng thay quần áo.
Trần Trản đoán được đại khái, dựa người ngoài cửa: "Mới vừa rồi anh ở gara?"
Trong phòng ừ một tiếng.
Trần Trản: "Uổng công em thương tình anh bị lạnh."
Âm thanh thay quần áo sột soạt dừng lại, cửa đột nhiên mở ra, Trần Trản mất thăng bằng suýt nữa ngã xuống, nhíu mày nói: "Sao mở cửa mà không nói tiếng nào?"
Cúc áo còn chưa kịp cài hết, Ân Vinh Lan hỏi ngay vào điểm mấu chốt: "Nếu bị rét cóng ngoài đường thật, có thể được làm ấm giường không?"
Trần Trản không hề nghĩ ngợi lắc đầu.
Ân Vinh Lan liếc cậu một cái: "Vậy tại sao anh phải chịu lạnh?"
Trần Trản vẻ mặt phức tạp: "Lập luận của anh... rất chặt chẽ."
Gật đầu xem như ngầm thừa nhận, Ân Vinh Lan vào bếp lấy vài chiếc đĩa nhỏ, đổ thức ăn vặt ra, tiện thể ép hai ly nước trái cây.
Bộ phim Trần Trản chuẩn bị cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Cùng nhau nâng ly, ngồi xuống ăn vặt. Trần Trản vừa ăn vừa nhìn điện thoại, không thấy tin gì từ cảnh sát.
Ân Vinh Lan chú ý động tác của cậu: "Sau khi tường trình còn phải điều tra nhiều lắm."
Uyển chuyển nhắc nhở đừng quá hi vọng đột nhiên có ngay chân tướng.
Trần Trản không để tâm nhún vai: "Càng lương thiện sẽ càng bị lấn tới."
Dạo này cứ luôn có kẻ đến gây chuyện.
Ân Vinh Lan tự động lược bỏ lời ảo tưởng của cậu: "Tại sao lại cho một người phụ nữ đến thăm dò em?"
Trần Trản liếc xéo y qua khoé mắt: "Câu này của anh chẳng phải cũng là đang thăm dò em sao?"
Người biết chuyện đều ít nhiều hiếu kỳ việc cậu bỗng nhiên không còn mê mẩn Khương Dĩnh.
Ân Vinh Lan có hiểu được tài liệu kia chăng nữa, cũng sẽ không dám khẳng định mình mượn xác hoàn hồn. Dù sao đây cũng là thời đại khoa học kỹ thuật.
Đề tài phiền lòng còn chưa bắt đầu đã kết thúc, hai người tiếp tục xem phim mà đầu óc trên mây. Diễn viên khắc hoạ diễn biến tình cảm không tồi, lời thoại cũng rất sinh động.
Thời gian dần trôi, Trần Trản che miệng ngáp một cái: "Nike là ai?"
Ân Vinh Lan nhớ lại giới thiệu tóm tắt: "Hình như là nhân vật chính."
Liếc mắt nhìn nhau, tự hiểu cả hai đều không tập trung theo dõi, Trần Trản đứng dậy tắt điện, ngủ nghỉ sớm.
.
Vụ việc phóng hoả còn chưa lặng xuống, giá trị thương mại của Trần Trản lại tăng thêm một bậc.
Bất cứ sự kiện nào mời được cậu đều không lo không đủ sức hút.
Vương Thành lại không tát ao bắt cá, mà ngược lại còn giảm bớt tần suất xuất hiện, nhờ đó giữ màu thần bí cho Trần Trản.
Còn chưa đến lúc xuống xe, Vương Thành đã nói trước: "Tôi đã dàn xếp sẵn phóng viên, sẽ chọn thời cơ thích hợp nhắc tới chuyện kia, nhớ phối hợp trả lời."
Trần Trản: "Phiền anh rồi."
Vương Thành xua tay tỏ vẻ không thành vấn đề, chỉ hơi khó hiểu: "Nhắc tới chuyện đó để làm gì?"
Trần Trản cười nói: "Để chương mới tối nay không quá khiên cưỡng."
Kẻ đứng sau chuyện này hơn phân nửa là muốn thăm dò vì sao xu hướng tính dục của cậu thay đổi nhanh đến thế, thật ra có thể nói do đối phương cả nghĩ quá rồi, nguyên thân cũng thật sự từng có tình cảm khó nói với người cùng giới.
Mùa này diện âu phục lên thảm đỏ rất thích hợp, vừa bước vào trong hội trường đã bị một tốp phóng viên vây lại.
"Có tin đồn nói anh đang ở cùng với bạn trai, đó là thật sao?"
Trần Trản cúi đầu nhìn thoáng qua logo đầu báo trên micro: "Không phải bên anh chụp được ảnh đầu tiên à?"
Phóng viên hơi sững sờ, mới giật mình nhớ ra chuyện này, lúng túng cười mấy tiếng.
Đa số vấn đề đều xoay quanh vụ cháy, Trần Trản chỉ đáp chờ kết quả điều tra của cơ quan chức năng.
Đột nhiên một phóng viên hỏi: "Trên mạng có người nói Khương Dĩnh là tình đầu, Ân Vinh Lan là tình cuối của anh, anh có cái nhìn thế nào về nhận định này?"
Trần Trản chậm rãi lắc đầu: "Khương Dĩnh cũng không phải là tình đầu của tôi."
Không ít phóng viên mắt sáng bừng, đánh hơi thấy tin nóng sốt.
Trần Trản không trực tiếp nói rõ: "Sắp đến kỉ niệm một năm của "Sám Hối Lục", tôi sẽ sớm cho ra mắt ngoại truyện miễn phí."
Phóng viên: "Trong đó có nói đến vấn đề tình cảm phải không?"
Trần Trản gật đầu.
Chuyện cần nói đã nói xong, Vương Thành sà tới danh chính ngôn thuận cứu cậu khỏi rừng micro.
Đêm đó # Kỉ niệm một năm "Sám Hối Lục" # lập tức được đẩy lên bảng vàng.
"Nôn nao quá đi, tối nay có luôn đúng không?"
"Sám Hối Lục đúng là tình trong mộng."
"Có Sám Hối Lục ở đây, Nam Thần và Hãm Hại Ảnh Hậu mãi mãi chỉ là thứ phi!"
...
Bình luận chủ yếu đều hỏi khi nào có truyện, Trần Trản chọn một trả lời: Đêm nay.
Chuyện thế này đương nhiên phải tận dụng mọi thời cơ, mới có thể đạt được hiệu quả như ý. Dòng suy nghĩ mạch lạc, tốc độ đánh chữ cũng nhanh hơn --
Trên trời có triệu vì sao
Xếp thành bốn chữ vì sao yêu nàng
Dưới đất có vạn con người
Mà sao chỉ có nữ thần tôi yêu?
Vấn đề như thế tôi không chỉ được hỏi một lần.
Thật ra trước khi gặp nữ thần, tôi đã từng có rung động đầu đời.
Một ngày đã xa, khi ra ngoài phát hiện xe bị thủng lốp.
Dưới cơn mưa tầm tã, lề đường xe đậu kín lối, thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể chen người lên xe buýt chật chội.
Cửa xe đóng kín, có người còn ôm gà xách cá, mùi tanh ẩm thấp len lỏi xung quanh.
Tay tôi siết chặt, thậm chí không dám hô hấp, chỉ sợ sẽ buồn nôn ói mửa.
Một hương bạc hà thanh mát truyền đến.
Tôi nghiêng đầu sang, thấy là một người đàn ông cao lớn lạnh lùng.
Bình thường khi thấy những người cao ráo như vậy, tôi đều thấy gai mắt vì ghen tị, nhưng lần này lại không như thế.
Trên người anh ấy thoang thoảng hương bạc hà dễ chịu, làm tôi thoải mái vô cùng.
Sự chú ý của tôi lỡ va phải vào ánh mắt của chàng, rồi bùng lên trong tim tôi như một đốm lửa vàng.
Ngày hôm sau, mang tâm lý biết đâu bất ngờ lại đón xe vào đúng khung giờ đó, có lẽ định mệnh đã sắp đặt, tôi lại thấy được anh!
Anh lên xe trước tôi, rõ ràng còn một chỗ trống, nhưng lại không ngồi.
Đây là... cố ý nhường cho tôi?
Có đôi lúc tôi cảm thấy rất mình mâu thuẫn, tôi đanh đá là thế, nhưng phàm có ai dành cho một chút quan tâm đều khắc vào tâm khảm.
Hai bên như thể đã ăn ý, ngày thứ ba tôi lại gặp được anh.
Lần này người đông, một bác gái chen lên, làm tôi suýt ngã sấp xuống.
Cách vài người, nhưng anh vẫn chầm chậm hướng về nơi đây.
Tôi căng người nhìn thẳng, làm dáng hững hờ, mà cả con tim đều đã run lẩy bẩy.
Anh đứng phía sau tôi, vô hình trung tạo ra một khoảng không gian nhỏ, từ đó không còn ai đến gần chèn tôi nữa.
Tình tiết tương tự đã gặp trong phim thần tượng rất nhiều, nhưng khi xảy đến với mình, vẫn không khỏi thấy xuyến xao.
Có nên chào hỏi một tiếng hay không? Như vậy có quá đường đột hay không?
Mãi lo suy nghĩ, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, chẳng biết anh đã xuống xe tự khi nào.
Tôi thở dài, nghĩ thầm ngày mai gặp lại nhất định phải xin số điện thoại của anh.
Sau khi xuống xe, vẫn còn thấy buồn man mác.
"Chắc là mất hồn thật rồi." Không nhịn được mà tự giễu.
Đứng nơi trạm xe, ngửa đầu nhìn không trung u ám, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc xoay người, cánh tay đột nhiên bị giữ lại.
Là anh ấy?!
Tôi hồ hởi quay đầu lại, nào ngờ là bác gái vừa cùng xuống trạm, giọng rất sốt ruột: "Con ơi, con bị móc túi rồi!"
Tôi sững người, đứng như trời trồng.
Bác gái giậm chân: "Con cũng đừng trách sao cô không nhắc con, tên móc túi đó nhìn to con lắm, còn cầm dao nữa, xung quanh không ai dám lại gần hết."
Nói rồi vỗ vỗ vai tôi: "Đi báo cảnh sát nhanh đi con, không chừng còn tìm lại được."
Tôi không tin: "Cô thấy rõ là cái anh đứng phía sau con móc túi sao?"
Bác gái gật đầu: "Mặc áo xanh lam, rất cao."
Tôi gắng gượng giữ vững niềm tin cuối cùng, không chấp nhận việc mình xem tên trộm cố ý tiếp cận là thầm thương trộm nhớ, cắn răng nói: "Anh ấy trộm điện thoại, có thể là vì muốn xin số di động của con."
Để lại ánh mắt thằng này lú rồi, bác gái lắc đầu rời đi.
Bầu trời vang rền tiếng sấm, mưa tuôn xối xả, vô cùng giống ngày đầu gặp gỡ.
Ngay khoảnh khắc này, tôi thề rằng... Sau này có tìm người yêu, nhất định phải tìm người không vì tiền, không thèm nhìn đến tôi càng tốt!
...
Không ít người lên chờ chương mới, tầm năm phút đồng hồ, bình luận tuôn như thác đổ:
【 Làn Tóc Maria: Ngẫm lại chương 1: Khương Dĩnh mắt nhìn thẳng lướt qua anh... Hình như em hiểu được gì đó rồi. 】
【 Cánh Chim Tình Yêu: Ảnh hậu không nhìn anh ta, cũng không trộm tiền anh ta... Vậy ra là thế? 】
【 tb567569: Lặng lẽ bổ sung một câu, mắt nhìn thẳng hay vì cận thị. 】
【 Đinh Đang: Đúng là một... chuyện tình có một không hai! 】
Không ít lời cảm thán đúng như dự đoán, Trần Trản cười lắc đầu, biếng nhác duỗi người chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hôm sau dậy hơi muộn, Ân Vinh Lan đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Trần Trản rửa mặt xong xuôi ngồi xuống, trong lúc chờ sữa đậu nành nguội bớt, phát hiện mình còn lửng lơ trên hot search.
Bài viết đứng đầu lại là clip của một cô bé học sinh mặc đồng phục, do vừa đi vừa quay nên màn hình hơi rung.
"Mỗi ngày đi học, mình đều bắt gặp một cậu bạn rất đẹp trai, đôi khi chúng mình còn ngắm trộm nhau một chút. Cảm giác rung rinh này giúp mình yêu đời yêu trường hơn hẳn, nhưng ngay mới sớm nay, bốn mắt nhìn nhau, chúng mình đều theo bản năng mà đè túi lại.
Chợt nhận ra cả hai đều đang đi học, làm gì có chuyện móc túi trên xe buýt? Rồi cũng cùng lúng túng bỏ tay xuống.
Mà mình biết rằng, mình với cậu ấy đã không thể có tương lai... Bởi vì chúng mình đã đánh mất niềm tin ngay từ thuở ban đầu!
Tất cả đều do Trần Trản, một tên sát thủ tình yêu xe buýt vô tình!"
---
Lời tác giả:
Trần Trản: ... Tội này tôi không gánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.