Chương 7: Ngôi sao mới nổi
Xuân Phong Dao
08/11/2021
Vậy mà cũng có người mua thật kìa.
Không phải chỉ mỗi Ân Vinh Lan thắc mắc về việc này, mà còn có cả khán giả xem live stream.
[Thiên Thượng Hỏa[1]: Vãi!]
[Tóc Của Maria: Lúc tôi vào đã hết hàng rồi.]
[Constantinople: Sản phẩm đã bán hết? Cái quỷ gì vậy?]
[Em Yêu Ngọt Ngào Của Anh: Tôi chỉ muốn biết người mua suy nghĩ như thế nào!]
Trần Trản thì lại không chút hoang mang, bình tĩnh nói: "Tôi đã liên hệ với xưởng sản xuất yêu cầu họ làm nhiều hơn rồi, mọi người cứ bình tĩnh ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà đừng vội."
Vừa nói đôi mắt đào hoa vừa cong lên: "Ngoài chức năng nói trên thì còn có thể dùng để trêu chọc bạn bè. Hoặc tặng cho người mình ghét rồi khịa nó: Bị ngu à? Học hỏi Trần Trản uống một chai trị bệnh đi kìa."
Quảng cáo bằng cách tự phốt đạt hiệu quả tốt hơn mong đợi, ít nhất thì bình luận trôi trên màn hình dịu đi rất nhiều, đa số toàn spam ha ha ha.
Thời gian live chỉ có 40 phút, cuối cùng Trần Trản nghiêm túc nói: "Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ngày hôm nay, hy vọng rằng trong tương lai mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ sản phẩm khác của Hướng Tây."
Vẫy tay chào tạm biệt rồi kết thúc live stream.
Uống miếng nước rồi nghỉ ngơi một chút Trần Trản đã nhận được điện thoại từ xưởng bên kia, đối phương cực kì vui vẻ thậm chí còn ngỏ lời muốn hợp tác lâu dài. Sau khi nói chuyện xong cậu bắt đầu thong thả dọn dẹp, đặt đồ lại bàn nói: "Đưa số tài khoản của anh cho tôi đi, nào nhận được tiền rồi tôi chuyển cho anh 28 triệu[2]."
Ân Vinh Lan vốn cũng không có làm được gì nhiều, Trần Trản sẵn lòng chia cho anh 28 triệu vậy có thể thấy chỉ từ buổi livestream hôm nay ít nhất cũng kiếm được mấy chục triệu.
"Gặp may thôi chứ bình thường bên đó không trả mức giá này đâu." Trần Trản nhìn ra suy nghĩ của anh, nhẹ giọng nói: "Huống hồ tôi còn ký cam kết, nếu bán không được 20 nghìn lượt mua thì tôi sẽ không lấy một xu."
Ân Vinh Lan hiểu ngay ý của cậu: "Nguyên Thụy cũng vừa tung ra sản phẩm mới."
Tác dụng sản phẩm Nguyên Thụy và Hướng Tây không khác nhau mấy, cũng có nghĩa là thị trường cạnh tranh khác khốc liệt.
Trần Trản mở Weibo: "Nguyên Thụy mời người nổi tiếng làm đại diện quảng cáo, bây giờ độ hot còn không bằng một buổi live stream."
#Ghét đứa nào, đưa cho nó trà xanh Hướng Tây!# Đứng đầu hot search.
Thậm chí có một Big V[3] còn quay lại bình luận đùa rằng: "Sức mạnh Hướng Tây mạnh ghê á! Có thể giúp đứa não tàn như Trần Trản làm người bình thường trở lại."
Trần Trản một bước nhảy lên làm người nổi tiếng mới ở trên mạng.
Xưởng trả tiền rất nhanh, Trần Trản trả tiền thuê nhà xong xuôi còn dư ra được một ít. Có thể tạm thoát khỏi tình cảnh ăn uống chi tiêu theo kiểu thắt lưng buộc bụng trong một khoảng thời gian.
Trần Trản: "Hệ thống, kiểm tra điểm tẩy trắng của tao hiện tại hộ."
[Hệ thống: Ngài vui lòng chờ chút, em đang kiểm tra cho ngài đây ạ.]
Âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, khác hoàn toàn với mấy lần trước.
Trần Trản: "Lại đổi à?"
[Hệ thống: Hệ thống trước đây của ngài nói nói là học được rất nhiều kiến thức từ ngài, lúc này đã đổi nghề khởi nghiệp kinh doanh rồi ạ.]
"..."
[Hệ thống: Chúc mừng ngài, điểm tẩy trắng là 250. Tự động làm mới nhiệm vụ cho ngài: Nhiệm vụ 1(Tẩy trắng nam phụ) - viết 10 lá thư xin lỗi chân thành gửi cho nữ chính Khương Dĩnh.]
Trần Trản "Ồ" một tiếng, tìm giấy bút bắt đầu làm.
[Hệ thống: Chờ chút, chẳng phải ký chủ trước giờ không đời nào làm nhiệm vụ sao?]
Trần Trản ngáp một hơi, trong đôi mắt đào hoa bao phủ một tầng hơi nước: "Thi thoảng làm chút cũng không sao."
[Hệ thống: Không được! Em không cho phép! Lúc trước không làm thì bây giờ cũng đừng làm!]
Trần Trản không thèm để ý vẫn tiếp tục viết: "Thật ra mày bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đúng không?"
[Hệ thống:...Dạ đúng. Nên là ngài có thể đừng...]
"Không thể."
Suốt đêm đó cũng không thấy hệ thống lên lần nào nữa, ngày hôm sau Trần Trản lấy ra 10 lá thư tay đã viết xong sau khi ăn sáng: "Có cần gửi không?"
Giọng của hệ thống có vẻ uể oải mệt mỏi: "Tặng ngài 50 điểm tẩy trắng, ngài đừng làm nữa."
Trần Trản sờ sờ chóp mũi, suy tính nói: "Lời rồi."
Một vụ buôn bán ngầm cứ vậy mà thành giao.
Ăn xong bữa sáng Trần Trản gọi cho Ân Vinh Lan: "Về nhà an toàn chưa?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu: "Tối qua tôi từ nhà cậu đi về."
Lúc này là đã qua đủ một đêm.
Trần Trản: "Muốn trình báo công an về việc mất tích cũng phải đủ 48 giờ đó, trước tiên cách 12 giờ xác nhận an toàn chút thôi."
"Rất an toàn." Ân Vinh Lan vừa nói xong chợt nghe Trần Trản nói "Vậy thì tốt", sau đó cúp máy.
Phòng họp.
Các quản lý một số bộ phận dự án ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, nhìn tình hình là biết tổng giám đốc bị cúp máy trước.
Vậy mà có người dám cúp máy trước, không lẽ là người yêu?
Ngoại trừ là người yêu ra thì làm gì có ai gan lớn không sợ chết như vậy chứ.
Ân Vinh Lan biết Trần Trản vẫn chưa hoàn toàn hết cảnh giác với anh, trước đây anh khá là khinh với mấy việc chủ tịch giả nghèo và cái kết này nọ vậy mà bây giờ anh lại cảm nhận được niềm vui từ hành vi đó.
Thật lòng mà nói tính cách của Trần Trản rất khác biệt so với người khác.
Giám đốc dự án còn đang cẩn trọng báo cáo hạng mục, thấy trâm trí Ân Vinh Lan hình như đang lơ đãng ở chỗ khác thì vội vàng nói nhanh hơn, giống như học sinh tiểu học đang gian lận lấp liếm qua mặt giáo viên việc trả bài vậy.
Nói xong một mạch rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ân Vinh Lan: "Nửa tháng nữa vào mùa du lịch rồi, bây giờ tổ chức mấy cái hoạt động khuyến mãi này để làm gì?"
Giám đốc dự án lập tức biến sắc: "Là tôi suy tính chưa chu toàn."
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "E rằng suy tính chưa chu toàn không phải chỉ mỗi việc này."
Tim giám đốc dự án thình thịch một tiếng, thầm nghĩ cái gì đến cũng sẽ đến mà.
Nguyên Thụy cũng chỉ là một nhãn hiệu nhỏ mới mua lại thôi, vấn đề ở chỗ là lần này thua lỗ quá mất mặt.
Ân Vinh Lan hơi nhấc mắt: "Bỏ 30 triệu để mời một ngôi sao về quảng bá, cuối cùng kết quả còn không bằng một streamer?"
Trong khi nói anh nhìn về phía người lập kế hoạch tiếp thị, người sau lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không biện minh giải thích vô nghĩa thẳng thắn nhận sai sót: "Là sai sót của chúng tôi."
Vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào độ nổi tiếng của ngôi sao mời về là đã có thể nắm chắc phần thắng trong tay, kết quả lại bị đè ngược lại một bậc. Chi phí phải trả nhiều hơn gấp trăm lần cuối cùng tiếng vang tạo ra được lại chỉ như bọt biển.
"Tạm thời đừng vội." Ân Vinh Lan nói: "Ba tháng sau cho ra mắt Bác Duyệt club, nghĩ cách hợp tác làm người tài trợ của họ."
Người lập kế hoạch tiếp thị lập tức nói: "Tôi sẽ tìm người liên lạc ngay bây giờ."
"Anh tự mình đi, đừng để xảy ra sơ suất."
Ân Vinh Lan cũng dặn dò một số khía cạnh cần chú ý nữa, nét mặt dịu dàng trước sau như một nhưng những người xung quanh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau khi buổi họp kết thúc, tâm trạng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng.
Ân Vinh Lan xua tay ra hiệu mình ngồi thêm một lát, những người khác lần lượt rời đi.
Ân Vinh Lan cũng không ngồi quá lâu, đến khi đi ra ngoài hầu hết mọi người còn đang đợi thang máy.
Giám đốc dự án chủ động chào hỏi vài câu, Ân Vinh Lan gật đầu, đột nhiên hỏi: "Anh thấy Trần Trản là người ra sao?"
Giám đốc dự án nói: "Bị chế nhạo khắp trên mạng." Vừa nói chuyện vừa dùng giọng điệu khinh thường: "Hình như gần đây hắn ta còn viết hồi ký gì gì đó, làm màu dễ sợ nhưng hễ ai là người có đầu óc chắc chắn sẽ không thèm đọc. Ngài yên tâm, hắn ta cũng chỉ nổi nhất thời thôi, chúng ta chắc chắn có thể làm một bước ngoặt đảo ngược tình thế thật đẹp!"
Đúng lúc này, một vị đồng nghiệp nam từ nhà vệ sinh trở lại thấy thang máy còn chưa tới, vội vàng chạy lại vỗ vai giám đốc dự án lúc cúi đầu thở hồng hộc: " vừa mới có chương mới, tôi chiếm được bình luận đầu rồi, giờ ông vào bình luận còn lên kịp trang đầu đó."
Nụ cười giám đốc dự án từ cứng đờ đến hoàn toàn sụp đổ chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Đồng nghiệp nam nói xong cảm thấy bầu không khí yên tĩnh trong giây lát, vừa ngẩng đầu lên thì thấy các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn anh. Trong lúc đang không hiểu gì thì tình cờ chạm mắt với Ân Vinh Lan.
Chỉ thấy khóe miệng Ân Vinh Lan có hơi cong lên một chút: "Truyện đó đọc rất hay à?"
Dù là đồng nghiệp nam hay giám đốc dự án đều vì nụ cười này mà nhém sợ tới mất vía.
"Cũng, cũng được." Giám đốc dự án không dám trả lời nên đồng nghiệp nam đánh bạo cho một đáp án không thể nào ba phải hơn.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở.
Ngoại trừ Ân Vinh Lan, đối với người khác khoảnh khắc này như thấy được ánh bình minh của sự sống.
Giám đốc dự án lùi ra sau một bước nhường đường nói: "Ngài vào trước đi ạ."
Sức chịu tải của thang máy có hạn, nhiều người chủ động chọn chờ thang máy sau. Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, giám đốc dự án ngay lập tức quay lại bóp cổ đồng nghiệp nam, vẻ mặt hung tợn nói: "Nói mau, tại sao ông muốn hại tôi!"
Đồng nghiệp nam nghĩ lại trong lòng vẫn còn thấy sợ nhưng vẫn mạnh miệng cãi bướng: "Nhân viên có đời sống riêng tư là chuyện thường, dù gì cũng không phải coi sẽ pỏn ông lo lắng cái gì."
Giám đốc dự án nghiến răng nghiến lợi: "Đó là kẻ thù giai cấp vừa hại chúng ta thất bại kế hoạch lần này."
Đồng nghiệp nam chột dạ sờ sờ mũi: "Tôi chịu, ai bảo truyện hay quá chi."
Nghe vậy giám đốc dự án mới miễn cưỡng cười một cái, song lực tay cũng không hề giảm một chút nào. Người bên cạnh vội vàng an ủi: "Nói không chừng tổng giám đốc cũng có đọc à."
Tuy trong lòng mọi người đều rõ Ân Vinh Lan sẽ không rảnh rỗi như vậy.
Đúng là Ân Vinh Lan không hề đọc truyện Trần Trản viết gì đó, có điều lúc này lại có đôi chút hứng thú bèn có ý muốn dành thời gian đọc thử xem sao.
Mà cùng lúc này, Trần Trản tự phong là nhà văn lỗi lạc tương lai đang ngồi trước cửa cùng với hộp trứng gà mới mua chờ ông cụ về sau khi nhặt rác xong.
Đối phương nhìn thấy hộp quà là biết cậu đã kiếm được chút tiền.
"Càng ngày ông càng không hiểu cách làm giàu của người trẻ tuổi mấy đứa."
Trần Trản nhún vai: "Con vốn đã có triển vọng."
Ông cụ mở cửa cho cậu vào: "Định làm tiếp cái gì mà phát sóng trực tiếp à?"
Trần Trản lắc đầu liếc nhìn hộp quà: "Trứng không để chung một rổ[4] ."
Cậu cũng không ở lại quá lâu, tranh thủ thời gian đi về chạy deadline.
Lượng theo dõi tăng lên mỗi ngày được tính bằng ba chữ số, khu bình luận càng giống một sân khấu lớn, so với truyện chính còn đặc sắc hơn.
[Tóc Của Maria: Ấu ấu! Mị muốn lên thuyền couple Lâm Trì Ngang với Trần Trản quá đi!]
[Đỉnh Kout Thế Giới: Chị gái lầu trên có ổn không?]
[Triệu San Lái Đò: Làm người xin hãy sống tử tế!]
Trần Trản tùy tiện lướt qua vài cái, truyện mới có hơn mấy chục nghìn chữ mà đã có không ít bản đồng nhân. Cậu chọn vài bộ hài hước nhưng không xuyên tạc tính cách nhân vật hay cường điệu quá mức rồi bấm like, làm cho khu bình luận không còn quá mịt mù chướng khí.
Lại nhìn tổng thu nhập, bắt đầu bắt tay vào làm việc ━.
Tôi lại nhìn thấy nữ thần trong lòng của mình vào một biểu chiều rực nắng.
Mặc dù đã biết gần đây em rất thân thiết với vị công tử nhà giàu kia, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến tôi cảm thấy cực kì đau lòng.
Có điều hôm nay là ngày tốt, Bồ Tát phù hộ làm sao mà bọn họ đột nhiên cãi nhau.
Dường như em rất tức giận, hất tay bạn trai của em ra rồi trực tiếp lái xe bỏ đi.
Tôi hít sâu một hơi, từ rình mò trong bóng tối thành bước ra quang minh chính đại. Muốn nhìn vẻ mặt thất bại của người đàn ông tự cao tự đại này.
Chỉ thấy hắn ta đè mi tâm, đi đến cửa hàng nhỏ gần đó mua một chai nước gần như sắp đông thành đá. Quăng xuống tờ 100 tệ rồi cau mày rời đi không thèm đợi chủ quán thối tiền.
Ngay trước mặt tôi,
Hết lần này tới lần khác.
Chàng trai, hãy nhớ kỹ đều là do anh ép tôi!
_____________________________________________________________
[1] 天上火: Thiên Thượng Hỏa/ Lửa Trên Trời. ]Theo ngũ hành nạp âm của Lục Thập Hoa có một mệnh Hỏa khác với các mệnh Hỏa khác, đó là Thiên Thượng Hỏa – Lửa trên trời được ví như ánh lửa của mặt trời, trung tâm của vũ trụ, ngọn lửa ấy vẫn hằng ngày tỏa sáng, cung cấp ánh sáng cho vạn vật trên cõi nhân thế.
[2] Tám nghìn tệ ~ 28.352.257,44 đồng
[3] Big v đề cập đến những người dùng Weibo đã được xác thực cá nhân trên các nền tảng Weibo như Sina, Tencent, Netease, v.v. và có nhiều người hâm mộ. Là người dùng Weibo đã xác thực, biệt hiệu Weibo sẽ kèm theo các chữ cái tiếng Anh tương tự như chữ hoa." Biểu tượng chữ V "
[4] Don't put all your eggs in one basket: khuyên mọi người nên đầu tư vào nhiều nơi, không nên tập trung đề đề phòng rủi ro, không may gặp sự cố đổ vỡ sẽ mất hết hoặc quả này vỡ nó sẽ bẩn và làm hỏng quả khác.
Không phải chỉ mỗi Ân Vinh Lan thắc mắc về việc này, mà còn có cả khán giả xem live stream.
[Thiên Thượng Hỏa[1]: Vãi!]
[Tóc Của Maria: Lúc tôi vào đã hết hàng rồi.]
[Constantinople: Sản phẩm đã bán hết? Cái quỷ gì vậy?]
[Em Yêu Ngọt Ngào Của Anh: Tôi chỉ muốn biết người mua suy nghĩ như thế nào!]
Trần Trản thì lại không chút hoang mang, bình tĩnh nói: "Tôi đã liên hệ với xưởng sản xuất yêu cầu họ làm nhiều hơn rồi, mọi người cứ bình tĩnh ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà đừng vội."
Vừa nói đôi mắt đào hoa vừa cong lên: "Ngoài chức năng nói trên thì còn có thể dùng để trêu chọc bạn bè. Hoặc tặng cho người mình ghét rồi khịa nó: Bị ngu à? Học hỏi Trần Trản uống một chai trị bệnh đi kìa."
Quảng cáo bằng cách tự phốt đạt hiệu quả tốt hơn mong đợi, ít nhất thì bình luận trôi trên màn hình dịu đi rất nhiều, đa số toàn spam ha ha ha.
Thời gian live chỉ có 40 phút, cuối cùng Trần Trản nghiêm túc nói: "Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ngày hôm nay, hy vọng rằng trong tương lai mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ sản phẩm khác của Hướng Tây."
Vẫy tay chào tạm biệt rồi kết thúc live stream.
Uống miếng nước rồi nghỉ ngơi một chút Trần Trản đã nhận được điện thoại từ xưởng bên kia, đối phương cực kì vui vẻ thậm chí còn ngỏ lời muốn hợp tác lâu dài. Sau khi nói chuyện xong cậu bắt đầu thong thả dọn dẹp, đặt đồ lại bàn nói: "Đưa số tài khoản của anh cho tôi đi, nào nhận được tiền rồi tôi chuyển cho anh 28 triệu[2]."
Ân Vinh Lan vốn cũng không có làm được gì nhiều, Trần Trản sẵn lòng chia cho anh 28 triệu vậy có thể thấy chỉ từ buổi livestream hôm nay ít nhất cũng kiếm được mấy chục triệu.
"Gặp may thôi chứ bình thường bên đó không trả mức giá này đâu." Trần Trản nhìn ra suy nghĩ của anh, nhẹ giọng nói: "Huống hồ tôi còn ký cam kết, nếu bán không được 20 nghìn lượt mua thì tôi sẽ không lấy một xu."
Ân Vinh Lan hiểu ngay ý của cậu: "Nguyên Thụy cũng vừa tung ra sản phẩm mới."
Tác dụng sản phẩm Nguyên Thụy và Hướng Tây không khác nhau mấy, cũng có nghĩa là thị trường cạnh tranh khác khốc liệt.
Trần Trản mở Weibo: "Nguyên Thụy mời người nổi tiếng làm đại diện quảng cáo, bây giờ độ hot còn không bằng một buổi live stream."
#Ghét đứa nào, đưa cho nó trà xanh Hướng Tây!# Đứng đầu hot search.
Thậm chí có một Big V[3] còn quay lại bình luận đùa rằng: "Sức mạnh Hướng Tây mạnh ghê á! Có thể giúp đứa não tàn như Trần Trản làm người bình thường trở lại."
Trần Trản một bước nhảy lên làm người nổi tiếng mới ở trên mạng.
Xưởng trả tiền rất nhanh, Trần Trản trả tiền thuê nhà xong xuôi còn dư ra được một ít. Có thể tạm thoát khỏi tình cảnh ăn uống chi tiêu theo kiểu thắt lưng buộc bụng trong một khoảng thời gian.
Trần Trản: "Hệ thống, kiểm tra điểm tẩy trắng của tao hiện tại hộ."
[Hệ thống: Ngài vui lòng chờ chút, em đang kiểm tra cho ngài đây ạ.]
Âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, khác hoàn toàn với mấy lần trước.
Trần Trản: "Lại đổi à?"
[Hệ thống: Hệ thống trước đây của ngài nói nói là học được rất nhiều kiến thức từ ngài, lúc này đã đổi nghề khởi nghiệp kinh doanh rồi ạ.]
"..."
[Hệ thống: Chúc mừng ngài, điểm tẩy trắng là 250. Tự động làm mới nhiệm vụ cho ngài: Nhiệm vụ 1(Tẩy trắng nam phụ) - viết 10 lá thư xin lỗi chân thành gửi cho nữ chính Khương Dĩnh.]
Trần Trản "Ồ" một tiếng, tìm giấy bút bắt đầu làm.
[Hệ thống: Chờ chút, chẳng phải ký chủ trước giờ không đời nào làm nhiệm vụ sao?]
Trần Trản ngáp một hơi, trong đôi mắt đào hoa bao phủ một tầng hơi nước: "Thi thoảng làm chút cũng không sao."
[Hệ thống: Không được! Em không cho phép! Lúc trước không làm thì bây giờ cũng đừng làm!]
Trần Trản không thèm để ý vẫn tiếp tục viết: "Thật ra mày bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đúng không?"
[Hệ thống:...Dạ đúng. Nên là ngài có thể đừng...]
"Không thể."
Suốt đêm đó cũng không thấy hệ thống lên lần nào nữa, ngày hôm sau Trần Trản lấy ra 10 lá thư tay đã viết xong sau khi ăn sáng: "Có cần gửi không?"
Giọng của hệ thống có vẻ uể oải mệt mỏi: "Tặng ngài 50 điểm tẩy trắng, ngài đừng làm nữa."
Trần Trản sờ sờ chóp mũi, suy tính nói: "Lời rồi."
Một vụ buôn bán ngầm cứ vậy mà thành giao.
Ăn xong bữa sáng Trần Trản gọi cho Ân Vinh Lan: "Về nhà an toàn chưa?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu: "Tối qua tôi từ nhà cậu đi về."
Lúc này là đã qua đủ một đêm.
Trần Trản: "Muốn trình báo công an về việc mất tích cũng phải đủ 48 giờ đó, trước tiên cách 12 giờ xác nhận an toàn chút thôi."
"Rất an toàn." Ân Vinh Lan vừa nói xong chợt nghe Trần Trản nói "Vậy thì tốt", sau đó cúp máy.
Phòng họp.
Các quản lý một số bộ phận dự án ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, nhìn tình hình là biết tổng giám đốc bị cúp máy trước.
Vậy mà có người dám cúp máy trước, không lẽ là người yêu?
Ngoại trừ là người yêu ra thì làm gì có ai gan lớn không sợ chết như vậy chứ.
Ân Vinh Lan biết Trần Trản vẫn chưa hoàn toàn hết cảnh giác với anh, trước đây anh khá là khinh với mấy việc chủ tịch giả nghèo và cái kết này nọ vậy mà bây giờ anh lại cảm nhận được niềm vui từ hành vi đó.
Thật lòng mà nói tính cách của Trần Trản rất khác biệt so với người khác.
Giám đốc dự án còn đang cẩn trọng báo cáo hạng mục, thấy trâm trí Ân Vinh Lan hình như đang lơ đãng ở chỗ khác thì vội vàng nói nhanh hơn, giống như học sinh tiểu học đang gian lận lấp liếm qua mặt giáo viên việc trả bài vậy.
Nói xong một mạch rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ân Vinh Lan: "Nửa tháng nữa vào mùa du lịch rồi, bây giờ tổ chức mấy cái hoạt động khuyến mãi này để làm gì?"
Giám đốc dự án lập tức biến sắc: "Là tôi suy tính chưa chu toàn."
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "E rằng suy tính chưa chu toàn không phải chỉ mỗi việc này."
Tim giám đốc dự án thình thịch một tiếng, thầm nghĩ cái gì đến cũng sẽ đến mà.
Nguyên Thụy cũng chỉ là một nhãn hiệu nhỏ mới mua lại thôi, vấn đề ở chỗ là lần này thua lỗ quá mất mặt.
Ân Vinh Lan hơi nhấc mắt: "Bỏ 30 triệu để mời một ngôi sao về quảng bá, cuối cùng kết quả còn không bằng một streamer?"
Trong khi nói anh nhìn về phía người lập kế hoạch tiếp thị, người sau lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không biện minh giải thích vô nghĩa thẳng thắn nhận sai sót: "Là sai sót của chúng tôi."
Vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào độ nổi tiếng của ngôi sao mời về là đã có thể nắm chắc phần thắng trong tay, kết quả lại bị đè ngược lại một bậc. Chi phí phải trả nhiều hơn gấp trăm lần cuối cùng tiếng vang tạo ra được lại chỉ như bọt biển.
"Tạm thời đừng vội." Ân Vinh Lan nói: "Ba tháng sau cho ra mắt Bác Duyệt club, nghĩ cách hợp tác làm người tài trợ của họ."
Người lập kế hoạch tiếp thị lập tức nói: "Tôi sẽ tìm người liên lạc ngay bây giờ."
"Anh tự mình đi, đừng để xảy ra sơ suất."
Ân Vinh Lan cũng dặn dò một số khía cạnh cần chú ý nữa, nét mặt dịu dàng trước sau như một nhưng những người xung quanh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau khi buổi họp kết thúc, tâm trạng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng.
Ân Vinh Lan xua tay ra hiệu mình ngồi thêm một lát, những người khác lần lượt rời đi.
Ân Vinh Lan cũng không ngồi quá lâu, đến khi đi ra ngoài hầu hết mọi người còn đang đợi thang máy.
Giám đốc dự án chủ động chào hỏi vài câu, Ân Vinh Lan gật đầu, đột nhiên hỏi: "Anh thấy Trần Trản là người ra sao?"
Giám đốc dự án nói: "Bị chế nhạo khắp trên mạng." Vừa nói chuyện vừa dùng giọng điệu khinh thường: "Hình như gần đây hắn ta còn viết hồi ký gì gì đó, làm màu dễ sợ nhưng hễ ai là người có đầu óc chắc chắn sẽ không thèm đọc. Ngài yên tâm, hắn ta cũng chỉ nổi nhất thời thôi, chúng ta chắc chắn có thể làm một bước ngoặt đảo ngược tình thế thật đẹp!"
Đúng lúc này, một vị đồng nghiệp nam từ nhà vệ sinh trở lại thấy thang máy còn chưa tới, vội vàng chạy lại vỗ vai giám đốc dự án lúc cúi đầu thở hồng hộc: " vừa mới có chương mới, tôi chiếm được bình luận đầu rồi, giờ ông vào bình luận còn lên kịp trang đầu đó."
Nụ cười giám đốc dự án từ cứng đờ đến hoàn toàn sụp đổ chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Đồng nghiệp nam nói xong cảm thấy bầu không khí yên tĩnh trong giây lát, vừa ngẩng đầu lên thì thấy các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn anh. Trong lúc đang không hiểu gì thì tình cờ chạm mắt với Ân Vinh Lan.
Chỉ thấy khóe miệng Ân Vinh Lan có hơi cong lên một chút: "Truyện đó đọc rất hay à?"
Dù là đồng nghiệp nam hay giám đốc dự án đều vì nụ cười này mà nhém sợ tới mất vía.
"Cũng, cũng được." Giám đốc dự án không dám trả lời nên đồng nghiệp nam đánh bạo cho một đáp án không thể nào ba phải hơn.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở.
Ngoại trừ Ân Vinh Lan, đối với người khác khoảnh khắc này như thấy được ánh bình minh của sự sống.
Giám đốc dự án lùi ra sau một bước nhường đường nói: "Ngài vào trước đi ạ."
Sức chịu tải của thang máy có hạn, nhiều người chủ động chọn chờ thang máy sau. Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, giám đốc dự án ngay lập tức quay lại bóp cổ đồng nghiệp nam, vẻ mặt hung tợn nói: "Nói mau, tại sao ông muốn hại tôi!"
Đồng nghiệp nam nghĩ lại trong lòng vẫn còn thấy sợ nhưng vẫn mạnh miệng cãi bướng: "Nhân viên có đời sống riêng tư là chuyện thường, dù gì cũng không phải coi sẽ pỏn ông lo lắng cái gì."
Giám đốc dự án nghiến răng nghiến lợi: "Đó là kẻ thù giai cấp vừa hại chúng ta thất bại kế hoạch lần này."
Đồng nghiệp nam chột dạ sờ sờ mũi: "Tôi chịu, ai bảo truyện hay quá chi."
Nghe vậy giám đốc dự án mới miễn cưỡng cười một cái, song lực tay cũng không hề giảm một chút nào. Người bên cạnh vội vàng an ủi: "Nói không chừng tổng giám đốc cũng có đọc à."
Tuy trong lòng mọi người đều rõ Ân Vinh Lan sẽ không rảnh rỗi như vậy.
Đúng là Ân Vinh Lan không hề đọc truyện Trần Trản viết gì đó, có điều lúc này lại có đôi chút hứng thú bèn có ý muốn dành thời gian đọc thử xem sao.
Mà cùng lúc này, Trần Trản tự phong là nhà văn lỗi lạc tương lai đang ngồi trước cửa cùng với hộp trứng gà mới mua chờ ông cụ về sau khi nhặt rác xong.
Đối phương nhìn thấy hộp quà là biết cậu đã kiếm được chút tiền.
"Càng ngày ông càng không hiểu cách làm giàu của người trẻ tuổi mấy đứa."
Trần Trản nhún vai: "Con vốn đã có triển vọng."
Ông cụ mở cửa cho cậu vào: "Định làm tiếp cái gì mà phát sóng trực tiếp à?"
Trần Trản lắc đầu liếc nhìn hộp quà: "Trứng không để chung một rổ[4] ."
Cậu cũng không ở lại quá lâu, tranh thủ thời gian đi về chạy deadline.
Lượng theo dõi tăng lên mỗi ngày được tính bằng ba chữ số, khu bình luận càng giống một sân khấu lớn, so với truyện chính còn đặc sắc hơn.
[Tóc Của Maria: Ấu ấu! Mị muốn lên thuyền couple Lâm Trì Ngang với Trần Trản quá đi!]
[Đỉnh Kout Thế Giới: Chị gái lầu trên có ổn không?]
[Triệu San Lái Đò: Làm người xin hãy sống tử tế!]
Trần Trản tùy tiện lướt qua vài cái, truyện mới có hơn mấy chục nghìn chữ mà đã có không ít bản đồng nhân. Cậu chọn vài bộ hài hước nhưng không xuyên tạc tính cách nhân vật hay cường điệu quá mức rồi bấm like, làm cho khu bình luận không còn quá mịt mù chướng khí.
Lại nhìn tổng thu nhập, bắt đầu bắt tay vào làm việc ━.
Tôi lại nhìn thấy nữ thần trong lòng của mình vào một biểu chiều rực nắng.
Mặc dù đã biết gần đây em rất thân thiết với vị công tử nhà giàu kia, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến tôi cảm thấy cực kì đau lòng.
Có điều hôm nay là ngày tốt, Bồ Tát phù hộ làm sao mà bọn họ đột nhiên cãi nhau.
Dường như em rất tức giận, hất tay bạn trai của em ra rồi trực tiếp lái xe bỏ đi.
Tôi hít sâu một hơi, từ rình mò trong bóng tối thành bước ra quang minh chính đại. Muốn nhìn vẻ mặt thất bại của người đàn ông tự cao tự đại này.
Chỉ thấy hắn ta đè mi tâm, đi đến cửa hàng nhỏ gần đó mua một chai nước gần như sắp đông thành đá. Quăng xuống tờ 100 tệ rồi cau mày rời đi không thèm đợi chủ quán thối tiền.
Ngay trước mặt tôi,
Hết lần này tới lần khác.
Chàng trai, hãy nhớ kỹ đều là do anh ép tôi!
_____________________________________________________________
[1] 天上火: Thiên Thượng Hỏa/ Lửa Trên Trời. ]Theo ngũ hành nạp âm của Lục Thập Hoa có một mệnh Hỏa khác với các mệnh Hỏa khác, đó là Thiên Thượng Hỏa – Lửa trên trời được ví như ánh lửa của mặt trời, trung tâm của vũ trụ, ngọn lửa ấy vẫn hằng ngày tỏa sáng, cung cấp ánh sáng cho vạn vật trên cõi nhân thế.
[2] Tám nghìn tệ ~ 28.352.257,44 đồng
[3] Big v đề cập đến những người dùng Weibo đã được xác thực cá nhân trên các nền tảng Weibo như Sina, Tencent, Netease, v.v. và có nhiều người hâm mộ. Là người dùng Weibo đã xác thực, biệt hiệu Weibo sẽ kèm theo các chữ cái tiếng Anh tương tự như chữ hoa." Biểu tượng chữ V "
[4] Don't put all your eggs in one basket: khuyên mọi người nên đầu tư vào nhiều nơi, không nên tập trung đề đề phòng rủi ro, không may gặp sự cố đổ vỡ sẽ mất hết hoặc quả này vỡ nó sẽ bẩn và làm hỏng quả khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.