Chương 118: Phá kén thành bướm
Xuân Phong Dao
07/05/2024
Biểu tượng cảm xúc chắc là phát minh vĩ đại nhất của con người, từ một cái “ai cần” mà có thể hiểu được bao nhiêu hàm ý.
Sau khi Trần Trản nhận được một “huyết thư” nhãn dán cảm xúc nho nhỏ, bắt đầu suy ngẫm thâm ý trong này.
Khi Ân Vinh Lan về nhà đầu tiên liền thấy cảnh tượng: cậu đang nhìn vào màn hình điện thoại di động rơi vào trầm tư.
“Đang nghĩ gì vậy?” Còn chưa kịp cởi áo khoác đã thò tay sờ lên trán cậu, xem cậu có phải đang không khỏe không.
Trần Trản đưa Ân Vinh Lan xem biểu tượng cảm xúc họ Ngô kia gửi: “Ý gì?”
Kẻ cầm đầu ít nhiều gì cũng hiểu một chút: “Có lẽ là uy hiếp.”
Trần Trản không rõ lắm, ấu trĩ thế này, không giống tác phẩm của Ngô tiên sinh.
Ân Vinh Lan ngồi xuống bên cạnh cậu: “Trên mạng ầm ĩ bảo vác bầu chạy, anh đọc thấy rồi.” Không chờ Trần Trản đáp lời, nói tiếp: “Bầu một lần ngốc ba năm*, coi như em bảo hắn ngu.”
“...”
(*ý nói người mang thai một lần trí tuệ giảm ba năm - sự thay đổi nội tiết, tâm sinh lý khiến người phụ nữ sau sinh gặp nhiều vấn đề trong cuộc sống)
Nói đấy mức này Trần Trản cũng không để bụng nữa, trái lại phàn nàn dạo này bị tăng cân.
Ân Vinh Lan nhìn cậu... Dáng người cân đối, thật ra không mập thêm bao nhiêu, gò má có mềm mại hơn chút, lại lộ ra đôi nét trẻ con. “Không phải chuyện to tát gì.
Trần Trản đứng trước gương: “Bếu lên tí không sao, càng ngọt xương ngọt thịt.”
Ân Vinh Lan thử “phiên dịch” một chút, cùng lắm là muốn nâng giá trị bản thân lên, chẳng hiểu kiểu gì nói ra ghê vậy.
Nhìn người phía sau qua tấm gương, Trần Trản dùng ánh mắt tỏ vẻ: gần mực thì đen ó.
Ân Vinh Lan cho rằng ngay sau đó tiếp tục nhìn thấy một thanh niên cuồng làm việc chăm chỉ gõ chữ, ai ngờ cậu trực tiếp gập máy tính lại, đi sang phòng cách vách gọi điện thoại.
Thời gian cuộc gọi rất lâu, ăn xong một bát mì lại cắt một khay trái cây, mãi Trần Trản vẫn chưa đi ra.
Bật ti vi, ánh mắt Ân Vinh Lan cứ lưu luyến qua lại với cái đồng hồ treo tường, nửa tiếng sau Trần Trản mới cầm di động đủng đỉnh ra khỏi phòng, cổ kẹp điện thoại tay cầm sổ nhỏ, dựa tường vừa nghe vừa tốc kí, thỉnh thoảng lẩm bẩm một câu “Thì ra là vậy“.
Đợi đến khi cúp máy, Ân Vinh Lan vờ lơ đãng nhìn qua hỏi: “Bạn mới quen à?”
Trần Trản lắc đầu, nhấn mạnh: “Bạn xã giao.”
Ba tiếng “Lâm Trì Ngang” không tự chủ hiện lên trong đầu, Ân Vinh Lan khẽ cau mày: “Hắn chiếm nhiều thời gian trong cuộc sống chúng ta quá.”
Trần Trản: “Nói rõ nào.”
“Em hay nhắc đến Lâm Trì Ngang lắm.”
Trần Trản suy nghĩ một chút: “Em cũng là chuyện quá khứ dây dưa của vợ chồng họ, anh không thiệt đâu.”
“...”
Ân Vinh Lan câm nín vài giây, không hiểu sao cậu có thể so sánh như vầy.
Người vừa nói chuyện với Trần Trản đúng là Lâm Trì Ngang, nghiêm túc đặt câu hỏi giả sử thế giới không có luật pháp, hắn sẽ đối phó với cậu như thế nào.
Lâm Trì Ngang quả thực không làm người ta thất vọng, há mồm liền nói liên tục hơn mười cách cực kích thích.
Giữa những câu từ như tản ra một luồng khí ấm ức tức giận, nói xong lời cuối cùng, giọng điệu càng lúc càng thả lỏng, như khinh khí cầu trôi nổi giữa không trung.
Trần Trản lại gọi cho Đàm Thường Minh và Trương Thành Công, phương pháp bọn họ cung cấp tuy không kín kẽ như Lâm Trì Ngang, nhưng được cái rất có cảm giác hình ảnh*.
2
(* chỉ sự dễ hình dung, gợi hình)
Tối đến, Ân Vinh Lan bật đèn đầu giường đọc sách, em yêu ngồi bên cạnh đang lạch cạch chỉnh sửa cái gì. Y tò mò kìm lòng không đậu nghiêng đầu qua ngó, khi thấy rõ trên notebook hiện “16 cách giết Trần Trản” liền hơi tái mặt.
2
“Chuyện sống chết không phải chuyện cười đâu.” Hiếm khi từ lúc bắt đầu sống chung đến giờ giọng điệu y nghiêm túc đến vậy.
Trần Trản: “Không phải chuyện cười mà, đây là khai thác trò chơi.”
Không chờ y lên tiếng cậu tiếp tục nói: “Xã hội hiện đại nhiều áp lực lắm chớ, quan trọng là làm sao giảm được áp lực cuộc sống ấy.”
Ân Vinh Lan bắt đầu mơ hồ đau đầu, nhưng không thể không khép sách lại kiên nhẫn lắng nghe.
Trần Trản: “Anh thấy có người ghét em không?”
Ân Vinh Lan chần chờ một tí mới nói: “Chắc có.”
“Nói thật.”
“... Đếm không xuể.”
Trần Trản gật đầu: “Để giải tỏa áp lực, rất nhiều người bắt đầu trả thù xã hội, gây ra nhiều việc không thể cứu vãn, thế nên em chuẩn bị tạo ra game để giảm áp lực đấy.”
Nhìn chằm chằm trên màn hình bày ra mấy chục cái phương pháp, hơi có chút tự kiêu: “Chỉ cần người chơi mua đạo cụ là có thể thỏa thích đánh chém em đủ kiểu trong game.”
Ân Vinh Lan lại trầm mặc vài giây, xuống gường đi đến tủ thuốc, lấy nhiệt kế ra... Lúc chiều dùng tay sờ trán không cảm nhận chuẩn được, em ấy bị bệnh thiệt rồi.
Trần Trản từ chối đo nhiệt độ, tỏ vẻ đây là thành quả đã trải qua nhiều đắn đo suy nghĩ: “Game năm ngoái càng ngày càng ít lượt tải về, thu nhập chẳng còn được bao nhiêu nữa.”
Mà bản thân cậu có kinh nghiệm làm game với đối tượng hợp tác cố định, một khi triển khai chắc chắn sẽ làm ít được nhiều.
Ân Vinh Lan buông tiếng thở dài nói: “Thế nên em mới hỏi những người trước đây có thù oán với em à?”
Trần Trản cười híp mắt: “Chỉ làm cái khảo sát thôi mừ.”
Hỏi sơ sơ mấy người kia ghét mình bao nhiêu, có ghét đến mức muốn tự mình ra tay không, nếu có thể thì muốn làm cách nào.
Ánh mắt Ân Vinh Lan ngoan hiểm, nhắm thẳng vào trọng điểm: “Lấy cách của người ta tạo game. Đến khi game được mở không chừng người chơi đầu tiên là mấy người này.”
Con nhà giàu không thiếu nhất là tiền, có thể nhập vai “thể hiện tham vọng” trong game tội gì không vào?
Trần Trản rất là nghiêm túc nói: “Bọn họ thỏa thích xử em trong 2D, mà em kiếm được tiền, chẳng phải vẹn toàn cả đôi à?”
Dứt tiếng, mấy phút cứ như vậy trôi qua, tiếng hít thở như ngưng lặng, bầu không khí trong phòng ngủ đọng đến nghe được cả tiếng kim rơi.
Cả buổi sau Ân Vinh Lan mới tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Trần Trản, chắc chắn nhìn thấy trong mắt cậu một loại tình cảm nào đó khá là chân thành, không khỏi than thở: “Nếu em ra làm ăn sớm mấy năm, có lẽ anh chẳng là cái gì.”
Phái hành động là một định nghĩa dùng để mô tả Trần Trản.
Ngày hôm sau điều đầu tiên làm là liên hệ nhà lập trình game từng hợp tác trước đây. Cậu yêu cầu hình ảnh tinh xảo, đặc biệt là âm thanh và hiệu ứng. Mà hình ảnh không thể máu me quá sợ bị cấm.
Bây giờ không giống xưa, Trần Trản có thể tăng giá lên gấp mấy lần.
Nhận được số tiền cực hài lòng, bên kia cam kết trước cuối tháng sẽ đưa ra bản demo. Lập trình viên thiết kế game cũng đúng là tận hết chức trách, trước tiên dùng bốn ngày làm ra một video tuyên truyền, thuận tiện quảng bá sớm.
Trong video quảng cáo, nhân vật đại diện TrầnTrản mang hình tượng chibi “kinh dị ngộ nghĩnh” bị các cách thức buồncười xử hẹo, hành động khôi hài... Người xem không hiểu sao có cảm giác được hả giận.
Sau khi cậu đăng video lên weibo, chọt trúng điểm cute của tuyệt đại đa số dân cư mạng.
“Xem ba lần rồi, không hỉu sao sảng khoái quớ.”
“Không lừa mọi người, tâm hồn đã được thanh tẩy.”
“Là một fan-ti. Ui cái nhan sắc này xấu quá à, sướng quá ư là sướng!”
...
Trong khoảng thời gian chuyên tâm vì sự nghiệp này, bất kể là chấp pháp giả hay Ngô tiên sinh, số lần xuất hiện trong đầu cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phảng phất Trần Trản đã quay lại quãng thời gian trước, không quan tâm đến thứ sức mạnh siêu nhiên gì, phấn đấu thực hiện mục tiêu cuộc sống.
Trồng nứa ra lau, chuyện không như mong đợi lắm, ngày cậu hẹn bên lập trình ra quán cà phê kiểm nghiệm thành phẩm, sau khi xem một lần đã khá vừa lòng với phong cách vẽ hiện tại.
Phong cách kinh dị pha với dễ thương, kiểu người không có mặt, mới đầu nhìn có chút khủng bố, lâu dần lại có vẻ ấm áp.
Lập trình viên: “Có ý kiến gì không, hỏi lúc nào cũng được.”
Vẻ mặt Trần Trản nghiêm túc: “Khi bị bắn vào đầu này nè, có thể để nó nhắm mắt lại không?”
Cảnh tượng chết không nhắm mắt khiến lòng người chua xót biết bao.
Lập trình viên hỏi ngược lại: “Bể đầu rồi nhắm mắt kiểu gì?”
Trần Trản mím môi, uống một ngụm nước ép trái cây: “Cũng đúng.”
Ngước mắt nhìn đột nhiên thấy ở chiếc bàn đối diện không xa, cách một lối đi, Ngô tiên sinh không biết đã chăm chú nhìn cậu bao lâu.
Đều là đôi mắt của con người, nhưng tựa như chiếc giếng cổ đầy bụi không hề gợn sóng, Trần Trản không khỏi nhăn mày, trên người hắn ta có vẻ đã xảy ra chuyện gì không muốn để người biết vậy.
Ngô tiên sinh không chủ động nói gì, dùng xong bánh trà rồi thong dong rời đi.
Trần Trản thu hồi tầm nhìn: “Có gì tôi sẽ liên lạc lại anh.”
Lập trình viên gật đầu gấp sổ ghi chép rồi ra về.
Trần Trản: “Đi theo hắn.”
【 Hệ thống: Ông lập trình hay là lão ở lại? 】
Trần Trản bất đắc dĩ: “Đương nhiên là người sau.”
Hệ thống đi nhanh về cũng nhanh.
Đang thanh toán hóa đơn nó đã hiện thân lần thứ hai, mang về một tin tức không tốt lắm: “Hệ thống của hắn đã tỉnh lại.”
Trần Trản quét mã xong, không biết vì xót tiền hay do tin mới nhận được mà cau mày: “Hắn đang ở đâu?”
【 Hệ thống: Đang ngồi cạnh đài phun nước trong công viên cho chim ăn. 】
Công viên cây xanh cách quán chỉ một con phố. Khoảng thời gian này người vào trong không ít, Trần Trản kéo vành mũ xuống thấp, vội vã đi về phía trước.
Cạnh đài phun toàn là con nít đang nô đùa rượt đuổi nhau, nhìn quanh bốn phía thấy xa xa trên chiếc ghế dài có một người đang yên lặng ngồi. Ngó dáng vẻ thì đây chính là người cậu muốn gặp.
Ánh chiều tà đỏ rực như gạch cua, Trần Trản ngồi sang một bên, cả hai tựa như bức tượng đá không liên quan chẳng liên hệ, sừng sững bất động.
Trần Trản chủ động đánh vỡ sự tĩnh lặng này, ướm lời: “Cùng nhảy với ma, nghĩ ra gì chưa?”
Mơ hồ có sự lay động trong đôi mắt trầm mặc của Ngô tiên sinh, chốc sau mở miệng nói tiếng gần như không thể nghe: “Đây chỉ là cái bẫy anh đặt cho tôi.” Nói xong nghiêng đầu sang nhìn: “Trí nhớ của anh chắc chắn đã khôi phục sớm rồi.”
Phí không ít công sức mới kéo tụt IQ của người này, chưa gì đã thấy bình phục trở lại, Trần Trản ngẫm nghĩ có nên tăng “liều” hay không.
Ngô tiên sinh không để ý được suy nghĩ này. “Cố tình mất trí để phản công, thủ đoạn này có ích lắm.” Dừng một chút đột nhiên cười nói: “Chẳng qua muốn hóa giải lại không phải việc quá khó.”
Khí chất quanh thân khác hẳn lúc trước, thậm chí so với lần đầu Trần Trản gặp càng bình tĩnh hơn nhiều.
“Nhìn đó kìa.” Ngô tiên sinh mỉm cười nhìn một cặp vợ chồng ở phía xa, hai người đang dạy dỗ một bé trai: “Lớn đầu rồi sao con còn không hiểu chuyện bằng em trai vậy!”
Nhìn một màn “drama gia đình” xong, tiếp tục mở miệng: “Tôi thấy một cách giải thích khá thú vị trên mạng, ý nghĩa của việc sinh con thứ hai... Dạy hỏng đứa lớn bỏ đi dạy lại đứa nhỏ.”
Trần Trản “À” một tiếng, nhíu mày nói: “Anh muốn sinh con, truyền thù hận sang đời kế tiếp?”
Không chờ lời đáp lại, tự nói: “Cơ mà có thể nha, tôi không có đời sau. Cho nên khi đứa nhỏ lớn rồi, tôi đã già, trí lực suy yếu hết có thể bị treo lên đánh đó.”
Nghe vậy sắc mặt Ngô tiên sinh cuối cùng có thay đổi, tiếc là sự tức giận còn chưa kịp cháy bùng lên đột nhiên lại hóa đá. Hơn nữa trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Trản, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy khôi phục lại sự yên lặng như lúc ban đầu.
Sau mấy nhịp thở, Trần Trản lần đầu tiên không có cách nào che giấu sự ngạc nhiên: “Anh không phải thật sự...”
Ngô tiên sinh khẽ mỉm cười: “Dưới sự trợ giúp của hệ thống, tôi thành công khám phá bảy nhân cách.”
Khi mọi chuyện phảng phất vẫn còn nắm được trong lòng bàn tay: “Anh cứ việc mất trí đi, một nhân cách bị phá hủy cứ để một cái khác xuất chiến là được.”
“...”
Thù hận lớn bao nhiêu mới có thể như vậy được chứ?!!!
【Hệ thống:... Nếu đám đồng nghiệp của em có thể lanh lợi được dư lày, chắc chẳng bị kí chủ ép về hưu buộc chuyển nghề đâu... Ái chà chà.】
- --
Lời tác giả:
Trần Trản: Thù hận bao lớn?! Hận bao lớn!
Ngô tiên sinh: Không ai địch nổi.
Sau khi Trần Trản nhận được một “huyết thư” nhãn dán cảm xúc nho nhỏ, bắt đầu suy ngẫm thâm ý trong này.
Khi Ân Vinh Lan về nhà đầu tiên liền thấy cảnh tượng: cậu đang nhìn vào màn hình điện thoại di động rơi vào trầm tư.
“Đang nghĩ gì vậy?” Còn chưa kịp cởi áo khoác đã thò tay sờ lên trán cậu, xem cậu có phải đang không khỏe không.
Trần Trản đưa Ân Vinh Lan xem biểu tượng cảm xúc họ Ngô kia gửi: “Ý gì?”
Kẻ cầm đầu ít nhiều gì cũng hiểu một chút: “Có lẽ là uy hiếp.”
Trần Trản không rõ lắm, ấu trĩ thế này, không giống tác phẩm của Ngô tiên sinh.
Ân Vinh Lan ngồi xuống bên cạnh cậu: “Trên mạng ầm ĩ bảo vác bầu chạy, anh đọc thấy rồi.” Không chờ Trần Trản đáp lời, nói tiếp: “Bầu một lần ngốc ba năm*, coi như em bảo hắn ngu.”
“...”
(*ý nói người mang thai một lần trí tuệ giảm ba năm - sự thay đổi nội tiết, tâm sinh lý khiến người phụ nữ sau sinh gặp nhiều vấn đề trong cuộc sống)
Nói đấy mức này Trần Trản cũng không để bụng nữa, trái lại phàn nàn dạo này bị tăng cân.
Ân Vinh Lan nhìn cậu... Dáng người cân đối, thật ra không mập thêm bao nhiêu, gò má có mềm mại hơn chút, lại lộ ra đôi nét trẻ con. “Không phải chuyện to tát gì.
Trần Trản đứng trước gương: “Bếu lên tí không sao, càng ngọt xương ngọt thịt.”
Ân Vinh Lan thử “phiên dịch” một chút, cùng lắm là muốn nâng giá trị bản thân lên, chẳng hiểu kiểu gì nói ra ghê vậy.
Nhìn người phía sau qua tấm gương, Trần Trản dùng ánh mắt tỏ vẻ: gần mực thì đen ó.
Ân Vinh Lan cho rằng ngay sau đó tiếp tục nhìn thấy một thanh niên cuồng làm việc chăm chỉ gõ chữ, ai ngờ cậu trực tiếp gập máy tính lại, đi sang phòng cách vách gọi điện thoại.
Thời gian cuộc gọi rất lâu, ăn xong một bát mì lại cắt một khay trái cây, mãi Trần Trản vẫn chưa đi ra.
Bật ti vi, ánh mắt Ân Vinh Lan cứ lưu luyến qua lại với cái đồng hồ treo tường, nửa tiếng sau Trần Trản mới cầm di động đủng đỉnh ra khỏi phòng, cổ kẹp điện thoại tay cầm sổ nhỏ, dựa tường vừa nghe vừa tốc kí, thỉnh thoảng lẩm bẩm một câu “Thì ra là vậy“.
Đợi đến khi cúp máy, Ân Vinh Lan vờ lơ đãng nhìn qua hỏi: “Bạn mới quen à?”
Trần Trản lắc đầu, nhấn mạnh: “Bạn xã giao.”
Ba tiếng “Lâm Trì Ngang” không tự chủ hiện lên trong đầu, Ân Vinh Lan khẽ cau mày: “Hắn chiếm nhiều thời gian trong cuộc sống chúng ta quá.”
Trần Trản: “Nói rõ nào.”
“Em hay nhắc đến Lâm Trì Ngang lắm.”
Trần Trản suy nghĩ một chút: “Em cũng là chuyện quá khứ dây dưa của vợ chồng họ, anh không thiệt đâu.”
“...”
Ân Vinh Lan câm nín vài giây, không hiểu sao cậu có thể so sánh như vầy.
Người vừa nói chuyện với Trần Trản đúng là Lâm Trì Ngang, nghiêm túc đặt câu hỏi giả sử thế giới không có luật pháp, hắn sẽ đối phó với cậu như thế nào.
Lâm Trì Ngang quả thực không làm người ta thất vọng, há mồm liền nói liên tục hơn mười cách cực kích thích.
Giữa những câu từ như tản ra một luồng khí ấm ức tức giận, nói xong lời cuối cùng, giọng điệu càng lúc càng thả lỏng, như khinh khí cầu trôi nổi giữa không trung.
Trần Trản lại gọi cho Đàm Thường Minh và Trương Thành Công, phương pháp bọn họ cung cấp tuy không kín kẽ như Lâm Trì Ngang, nhưng được cái rất có cảm giác hình ảnh*.
2
(* chỉ sự dễ hình dung, gợi hình)
Tối đến, Ân Vinh Lan bật đèn đầu giường đọc sách, em yêu ngồi bên cạnh đang lạch cạch chỉnh sửa cái gì. Y tò mò kìm lòng không đậu nghiêng đầu qua ngó, khi thấy rõ trên notebook hiện “16 cách giết Trần Trản” liền hơi tái mặt.
2
“Chuyện sống chết không phải chuyện cười đâu.” Hiếm khi từ lúc bắt đầu sống chung đến giờ giọng điệu y nghiêm túc đến vậy.
Trần Trản: “Không phải chuyện cười mà, đây là khai thác trò chơi.”
Không chờ y lên tiếng cậu tiếp tục nói: “Xã hội hiện đại nhiều áp lực lắm chớ, quan trọng là làm sao giảm được áp lực cuộc sống ấy.”
Ân Vinh Lan bắt đầu mơ hồ đau đầu, nhưng không thể không khép sách lại kiên nhẫn lắng nghe.
Trần Trản: “Anh thấy có người ghét em không?”
Ân Vinh Lan chần chờ một tí mới nói: “Chắc có.”
“Nói thật.”
“... Đếm không xuể.”
Trần Trản gật đầu: “Để giải tỏa áp lực, rất nhiều người bắt đầu trả thù xã hội, gây ra nhiều việc không thể cứu vãn, thế nên em chuẩn bị tạo ra game để giảm áp lực đấy.”
Nhìn chằm chằm trên màn hình bày ra mấy chục cái phương pháp, hơi có chút tự kiêu: “Chỉ cần người chơi mua đạo cụ là có thể thỏa thích đánh chém em đủ kiểu trong game.”
Ân Vinh Lan lại trầm mặc vài giây, xuống gường đi đến tủ thuốc, lấy nhiệt kế ra... Lúc chiều dùng tay sờ trán không cảm nhận chuẩn được, em ấy bị bệnh thiệt rồi.
Trần Trản từ chối đo nhiệt độ, tỏ vẻ đây là thành quả đã trải qua nhiều đắn đo suy nghĩ: “Game năm ngoái càng ngày càng ít lượt tải về, thu nhập chẳng còn được bao nhiêu nữa.”
Mà bản thân cậu có kinh nghiệm làm game với đối tượng hợp tác cố định, một khi triển khai chắc chắn sẽ làm ít được nhiều.
Ân Vinh Lan buông tiếng thở dài nói: “Thế nên em mới hỏi những người trước đây có thù oán với em à?”
Trần Trản cười híp mắt: “Chỉ làm cái khảo sát thôi mừ.”
Hỏi sơ sơ mấy người kia ghét mình bao nhiêu, có ghét đến mức muốn tự mình ra tay không, nếu có thể thì muốn làm cách nào.
Ánh mắt Ân Vinh Lan ngoan hiểm, nhắm thẳng vào trọng điểm: “Lấy cách của người ta tạo game. Đến khi game được mở không chừng người chơi đầu tiên là mấy người này.”
Con nhà giàu không thiếu nhất là tiền, có thể nhập vai “thể hiện tham vọng” trong game tội gì không vào?
Trần Trản rất là nghiêm túc nói: “Bọn họ thỏa thích xử em trong 2D, mà em kiếm được tiền, chẳng phải vẹn toàn cả đôi à?”
Dứt tiếng, mấy phút cứ như vậy trôi qua, tiếng hít thở như ngưng lặng, bầu không khí trong phòng ngủ đọng đến nghe được cả tiếng kim rơi.
Cả buổi sau Ân Vinh Lan mới tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Trần Trản, chắc chắn nhìn thấy trong mắt cậu một loại tình cảm nào đó khá là chân thành, không khỏi than thở: “Nếu em ra làm ăn sớm mấy năm, có lẽ anh chẳng là cái gì.”
Phái hành động là một định nghĩa dùng để mô tả Trần Trản.
Ngày hôm sau điều đầu tiên làm là liên hệ nhà lập trình game từng hợp tác trước đây. Cậu yêu cầu hình ảnh tinh xảo, đặc biệt là âm thanh và hiệu ứng. Mà hình ảnh không thể máu me quá sợ bị cấm.
Bây giờ không giống xưa, Trần Trản có thể tăng giá lên gấp mấy lần.
Nhận được số tiền cực hài lòng, bên kia cam kết trước cuối tháng sẽ đưa ra bản demo. Lập trình viên thiết kế game cũng đúng là tận hết chức trách, trước tiên dùng bốn ngày làm ra một video tuyên truyền, thuận tiện quảng bá sớm.
Trong video quảng cáo, nhân vật đại diện TrầnTrản mang hình tượng chibi “kinh dị ngộ nghĩnh” bị các cách thức buồncười xử hẹo, hành động khôi hài... Người xem không hiểu sao có cảm giác được hả giận.
Sau khi cậu đăng video lên weibo, chọt trúng điểm cute của tuyệt đại đa số dân cư mạng.
“Xem ba lần rồi, không hỉu sao sảng khoái quớ.”
“Không lừa mọi người, tâm hồn đã được thanh tẩy.”
“Là một fan-ti. Ui cái nhan sắc này xấu quá à, sướng quá ư là sướng!”
...
Trong khoảng thời gian chuyên tâm vì sự nghiệp này, bất kể là chấp pháp giả hay Ngô tiên sinh, số lần xuất hiện trong đầu cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phảng phất Trần Trản đã quay lại quãng thời gian trước, không quan tâm đến thứ sức mạnh siêu nhiên gì, phấn đấu thực hiện mục tiêu cuộc sống.
Trồng nứa ra lau, chuyện không như mong đợi lắm, ngày cậu hẹn bên lập trình ra quán cà phê kiểm nghiệm thành phẩm, sau khi xem một lần đã khá vừa lòng với phong cách vẽ hiện tại.
Phong cách kinh dị pha với dễ thương, kiểu người không có mặt, mới đầu nhìn có chút khủng bố, lâu dần lại có vẻ ấm áp.
Lập trình viên: “Có ý kiến gì không, hỏi lúc nào cũng được.”
Vẻ mặt Trần Trản nghiêm túc: “Khi bị bắn vào đầu này nè, có thể để nó nhắm mắt lại không?”
Cảnh tượng chết không nhắm mắt khiến lòng người chua xót biết bao.
Lập trình viên hỏi ngược lại: “Bể đầu rồi nhắm mắt kiểu gì?”
Trần Trản mím môi, uống một ngụm nước ép trái cây: “Cũng đúng.”
Ngước mắt nhìn đột nhiên thấy ở chiếc bàn đối diện không xa, cách một lối đi, Ngô tiên sinh không biết đã chăm chú nhìn cậu bao lâu.
Đều là đôi mắt của con người, nhưng tựa như chiếc giếng cổ đầy bụi không hề gợn sóng, Trần Trản không khỏi nhăn mày, trên người hắn ta có vẻ đã xảy ra chuyện gì không muốn để người biết vậy.
Ngô tiên sinh không chủ động nói gì, dùng xong bánh trà rồi thong dong rời đi.
Trần Trản thu hồi tầm nhìn: “Có gì tôi sẽ liên lạc lại anh.”
Lập trình viên gật đầu gấp sổ ghi chép rồi ra về.
Trần Trản: “Đi theo hắn.”
【 Hệ thống: Ông lập trình hay là lão ở lại? 】
Trần Trản bất đắc dĩ: “Đương nhiên là người sau.”
Hệ thống đi nhanh về cũng nhanh.
Đang thanh toán hóa đơn nó đã hiện thân lần thứ hai, mang về một tin tức không tốt lắm: “Hệ thống của hắn đã tỉnh lại.”
Trần Trản quét mã xong, không biết vì xót tiền hay do tin mới nhận được mà cau mày: “Hắn đang ở đâu?”
【 Hệ thống: Đang ngồi cạnh đài phun nước trong công viên cho chim ăn. 】
Công viên cây xanh cách quán chỉ một con phố. Khoảng thời gian này người vào trong không ít, Trần Trản kéo vành mũ xuống thấp, vội vã đi về phía trước.
Cạnh đài phun toàn là con nít đang nô đùa rượt đuổi nhau, nhìn quanh bốn phía thấy xa xa trên chiếc ghế dài có một người đang yên lặng ngồi. Ngó dáng vẻ thì đây chính là người cậu muốn gặp.
Ánh chiều tà đỏ rực như gạch cua, Trần Trản ngồi sang một bên, cả hai tựa như bức tượng đá không liên quan chẳng liên hệ, sừng sững bất động.
Trần Trản chủ động đánh vỡ sự tĩnh lặng này, ướm lời: “Cùng nhảy với ma, nghĩ ra gì chưa?”
Mơ hồ có sự lay động trong đôi mắt trầm mặc của Ngô tiên sinh, chốc sau mở miệng nói tiếng gần như không thể nghe: “Đây chỉ là cái bẫy anh đặt cho tôi.” Nói xong nghiêng đầu sang nhìn: “Trí nhớ của anh chắc chắn đã khôi phục sớm rồi.”
Phí không ít công sức mới kéo tụt IQ của người này, chưa gì đã thấy bình phục trở lại, Trần Trản ngẫm nghĩ có nên tăng “liều” hay không.
Ngô tiên sinh không để ý được suy nghĩ này. “Cố tình mất trí để phản công, thủ đoạn này có ích lắm.” Dừng một chút đột nhiên cười nói: “Chẳng qua muốn hóa giải lại không phải việc quá khó.”
Khí chất quanh thân khác hẳn lúc trước, thậm chí so với lần đầu Trần Trản gặp càng bình tĩnh hơn nhiều.
“Nhìn đó kìa.” Ngô tiên sinh mỉm cười nhìn một cặp vợ chồng ở phía xa, hai người đang dạy dỗ một bé trai: “Lớn đầu rồi sao con còn không hiểu chuyện bằng em trai vậy!”
Nhìn một màn “drama gia đình” xong, tiếp tục mở miệng: “Tôi thấy một cách giải thích khá thú vị trên mạng, ý nghĩa của việc sinh con thứ hai... Dạy hỏng đứa lớn bỏ đi dạy lại đứa nhỏ.”
Trần Trản “À” một tiếng, nhíu mày nói: “Anh muốn sinh con, truyền thù hận sang đời kế tiếp?”
Không chờ lời đáp lại, tự nói: “Cơ mà có thể nha, tôi không có đời sau. Cho nên khi đứa nhỏ lớn rồi, tôi đã già, trí lực suy yếu hết có thể bị treo lên đánh đó.”
Nghe vậy sắc mặt Ngô tiên sinh cuối cùng có thay đổi, tiếc là sự tức giận còn chưa kịp cháy bùng lên đột nhiên lại hóa đá. Hơn nữa trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Trản, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy khôi phục lại sự yên lặng như lúc ban đầu.
Sau mấy nhịp thở, Trần Trản lần đầu tiên không có cách nào che giấu sự ngạc nhiên: “Anh không phải thật sự...”
Ngô tiên sinh khẽ mỉm cười: “Dưới sự trợ giúp của hệ thống, tôi thành công khám phá bảy nhân cách.”
Khi mọi chuyện phảng phất vẫn còn nắm được trong lòng bàn tay: “Anh cứ việc mất trí đi, một nhân cách bị phá hủy cứ để một cái khác xuất chiến là được.”
“...”
Thù hận lớn bao nhiêu mới có thể như vậy được chứ?!!!
【Hệ thống:... Nếu đám đồng nghiệp của em có thể lanh lợi được dư lày, chắc chẳng bị kí chủ ép về hưu buộc chuyển nghề đâu... Ái chà chà.】
- --
Lời tác giả:
Trần Trản: Thù hận bao lớn?! Hận bao lớn!
Ngô tiên sinh: Không ai địch nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.