Chương 116: Người người nhà nhà đều là chủ bút
Xuân Phong Dao
07/05/2024
(nguyên văn là tác gia: người soạn ra tác phẩm, lúc đầu mình định để là nhà văn, nhưng do dự mãi rồi đổi thành chủ bút, mọi người góp ý nhé)
Trạm xe buýt ven đường chỉ có mấy người đứng đợi. Một chiếc xe đến đón trả khách, người trên xe không rảnh chú ý chuyện bên ngoài.
Ngay lúc này Trần Trản kéo tay áo Ngô tiên sinh lại. Cả hai đều có chút giật mình bất ngờ.
Họ Ngô cau mày nói: “Anh đuổi theo làm gì?”
Chắc do phản ứng bản năng, hoặc dạo này bị phim truyền hình ngốc trắng ngọt đầu độc nhiều quá, Trần Trản thở dài xa xôi, nghiêm túc nói: “Điều anh vừa nghe không phải sự thật.”
Ngô tiên sinh cười lạnh, đập tay cậu ra: “Tôi không ngu.”
Trước khi cậu kịp mở miệng nói gì, ánh mắt thâm thúy nói luôn: “Dò sông dò biển dễ dò, lòng anh ai dám mà thò cạn sâu (*), sớm muộn gì cũng có ngày hại người hại mình.”
(* nguyên văn chỉ ngắn gọn là “Anh cứ thành phủ thế này” - thành phủ ở đây còn chỉ sự thâm sâu khó đoán của lòng người, như nội thành nội cung ngày xưa địa hình phức tạp vậy, nhưng mình thích câu ca dao của nước ta:))))
Vừa dứt lời phất tay bắt taxi, cho cậu hít khói.
Trần Trản đứng đơ vài giây, sau đó lắc đầu: “... Đang giảng đạo đó à?”
Làm phe ác, người nọ lấy đâu ra tự tin thế?
Cất nghi vấn, đi bộ về nhà, Ân Vinh Lan còn đứng chờ ngoài cổng. Chú chó ta chờ mãi không được dắt đi dạo, cực kỳ bất mãn nhảy tưng tưng.
“Không biết hắn tới làm gì?” Trần Trản cầm lại dây dắt chó, lầm bầm lầu bầu: “Không dưng lên điện Tam bảo (*), không chừng có chuyện gì quan trọng...”
(* ba ngôi báu Phật, Pháp, Tăng, đăng điện Tam bảo chỉ sự cầu cạnh được tu tập, giác ngộ để giải thoát)
Mới nói được nửa, cậu nhạy bén cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Ân Vinh Lan nhấc mí mắt nhìn cậu: “Anh còn muốn quay lại công ty.”
Trần Trản: “À...”, không chậm trễ thời gian nữa, nghiêng người nhường đường.
Ân Vinh Lan bước lên bỗng nở nụ cười, độ cong kỳ dị khiến người ta đột nhiên không biết làm sao.
Không để bụng chuyện này lắm, Trần Trản dắt chó đi hai vòng, trở lại biệt thự liền vén tay áo lên gõ truyện. Nhìn thống kê số chữ bên dưới, thầm nghĩ có bản thảo lưu sẵn giống như của để dành, chẳng phải sợ cái gì.
Đứng dậy định pha chén trà nóng, vụ án Vương Thành nhắc tới đột hiện lên trong đầu, Trần Trản lại ngồi xuống lướt web tìm hiểu. Không thấy tin liên quan, đành không ngừng nhập từ khóa, cuối cùng tìm được trong một bài đăng.
Tóm gọn ý chính là, thi thể bị bỏng nặng, người này lúc còn sống hay ăn trộm vặt, nhiều lần vào đồn cảnh sát uống trà, là “danh nhân” trong khu dân cư, lúc này mất mạng còn có người lẩm bẩm bảo có tội phải chịu.
Trần Trản hơi tái mặt, cuối cùng đã biết vì sao Vương Thành cố ý kể việc này, không có khả năng tự thiêu lắm, nếu không phải vì báo thù, kẻ tình nghi rất có thể đã ảo tưởng bản thân là nhân vật thay trời hành đạo trong truyện mất rồi.
Chưa điều tra rõ nghi phạm, suy đoán quá nhiều lại thành ra áp lực.
Trần Trản tạm thời không tra cứu nữa, mở truyện của mình ra đọc nhanh như gió.
“Các tác phẩm trước đều đem lại niềm vui cho mọi người, mi đừng có lầm đường lạc lối.” Nghĩ đến cái fandom CP dở hơi càng lúc càng bành trướng, cậu nhắm mắt than thở: “Ai bảo truyện như con, tác giả là cha mẹ ruột.”
Mở mắt nhìn hai từ “Dị Biến”, lắc đầu: “Nghịch tử ~”
【 Hệ thống: Giận chó đánh mèo ú là la. 】
Bây giờ cậu mới để ý hơn đến việc họ Ngô đột nhiên tới nhà, thử gọi hai cuộc, lần đầu tiên máy báo bận, lần thứ hai tiếp tục “xin gọi lại sau“. Coi như tự mình biết mình, bị block mất tiêu rồi.
Hệ thống chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu đi giám thị.
Trần Trản cân nhắc mãi có nên cho đi không, Ngô tiên sinh tâm tư quá sâu, thấy tình thế không khả quan càng cẩn trọng kỹ càng.
“Cấm đánh nhau, thấy cái gì cũng không được lộ diện.” Sắp xếp chuyện lớn bé xong, trừng mắt nhìn khối cầu nhảy nhót biến mất.
Chân trước nó vừa bay đi chân sau Trần Trản liền vào phòng sách trên lầu, đứng lên cân đo thấy chẳng thay đổi gì, hóa ra việc cậu tăng cân không liên quan tới hệ thống à.
“Là tôi trách lầm cậu.”
Trần Trản trấn định chấp nhận sự thật, bắt đầu suy nghĩ tại sao cưỡi ngựa mà không giảm được cân gì cả.
2
Hoàng hôn buông xuống, Ân Vinh Lan vẫn đang bận rộn ở công ty, Trần Trản nhàm chán ngồi trên ghế sô pha đổi kênh tivi liên tục. Thoáng thấy một khối cầu chui qua khe hở cửa sổ, lép dẹp như tờ giấy mỏng thoáng chốc nở ra thành cái bánh mì bự, vèo cái ngồi xổm trên vai cậu.
“Chào buổi tối, my lord.”
3
Trần Trản lạnh lùng: “Nói ngắn gọn.”
Đó giờ hệ thống không dám làm càn quá mức trước mặt cậu, lập tức trở lại chuyện chính: “Trong biệt thự không có ai. Em ngồi trên đèn chùm mấy tiếng mà chờ không thấy.”
Trần Trản suy nghĩ một chút, lấy di động lên Tieba search “chủ biệt thự x bạn cùng nhà thần bí”, dễ như bỡn tìm thấy một bài viết đăng cách đây không lâu. Trong đó có một tấm ảnh hơi mờ, nhưng vẫn thấy đại khái Ngô tiên sinh đang ở ga tàu cao tốc mua vé.
Lời lúc chiều nói trước cổng tuy chỉ là bịa đặt, nhưng đều có đạo lý. Cậu đã sớm bỏ tiền mua bài trên mạng về “sắc đẹp thịnh thế”, cốt khiến nhiều người chú ý đến sự tồn tại của họ Ngô hơn.
Sự thật chứng minh quả nhiên có hiệu quả.
“Sau phải tả thật trau chuốt cho nhân vật này mới được,“ Trần Trản cười híp mắt nói: “Tranh thủ cho Ngô tiên sinh đi thảm hoa.”
Trước đây một mình cậu suýt chút nữa đưa được Ân Vinh Lan debut vị trí Center, bây giờ có thể cho Ngô tiên sinh trở thành hot face trên mạng luôn.
Hệ thống ngồi bên nghe mà run lập cập, quyết định tuyệt đối không rảnh hơi mà đi chọc vị kí chủ đáng sợ này.
Trần Trản bình luận trong bài hỏi có ai biết điểm đến của Ngô tiên sinh không. Có người nhổ toẹt đồng thời cũng có người trả lời: thành phố Lô Thủy.
Chỗ đó không xa thành phố Y lắm, thuộc loại thành phố du lịch. Hương sắc cổ kính, sân xưa ngõ cũ chẳng tìm được nơi thành thị, tại đây lại là cảnh quan phổ biến dễ tìm.
Trần Trản muốn tự đi một chuyến, nhưng lo có thể bị tập kích liền trù trừ do dự. Cuối cùng đành thỏa hiệp, để Vương Thành tìm một nhà xe tư nhân đáng tin, đưa cậu đến thành phố Lô Thủy.
Trên đường đi cậu thường xuyên để ý bài viết trên Tieba, tiếc rằng chẳng có tin tức gì mới về Ngô tiên sinh cả.
Hệ thống như một chú sẻ nhỏ, ríu ra ríu rít hỏi làm sao bây giờ, Trần Trản đau đầu, dù đã nghĩ tỉ mỉ nhưng lười chỉ nói qua loa: “Đến đâu hay đấy.”
Vừa xuống xe không lâu, bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc, dáng đi người này rất quái dị, như bẩm sinh khuyết tật cảm giác thăng bằng vậy.
Trần Trản nở nụ cười: “Đây không phải đông cung Thái tử của tôi sao?”
Thanh niên nghe thấy âm thanh chọc ghẹo liền quay đầu lại, trong con ngươi hiện lên kinh ngạc khi thấy Trần Trản: “Ba nuôi?”
Gọi cực kỳ trơn tru tự nhiên, lại khiến Trần Trản không biết đáp lại thế nào.
“Ba ở đây làm gì á?”
2
Trần Trản: “Tôi còn phải hỏi cậu cái này.”
Thanh niên: “Một đồng nghiệp nói chủ thần Lô Thủy hiện thân rồi, bảo tôi tới coi.”
“Chủ thần?” Trần Trản cau mày.
“Kiểu như hệ thống chủ ấy,“ thanh niên nói: “Cơ mà nó tự xưng thần cũng không quá đáng lắm.”
Hai bên vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu thanh niên nói Trần Trản nghe: “Chấp pháp giả hợp tác với một người ở lại, người ở lại đó tiết lộ tin tức.”
Trần Trản đoán người ở lại kia tám chín mươi phần trăm là Ngô tiên sinh... Nhưng nghe kiểu gì cũng thấy ly kỳ quá.
Ly kỳ thường có nghĩa là: không đáng tin và hoang đường.
Hệ thống cực kỳ tuân thủ quy tắc, hệ thống chủ nghe có vẻ rất cao cấp, giáng lâm tại một thành thị nhỏ nghe có vẻ sao sao.
“Hơn nửa là âm mưu của họ Ngô.” Trần Trản ngáp một cái: “Trước đây cậu theo lời hắn ra nước ngoài ám hại tôi, có biết nguyên nhân sâu xa không?”
Thanh niên để lộ xem thường trong mắt: “Chỉ là một tên ở lại thôi có gì.”
Bản chất của hệ thống rất xem thường kí chủ, đương nhiên chúng nó cũng không có giới hạn phải xấu hổ gì, có thể trao đổi bình đẳng với Trần Trản chẳng qua là thấy lợi ích thôi.
Trời tối hẳn, đi đường không cần lo che giấu gì nữa, theo bước chân thanh niên đến trước một trạch viện (*).
(*kiểu nhà truyền thống có sân)
Nơi này đã cách xa trung tâm thành phố, thuộc khu vực nông thôn.
Trần Trản đứng bên ngoài cảm giác được một luồng khí mát lạnh kỳ lạ.
Dùng cách nói hơi huyền ảo giải thích thì, đại để là “uy áp“.
Thanh niên: “Mời ba nuôi vào trước.”
Trần Trản phức tạp liếc nhìn sang, có thể nói trên người chấp pháp giả hiện giờ thể hiện cực kỳ rõ nét ba từ: sợ chết quá.
Cậu không chần chờ nữa, thử đẩy cửa, không khóa. Sau khi bước vào đầu tiên giẫm lên mặt sân xi măng trống không.
Vừa lúc Ngô tiên sinh đi ra từ một gian phòng, tay cầm một vật phát sáng nhìn rất mơ hồ. Nhìn thấy Trần Trản lại không bất ngờ lắm, chỉ hỏi cậu một câu sao lại tới đây.
Trần Trản thuận miệng nói bậy: “Được thần linh vẫy gọi chỉ lối.”
“Thì ra là thế.” Ngô tiên sinh cười khẩy, cất bước ra ngoài.
Trần Trản đứng nguyên chả hiểu ra sao... Tin thật à?
Không trì hoãn thêm nữa, bước vào gian phòng hắn vừa đi ra. Bên trong toàn là màn hình to nhỏ, trên không trung chạy liên tục vô số mã code, nếu người mắc hội chứng sợ lỗ mà gặp phải chắc té xỉu liền.
Như ở một chiều không gian khác, Trần Trản đứng tại trung tâm, sương mù bí ẩn lượn lờ quanh người, các mã số khiến ánh mắt rơi vào trạng thái mơ hồ bất định.
Tiến thêm một bước, một luồng khí bốc lên từ dưới đất. Thanh niên sợ hết hồn, bám víu sau lưng Trần Trản: “Ba nuôi cứu với!”
Trần Trản bất đắc dĩ: “Tôi chỉ là người phàm tay không tất sắc, anh mới là công nghệ cao.”
Thanh niên run lẩy bẩy, không hề bị lay chuyển.
Sắc mặt Trần Trản không có một tia sợ hãi, chẳng có chút gì gọi là sởn tóc gáy cả, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị ấn phím gọi: “Giả thần giả quỷ, tôi lập tức báo cảnh sát.”
Thanh niên chợt nhìn cậu... Bây giờ là lúc nào!
Sao vẫn có thể tuân thủ pháp luật đến vậy?
Trần Trản: “Động não đi, chả logic tí nào.” Cậu thở dài: “Cậu gặp hệ thống chủ chưa?”
Thanh niên lắc đầu: “Thân phận của tôi làm sao có tư cách...”
Trần Trản ngắt lời hắn: “Con voi có thèm chú ý con kiến không?”
Chớ nói chi đến giáng lâm đến cái thế giới này, ngoại trừ thể hiện độ tồn tại thì còn có thể có ý nghĩa gì nữa?
Chưa dứt lời ánh sáng xung quanh đột nhiên biến mất, trong phòng tối mù, thanh niên chạy ù ra: “Tôi chờ ba bên ngoài.”
Hắn vẫn mong Trần Trản về với ông bà sớm đó, thế thì có thể mau thừa kế giá trị tẩy trắng rồi, nhưng không biết cậu đã làm xong di chúc chưa.
Trần Trản không lôi người trở lại, mở đèn pin trên điện thoại, nhìn quanh bốn phía: “Mười giây cuối cùng.”
Nói thì nói vậy nhưng tay đã bấm số 110.
“Đừng gọi!” Một người đàn ông trung niên đi từ sau vách ngăn tối tăm ra, khoảng hơn ba mươi tuổi, mang kính gọng đen.
Trần Trản không lên tiếng, người kia nói ngay: “Hồng thủy cuốn miếu Long Vương (*)! Chủ yếu vì bên cạnh cậu có người khác nên tôi không tiện ra mặt.”
(*Long vương chủ nước tạo hồng thủy, hồng thủy lại phá miếu long vương, chỉ quân mình đánh quân mình, hiểu nhầm phe ta thành địch)
Trần Trản lẳng lặng phòng bị: “Quen à?”
Người trung niên: “Tôi là người của giám đốc Lâm, tạm thời làm việc cho giám đốc Ân.”
“... Nói cụ thể đi.”
Người trung niên: “Nghe bảo có một nhóm người tâm thần khác thường thờ phụng tà giáo, giám đốc Ân muốn phối hợp biểu dương bọn họ, đến thời cơ tóm hết cả lưới.”
Lượng thông tin quá lớn, dù đó là Trần Trản cũng nhất thời không tiêu được: “Tại sao lại tìm Lâm Trì Ngang hỗ trợ?”
“Cung cấp duy trì kỹ thuật.” Người trung niên chỉ thiết bị xung quanh: “Trên phương diện kỹ thuật khoa học, Lâm Thị cũng là hàng top thế giới... Nhìn hiệu quả vừa rồi có thấy ok không?”
Đáp lời anh chỉ là sự yên lặng.
Người trung niên có vẻ quen thuộc nói: “Giám đốc Ân bảo là, giả thần không trật đi đâu được, khi người ta vào tôi sẽ dùng mấy cái code này làm thần ý truyền đạt lại, giao nhiệm vụ, xong sau đó tặng vài sản phẩm công nghệ cao.”
Trần Trản nghĩ đến vật phát sáng Ngô tiên sinh cầm trên tay lúc nãy: “Cái thứ đồ chơi này có tác dụng gì?”
“Nhìn đẹp.” Người trung niên bổ sung: “Thêm tính năng điều khiển bằng giọng nói, khi nói chuyện có thể phóng điện nhẹ.”
Vốn công ty định mở rộng sản phẩm này trên thị trường, nhưng vì vấn đề an toàn cuối cùng đành bỏ xó, chẳng đi đến đâu.
Trần Trản nuốt nước miếng: “Vậy anh lừa người đến Lô Thủy kiểu gì?”
Người trung niên nhún vai: “Tác phẩm của giám đốc Ân, tôi không rõ lắm.”
Trần Trản đau đầu, xem ra trong thời gian cậu ở nước H, Ân Vinh Lan chẳng yên tĩnh gì.
Người trung niên đến bên bức tường ấn một công tắc, vô số dãy code tiếp tục chạy trôi nổi giữa không trung, trong đó có một cái nhảy trên lòng bàn tay mấy lần rồi chui vào, ngay lúc đó Trần Trản cảm thấy bị điện giật một chút.
“Thật ra dưới chân cậu có nguồn điện.” Người trung niên đắc ý: “Mấy cái này thần thánh gì đâu. Đúng rồi, ở cửa có gắn máy làm lạnh với máy tăng trọng lực.”
3
“...”
Trước khi tam quan(*) vỡ nát, Trần Trản hít sâu một hơi, quay người đi ra ngoài.
(* gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan, chỉ cái nhìn khách quan của con người đối với thế giới, cuộc sống, cách lý giải và điểm giới hạn đạo đức...)
Chẳng biết từ lúc nào trong sân có một người đứng đó, bóng đêm mơ hồ bao trùm thân hình, hiện lên một vẻ thon gầy cao lớn.
Đầu ngón tay Trần Trản vô thức trượt trên đồng hồ đeo tay, đi tới nói: “Anh dùng định vị à?”
Ân Vinh Lan lấy chiếc bùa hộ mệnh trên người ra: “Chỉ cần em muốn, cũng có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
Vẻ mặt Trần Trản phức tạp: “Giao nhiệm vụ cho cấp dưới, đóng giả chủ thần... Em đánh giá thấp anh rồi.”
Từ chuyện cầu hôn và quỹ đen, đáng lẽ cậu phải sớm biết, chả ai qua được Ân Vinh Lan về giả thần giả quỷ. Nếu không phải trước khi đến với nhau đã “tiêm phòng” nhiều lần, có lẽ chính cậu đã nghi ngờ mất.
Ân Vinh Lan: “Người kia thông minh thật, nhưng cũng đa nghi quá. Để hắn tin nên anh không thể không bắt tay với Lâm Trì Ngang đặt bẫy.”
Trần Trản hỏi điều khó hiểu nhất: “Vô duyên vô cớ, tại sao Lâm Trì Ngang phải giúp anh?”
Ân Vinh Lan: “Một là có thể đổi một cái ơn, hai là... chắc tâm lý vặn vẹo.”
Có một số người, chỉ cần thấy một kẻ khác bị Trần Trản cho lọt hố, sẽ cảm thấy được an ủi, có thể giảm bớt chua xót trong lòng.
Ân Vinh Lan lại nói: “Nhiệm vụ vừa được ban ấy, họ Ngô kia bị lừa đến một hòn đảo nhỏ anh mua lâu rồi. Nếu em có ý định gì, muốn làm cũng không bị phát hiện.”
“...” Trần Trản nghẹn lời, câm nín một hồi đến âm thanh cũng trở nên phù phiếm: “Em có thể có ý gì đây?”
Ân Vinh Lan mỉm cười nói: “Đảo nhỏ không người thích hợp làm chỗ chôn xương.”
Trong lời nói mang theo ý trêu đùa, không biết đâu thật giả.
Mí mắt Trần Trản giật một cái, quyết định kể từ hôm nay, ngày nào cũng lôi y đi, còn có hệ thống chỉ biết “móc não” nữa, đọc sách pháp luật.
“Không - ý - gì!”
Từng chữ rõ ràng!
Giọng điệu Ân Vinh Lan hơi tiếc nuối: “Thế thì thôi.” Chốc lại cười cười: “Mà may có em việc mới thành được.”
Nếu không phải Ngô tiên sinh chịu khổ bên nước ngoài, bị ép tức đến nỗi tụt IQ, sau khi về cũng chẳng dễ lừa như vậy.
Trần Trản ngồi ngay ngưỡng cửa sắp xếp logic, Ân Vinh Lan bên cạnh giải thích cặn kẽ, đồng thời kể lại cách dựng chuyện chủ thần... Nói chung là công nghệ cao, thần học và tín ngưỡng.
Hệ thống trong đầu Trần Trản nghe mê nghe say, như thể thấy được sức sáng tạo bao la tỉ mỉ kín đáo là thế nào.
Đứng ở góc độ khách quan, Trần Trản cảm thấy câu chuyện này mà viết ra không chừng sẽ thành một tác phẩm khoa học viễn tưởng đồ sộ, cuối cùng bật cười lắc đầu: “Ngô tiên sinh bị lừa cũng không oan.”
- --
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan: Tuy không biết bọn họ là ai, muốn làm gì, đến từ đâu. Tôi chỉ cần biến mình thành thần, khiến bọn họ thờ phụng tôi, quỳ lạy tôi, thần phục tôi...
Trần Trản:... Đây không phải bán hàng đa cấp à!!!
Trạm xe buýt ven đường chỉ có mấy người đứng đợi. Một chiếc xe đến đón trả khách, người trên xe không rảnh chú ý chuyện bên ngoài.
Ngay lúc này Trần Trản kéo tay áo Ngô tiên sinh lại. Cả hai đều có chút giật mình bất ngờ.
Họ Ngô cau mày nói: “Anh đuổi theo làm gì?”
Chắc do phản ứng bản năng, hoặc dạo này bị phim truyền hình ngốc trắng ngọt đầu độc nhiều quá, Trần Trản thở dài xa xôi, nghiêm túc nói: “Điều anh vừa nghe không phải sự thật.”
Ngô tiên sinh cười lạnh, đập tay cậu ra: “Tôi không ngu.”
Trước khi cậu kịp mở miệng nói gì, ánh mắt thâm thúy nói luôn: “Dò sông dò biển dễ dò, lòng anh ai dám mà thò cạn sâu (*), sớm muộn gì cũng có ngày hại người hại mình.”
(* nguyên văn chỉ ngắn gọn là “Anh cứ thành phủ thế này” - thành phủ ở đây còn chỉ sự thâm sâu khó đoán của lòng người, như nội thành nội cung ngày xưa địa hình phức tạp vậy, nhưng mình thích câu ca dao của nước ta:))))
Vừa dứt lời phất tay bắt taxi, cho cậu hít khói.
Trần Trản đứng đơ vài giây, sau đó lắc đầu: “... Đang giảng đạo đó à?”
Làm phe ác, người nọ lấy đâu ra tự tin thế?
Cất nghi vấn, đi bộ về nhà, Ân Vinh Lan còn đứng chờ ngoài cổng. Chú chó ta chờ mãi không được dắt đi dạo, cực kỳ bất mãn nhảy tưng tưng.
“Không biết hắn tới làm gì?” Trần Trản cầm lại dây dắt chó, lầm bầm lầu bầu: “Không dưng lên điện Tam bảo (*), không chừng có chuyện gì quan trọng...”
(* ba ngôi báu Phật, Pháp, Tăng, đăng điện Tam bảo chỉ sự cầu cạnh được tu tập, giác ngộ để giải thoát)
Mới nói được nửa, cậu nhạy bén cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Ân Vinh Lan nhấc mí mắt nhìn cậu: “Anh còn muốn quay lại công ty.”
Trần Trản: “À...”, không chậm trễ thời gian nữa, nghiêng người nhường đường.
Ân Vinh Lan bước lên bỗng nở nụ cười, độ cong kỳ dị khiến người ta đột nhiên không biết làm sao.
Không để bụng chuyện này lắm, Trần Trản dắt chó đi hai vòng, trở lại biệt thự liền vén tay áo lên gõ truyện. Nhìn thống kê số chữ bên dưới, thầm nghĩ có bản thảo lưu sẵn giống như của để dành, chẳng phải sợ cái gì.
Đứng dậy định pha chén trà nóng, vụ án Vương Thành nhắc tới đột hiện lên trong đầu, Trần Trản lại ngồi xuống lướt web tìm hiểu. Không thấy tin liên quan, đành không ngừng nhập từ khóa, cuối cùng tìm được trong một bài đăng.
Tóm gọn ý chính là, thi thể bị bỏng nặng, người này lúc còn sống hay ăn trộm vặt, nhiều lần vào đồn cảnh sát uống trà, là “danh nhân” trong khu dân cư, lúc này mất mạng còn có người lẩm bẩm bảo có tội phải chịu.
Trần Trản hơi tái mặt, cuối cùng đã biết vì sao Vương Thành cố ý kể việc này, không có khả năng tự thiêu lắm, nếu không phải vì báo thù, kẻ tình nghi rất có thể đã ảo tưởng bản thân là nhân vật thay trời hành đạo trong truyện mất rồi.
Chưa điều tra rõ nghi phạm, suy đoán quá nhiều lại thành ra áp lực.
Trần Trản tạm thời không tra cứu nữa, mở truyện của mình ra đọc nhanh như gió.
“Các tác phẩm trước đều đem lại niềm vui cho mọi người, mi đừng có lầm đường lạc lối.” Nghĩ đến cái fandom CP dở hơi càng lúc càng bành trướng, cậu nhắm mắt than thở: “Ai bảo truyện như con, tác giả là cha mẹ ruột.”
Mở mắt nhìn hai từ “Dị Biến”, lắc đầu: “Nghịch tử ~”
【 Hệ thống: Giận chó đánh mèo ú là la. 】
Bây giờ cậu mới để ý hơn đến việc họ Ngô đột nhiên tới nhà, thử gọi hai cuộc, lần đầu tiên máy báo bận, lần thứ hai tiếp tục “xin gọi lại sau“. Coi như tự mình biết mình, bị block mất tiêu rồi.
Hệ thống chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu đi giám thị.
Trần Trản cân nhắc mãi có nên cho đi không, Ngô tiên sinh tâm tư quá sâu, thấy tình thế không khả quan càng cẩn trọng kỹ càng.
“Cấm đánh nhau, thấy cái gì cũng không được lộ diện.” Sắp xếp chuyện lớn bé xong, trừng mắt nhìn khối cầu nhảy nhót biến mất.
Chân trước nó vừa bay đi chân sau Trần Trản liền vào phòng sách trên lầu, đứng lên cân đo thấy chẳng thay đổi gì, hóa ra việc cậu tăng cân không liên quan tới hệ thống à.
“Là tôi trách lầm cậu.”
Trần Trản trấn định chấp nhận sự thật, bắt đầu suy nghĩ tại sao cưỡi ngựa mà không giảm được cân gì cả.
2
Hoàng hôn buông xuống, Ân Vinh Lan vẫn đang bận rộn ở công ty, Trần Trản nhàm chán ngồi trên ghế sô pha đổi kênh tivi liên tục. Thoáng thấy một khối cầu chui qua khe hở cửa sổ, lép dẹp như tờ giấy mỏng thoáng chốc nở ra thành cái bánh mì bự, vèo cái ngồi xổm trên vai cậu.
“Chào buổi tối, my lord.”
3
Trần Trản lạnh lùng: “Nói ngắn gọn.”
Đó giờ hệ thống không dám làm càn quá mức trước mặt cậu, lập tức trở lại chuyện chính: “Trong biệt thự không có ai. Em ngồi trên đèn chùm mấy tiếng mà chờ không thấy.”
Trần Trản suy nghĩ một chút, lấy di động lên Tieba search “chủ biệt thự x bạn cùng nhà thần bí”, dễ như bỡn tìm thấy một bài viết đăng cách đây không lâu. Trong đó có một tấm ảnh hơi mờ, nhưng vẫn thấy đại khái Ngô tiên sinh đang ở ga tàu cao tốc mua vé.
Lời lúc chiều nói trước cổng tuy chỉ là bịa đặt, nhưng đều có đạo lý. Cậu đã sớm bỏ tiền mua bài trên mạng về “sắc đẹp thịnh thế”, cốt khiến nhiều người chú ý đến sự tồn tại của họ Ngô hơn.
Sự thật chứng minh quả nhiên có hiệu quả.
“Sau phải tả thật trau chuốt cho nhân vật này mới được,“ Trần Trản cười híp mắt nói: “Tranh thủ cho Ngô tiên sinh đi thảm hoa.”
Trước đây một mình cậu suýt chút nữa đưa được Ân Vinh Lan debut vị trí Center, bây giờ có thể cho Ngô tiên sinh trở thành hot face trên mạng luôn.
Hệ thống ngồi bên nghe mà run lập cập, quyết định tuyệt đối không rảnh hơi mà đi chọc vị kí chủ đáng sợ này.
Trần Trản bình luận trong bài hỏi có ai biết điểm đến của Ngô tiên sinh không. Có người nhổ toẹt đồng thời cũng có người trả lời: thành phố Lô Thủy.
Chỗ đó không xa thành phố Y lắm, thuộc loại thành phố du lịch. Hương sắc cổ kính, sân xưa ngõ cũ chẳng tìm được nơi thành thị, tại đây lại là cảnh quan phổ biến dễ tìm.
Trần Trản muốn tự đi một chuyến, nhưng lo có thể bị tập kích liền trù trừ do dự. Cuối cùng đành thỏa hiệp, để Vương Thành tìm một nhà xe tư nhân đáng tin, đưa cậu đến thành phố Lô Thủy.
Trên đường đi cậu thường xuyên để ý bài viết trên Tieba, tiếc rằng chẳng có tin tức gì mới về Ngô tiên sinh cả.
Hệ thống như một chú sẻ nhỏ, ríu ra ríu rít hỏi làm sao bây giờ, Trần Trản đau đầu, dù đã nghĩ tỉ mỉ nhưng lười chỉ nói qua loa: “Đến đâu hay đấy.”
Vừa xuống xe không lâu, bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc, dáng đi người này rất quái dị, như bẩm sinh khuyết tật cảm giác thăng bằng vậy.
Trần Trản nở nụ cười: “Đây không phải đông cung Thái tử của tôi sao?”
Thanh niên nghe thấy âm thanh chọc ghẹo liền quay đầu lại, trong con ngươi hiện lên kinh ngạc khi thấy Trần Trản: “Ba nuôi?”
Gọi cực kỳ trơn tru tự nhiên, lại khiến Trần Trản không biết đáp lại thế nào.
“Ba ở đây làm gì á?”
2
Trần Trản: “Tôi còn phải hỏi cậu cái này.”
Thanh niên: “Một đồng nghiệp nói chủ thần Lô Thủy hiện thân rồi, bảo tôi tới coi.”
“Chủ thần?” Trần Trản cau mày.
“Kiểu như hệ thống chủ ấy,“ thanh niên nói: “Cơ mà nó tự xưng thần cũng không quá đáng lắm.”
Hai bên vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu thanh niên nói Trần Trản nghe: “Chấp pháp giả hợp tác với một người ở lại, người ở lại đó tiết lộ tin tức.”
Trần Trản đoán người ở lại kia tám chín mươi phần trăm là Ngô tiên sinh... Nhưng nghe kiểu gì cũng thấy ly kỳ quá.
Ly kỳ thường có nghĩa là: không đáng tin và hoang đường.
Hệ thống cực kỳ tuân thủ quy tắc, hệ thống chủ nghe có vẻ rất cao cấp, giáng lâm tại một thành thị nhỏ nghe có vẻ sao sao.
“Hơn nửa là âm mưu của họ Ngô.” Trần Trản ngáp một cái: “Trước đây cậu theo lời hắn ra nước ngoài ám hại tôi, có biết nguyên nhân sâu xa không?”
Thanh niên để lộ xem thường trong mắt: “Chỉ là một tên ở lại thôi có gì.”
Bản chất của hệ thống rất xem thường kí chủ, đương nhiên chúng nó cũng không có giới hạn phải xấu hổ gì, có thể trao đổi bình đẳng với Trần Trản chẳng qua là thấy lợi ích thôi.
Trời tối hẳn, đi đường không cần lo che giấu gì nữa, theo bước chân thanh niên đến trước một trạch viện (*).
(*kiểu nhà truyền thống có sân)
Nơi này đã cách xa trung tâm thành phố, thuộc khu vực nông thôn.
Trần Trản đứng bên ngoài cảm giác được một luồng khí mát lạnh kỳ lạ.
Dùng cách nói hơi huyền ảo giải thích thì, đại để là “uy áp“.
Thanh niên: “Mời ba nuôi vào trước.”
Trần Trản phức tạp liếc nhìn sang, có thể nói trên người chấp pháp giả hiện giờ thể hiện cực kỳ rõ nét ba từ: sợ chết quá.
Cậu không chần chờ nữa, thử đẩy cửa, không khóa. Sau khi bước vào đầu tiên giẫm lên mặt sân xi măng trống không.
Vừa lúc Ngô tiên sinh đi ra từ một gian phòng, tay cầm một vật phát sáng nhìn rất mơ hồ. Nhìn thấy Trần Trản lại không bất ngờ lắm, chỉ hỏi cậu một câu sao lại tới đây.
Trần Trản thuận miệng nói bậy: “Được thần linh vẫy gọi chỉ lối.”
“Thì ra là thế.” Ngô tiên sinh cười khẩy, cất bước ra ngoài.
Trần Trản đứng nguyên chả hiểu ra sao... Tin thật à?
Không trì hoãn thêm nữa, bước vào gian phòng hắn vừa đi ra. Bên trong toàn là màn hình to nhỏ, trên không trung chạy liên tục vô số mã code, nếu người mắc hội chứng sợ lỗ mà gặp phải chắc té xỉu liền.
Như ở một chiều không gian khác, Trần Trản đứng tại trung tâm, sương mù bí ẩn lượn lờ quanh người, các mã số khiến ánh mắt rơi vào trạng thái mơ hồ bất định.
Tiến thêm một bước, một luồng khí bốc lên từ dưới đất. Thanh niên sợ hết hồn, bám víu sau lưng Trần Trản: “Ba nuôi cứu với!”
Trần Trản bất đắc dĩ: “Tôi chỉ là người phàm tay không tất sắc, anh mới là công nghệ cao.”
Thanh niên run lẩy bẩy, không hề bị lay chuyển.
Sắc mặt Trần Trản không có một tia sợ hãi, chẳng có chút gì gọi là sởn tóc gáy cả, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị ấn phím gọi: “Giả thần giả quỷ, tôi lập tức báo cảnh sát.”
Thanh niên chợt nhìn cậu... Bây giờ là lúc nào!
Sao vẫn có thể tuân thủ pháp luật đến vậy?
Trần Trản: “Động não đi, chả logic tí nào.” Cậu thở dài: “Cậu gặp hệ thống chủ chưa?”
Thanh niên lắc đầu: “Thân phận của tôi làm sao có tư cách...”
Trần Trản ngắt lời hắn: “Con voi có thèm chú ý con kiến không?”
Chớ nói chi đến giáng lâm đến cái thế giới này, ngoại trừ thể hiện độ tồn tại thì còn có thể có ý nghĩa gì nữa?
Chưa dứt lời ánh sáng xung quanh đột nhiên biến mất, trong phòng tối mù, thanh niên chạy ù ra: “Tôi chờ ba bên ngoài.”
Hắn vẫn mong Trần Trản về với ông bà sớm đó, thế thì có thể mau thừa kế giá trị tẩy trắng rồi, nhưng không biết cậu đã làm xong di chúc chưa.
Trần Trản không lôi người trở lại, mở đèn pin trên điện thoại, nhìn quanh bốn phía: “Mười giây cuối cùng.”
Nói thì nói vậy nhưng tay đã bấm số 110.
“Đừng gọi!” Một người đàn ông trung niên đi từ sau vách ngăn tối tăm ra, khoảng hơn ba mươi tuổi, mang kính gọng đen.
Trần Trản không lên tiếng, người kia nói ngay: “Hồng thủy cuốn miếu Long Vương (*)! Chủ yếu vì bên cạnh cậu có người khác nên tôi không tiện ra mặt.”
(*Long vương chủ nước tạo hồng thủy, hồng thủy lại phá miếu long vương, chỉ quân mình đánh quân mình, hiểu nhầm phe ta thành địch)
Trần Trản lẳng lặng phòng bị: “Quen à?”
Người trung niên: “Tôi là người của giám đốc Lâm, tạm thời làm việc cho giám đốc Ân.”
“... Nói cụ thể đi.”
Người trung niên: “Nghe bảo có một nhóm người tâm thần khác thường thờ phụng tà giáo, giám đốc Ân muốn phối hợp biểu dương bọn họ, đến thời cơ tóm hết cả lưới.”
Lượng thông tin quá lớn, dù đó là Trần Trản cũng nhất thời không tiêu được: “Tại sao lại tìm Lâm Trì Ngang hỗ trợ?”
“Cung cấp duy trì kỹ thuật.” Người trung niên chỉ thiết bị xung quanh: “Trên phương diện kỹ thuật khoa học, Lâm Thị cũng là hàng top thế giới... Nhìn hiệu quả vừa rồi có thấy ok không?”
Đáp lời anh chỉ là sự yên lặng.
Người trung niên có vẻ quen thuộc nói: “Giám đốc Ân bảo là, giả thần không trật đi đâu được, khi người ta vào tôi sẽ dùng mấy cái code này làm thần ý truyền đạt lại, giao nhiệm vụ, xong sau đó tặng vài sản phẩm công nghệ cao.”
Trần Trản nghĩ đến vật phát sáng Ngô tiên sinh cầm trên tay lúc nãy: “Cái thứ đồ chơi này có tác dụng gì?”
“Nhìn đẹp.” Người trung niên bổ sung: “Thêm tính năng điều khiển bằng giọng nói, khi nói chuyện có thể phóng điện nhẹ.”
Vốn công ty định mở rộng sản phẩm này trên thị trường, nhưng vì vấn đề an toàn cuối cùng đành bỏ xó, chẳng đi đến đâu.
Trần Trản nuốt nước miếng: “Vậy anh lừa người đến Lô Thủy kiểu gì?”
Người trung niên nhún vai: “Tác phẩm của giám đốc Ân, tôi không rõ lắm.”
Trần Trản đau đầu, xem ra trong thời gian cậu ở nước H, Ân Vinh Lan chẳng yên tĩnh gì.
Người trung niên đến bên bức tường ấn một công tắc, vô số dãy code tiếp tục chạy trôi nổi giữa không trung, trong đó có một cái nhảy trên lòng bàn tay mấy lần rồi chui vào, ngay lúc đó Trần Trản cảm thấy bị điện giật một chút.
“Thật ra dưới chân cậu có nguồn điện.” Người trung niên đắc ý: “Mấy cái này thần thánh gì đâu. Đúng rồi, ở cửa có gắn máy làm lạnh với máy tăng trọng lực.”
3
“...”
Trước khi tam quan(*) vỡ nát, Trần Trản hít sâu một hơi, quay người đi ra ngoài.
(* gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan, chỉ cái nhìn khách quan của con người đối với thế giới, cuộc sống, cách lý giải và điểm giới hạn đạo đức...)
Chẳng biết từ lúc nào trong sân có một người đứng đó, bóng đêm mơ hồ bao trùm thân hình, hiện lên một vẻ thon gầy cao lớn.
Đầu ngón tay Trần Trản vô thức trượt trên đồng hồ đeo tay, đi tới nói: “Anh dùng định vị à?”
Ân Vinh Lan lấy chiếc bùa hộ mệnh trên người ra: “Chỉ cần em muốn, cũng có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
Vẻ mặt Trần Trản phức tạp: “Giao nhiệm vụ cho cấp dưới, đóng giả chủ thần... Em đánh giá thấp anh rồi.”
Từ chuyện cầu hôn và quỹ đen, đáng lẽ cậu phải sớm biết, chả ai qua được Ân Vinh Lan về giả thần giả quỷ. Nếu không phải trước khi đến với nhau đã “tiêm phòng” nhiều lần, có lẽ chính cậu đã nghi ngờ mất.
Ân Vinh Lan: “Người kia thông minh thật, nhưng cũng đa nghi quá. Để hắn tin nên anh không thể không bắt tay với Lâm Trì Ngang đặt bẫy.”
Trần Trản hỏi điều khó hiểu nhất: “Vô duyên vô cớ, tại sao Lâm Trì Ngang phải giúp anh?”
Ân Vinh Lan: “Một là có thể đổi một cái ơn, hai là... chắc tâm lý vặn vẹo.”
Có một số người, chỉ cần thấy một kẻ khác bị Trần Trản cho lọt hố, sẽ cảm thấy được an ủi, có thể giảm bớt chua xót trong lòng.
Ân Vinh Lan lại nói: “Nhiệm vụ vừa được ban ấy, họ Ngô kia bị lừa đến một hòn đảo nhỏ anh mua lâu rồi. Nếu em có ý định gì, muốn làm cũng không bị phát hiện.”
“...” Trần Trản nghẹn lời, câm nín một hồi đến âm thanh cũng trở nên phù phiếm: “Em có thể có ý gì đây?”
Ân Vinh Lan mỉm cười nói: “Đảo nhỏ không người thích hợp làm chỗ chôn xương.”
Trong lời nói mang theo ý trêu đùa, không biết đâu thật giả.
Mí mắt Trần Trản giật một cái, quyết định kể từ hôm nay, ngày nào cũng lôi y đi, còn có hệ thống chỉ biết “móc não” nữa, đọc sách pháp luật.
“Không - ý - gì!”
Từng chữ rõ ràng!
Giọng điệu Ân Vinh Lan hơi tiếc nuối: “Thế thì thôi.” Chốc lại cười cười: “Mà may có em việc mới thành được.”
Nếu không phải Ngô tiên sinh chịu khổ bên nước ngoài, bị ép tức đến nỗi tụt IQ, sau khi về cũng chẳng dễ lừa như vậy.
Trần Trản ngồi ngay ngưỡng cửa sắp xếp logic, Ân Vinh Lan bên cạnh giải thích cặn kẽ, đồng thời kể lại cách dựng chuyện chủ thần... Nói chung là công nghệ cao, thần học và tín ngưỡng.
Hệ thống trong đầu Trần Trản nghe mê nghe say, như thể thấy được sức sáng tạo bao la tỉ mỉ kín đáo là thế nào.
Đứng ở góc độ khách quan, Trần Trản cảm thấy câu chuyện này mà viết ra không chừng sẽ thành một tác phẩm khoa học viễn tưởng đồ sộ, cuối cùng bật cười lắc đầu: “Ngô tiên sinh bị lừa cũng không oan.”
- --
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan: Tuy không biết bọn họ là ai, muốn làm gì, đến từ đâu. Tôi chỉ cần biến mình thành thần, khiến bọn họ thờ phụng tôi, quỳ lạy tôi, thần phục tôi...
Trần Trản:... Đây không phải bán hàng đa cấp à!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.