Chương 114: Sừng sững không lay
Xuân Phong Dao
07/05/2024
(*nguyên văn khuy nhiên bất động, thành ngữ chỉ sự cao lớn vững chãi như núi, không thể lay chuyển, lập trường kiên định)
Thứ đặc sắc nhất của thời sự là dùng cách nói bình thản nhất để diễn đạt hiện thực rúng động nhất.
Có thể dùng vài câu ngắn ngủi mô tả khái quát “sự tích” của Trần Trản: Gần đây, một người họ Trần nổi tiếng trên mạng sang nước H du lịch, vô tình gặp phải án mạng. Có thông tin cho rằng cái chết của nạn nhân giống với miêu tả trong truyện ông Trần viết, lực lượng cảnh sát đang tiến hành điều tra.
Clip chỉ ba giây đồng hồ, mặt Trần Trản được làm mờ hơi đảo qua một chút.
Năng lực của dân cư mạng là thứ đáng gờm vô cùng, thời sự còn hết đã có người xâu chuỗi mắt xích đây ra đấy, đầu tiên đăng lên bức ảnh Trần Trản ở sân bay đêm mấy ngày trước.
Rất nhanh sau đó, lại cái ngữ quen thuộc: Tôi có một người bạn đang du học ở nước H, cậu ấy nói...
Ngàn bài như một, nhận định Trần Trản chính là nhân vật trên thời sự.
Có lỗ gió mới lọt, trăm miệng xói vàng, huống hồ đây vốn là sự thật.
【 Chuột Dúi: Trong tường hoa nở ngoài tường thơm! 】
【 Chó Sói Đến Từ Phương Bắc: Trước đây rất phản cảm vụ Trần Trản nhiều lần lên hot search, cảm giác hắn mua bài, bây giờ... Tui sai rồi! 】
【 Hug: Chỉ tò mò truyện mới rốt cuộc là sao?!!! 】
...
Truyện còn chưa đăng, sức nóng đã tỏa.
Nước H.
Trần Trản dùng camera an ninh xóa sạch hiềm nghi, Ngô tiên sinh cũng được thả.
Trên đường trở về, ánh mắt của hắn còn tàn nhẫn hơn rắn độc. Không thể quên được khi ở đồn cảnh sát, lúc bị hỏi tại sao không lấy video ra ngay từ đầu, Trần Trản thản nhiên tỏ vẻ “housemate” thường hành động khó hiểu, thậm chí lầm bầm lầu bầu cái gì gì, cho nên hơi lo lắng.
Hai tên nghiện đã được thả ra, không thể ở lại biệt thự thêm nữa. Để Trần Trản phối hợp điều tra, bên cảnh sát đành tạm thời sắp xếp cho họ ở tại một nhà nghỉ.
Bây giờ không còn hiềm nghi, ý là phải tự trả tiền.
Trần Trản đổi vé máy bay, vì tiết kiệm tiền nên phải về nước sớm.
Chỗ ngồi hai người lúc đầu không gần nhau, Ngô tiên sinh chẳng biết trúng tà gì, bỏ tiền đổi chỗ với hành khách ngồi ngay phía sau cậu.
Trần Trản đã đeo bịt mắt: không muốn nhiều lời.
Màu đen của miếng bịt mắt làm nổi bật lên màu môi tươi tắn dễ nhìn của cậu, họ Ngô thầm nghĩ, quả là một mỹ nhân rắn rết.
“Lấy án mạng làm marketing, anh làm người tốt thật đấy.”
Trần Trản bình thản: “Tôi làm việc nghiêm túc thực tế (*) lắm chứ, các anh lại cứ nghĩ phải ngồi tàu lượn siêu tốc cơ.”
Kết quả không để ý thăng thiên luôn.
(* nguyên văn là 脚踏实地 - cước đạp thực địa, đi đến thực địa xem tình hình thực tế, thành ngữ Tàu chỉ sự làm việc nghiêm túc thực tế, mình chưa nghĩ ra thành ngữ Việt tương tự, mn đóng góp nhé
tàu lượn siêu tốc mình đoán chắc chỉ sự kích thích, làm phát ăn ngay?)
Mười mấy tiếng bay sau đó, Ngô tiên sinh không chủ động nói thêm câu nào nữa. Trần Trản trước khi bị cơn buồn ngủ hạ gục cảm thấy chả hiểu thế nào, nếu ngay từ đầu người này biết không quấy rầy nhau là chuyện tốt lành bao nhiêu, làm sao rơi vào tình trạng hôm nay được.
Cậu trở về chỉ báo cho mỗi mình Vương Thành, vẫn vì sợ thông tin đăng ký bị lộ, đám truyền thông lại chặn đường thì khổ. Cả quãng đường dài gặp mấy lần khí lưu xóc nảy, lúc cảm giác được trọng lực quen thuộc, Trần Trản mới tháo bịt mắt xuống.
Trời khuya, chờ bình minh phải đợi ít nhất ba tiếng nữa.
Theo dòng hành khách đi ra ngoài, đúng như dự đoán gặp phải ngay. Không chắc trên đường đi có độc giả hay không, Trần Trản không ra vẻ lạnh lùng xa cách lắm, ai tới hỏi vấn đề kỳ lạ đến đâu đều mỉm cười gật đầu lướt qua.
Vương - mưa rào ngày hạ - Thành xuất hiện ngay sau hai phút, đóng vai nhân vật mặt đen (*) nhuần nhuyễn cực kỳ, yểm trợ Trần Trản thuận lợi lên xe.
(mưa rào ngày hạ vốn nguyên văn là mưa đúng vụ, chỉ sự giúp đỡ kịp thời đúng lúc
mặt đen - hắc diện: dạng vai diễn tô mặt đen trong hí kịch, thường có tính cách võ biền lỗ mãng, không thông cảm, ví dụ kiểu Trương Phi.)
“Là vàng ắt sáng.” Vương Thành thắt chặt dây an toàn, quay đầu nhìn cậu với ánh mắt rất phức tạp, một vẻ ta đây biết ngay sẽ có ngày này mà.
Trần Trản chỉ hỏi chuyện cậu hứng thú: “Cái chương trình đó quay lúc nào sao không bảo tôi?”
Vương Thành: “<Nói về vấn đề cơ bụng biến mất bí ẩn>... Trên mạng gửi nhiều lời mời thế lắm, Lâm Trì Ngang làm sao còn dám để cậu đi được nữa.”
“Chính xác thì có hắn không có tôi,“ Trần Trản ngẫm nghĩ một chút: “Tại sao tôi lại bị bỏ rơi một mình?”
Vương Thành dở khóc dở cười: “Vợ chồng người ta làm chương trình, có mỗi Lâm Trì Ngang đi thì Khương Dĩnh khoe tình cảm với ai?”
Trần Trản tê liệt tiếp nhận sự thật.
Vương Thành đưa cậu đến trước biệt thự liền quay xe rời đi.
Đèn vừa bật, đập vào mắt là căn phòng không nhiễm tí bụi nào.
Trần Trản quan sát xung quanh một vòng, bội phục năng lực nội trợ của Ân Vinh Lan. Tiếng chó sủa ngoài sân vọng vào, quay đầu nhìn, đầu tiên không thấy chó, mà thấy một khuôn mặt người dính bẹp lên cửa kính.
1
“...” Mí mắt Trần Trản giật giật: “Muộn thế này anh ra sân làm gì?”
Ân Vinh Lan: “Làm cỏ.”
Trần Trản sâu sắc cảm thấy rằng phải làm sạch cỏ trong đầu y mới đúng, không nói nữa, đi tắm cho thoải mái. Lúc cậu trở ra, Ân Vinh Lan đang ôm chó ngồi trên sô pha, xem ti vi.
Không biết chó có hiểu tính người hay không, nhưng Trần Trản có thể khẳng định ngay lúc này cậu thấy sự cầu cứu trong mắt nó. Lấy chó từ trong lòng Ân Vinh Lan ra thả xuống đất, chó ta chạy vụt ra sân luôn.
Đại khái đúng như hệ thống từng nói, thật ra Trần Trản rất dễ mềm lòng. Cảm nhận được trên người yêu tỏa ra luồng khí hờn dỗi cô đơn uất ức, mở lời xoa dịu: “Mấy ngày nay em rất nhớ anh.”
Ân Vinh Lan giảm nhỏ tiếng ti vi, quay đầu nhìn cậu: “Nói điêu.”
Ban ngày bắt cướp phá án, buổi tối đến đồn cảnh sát ghi tư liệu, sáng sớm hôm sau còn nhận phỏng vấn truyền thông báo chí, có lẽ ăn bữa cơm cũng phải công phu xa xỉ, còn nói nhớ nhung cái gì?
Trúng tim đen, Trần Trản ho nhẹ một cái, mở ba lô đổ đồ lưu niệm ra.
Sang nước ngoài tìm cảm hứng mấy ngày, quả thật cậu trải qua rất thoải mái sung túc, thậm chí có khi vui quên trời quên đất luôn.
Tính hai người không ai so đo chi li, thỉnh thoảng đạo đức giả tí cho thêm gia vị cuộc sống. Ân Vinh Lan cầm chiếc móc khóa Trần Trản mua về sờ sờ, quay về hình tượng ôn hòa thường ngày: “Truyện mới chuẩn bị đăng lúc nào?”
Trần Trản: “Tận dụng mọi thời cơ, chắc khoảng một tuần.”
Phong cách “Dị Biến” hoàn toàn khác những bộ trước, đương nhiên đây không phải điều độc giả quan tâm, sự giống nhau với các vụ án ở nước ngoài mới khiến bọn họ tràn ngập tò mò.
Người để ý tra được hành trình của Trần Trản bên bển, tận lực đấu tranh với phe hắc ám, từ người đến truyện, quá trời màu sắc truyền kỳ.
Không cần làm MC chương trình kia nữa, Vương Thành cũng không để cậu thảnh thơi, thừa dịp sức nóng đang lên nhận liền hai công việc. Thời gian rảnh Trần Trản vẫn chuyên tâm đi học như trước, hôm học bắn súng còn gặp vài phú nhị từng tiếp xúc một lần.
Không tránh như rắn tựa ngày thường nữa, thái độ bọn họ thân thiện chào hỏi, còn có người mời nước, hành động kỳ quặc chẳng hiểu sao.
Trần Trản ngửi thấy mùi lấy lòng, không biết nguyên do.
Đúng lúc này, Đàm Thường Minh nãy giờ lượn tứ tung chủ động đâm đầu tới, há mồm nói: “Hỏi anh khi nào ra truyện mới, tôi liền share lên vòng bạn bè cho.”
Trần Trản mở nắp lon nước ngọt, nhấp một hớp, nghiền ngẫm nhìn anh: “Chương trình <Khuynh Trần ký> lần trước, tôi nhớ anh viết cái bản thảo mấy trăm nghìn từ cơ mà.” Tầm mắt chuyển một cái, đảo qua các phú nhị đứng xung quanh, bắt đầu tiết mục điểm danh: “Còn có anh, anh, cô...”
Xem trí nhớ tôi tốt chưa nè.
Đàm Thường Minh cười khổ: “Lúc đó tôi trẻ người non dạ.”
Cả đám chó bạn cáo bè thiết tha nhìn anh, đành hỏi giúp: “Nhân vật trong truyện mới đó... có phải đều từ người thật không?”
Trần Trản phủ định hoàn toàn.
Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra. Đàm Thường Minh hít sâu một hơi, nói ra tiếng lòng của mọi người: “Mấy anh trai đây còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
Trần Trản buồn cười: “Tiểu thuyết chỉ là chuyện kể thôi, không liên quan gì thực tế cả.”
“Sao không liên quan được!” Đàm Thường Minh hơi gấp.
Anh đọc tin rồi, một người đàn ông bị thiêu chết trên sân cỏ một cách bí ẩn, giống y như truyện viết.
Lỡ bọn họ bị viết vào, không chắc thiếu cái chết nào tương tự đâu.
Bỗng nghe Trần Trản nghiêm túc nói: “Nhìn anh kìa, đột nhiên tôi cảm thấy vào được đại học cũng chẳng cứu nổi nhân loại.”
Đàm Thường Minh sơ ý nghe không rõ vào được chỗ nào, yết hầu lên xuống: “Spoil tí, có tôi không?”
Trần Trản: “Tạm thời không.”
Đàm Thường Minh thở phào nhẹ nhõm.
Đây cũng không phải ngoại lệ, thế giới gần đây đột nhiên thân mật với Trần Trản hẳn, sau khi tham gia sự kiện thời trang, Vương Thành đầy phấn khởi nói cho cậu biết: “Mấy người hay bôi đen cậu đó, có người tín Phật chủ động trả lại một mối đó.”
Chỉ làm đại diện cho một sản phẩm nho nhỏ không quan trọng lắm, nhưng cũng đủ để chứng minh lực sát thương.
Trần Trản bất đắc dĩ: “Mê tín.”
Vương Thành mở Weibo, cho cậu xem một bài đăng gắn tag #bỏ phiếu tế trời#: “Dân cư mạng cũng đang rôm rả xem người đầu tiên bị viết vào là ai, có thể xảy ra chuyện thật không.”
Trần Trản trực tiếp nói đáp án, bất lực lắc đầu.
Người ở lại bị thanh lý lần trước, chấp pháp giả muốn dọa khỉ cậu, nhưng thấy thất bại chắc sẽ ngừng một thời gian.
Vương Thành miễn cưỡng cười: “Có, có thể cho tôi đọc chương 1 trước được không?”
Trần Trản: “Tối gửi mail cho.”
Vương Thành sửng sốt một chốc, ngượng ngùng gãi đầu: “Quên mất cậu không mang lap theo.”
Trần Trản lắc đầu, tỏ vẻ không phải vì thế, nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa: “Độc giả đầu tiên của tôi chỉ có thể là anh ấy.”
Ai cơ?
Muốn mở miệng hỏi, trong đầu đột nhiên nảy số ra Ân Vinh Lan, Vương Thành không khỏi liếc mắt nhìn Trần Trản... Quả là tâm tư ác độc! Cứ hay bất ngờ nhét cơm chó cho gã.
Trần Trản đợi đã lâu, không nhịn được gõ gõ trên ghế.
Vương Thành không để cậu như ý, kẻ phong lưu quen rồi không thèm hâm mộ mấy thứ thành gia lập nghiệp này, cắn răng không hỏi, không hỏi là không hỏi.
Cuối cùng không khiến người ta khó chịu được nữa, Trần Trản đành tiếc nuối coi như thôi.
“Dị Biến” cần chỉnh sửa nhiều, câu chuyện thứ nhất cậu đã viết xong từ tháng trước, ra nước ngoài bất ngờ gặp nhiều sự cố, bây giờ nhất định phải đặt phần bị giới truyền thông mệnh danh “Án lửa trời” vào trong.
Kẻ có việc cậy nhờ đông như trẩy hội, không ít người biếu quà hỏi thăm tiến độ sáng tác.
Đương nhiên, một số người thì tò mò thật, một số lại vờ vịt xin Trần Trản không nhắc đến mình trong truyện, thực tế mượn cớ tạo quan hệ với Ân Vinh Lan, để coi có khả năng hợp tác làm ăn đầu tư nào không.
Ở bên khác, sau khi quay xong chương trình về nhà nghỉ ngơi, Khương Dĩnh nghiền ngẫm nhìn chồng chưa cưới: “Nghe bảo đám Đàm Thường Minh đang lén lấy lòng Trần Trản, gắng không bị viết vào truyện mới.”
Lâm Trì Ngang gật đầu, không phản ứng nhiều.
Khương Dĩnh: “Anh không muốn nước chảy bèo trôi(*) à, thử đến nhờ xem?”
(*nguyên văn tùy ba trục lưu - xuôi theo dòng chảy, thành ngữ chỉ sự chạy theo trào lưu xu hướng, không có lập trường quan điểm riêng)
Lâm Trì Ngang nghía cô một cái: “Từ cấp hai đến giờ anh học ổn lắm, chưa bao giờ lo lắng thi cử gì.”
Khương Dĩnh nhíu mày, nghĩ mãi không ra câu này ý gì.
Mặt Lâm Trì Ngang thẳng đơ: “Anh là học sinh được tuyển thẳng.”
Theo tác phong của Trần Trản, không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn anh sẽ có mặt trong truyện mới này.
- --
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: Tự tin thế đó!
Trần Trản:... Lần này không có anh, thật đấy.
Thứ đặc sắc nhất của thời sự là dùng cách nói bình thản nhất để diễn đạt hiện thực rúng động nhất.
Có thể dùng vài câu ngắn ngủi mô tả khái quát “sự tích” của Trần Trản: Gần đây, một người họ Trần nổi tiếng trên mạng sang nước H du lịch, vô tình gặp phải án mạng. Có thông tin cho rằng cái chết của nạn nhân giống với miêu tả trong truyện ông Trần viết, lực lượng cảnh sát đang tiến hành điều tra.
Clip chỉ ba giây đồng hồ, mặt Trần Trản được làm mờ hơi đảo qua một chút.
Năng lực của dân cư mạng là thứ đáng gờm vô cùng, thời sự còn hết đã có người xâu chuỗi mắt xích đây ra đấy, đầu tiên đăng lên bức ảnh Trần Trản ở sân bay đêm mấy ngày trước.
Rất nhanh sau đó, lại cái ngữ quen thuộc: Tôi có một người bạn đang du học ở nước H, cậu ấy nói...
Ngàn bài như một, nhận định Trần Trản chính là nhân vật trên thời sự.
Có lỗ gió mới lọt, trăm miệng xói vàng, huống hồ đây vốn là sự thật.
【 Chuột Dúi: Trong tường hoa nở ngoài tường thơm! 】
【 Chó Sói Đến Từ Phương Bắc: Trước đây rất phản cảm vụ Trần Trản nhiều lần lên hot search, cảm giác hắn mua bài, bây giờ... Tui sai rồi! 】
【 Hug: Chỉ tò mò truyện mới rốt cuộc là sao?!!! 】
...
Truyện còn chưa đăng, sức nóng đã tỏa.
Nước H.
Trần Trản dùng camera an ninh xóa sạch hiềm nghi, Ngô tiên sinh cũng được thả.
Trên đường trở về, ánh mắt của hắn còn tàn nhẫn hơn rắn độc. Không thể quên được khi ở đồn cảnh sát, lúc bị hỏi tại sao không lấy video ra ngay từ đầu, Trần Trản thản nhiên tỏ vẻ “housemate” thường hành động khó hiểu, thậm chí lầm bầm lầu bầu cái gì gì, cho nên hơi lo lắng.
Hai tên nghiện đã được thả ra, không thể ở lại biệt thự thêm nữa. Để Trần Trản phối hợp điều tra, bên cảnh sát đành tạm thời sắp xếp cho họ ở tại một nhà nghỉ.
Bây giờ không còn hiềm nghi, ý là phải tự trả tiền.
Trần Trản đổi vé máy bay, vì tiết kiệm tiền nên phải về nước sớm.
Chỗ ngồi hai người lúc đầu không gần nhau, Ngô tiên sinh chẳng biết trúng tà gì, bỏ tiền đổi chỗ với hành khách ngồi ngay phía sau cậu.
Trần Trản đã đeo bịt mắt: không muốn nhiều lời.
Màu đen của miếng bịt mắt làm nổi bật lên màu môi tươi tắn dễ nhìn của cậu, họ Ngô thầm nghĩ, quả là một mỹ nhân rắn rết.
“Lấy án mạng làm marketing, anh làm người tốt thật đấy.”
Trần Trản bình thản: “Tôi làm việc nghiêm túc thực tế (*) lắm chứ, các anh lại cứ nghĩ phải ngồi tàu lượn siêu tốc cơ.”
Kết quả không để ý thăng thiên luôn.
(* nguyên văn là 脚踏实地 - cước đạp thực địa, đi đến thực địa xem tình hình thực tế, thành ngữ Tàu chỉ sự làm việc nghiêm túc thực tế, mình chưa nghĩ ra thành ngữ Việt tương tự, mn đóng góp nhé
tàu lượn siêu tốc mình đoán chắc chỉ sự kích thích, làm phát ăn ngay?)
Mười mấy tiếng bay sau đó, Ngô tiên sinh không chủ động nói thêm câu nào nữa. Trần Trản trước khi bị cơn buồn ngủ hạ gục cảm thấy chả hiểu thế nào, nếu ngay từ đầu người này biết không quấy rầy nhau là chuyện tốt lành bao nhiêu, làm sao rơi vào tình trạng hôm nay được.
Cậu trở về chỉ báo cho mỗi mình Vương Thành, vẫn vì sợ thông tin đăng ký bị lộ, đám truyền thông lại chặn đường thì khổ. Cả quãng đường dài gặp mấy lần khí lưu xóc nảy, lúc cảm giác được trọng lực quen thuộc, Trần Trản mới tháo bịt mắt xuống.
Trời khuya, chờ bình minh phải đợi ít nhất ba tiếng nữa.
Theo dòng hành khách đi ra ngoài, đúng như dự đoán gặp phải ngay. Không chắc trên đường đi có độc giả hay không, Trần Trản không ra vẻ lạnh lùng xa cách lắm, ai tới hỏi vấn đề kỳ lạ đến đâu đều mỉm cười gật đầu lướt qua.
Vương - mưa rào ngày hạ - Thành xuất hiện ngay sau hai phút, đóng vai nhân vật mặt đen (*) nhuần nhuyễn cực kỳ, yểm trợ Trần Trản thuận lợi lên xe.
(mưa rào ngày hạ vốn nguyên văn là mưa đúng vụ, chỉ sự giúp đỡ kịp thời đúng lúc
mặt đen - hắc diện: dạng vai diễn tô mặt đen trong hí kịch, thường có tính cách võ biền lỗ mãng, không thông cảm, ví dụ kiểu Trương Phi.)
“Là vàng ắt sáng.” Vương Thành thắt chặt dây an toàn, quay đầu nhìn cậu với ánh mắt rất phức tạp, một vẻ ta đây biết ngay sẽ có ngày này mà.
Trần Trản chỉ hỏi chuyện cậu hứng thú: “Cái chương trình đó quay lúc nào sao không bảo tôi?”
Vương Thành: “<Nói về vấn đề cơ bụng biến mất bí ẩn>... Trên mạng gửi nhiều lời mời thế lắm, Lâm Trì Ngang làm sao còn dám để cậu đi được nữa.”
“Chính xác thì có hắn không có tôi,“ Trần Trản ngẫm nghĩ một chút: “Tại sao tôi lại bị bỏ rơi một mình?”
Vương Thành dở khóc dở cười: “Vợ chồng người ta làm chương trình, có mỗi Lâm Trì Ngang đi thì Khương Dĩnh khoe tình cảm với ai?”
Trần Trản tê liệt tiếp nhận sự thật.
Vương Thành đưa cậu đến trước biệt thự liền quay xe rời đi.
Đèn vừa bật, đập vào mắt là căn phòng không nhiễm tí bụi nào.
Trần Trản quan sát xung quanh một vòng, bội phục năng lực nội trợ của Ân Vinh Lan. Tiếng chó sủa ngoài sân vọng vào, quay đầu nhìn, đầu tiên không thấy chó, mà thấy một khuôn mặt người dính bẹp lên cửa kính.
1
“...” Mí mắt Trần Trản giật giật: “Muộn thế này anh ra sân làm gì?”
Ân Vinh Lan: “Làm cỏ.”
Trần Trản sâu sắc cảm thấy rằng phải làm sạch cỏ trong đầu y mới đúng, không nói nữa, đi tắm cho thoải mái. Lúc cậu trở ra, Ân Vinh Lan đang ôm chó ngồi trên sô pha, xem ti vi.
Không biết chó có hiểu tính người hay không, nhưng Trần Trản có thể khẳng định ngay lúc này cậu thấy sự cầu cứu trong mắt nó. Lấy chó từ trong lòng Ân Vinh Lan ra thả xuống đất, chó ta chạy vụt ra sân luôn.
Đại khái đúng như hệ thống từng nói, thật ra Trần Trản rất dễ mềm lòng. Cảm nhận được trên người yêu tỏa ra luồng khí hờn dỗi cô đơn uất ức, mở lời xoa dịu: “Mấy ngày nay em rất nhớ anh.”
Ân Vinh Lan giảm nhỏ tiếng ti vi, quay đầu nhìn cậu: “Nói điêu.”
Ban ngày bắt cướp phá án, buổi tối đến đồn cảnh sát ghi tư liệu, sáng sớm hôm sau còn nhận phỏng vấn truyền thông báo chí, có lẽ ăn bữa cơm cũng phải công phu xa xỉ, còn nói nhớ nhung cái gì?
Trúng tim đen, Trần Trản ho nhẹ một cái, mở ba lô đổ đồ lưu niệm ra.
Sang nước ngoài tìm cảm hứng mấy ngày, quả thật cậu trải qua rất thoải mái sung túc, thậm chí có khi vui quên trời quên đất luôn.
Tính hai người không ai so đo chi li, thỉnh thoảng đạo đức giả tí cho thêm gia vị cuộc sống. Ân Vinh Lan cầm chiếc móc khóa Trần Trản mua về sờ sờ, quay về hình tượng ôn hòa thường ngày: “Truyện mới chuẩn bị đăng lúc nào?”
Trần Trản: “Tận dụng mọi thời cơ, chắc khoảng một tuần.”
Phong cách “Dị Biến” hoàn toàn khác những bộ trước, đương nhiên đây không phải điều độc giả quan tâm, sự giống nhau với các vụ án ở nước ngoài mới khiến bọn họ tràn ngập tò mò.
Người để ý tra được hành trình của Trần Trản bên bển, tận lực đấu tranh với phe hắc ám, từ người đến truyện, quá trời màu sắc truyền kỳ.
Không cần làm MC chương trình kia nữa, Vương Thành cũng không để cậu thảnh thơi, thừa dịp sức nóng đang lên nhận liền hai công việc. Thời gian rảnh Trần Trản vẫn chuyên tâm đi học như trước, hôm học bắn súng còn gặp vài phú nhị từng tiếp xúc một lần.
Không tránh như rắn tựa ngày thường nữa, thái độ bọn họ thân thiện chào hỏi, còn có người mời nước, hành động kỳ quặc chẳng hiểu sao.
Trần Trản ngửi thấy mùi lấy lòng, không biết nguyên do.
Đúng lúc này, Đàm Thường Minh nãy giờ lượn tứ tung chủ động đâm đầu tới, há mồm nói: “Hỏi anh khi nào ra truyện mới, tôi liền share lên vòng bạn bè cho.”
Trần Trản mở nắp lon nước ngọt, nhấp một hớp, nghiền ngẫm nhìn anh: “Chương trình <Khuynh Trần ký> lần trước, tôi nhớ anh viết cái bản thảo mấy trăm nghìn từ cơ mà.” Tầm mắt chuyển một cái, đảo qua các phú nhị đứng xung quanh, bắt đầu tiết mục điểm danh: “Còn có anh, anh, cô...”
Xem trí nhớ tôi tốt chưa nè.
Đàm Thường Minh cười khổ: “Lúc đó tôi trẻ người non dạ.”
Cả đám chó bạn cáo bè thiết tha nhìn anh, đành hỏi giúp: “Nhân vật trong truyện mới đó... có phải đều từ người thật không?”
Trần Trản phủ định hoàn toàn.
Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra. Đàm Thường Minh hít sâu một hơi, nói ra tiếng lòng của mọi người: “Mấy anh trai đây còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
Trần Trản buồn cười: “Tiểu thuyết chỉ là chuyện kể thôi, không liên quan gì thực tế cả.”
“Sao không liên quan được!” Đàm Thường Minh hơi gấp.
Anh đọc tin rồi, một người đàn ông bị thiêu chết trên sân cỏ một cách bí ẩn, giống y như truyện viết.
Lỡ bọn họ bị viết vào, không chắc thiếu cái chết nào tương tự đâu.
Bỗng nghe Trần Trản nghiêm túc nói: “Nhìn anh kìa, đột nhiên tôi cảm thấy vào được đại học cũng chẳng cứu nổi nhân loại.”
Đàm Thường Minh sơ ý nghe không rõ vào được chỗ nào, yết hầu lên xuống: “Spoil tí, có tôi không?”
Trần Trản: “Tạm thời không.”
Đàm Thường Minh thở phào nhẹ nhõm.
Đây cũng không phải ngoại lệ, thế giới gần đây đột nhiên thân mật với Trần Trản hẳn, sau khi tham gia sự kiện thời trang, Vương Thành đầy phấn khởi nói cho cậu biết: “Mấy người hay bôi đen cậu đó, có người tín Phật chủ động trả lại một mối đó.”
Chỉ làm đại diện cho một sản phẩm nho nhỏ không quan trọng lắm, nhưng cũng đủ để chứng minh lực sát thương.
Trần Trản bất đắc dĩ: “Mê tín.”
Vương Thành mở Weibo, cho cậu xem một bài đăng gắn tag #bỏ phiếu tế trời#: “Dân cư mạng cũng đang rôm rả xem người đầu tiên bị viết vào là ai, có thể xảy ra chuyện thật không.”
Trần Trản trực tiếp nói đáp án, bất lực lắc đầu.
Người ở lại bị thanh lý lần trước, chấp pháp giả muốn dọa khỉ cậu, nhưng thấy thất bại chắc sẽ ngừng một thời gian.
Vương Thành miễn cưỡng cười: “Có, có thể cho tôi đọc chương 1 trước được không?”
Trần Trản: “Tối gửi mail cho.”
Vương Thành sửng sốt một chốc, ngượng ngùng gãi đầu: “Quên mất cậu không mang lap theo.”
Trần Trản lắc đầu, tỏ vẻ không phải vì thế, nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa: “Độc giả đầu tiên của tôi chỉ có thể là anh ấy.”
Ai cơ?
Muốn mở miệng hỏi, trong đầu đột nhiên nảy số ra Ân Vinh Lan, Vương Thành không khỏi liếc mắt nhìn Trần Trản... Quả là tâm tư ác độc! Cứ hay bất ngờ nhét cơm chó cho gã.
Trần Trản đợi đã lâu, không nhịn được gõ gõ trên ghế.
Vương Thành không để cậu như ý, kẻ phong lưu quen rồi không thèm hâm mộ mấy thứ thành gia lập nghiệp này, cắn răng không hỏi, không hỏi là không hỏi.
Cuối cùng không khiến người ta khó chịu được nữa, Trần Trản đành tiếc nuối coi như thôi.
“Dị Biến” cần chỉnh sửa nhiều, câu chuyện thứ nhất cậu đã viết xong từ tháng trước, ra nước ngoài bất ngờ gặp nhiều sự cố, bây giờ nhất định phải đặt phần bị giới truyền thông mệnh danh “Án lửa trời” vào trong.
Kẻ có việc cậy nhờ đông như trẩy hội, không ít người biếu quà hỏi thăm tiến độ sáng tác.
Đương nhiên, một số người thì tò mò thật, một số lại vờ vịt xin Trần Trản không nhắc đến mình trong truyện, thực tế mượn cớ tạo quan hệ với Ân Vinh Lan, để coi có khả năng hợp tác làm ăn đầu tư nào không.
Ở bên khác, sau khi quay xong chương trình về nhà nghỉ ngơi, Khương Dĩnh nghiền ngẫm nhìn chồng chưa cưới: “Nghe bảo đám Đàm Thường Minh đang lén lấy lòng Trần Trản, gắng không bị viết vào truyện mới.”
Lâm Trì Ngang gật đầu, không phản ứng nhiều.
Khương Dĩnh: “Anh không muốn nước chảy bèo trôi(*) à, thử đến nhờ xem?”
(*nguyên văn tùy ba trục lưu - xuôi theo dòng chảy, thành ngữ chỉ sự chạy theo trào lưu xu hướng, không có lập trường quan điểm riêng)
Lâm Trì Ngang nghía cô một cái: “Từ cấp hai đến giờ anh học ổn lắm, chưa bao giờ lo lắng thi cử gì.”
Khương Dĩnh nhíu mày, nghĩ mãi không ra câu này ý gì.
Mặt Lâm Trì Ngang thẳng đơ: “Anh là học sinh được tuyển thẳng.”
Theo tác phong của Trần Trản, không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn anh sẽ có mặt trong truyện mới này.
- --
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: Tự tin thế đó!
Trần Trản:... Lần này không có anh, thật đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.