Chương 112: Truyền bá văn hóa
Xuân Phong Dao
07/05/2024
Cách Ngô tiên sinh ứng xử xưa nay, hoặc không liên quan gì nhau, hoặc phải gây ấn tượng mạnh mẽ.
Sau khi nói rõ ý tưởng, bên kia chủ động kết thúc cuộc gọi.
Trần Trản có cảm giác trong thời gian ngắn người này sẽ không chủ động liên hệ với cậu nữa. Đắn đo một chốc rồi gửi một tin nhắn: [Nếu muốn biết “cùng nhảy với ma” là gì, bằng lòng đổi tin tức đáng giá?]
Họ Ngô hồi âm: [Anh là ma đầu giáng thế.]
Trần Trản xem xong xóa, lắc đầu: “Không thèm đi học lại là thế đó.”
Một lời không hợp đã muốn tổn thương người ta.
Quay lại tiếp tục lách cách đánh máy, “Dị Biến” tốn rất nhiều tâm huyết của cậu, mỗi dòng mỗi chữ đều phải cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc một phen.
Không có khuôn lối nhẹ nhàng thoải mái như trước, chính kịch hao não cực kỳ.
Chưa được mười phút, Trần Trản đứng dậy lần thứ hai, quyết định phải làm gì đó để kích thích ý tưởng.
Nhìn xung quanh, chú chó cỏ trong sân sủa hai tiếng gọi cậu, Trần Trản nghiêm túc xem xét chơi với chó có thể khai phá trí óc không, lát sau đã thay đổi suy nghĩ, vén tay áo lên chuẩn bị làm việc nhà.
Đống sắt vụn Ân Vinh Lan tha về từ phòng cũ nằm rải rác trong các góc, nhìn phiền lòng thôi rồi.
Mệt bở hơi tai dọn dẹp phân loại, đồ không cần nữa bị nhét vào mấy ngăn tủ kéo. Sau khi dọn phòng ngủ xong, Trần Trản bỗng muốn thay bộ chăn ga gối đệm mới mua vào.
Trước đây Ân Vinh Lan thường làm cái này, y hơi mắc bệnh sạch sẽ, quen thay một tuần một lần. Mỗi khi thấy thế, Trần Trản chỉ nhẹ lắc đầu thở dài, ngoảnh mặt làm ngơ.
Trong lúc thay vỏ gối của Ân Vinh Lan, nghe được tiếng gì đó bên trong.
Lột vỏ ngoài, một tấm thẻ nhỏ rơi ra, hơi nhàu nhĩ, có vẻ đã ở đây khá lâu.
Phương pháp cầu hôn.
Tiêu đề đủ hấp dẫn người nhìn.
Trần Trản nở nụ cười, đoán chừng là từ hồi đầu năm.
A. Nhớ lại quá khứ. Giả viết thư từ tương lai hạnh phúc mỹ mãn.
B. Giả chết. Đầu tiên lấy lòng thương cảm, trong đám tang bỗng nhiên xuất hiện khiến nửa kia có cảm giác mất tìm lại được.
1
C. Kiếp trước kiếp này. Thuê thầy bói nói về tình duyên bảy đời ly kỳ cảm động.
Lúc đọc dòng đầu tiên, trên mặt Trần Trản còn mang theo nụ cười, vài dòng sau, khóe miệng dần hạ xuống, đến dấu chấm câu cuối cùng, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ.
“Giỏi lắm.” Tấm thẻ trong tay bị siết chặt nhỏ như điếu thuốc.
Đáng tiếc hai cách sau y chưa làm, được “thầy tài” tư vấn cách cầu hôn bình thường, nhất thời quả thật cậu không tìm được lý do nổi nóng.
Giả chết.
Cứ nghĩ tới mấy chữ này liền có kích động muốn đấm một phát.
Một đêm tăng ca không về, lúc Ân Vinh Lan trở lại, đẩy cửa chỉ thấy gió lạnh lùa vào, nhíu nhíu mày gọi Trần Trản.
Biệt thự vắng lặng không ai.
Một mảnh giấy được chặn dưới cái cốc trên bàn ăn.
Đọc thấy mấy giáo điều cứng nhắc thời xưa, cảm giác có chuyện lớn rồi. Mặt sau Trần Trản cẩu thả viết: Ra ngoài đi dạo, không hẹn ngày về.
Phía dưới còn thân mật PS: “Không hẹn” là vì em không muốn đánh chết anh.
Trong bình một ngụm nước cũng không có, mà chó ta ngoài sân lại được chuẩn bị máy cho ăn tự động và non nửa thùng nước. Phảng phất cảm giác được tầm mắt của Ân Vinh Lan, chó ta lấy chân đẩy cái máy vào ngực... che đồ ăn.
Ân Vinh Lan thở dài xa xăm, mở định vị nhìn, phát hiện Trần Trản không ở trên bản đồ trong nước nữa, người ta... ra nước ngoài rồi.
Múi giờ nước ngoài lệch sáu tiếng.
Khi Trần Trản xuống máy bay vừa lúc là buổi tối.
Hành lý không nhiều, chỉ xếp vào một chiếc ba lô.
Nói đi là đi liền như thế, với kế hoạch du lịch của Trần Trản thì Ân Vinh Lan chỉ là mồi lửa, chân chính thúc đẩy cậu lại vì muốn tiếp xúc môi trường khác.
【 Hệ thống: Kí chủ có thể thẳng thắn chút mà, tránh mấy tên ngờ u đầu bù (*). 】
(* nguyên văn là 沙雕 - sa điêu /shā diāo/, nghĩa là tượng cát, đọc gần giống với từ sỏa điểu /shǎ diǎo/, một từ chửi đồ ngu cực tục, thằng ngu bu*i, ngu loz ấy, các bạn hiểu ngờ u đầu bù là gì rồi ha)
1
“... Phải tôn trọng sự khác biệt chứ.”
Đi tản mạn không mục đích trên đường một hồi, cảm nhận phong thổ xứ người.
Đột nhiên phía sau có người gọi to “Anh đẹp trai”, trên phố có không ít người trong nước, trừ Trần Trản ra những người đàn ông nghe hiểu được đều quay đầu lại.
Người gọi xác định rõ mục tiêu, đi nhanh mấy bước cản Trần Trản lại: “Xin chào.”
Trần Trản móc trong ba lô ra bức tranh thêu treo trên cửa nhà ông cụ năm ngoái.
Người đến ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại: “Con mèo đáng yêu ghê!”
Trần Trản nghiêm túc sửa: “Đây là tranh thêu chồn chúc tết gà.”
“... Đừng hiểu lầm, ra nước ngoài hiếm khi thấy đồng hương ấy mà.”
Trần Trản quét mắt nhìn xung quanh, nói toẹt ra thấy nhiều chứ.
Người đàn ông lúng túng cười: “Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi, nếu anh không tìm được nơi ở, có thể thuê phòng chỗ tôi.”
“Được.”
Cực kỳ sảng khoái, lại khiến người đàn ông bất ngờ không biết làm sao: “Không hỏi giá trước à?”
“Kiếm khách bên đường, chứng tỏ anh tự tin phí rẻ hơn khách sạn.”
Người đàn ông bật cười: “Không sợ tôi là người xấu hả?”
Trần Trản nghiêm mặt nói: “Giả sử đúng đi nữa, để dụ con mồi anh sẽ báo giá càng thấp hơn thị trường.” Cuối cùng nói chắc nịch: “Tôi càng hưởng lợi.”
“...”
Cái thứ logic gì nè?
Trên đường đi tán gẫu vài chuyện phiếm vụn vặt, Trần Trản cũng không phải siêu sao, bên nước ngoài không nổi tiếng lắm, cả buổi tối chưa gặp ai biết cậu.
Người nói chuyện với cậu tên Lý Túc, cũng không biết gì về Trần Trản.
“Thế hóa ra anh là một nhà văn à, đang đi tìm linh cảm?”
Trần Trản gật đầu: “Truyện có yếu tố khoa học viễn tưởng, rất vui nếu được chia sẻ những chuyện thú vị.”
Biệt thự ở nước này rất dễ thấy, Trần Trản theo gã đến một ngôi biệt thự, Lý Túc đầy lòng kích động khoe khoang trong phòng bài trí toàn đồ cao cấp.
Chính thức bước vào, cảnh tượng ngổn ngang.
Trần Trản trả tiền mặt đổi từ sân bay.
Tiền thuê rất rẻ, rẻ đến mức cậu không thèm nhìn ánh mắt tham lam của người đàn ông, biết ngay đây là hang ổ bọn tội phạm.
Bản lĩnh có đó, trong lúc mấu chốt còn có thể đổi công cụ thiết bị tự vệ, bây giờ Trần Trản cơ hồ chẳng sợ hãi gì cả.
【 Hệ thống: Còn có em! Quán quân Sanda (*) đó! Móc não!】
(* tán đả - một hình thức thi đấu võ thực chiến của Tàu)
Trần Trản không quan tâm nó, trừ khi bọn chúng cầm súng ống, còn không thì không để hệ thống xuất hiện.
Có người từ tầng trên đi xuống, Lý Túc nói: “Đây là du khách vừa mới đến trước...”
Trần Trản cắt lời gã: “Trên ống tay dính bột trắng, cẳng tay đầy lỗ kim, thế rốt cuộc anh hút hay chích?”
Lý Túc ngẩn ra, lộ vẻ mặt hung ác.
Sức thằng nghiện không mạnh lắm, Trần Trản chỉ cần đạp một cú đã bay, người vừa xuống lầu lại có đôi chút bản lĩnh, nhưng đáng tiếc vẫn không trụ nổi một phút, bị quật gục.
Báo cảnh sát, ghi chép... Một loạt quy trình thủ tục, cậu nên mừng vì trước đây nguyên chủ theo đuổi Khương Dĩnh nên đã tự học hai ngoại ngữ.
Trước khi đi Trần Trản yêu cầu được nhìn kẻ bị tóm một cái: “Tôi đã trả tiền phòng, hai ngày tới sẽ ở đây luôn. Chúng ta đã giao dịch hợp pháp đó.”
Cửa khóa bằng mật mã, trước đó Lý Túc chỉ coi cậu như con vịt sắp bị vặt lông, lúc mở cửa không cố tình giấu.
Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi.
Trần Trản quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Tôi nói sớm rồi, anh càng xấu tôi càng được lợi.”
Lúc cảnh sát đến đây đã lục soát hết căn biệt thự, toàn bộ chất cấm đều bị tịch thu, Trần Trản ngồi trên thảm lông trải sàn, có lẽ do thay đổi hoàn cảnh, cảm hứng đến rất nhanh.
Bối cảnh của “Dị Biến” là thế giới người vật đều xuất hiện đột biến, nhân vật chính không thể thiếu bàn tay vàng.
Thời trang là một vòng tuần hoàn, Trần Trản có một dạo tin Supreme chính là sự bùng nổ (*). Toàn bộ sẽ được viết dưới dạng series, chia làm bốn câu chuyện, mỗi phần nhân vật chính khác nhau.
(* nguyên văn 时尚是一个轮回,陈盏一度相信土到极致就是爆款, không hiểu lắm, mạnh dạn đoán là tưởng cái gì đó đột phá thoát khỏi quy luật nhưng rồi cũng quay về như cũ)
Chuyện đầu tiên đã xong dàn ý, mở đầu phần thứ hai được Ân Vinh Lan ban tặng, cậu nghĩ kỹ rồi:
Sợ bóng sợ gió một hồi, cảm giác mất tìm lại được đáng lẽ ra phải là một việc tốt đẹp.
Hẹn hò với bạn trai tròn một năm, Ân Điêu(*) quyết định giả chết cầu hôn. Trời nắng chang chang nằm trong quan tài, nhưng người làm thuê đã bị mua chuộc, quan tài bị đóng đinh hẳn lại.
1
(* tác giả viết “điêu” thật đấy, điêu ngoa)
Hóa ra bạn trai sớm có người mới, sau khi đào sạch tài sản công ty liền hợp mưu đẩy y vào chỗ chết.
Nghẹt thở rồi rơi vào hôn mê, Ân Điêu thầm nghĩ lần này chết chắc rồi.
Khi mở mắt ra lần nữa, máu nóng sôi trào, y phát hiện mình đã có sức lực lớn vô cùng, có thể phá quan tài mà ra.
Chưa kịp sung sướng hít thở không khí trong lành mới mẻ bao nhiêu, Ân Điêu chợt thấy trong dị động trong bụng, kèm tiếng khóc trẻ con.
Thai quỷ!
Y bị chôn dưới ba thước đất mang thai quỷ!
Năm 202x, kẻ biến dị đầu tiên trên thế giới ra đời.
【 Hệ thống: Chính kịch? 】
Trần Trản: “Y không phải nhân vật chính, chỉ làm mở màn thôi, không phải lo.”
Trời còn chưa sáng tiếng chuông cửa đã vang lên.
Trần Trản cho là đồng bọn sót lại, nhưng mở cửa ra chỉ thấy một khuôn mặt tươi cười.
Người nước ngoài, nhìn có vẻ rất nhiệt tình, giới thiệu bản thân là phóng viên, còn lấy thẻ công tác ra.
Trần Trản không biết thật giả, nhưng thấy người vác máy quay phim phía sau hắn lại không giống giả lắm.
Phóng viên tiết lộ phía cảnh sát có bạn học cũ của hắn, tin gì lớn sẽ ưu tiên báo hắn trước... “Du khách nước ngoài phát hiện kẻ nghiện, tống hai tên vào đồn cảnh sát” là tin khá nóng dễ bán.
Phối hộp trả lời câu hỏi, trừ vài tình tiết không tiện nói, Trần Trản thuật lại tất cả chuyện tối qua.
Hai bên trò chuyện vui vẻ, kết thúc phỏng vấn, Trần Trản hỏi thăm nơi nào có hoạt động thú vị. Phóng viên thông tin nhiều, chuyện trắng đen gì cũng kể không ít.
Trần Trản ghi hết vào sổ, chờ bọn họ rời đi, tiến hành chọn lọc. Trong đó thế mà có mấy cái coi như có thể liên quan đến truyện đang viết.
Hai tên nghiện từ chối nộp tiền bảo lãnh, còn muốn bị giam mấy ngày, thời gian có thể ở lại biệt thự không nhiều. Xế chiều hôm đó Trần Trản mang theo giấy bút, nói như hệ thống hình dung thì là, như con bươm bướm đậu rồi lại bay, cứ mỗi chỗ đến một hồi.
Trong nước, đến giờ tan làm, công ty của Ân Vinh Lan bắt đầu sáng đèn lên, tăng ca bắt đầu.
Tiểu Triệu đang chỉnh lý giấy tờ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sếp, lúc đồ ăn ngoài được mang tới bầu không khí thoải mái hơn mới dám mở miệng: “Nghe bảo Trần Trản ra ngước ngoài ạ?”
Ân Vinh Lan ngước mắt liếc anh: “Nghe ai nói?”
Tiểu Triệu: “Phòng nhân sự có nhân viên đi công tác, bay cùng chuyến với cậu ấy.”
Lúc này Ân Vinh Lan mới “Ừm” một tiếng.
Làm đồng chí đã kết hôn, Tiểu Triệu liếc mắt một cái đã nhìn ra sếp đang bị chiến tranh lạnh, hiểu ý khuyên nhủ: “Nước H đang hơi loạn, ngài không thử gọi điện hỏi một chút?”
Ân Vinh Lan xoay sổ ghi chép lại: “Em ấy mỗi ngày đều báo bình an cho tôi qua tin tức quốc tế.”
Tiểu Triệu định thần lại, một đống mẩu tin tiêu đề được cắt ra làm người ta hoa cả mắt, tập hợp một chút:
Ngày 1 tháng 6, du khách nước ngoài Mr. Trần phát giác âm mưu kẻ nghiện;
Ngày 2 tháng 6, du khách nước ngoài Mr. Trần tham gia vũ hội hóa trang, khám phá ra chân tướng vụ án giết người hút máu;
Ngày 3 tháng 6, du khách nước ngoài Mr. Trần giải cứu thành công người bị tổ chức tà giáo giam cầm...
Đến ngày 6 tháng 6, xưng hô trong báo đều thay đổi, từ “du khách nước ngoài” trở thành “bạn bè quốc tế“.
Sau khi nói rõ ý tưởng, bên kia chủ động kết thúc cuộc gọi.
Trần Trản có cảm giác trong thời gian ngắn người này sẽ không chủ động liên hệ với cậu nữa. Đắn đo một chốc rồi gửi một tin nhắn: [Nếu muốn biết “cùng nhảy với ma” là gì, bằng lòng đổi tin tức đáng giá?]
Họ Ngô hồi âm: [Anh là ma đầu giáng thế.]
Trần Trản xem xong xóa, lắc đầu: “Không thèm đi học lại là thế đó.”
Một lời không hợp đã muốn tổn thương người ta.
Quay lại tiếp tục lách cách đánh máy, “Dị Biến” tốn rất nhiều tâm huyết của cậu, mỗi dòng mỗi chữ đều phải cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc một phen.
Không có khuôn lối nhẹ nhàng thoải mái như trước, chính kịch hao não cực kỳ.
Chưa được mười phút, Trần Trản đứng dậy lần thứ hai, quyết định phải làm gì đó để kích thích ý tưởng.
Nhìn xung quanh, chú chó cỏ trong sân sủa hai tiếng gọi cậu, Trần Trản nghiêm túc xem xét chơi với chó có thể khai phá trí óc không, lát sau đã thay đổi suy nghĩ, vén tay áo lên chuẩn bị làm việc nhà.
Đống sắt vụn Ân Vinh Lan tha về từ phòng cũ nằm rải rác trong các góc, nhìn phiền lòng thôi rồi.
Mệt bở hơi tai dọn dẹp phân loại, đồ không cần nữa bị nhét vào mấy ngăn tủ kéo. Sau khi dọn phòng ngủ xong, Trần Trản bỗng muốn thay bộ chăn ga gối đệm mới mua vào.
Trước đây Ân Vinh Lan thường làm cái này, y hơi mắc bệnh sạch sẽ, quen thay một tuần một lần. Mỗi khi thấy thế, Trần Trản chỉ nhẹ lắc đầu thở dài, ngoảnh mặt làm ngơ.
Trong lúc thay vỏ gối của Ân Vinh Lan, nghe được tiếng gì đó bên trong.
Lột vỏ ngoài, một tấm thẻ nhỏ rơi ra, hơi nhàu nhĩ, có vẻ đã ở đây khá lâu.
Phương pháp cầu hôn.
Tiêu đề đủ hấp dẫn người nhìn.
Trần Trản nở nụ cười, đoán chừng là từ hồi đầu năm.
A. Nhớ lại quá khứ. Giả viết thư từ tương lai hạnh phúc mỹ mãn.
B. Giả chết. Đầu tiên lấy lòng thương cảm, trong đám tang bỗng nhiên xuất hiện khiến nửa kia có cảm giác mất tìm lại được.
1
C. Kiếp trước kiếp này. Thuê thầy bói nói về tình duyên bảy đời ly kỳ cảm động.
Lúc đọc dòng đầu tiên, trên mặt Trần Trản còn mang theo nụ cười, vài dòng sau, khóe miệng dần hạ xuống, đến dấu chấm câu cuối cùng, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ.
“Giỏi lắm.” Tấm thẻ trong tay bị siết chặt nhỏ như điếu thuốc.
Đáng tiếc hai cách sau y chưa làm, được “thầy tài” tư vấn cách cầu hôn bình thường, nhất thời quả thật cậu không tìm được lý do nổi nóng.
Giả chết.
Cứ nghĩ tới mấy chữ này liền có kích động muốn đấm một phát.
Một đêm tăng ca không về, lúc Ân Vinh Lan trở lại, đẩy cửa chỉ thấy gió lạnh lùa vào, nhíu nhíu mày gọi Trần Trản.
Biệt thự vắng lặng không ai.
Một mảnh giấy được chặn dưới cái cốc trên bàn ăn.
Đọc thấy mấy giáo điều cứng nhắc thời xưa, cảm giác có chuyện lớn rồi. Mặt sau Trần Trản cẩu thả viết: Ra ngoài đi dạo, không hẹn ngày về.
Phía dưới còn thân mật PS: “Không hẹn” là vì em không muốn đánh chết anh.
Trong bình một ngụm nước cũng không có, mà chó ta ngoài sân lại được chuẩn bị máy cho ăn tự động và non nửa thùng nước. Phảng phất cảm giác được tầm mắt của Ân Vinh Lan, chó ta lấy chân đẩy cái máy vào ngực... che đồ ăn.
Ân Vinh Lan thở dài xa xăm, mở định vị nhìn, phát hiện Trần Trản không ở trên bản đồ trong nước nữa, người ta... ra nước ngoài rồi.
Múi giờ nước ngoài lệch sáu tiếng.
Khi Trần Trản xuống máy bay vừa lúc là buổi tối.
Hành lý không nhiều, chỉ xếp vào một chiếc ba lô.
Nói đi là đi liền như thế, với kế hoạch du lịch của Trần Trản thì Ân Vinh Lan chỉ là mồi lửa, chân chính thúc đẩy cậu lại vì muốn tiếp xúc môi trường khác.
【 Hệ thống: Kí chủ có thể thẳng thắn chút mà, tránh mấy tên ngờ u đầu bù (*). 】
(* nguyên văn là 沙雕 - sa điêu /shā diāo/, nghĩa là tượng cát, đọc gần giống với từ sỏa điểu /shǎ diǎo/, một từ chửi đồ ngu cực tục, thằng ngu bu*i, ngu loz ấy, các bạn hiểu ngờ u đầu bù là gì rồi ha)
1
“... Phải tôn trọng sự khác biệt chứ.”
Đi tản mạn không mục đích trên đường một hồi, cảm nhận phong thổ xứ người.
Đột nhiên phía sau có người gọi to “Anh đẹp trai”, trên phố có không ít người trong nước, trừ Trần Trản ra những người đàn ông nghe hiểu được đều quay đầu lại.
Người gọi xác định rõ mục tiêu, đi nhanh mấy bước cản Trần Trản lại: “Xin chào.”
Trần Trản móc trong ba lô ra bức tranh thêu treo trên cửa nhà ông cụ năm ngoái.
Người đến ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại: “Con mèo đáng yêu ghê!”
Trần Trản nghiêm túc sửa: “Đây là tranh thêu chồn chúc tết gà.”
“... Đừng hiểu lầm, ra nước ngoài hiếm khi thấy đồng hương ấy mà.”
Trần Trản quét mắt nhìn xung quanh, nói toẹt ra thấy nhiều chứ.
Người đàn ông lúng túng cười: “Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi, nếu anh không tìm được nơi ở, có thể thuê phòng chỗ tôi.”
“Được.”
Cực kỳ sảng khoái, lại khiến người đàn ông bất ngờ không biết làm sao: “Không hỏi giá trước à?”
“Kiếm khách bên đường, chứng tỏ anh tự tin phí rẻ hơn khách sạn.”
Người đàn ông bật cười: “Không sợ tôi là người xấu hả?”
Trần Trản nghiêm mặt nói: “Giả sử đúng đi nữa, để dụ con mồi anh sẽ báo giá càng thấp hơn thị trường.” Cuối cùng nói chắc nịch: “Tôi càng hưởng lợi.”
“...”
Cái thứ logic gì nè?
Trên đường đi tán gẫu vài chuyện phiếm vụn vặt, Trần Trản cũng không phải siêu sao, bên nước ngoài không nổi tiếng lắm, cả buổi tối chưa gặp ai biết cậu.
Người nói chuyện với cậu tên Lý Túc, cũng không biết gì về Trần Trản.
“Thế hóa ra anh là một nhà văn à, đang đi tìm linh cảm?”
Trần Trản gật đầu: “Truyện có yếu tố khoa học viễn tưởng, rất vui nếu được chia sẻ những chuyện thú vị.”
Biệt thự ở nước này rất dễ thấy, Trần Trản theo gã đến một ngôi biệt thự, Lý Túc đầy lòng kích động khoe khoang trong phòng bài trí toàn đồ cao cấp.
Chính thức bước vào, cảnh tượng ngổn ngang.
Trần Trản trả tiền mặt đổi từ sân bay.
Tiền thuê rất rẻ, rẻ đến mức cậu không thèm nhìn ánh mắt tham lam của người đàn ông, biết ngay đây là hang ổ bọn tội phạm.
Bản lĩnh có đó, trong lúc mấu chốt còn có thể đổi công cụ thiết bị tự vệ, bây giờ Trần Trản cơ hồ chẳng sợ hãi gì cả.
【 Hệ thống: Còn có em! Quán quân Sanda (*) đó! Móc não!】
(* tán đả - một hình thức thi đấu võ thực chiến của Tàu)
Trần Trản không quan tâm nó, trừ khi bọn chúng cầm súng ống, còn không thì không để hệ thống xuất hiện.
Có người từ tầng trên đi xuống, Lý Túc nói: “Đây là du khách vừa mới đến trước...”
Trần Trản cắt lời gã: “Trên ống tay dính bột trắng, cẳng tay đầy lỗ kim, thế rốt cuộc anh hút hay chích?”
Lý Túc ngẩn ra, lộ vẻ mặt hung ác.
Sức thằng nghiện không mạnh lắm, Trần Trản chỉ cần đạp một cú đã bay, người vừa xuống lầu lại có đôi chút bản lĩnh, nhưng đáng tiếc vẫn không trụ nổi một phút, bị quật gục.
Báo cảnh sát, ghi chép... Một loạt quy trình thủ tục, cậu nên mừng vì trước đây nguyên chủ theo đuổi Khương Dĩnh nên đã tự học hai ngoại ngữ.
Trước khi đi Trần Trản yêu cầu được nhìn kẻ bị tóm một cái: “Tôi đã trả tiền phòng, hai ngày tới sẽ ở đây luôn. Chúng ta đã giao dịch hợp pháp đó.”
Cửa khóa bằng mật mã, trước đó Lý Túc chỉ coi cậu như con vịt sắp bị vặt lông, lúc mở cửa không cố tình giấu.
Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi.
Trần Trản quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Tôi nói sớm rồi, anh càng xấu tôi càng được lợi.”
Lúc cảnh sát đến đây đã lục soát hết căn biệt thự, toàn bộ chất cấm đều bị tịch thu, Trần Trản ngồi trên thảm lông trải sàn, có lẽ do thay đổi hoàn cảnh, cảm hứng đến rất nhanh.
Bối cảnh của “Dị Biến” là thế giới người vật đều xuất hiện đột biến, nhân vật chính không thể thiếu bàn tay vàng.
Thời trang là một vòng tuần hoàn, Trần Trản có một dạo tin Supreme chính là sự bùng nổ (*). Toàn bộ sẽ được viết dưới dạng series, chia làm bốn câu chuyện, mỗi phần nhân vật chính khác nhau.
(* nguyên văn 时尚是一个轮回,陈盏一度相信土到极致就是爆款, không hiểu lắm, mạnh dạn đoán là tưởng cái gì đó đột phá thoát khỏi quy luật nhưng rồi cũng quay về như cũ)
Chuyện đầu tiên đã xong dàn ý, mở đầu phần thứ hai được Ân Vinh Lan ban tặng, cậu nghĩ kỹ rồi:
Sợ bóng sợ gió một hồi, cảm giác mất tìm lại được đáng lẽ ra phải là một việc tốt đẹp.
Hẹn hò với bạn trai tròn một năm, Ân Điêu(*) quyết định giả chết cầu hôn. Trời nắng chang chang nằm trong quan tài, nhưng người làm thuê đã bị mua chuộc, quan tài bị đóng đinh hẳn lại.
1
(* tác giả viết “điêu” thật đấy, điêu ngoa)
Hóa ra bạn trai sớm có người mới, sau khi đào sạch tài sản công ty liền hợp mưu đẩy y vào chỗ chết.
Nghẹt thở rồi rơi vào hôn mê, Ân Điêu thầm nghĩ lần này chết chắc rồi.
Khi mở mắt ra lần nữa, máu nóng sôi trào, y phát hiện mình đã có sức lực lớn vô cùng, có thể phá quan tài mà ra.
Chưa kịp sung sướng hít thở không khí trong lành mới mẻ bao nhiêu, Ân Điêu chợt thấy trong dị động trong bụng, kèm tiếng khóc trẻ con.
Thai quỷ!
Y bị chôn dưới ba thước đất mang thai quỷ!
Năm 202x, kẻ biến dị đầu tiên trên thế giới ra đời.
【 Hệ thống: Chính kịch? 】
Trần Trản: “Y không phải nhân vật chính, chỉ làm mở màn thôi, không phải lo.”
Trời còn chưa sáng tiếng chuông cửa đã vang lên.
Trần Trản cho là đồng bọn sót lại, nhưng mở cửa ra chỉ thấy một khuôn mặt tươi cười.
Người nước ngoài, nhìn có vẻ rất nhiệt tình, giới thiệu bản thân là phóng viên, còn lấy thẻ công tác ra.
Trần Trản không biết thật giả, nhưng thấy người vác máy quay phim phía sau hắn lại không giống giả lắm.
Phóng viên tiết lộ phía cảnh sát có bạn học cũ của hắn, tin gì lớn sẽ ưu tiên báo hắn trước... “Du khách nước ngoài phát hiện kẻ nghiện, tống hai tên vào đồn cảnh sát” là tin khá nóng dễ bán.
Phối hộp trả lời câu hỏi, trừ vài tình tiết không tiện nói, Trần Trản thuật lại tất cả chuyện tối qua.
Hai bên trò chuyện vui vẻ, kết thúc phỏng vấn, Trần Trản hỏi thăm nơi nào có hoạt động thú vị. Phóng viên thông tin nhiều, chuyện trắng đen gì cũng kể không ít.
Trần Trản ghi hết vào sổ, chờ bọn họ rời đi, tiến hành chọn lọc. Trong đó thế mà có mấy cái coi như có thể liên quan đến truyện đang viết.
Hai tên nghiện từ chối nộp tiền bảo lãnh, còn muốn bị giam mấy ngày, thời gian có thể ở lại biệt thự không nhiều. Xế chiều hôm đó Trần Trản mang theo giấy bút, nói như hệ thống hình dung thì là, như con bươm bướm đậu rồi lại bay, cứ mỗi chỗ đến một hồi.
Trong nước, đến giờ tan làm, công ty của Ân Vinh Lan bắt đầu sáng đèn lên, tăng ca bắt đầu.
Tiểu Triệu đang chỉnh lý giấy tờ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sếp, lúc đồ ăn ngoài được mang tới bầu không khí thoải mái hơn mới dám mở miệng: “Nghe bảo Trần Trản ra ngước ngoài ạ?”
Ân Vinh Lan ngước mắt liếc anh: “Nghe ai nói?”
Tiểu Triệu: “Phòng nhân sự có nhân viên đi công tác, bay cùng chuyến với cậu ấy.”
Lúc này Ân Vinh Lan mới “Ừm” một tiếng.
Làm đồng chí đã kết hôn, Tiểu Triệu liếc mắt một cái đã nhìn ra sếp đang bị chiến tranh lạnh, hiểu ý khuyên nhủ: “Nước H đang hơi loạn, ngài không thử gọi điện hỏi một chút?”
Ân Vinh Lan xoay sổ ghi chép lại: “Em ấy mỗi ngày đều báo bình an cho tôi qua tin tức quốc tế.”
Tiểu Triệu định thần lại, một đống mẩu tin tiêu đề được cắt ra làm người ta hoa cả mắt, tập hợp một chút:
Ngày 1 tháng 6, du khách nước ngoài Mr. Trần phát giác âm mưu kẻ nghiện;
Ngày 2 tháng 6, du khách nước ngoài Mr. Trần tham gia vũ hội hóa trang, khám phá ra chân tướng vụ án giết người hút máu;
Ngày 3 tháng 6, du khách nước ngoài Mr. Trần giải cứu thành công người bị tổ chức tà giáo giam cầm...
Đến ngày 6 tháng 6, xưng hô trong báo đều thay đổi, từ “du khách nước ngoài” trở thành “bạn bè quốc tế“.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.