Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 35: Anh Đâu Phải Là “Người Khác”?
Ngọc Tỉnh Liên
20/10/2024
Triệu Uyển Nhu nghe được vài câu tự nhủ của Thái Lãnh Hàn thì khẽ cau mày. Sao Thái Lãnh Hàn lúc nào cũng có những suy nghĩ tự xem thường bản thân như thế nhỉ? Lẽ nào đã có ai đó thường xuyên mắng nhiếc Thái Lãnh Hàn là kẻ thất học, thô bỉ nên mới khiến hắn khắc sâu những điều đó vào tiềm thức đến mức tin tưởng rằng bản thân tệ hại, đáng khinh như vậy?
Hơn nữa, trong lòng của Thái Lãnh Hàn dường như vẫn luôn mặc định rằng cô rất căm ghét hắn, nên mọi hành động và lời nói của hắn đều vô cùng khắc chế, không phải vì bản tính của hắn lạnh nhạt vô tình, mà bởi vì hắn không muốn, hoặc không dám, để cô cảm thấy căm ghét hắn thêm nữa? Triệu Uyển Nhu vốn muốn hỏi Thái Lãnh Hàn cho rõ ràng. Nhưng nhìn thấy Thái Lãnh Hàn đang cẩn thận gắp một miếng rau đưa vào miệng nhai ngon lành, cô lại không nỡ làm gián đoạn bữa ăn của hắn. Và bởi vì Triệu Uyển Nhu im lặng, nên tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn lại vang lên rành rọt.
[Sau này mình phải thật cẩn thận học hỏi theo Uyển Nhu mới được. Nếu mình có được nhiều điểm tương đồng với em ấy, có lẽ em ấy sẽ bớt ghét mình hơn một chút. Nhưng phải làm thật khéo léo, đừng để Uyển Nhu phát hiện, nếu không em ấy sẽ tức giận mất.]
[Phải kìm chế một chút. Đợi Uyển Nhu gắp xong rồi mày hãy thò đũa vào. Nhớ phải lấy đũa riêng mà dùng. Nhớ đừng có để chạm trúng đũa của Châm Tâm, không khéo em ấy sẽ cảm thấy kinh tởm.]
Đến mức này thì Triệu Uyển Nhu không nhịn được nữa. Cô dùng đôi đũa mà mình đang ăn gắp ngay một miếng thịt đặt vào chén của Thái Lãnh Hàn. Âm thanh đang líu ríu bên tai của Triệu Uyển Nhu đột ngột im bặt. Có vẻ như Thái Lãnh Hàn đã sửng sốt đến cứng đờ cả thân thể lẫn tâm trí, không nghĩ được gì nữa. Triệu Uyển Nhu nhướng mày, có chút ác ý mà hỏi vặn vẹo:
- Sao thế? Vì em dùng đũa mà mình đã ăn rồi gắp thức ăn cho anh nên anh không thích sao? Anh có cảm thấy kinh tởm không khi phải ăn món ăn đã bị đũa của em dùng đụng chạm vào?
Thái Lãnh Hàn lắc đầu ngay lập tức, lúng búng phủ nhận:
- Không, không có, anh không bao giờ nghĩ như vậy. Anh…
- Em cũng vậy!
Triệu Uyển Nhu ngắt lời Thái Lãnh Hàn khiến hắn lại đờ ra. Triệu Uyển Nhu nén cười, nói rõ ý của mình cho tảng băng ngốc nhà cô hiểu:
- Em cũng sẽ không cảm thấy kinh tởm nếu anh dùng đũa của anh gắp thức ăn cho em. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn là em sẽ không thích, sẽ cảm thấy kinh tởm. Nhưng mà, anh đâu phải là “người khác”? Giữa chúng ta, giữa anh và em bây giờ, đâu thể xem nhau là “người khác” nữa, đúng không?
Thái Lãnh Hàn vẫn còn ngẩn ra, đờ đẫn gật đầu. Những câu mà Triệu Uyển Nhu vừa nói, Thái Lãnh Hàn nghe đều hiểu cả, nhưng tổng hợp lại, hình như hắn lại không hiểu gì cả. Hay nói cho đúng hơn, hắn không dám tin, không dám hiểu. Một tay của Thái Lãnh Hàn len lén di chuyển xuống nơi bắp đùi. Hắn tự véo mình một cái thật mạnh và mừng đến suýt khóc khi cơn đau điếng lên trên da thịt.
[Ối mẹ ơi, đau quá. Như vậy có nghĩa là… không phải mình đang mơ. Uyển Nhu gắp thức ăn cho mình… bằng đôi đũa em ấy vừa ngậm vào miệng? Ối mẹ ơi… như thế… như thế thì có khác gì… hôn sâu một cách gián tiếp đâu? Ôi, ôi, ôi,… Thái Lãnh Hàn, mày bình tĩnh lại nào. Uyển Nhu sẽ không có ý định… như vậy đâu. Em ấy vốn rất trong sáng và lương thiện, mày đừng có đem cái đầu óc đen tối của mày mà làm bẩn thỉu lòng tốt của em ấy. Đừng nghĩ nhiều nữa. Tập trung ăn là được rồi!]
Triệu Uyển Nhu siết chặt đôi đũa trong tay. Lòng cô thầm cảm thấy may mắn khi bản thân đã kiên nhẫn chờ nghe cho hết tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn mà không nóng vội đập đũa lên cái đầu đang nghĩ linh tinh bậy bạ của hắn. Suýt nữa thì hành động trong lúc bộc phát của cô đã khiến Thái Lãnh Hàn suy diễn đến mức không phù hợp với người dưới mười tám tuổi rồi. Mặc dù Triệu Uyển Nhu đã hơn hai mươi tuổi, nhưng cô vẫn còn rất trong sáng đấy. Cô cũng rất dễ xấu hổ nữa.
Sự im lặng của Triệu Uyển Nhu khiến cho Thái Lãnh Hàn vừa mới vất vả dẹp được suy nghĩ không đứng đắn của bản thân cảm thấy không ổn. Hắn len lén liếc nhìn Triệu Uyển Nhu một cái, rồi lại nhìn xuống đôi đũa trong tay của mình. Lòng dạ của Thái Lãnh Hàn không ngừng rối rắm:
[Sao Uyển Nhu không ăn nữa vậy? Em ấy no rồi sao? Nhưng nãy giờ em ấy chỉ mới ăn được có một chút thôi mà?]
[Sao Uyển Nhu lại im lặng nhìn mình như vậy nhỉ? Em ấy đang có ý muốn ám chỉ gì sao? Em ấy đang chờ mình làm gì à?]
[Lẽ nào… Uyển Nhu muốn mình gắp thức ăn cho em ấy để đáp lễ? Nhưng mà… em ấy sẽ thật sự không cảm thấy khó chịu chứ? Mình… vốn bẩn thỉu và hèn kém như thế… Nếu mình dùng đũa này gắp thức ăn cho em ấy, ngộ nhỡ…]
Thái Lãnh Hàn nghiến răng, không dám nghĩa tiếp nữa. Hắn nuốt khan một cái rồi lại tiếp tục nghiến răng, đắn đo không biết có nên gắp một món gì đó cho Triệu Uyển Nhu để “trả lễ” hay không.
Hơn nữa, trong lòng của Thái Lãnh Hàn dường như vẫn luôn mặc định rằng cô rất căm ghét hắn, nên mọi hành động và lời nói của hắn đều vô cùng khắc chế, không phải vì bản tính của hắn lạnh nhạt vô tình, mà bởi vì hắn không muốn, hoặc không dám, để cô cảm thấy căm ghét hắn thêm nữa? Triệu Uyển Nhu vốn muốn hỏi Thái Lãnh Hàn cho rõ ràng. Nhưng nhìn thấy Thái Lãnh Hàn đang cẩn thận gắp một miếng rau đưa vào miệng nhai ngon lành, cô lại không nỡ làm gián đoạn bữa ăn của hắn. Và bởi vì Triệu Uyển Nhu im lặng, nên tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn lại vang lên rành rọt.
[Sau này mình phải thật cẩn thận học hỏi theo Uyển Nhu mới được. Nếu mình có được nhiều điểm tương đồng với em ấy, có lẽ em ấy sẽ bớt ghét mình hơn một chút. Nhưng phải làm thật khéo léo, đừng để Uyển Nhu phát hiện, nếu không em ấy sẽ tức giận mất.]
[Phải kìm chế một chút. Đợi Uyển Nhu gắp xong rồi mày hãy thò đũa vào. Nhớ phải lấy đũa riêng mà dùng. Nhớ đừng có để chạm trúng đũa của Châm Tâm, không khéo em ấy sẽ cảm thấy kinh tởm.]
Đến mức này thì Triệu Uyển Nhu không nhịn được nữa. Cô dùng đôi đũa mà mình đang ăn gắp ngay một miếng thịt đặt vào chén của Thái Lãnh Hàn. Âm thanh đang líu ríu bên tai của Triệu Uyển Nhu đột ngột im bặt. Có vẻ như Thái Lãnh Hàn đã sửng sốt đến cứng đờ cả thân thể lẫn tâm trí, không nghĩ được gì nữa. Triệu Uyển Nhu nhướng mày, có chút ác ý mà hỏi vặn vẹo:
- Sao thế? Vì em dùng đũa mà mình đã ăn rồi gắp thức ăn cho anh nên anh không thích sao? Anh có cảm thấy kinh tởm không khi phải ăn món ăn đã bị đũa của em dùng đụng chạm vào?
Thái Lãnh Hàn lắc đầu ngay lập tức, lúng búng phủ nhận:
- Không, không có, anh không bao giờ nghĩ như vậy. Anh…
- Em cũng vậy!
Triệu Uyển Nhu ngắt lời Thái Lãnh Hàn khiến hắn lại đờ ra. Triệu Uyển Nhu nén cười, nói rõ ý của mình cho tảng băng ngốc nhà cô hiểu:
- Em cũng sẽ không cảm thấy kinh tởm nếu anh dùng đũa của anh gắp thức ăn cho em. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn là em sẽ không thích, sẽ cảm thấy kinh tởm. Nhưng mà, anh đâu phải là “người khác”? Giữa chúng ta, giữa anh và em bây giờ, đâu thể xem nhau là “người khác” nữa, đúng không?
Thái Lãnh Hàn vẫn còn ngẩn ra, đờ đẫn gật đầu. Những câu mà Triệu Uyển Nhu vừa nói, Thái Lãnh Hàn nghe đều hiểu cả, nhưng tổng hợp lại, hình như hắn lại không hiểu gì cả. Hay nói cho đúng hơn, hắn không dám tin, không dám hiểu. Một tay của Thái Lãnh Hàn len lén di chuyển xuống nơi bắp đùi. Hắn tự véo mình một cái thật mạnh và mừng đến suýt khóc khi cơn đau điếng lên trên da thịt.
[Ối mẹ ơi, đau quá. Như vậy có nghĩa là… không phải mình đang mơ. Uyển Nhu gắp thức ăn cho mình… bằng đôi đũa em ấy vừa ngậm vào miệng? Ối mẹ ơi… như thế… như thế thì có khác gì… hôn sâu một cách gián tiếp đâu? Ôi, ôi, ôi,… Thái Lãnh Hàn, mày bình tĩnh lại nào. Uyển Nhu sẽ không có ý định… như vậy đâu. Em ấy vốn rất trong sáng và lương thiện, mày đừng có đem cái đầu óc đen tối của mày mà làm bẩn thỉu lòng tốt của em ấy. Đừng nghĩ nhiều nữa. Tập trung ăn là được rồi!]
Triệu Uyển Nhu siết chặt đôi đũa trong tay. Lòng cô thầm cảm thấy may mắn khi bản thân đã kiên nhẫn chờ nghe cho hết tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn mà không nóng vội đập đũa lên cái đầu đang nghĩ linh tinh bậy bạ của hắn. Suýt nữa thì hành động trong lúc bộc phát của cô đã khiến Thái Lãnh Hàn suy diễn đến mức không phù hợp với người dưới mười tám tuổi rồi. Mặc dù Triệu Uyển Nhu đã hơn hai mươi tuổi, nhưng cô vẫn còn rất trong sáng đấy. Cô cũng rất dễ xấu hổ nữa.
Sự im lặng của Triệu Uyển Nhu khiến cho Thái Lãnh Hàn vừa mới vất vả dẹp được suy nghĩ không đứng đắn của bản thân cảm thấy không ổn. Hắn len lén liếc nhìn Triệu Uyển Nhu một cái, rồi lại nhìn xuống đôi đũa trong tay của mình. Lòng dạ của Thái Lãnh Hàn không ngừng rối rắm:
[Sao Uyển Nhu không ăn nữa vậy? Em ấy no rồi sao? Nhưng nãy giờ em ấy chỉ mới ăn được có một chút thôi mà?]
[Sao Uyển Nhu lại im lặng nhìn mình như vậy nhỉ? Em ấy đang có ý muốn ám chỉ gì sao? Em ấy đang chờ mình làm gì à?]
[Lẽ nào… Uyển Nhu muốn mình gắp thức ăn cho em ấy để đáp lễ? Nhưng mà… em ấy sẽ thật sự không cảm thấy khó chịu chứ? Mình… vốn bẩn thỉu và hèn kém như thế… Nếu mình dùng đũa này gắp thức ăn cho em ấy, ngộ nhỡ…]
Thái Lãnh Hàn nghiến răng, không dám nghĩa tiếp nữa. Hắn nuốt khan một cái rồi lại tiếp tục nghiến răng, đắn đo không biết có nên gắp một món gì đó cho Triệu Uyển Nhu để “trả lễ” hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.