Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 92: Anh Là “Hàn Chó Điên” Sao?
Ngọc Tỉnh Liên
20/10/2024
Lời dọa nạt của Vạn Gia Bảo khiến Triệu Uyển Nhu đang nép sau bức tường suýt nữa thì bật cười. Gã xấu xa này hóa ra lại còn ngây thơ như trẻ con thế? Đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn chơi trò “mách bố”? Quan trọng nhất là, lẽ nào Vạn Gia Bảo đã quên, bố của gã, cũng là bố của Thái Lãnh Hàn, vốn chưa từng xứng đáng là một người bố được con cái tôn trọng và yêu thương đủ để sợ ông ta biết những chuyện mình làm? Quả nhiên, Thái Lãnh Hàn chỉ cười khẩy:
- Tao lại sợ quá đấy? Mày cứ về mà mách bố mày. Nếu ông ta dám ra mặt vì mày mà trở mặt với tao thì tao còn nể ông ấy là một thằng đàn ông!
Dĩ nhiên là còn lâu lắm ông chủ Vạn mới dám trở mặt với Thái Lãnh Hàn, người đang nắm giữ quyền quản lý của tập đoàn Thắng Lợi, cũng là người đang nắm giữ huyết mạch kinh tế của cả gia đình ông ta. Dĩ nhiên là Vạn Gia Bảo cũng biết rõ điều đó. Thế nên khi thấy Thái Lãnh Hàn lại vung gậy lên, gã ta vội vàng thay đổi nội dung dọa nạt:
- Đừng đánh! Nếu không tôi sẽ nói hết cho Triệu Uyển Nhu biết bộ mặt thật của anh!
Triệu Uyển Nhu nghe vậy thì dùng tay che miệng nén nụ cười. Vạn Gia Bảo bị đánh đến hỏng đầu óc rồi đúng không? Lời dọa nạt này thậm chí còn không đủ lực sát thương bằng lời dọa “mách bố” ban nãy nữa là. Ấy thế mà Thái Lãnh Hàn lại ngừng tay. Hắn trừng mắt với Vạn Gia Bảo, gầm gừ:
- Mày dám?
Vạn Gia Bảo bỗng nhiên can đảm hẳn lên:
- Sao tôi lại không dám? Tôi sẽ nói cho Triệu Uyển Nhu biết anh là thằng hoang dã và bạo lực như thế nào. Tôi sẽ nói cho anh ta biết anh đã có những suy nghĩ ghê tởm như thế nào trong quá khứ. Tôi sẽ…
“Rầm”
Vạn Gia Bảo đang nói thì im bặt, vì Thái Lãnh Hàn đã đập mạnh cây gậy vào tường, khiến một mảng vôi vữa rơi xuống. Thái Lãnh Hàn túm lấy Vạn Gia Bảo ném xuống bên cạnh đám đàn em của gã đang đứng hóng chuyện. Hắn đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn một lượt những gương mặt thanh niên hư hỏng, gằn giọng:
- Tao cảnh cáo tụi bây, từ bây giờ trở đi, không thằng nào được xuất hiện trong phạm vi bán kính một mét quanh Triệu Uyển Nhu! Nếu tụi bây còn dám gây sự với Triệu Uyển Nhu một lần nào nữa, tao thấy một lần sẽ đập một lần, và không phải lần nào cũng nương tay như thế này đâu!
Vạn Gia Bảo nhìn lại thân thể bầm dập của mình mà muốn ngoác mồm ra cãi lại. Đây mà gọi là “nương tay” rồi đấy à? Mấy gã đàn em của Vạn Gia Bảo cũng không phục. Gã nhộm đầu vàng hoe lên tiếng khinh bạc:
- Anh cho rằng tụi này sợ anh chắc? Ban nãy tụi này cũng nương tay đấy! Nếu lần sau mà Gia Bảo thiếu gia chi tiền nhiều hơn thì còn chưa chắc chắc là mèo nào cắn mỉu nào đâu. Không cần phải dọa nhau!
Thái Lãnh Hàn nhìn thẳng vào mắt thằng nọ, cười khẩy:
- Mày là thằng đầu rơm của nhóm Hai Hổ đúng không? Lúc tao với đại ca của mày đang đánh nhau thì mày còn đang hỉ mũi chưa sạch kìa. Về mà hỏi Hai Hổ, thằng Hàn chó điên này có dọa ai chưa?
- Hàn chó điên? Mày… anh là “Hàn chó điên” sao?
Thằng nhuộm đầu vàng hoe lắp bắp, rồi như nghĩ ra gì đó, gã hất hàm ra hiệu cho đám còn lại tản đi. Vạn Gia Bảo há hốc miệng nhìn đàn em của mình tan ra nhanh như cơn gió mà khóc không ra nước mắt. Sao gã lại quên rằng những thằng đàn em này vốn chỉ tụ lại quanh gã vì tiền cơ chứ. Bây giờ xuất hiện một Thái Lãnh Hàn, không chỉ có nhiều tiền hơn gã, lại còn đánh nhau điên hơn gã, không chỉ vậy, hình như còn có chút tiếng tăm trong “yang hồ” nữa. Ba chữ “Hàn chó điên” đã dọa lũ côn đồ kia chạy mất. Vạn Gia Bảo liền đổi giọng:
- Anh hai, anh đừng đánh nữa, em đau lắm!
Hai tiếng “anh hai” này khiến lòng của Thái Lãnh Hàn mềm lại. Hắn như thấy lại thằng nhóc như cục bột nước mắt nước mũi tèm lem luôn bám theo sau hắn không ngừng gọi “anh hai” của năm xưa. Giọng của Thái Lãnh Hàn dịu xuống, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lùng:
- Đừng có gọi “anh hai”. Tôi là thằng bần tiện, hèn kém, bẩn thỉu, tôi không xứng làm anh hai của cậu. Chỉ cần cậu đừng gây sự với Triệu Uyển Nhu, tôi tuyệt đối sẽ không làm khó đến cậu và gia đình của cậu.
Vạn Gia Bảo uất ức cãi lại:
- Gây sự gì chứ? Em đang ăn nhậu với bạn bè thì đột nhiên cô ta xông vào, lật bàn, đánh người, hung hăng như con chó,… à, ý em là, như một chú cún đáng yêu ấy! Em còn bị cô ta đánh suýt nữa thì…
Vạn Gia Bảo nghẹn ngào nuốt mấy chữ “suýt nữa thì bể bi” xuống bụng. Chuyện mất mặt như thế, cho dù gã đang rất sợ bị Thái Lãnh Hàn đánh cũng không muốn nói ra. Chó cũng có tự trọng của chó chứ. Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn không thèm để tâm đến chút tự trọng ít ỏi của Vạn Gia Bảo. Thậm chí hắn còn không thể tin vào lời kể lể của thằng em cùng cha khác mẹ. Triệu Uyển Nhu sẽ xông đến lật bàn, đánh người hay sao? Tuyệt đối không có khả năng!
- Tao lại sợ quá đấy? Mày cứ về mà mách bố mày. Nếu ông ta dám ra mặt vì mày mà trở mặt với tao thì tao còn nể ông ấy là một thằng đàn ông!
Dĩ nhiên là còn lâu lắm ông chủ Vạn mới dám trở mặt với Thái Lãnh Hàn, người đang nắm giữ quyền quản lý của tập đoàn Thắng Lợi, cũng là người đang nắm giữ huyết mạch kinh tế của cả gia đình ông ta. Dĩ nhiên là Vạn Gia Bảo cũng biết rõ điều đó. Thế nên khi thấy Thái Lãnh Hàn lại vung gậy lên, gã ta vội vàng thay đổi nội dung dọa nạt:
- Đừng đánh! Nếu không tôi sẽ nói hết cho Triệu Uyển Nhu biết bộ mặt thật của anh!
Triệu Uyển Nhu nghe vậy thì dùng tay che miệng nén nụ cười. Vạn Gia Bảo bị đánh đến hỏng đầu óc rồi đúng không? Lời dọa nạt này thậm chí còn không đủ lực sát thương bằng lời dọa “mách bố” ban nãy nữa là. Ấy thế mà Thái Lãnh Hàn lại ngừng tay. Hắn trừng mắt với Vạn Gia Bảo, gầm gừ:
- Mày dám?
Vạn Gia Bảo bỗng nhiên can đảm hẳn lên:
- Sao tôi lại không dám? Tôi sẽ nói cho Triệu Uyển Nhu biết anh là thằng hoang dã và bạo lực như thế nào. Tôi sẽ nói cho anh ta biết anh đã có những suy nghĩ ghê tởm như thế nào trong quá khứ. Tôi sẽ…
“Rầm”
Vạn Gia Bảo đang nói thì im bặt, vì Thái Lãnh Hàn đã đập mạnh cây gậy vào tường, khiến một mảng vôi vữa rơi xuống. Thái Lãnh Hàn túm lấy Vạn Gia Bảo ném xuống bên cạnh đám đàn em của gã đang đứng hóng chuyện. Hắn đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn một lượt những gương mặt thanh niên hư hỏng, gằn giọng:
- Tao cảnh cáo tụi bây, từ bây giờ trở đi, không thằng nào được xuất hiện trong phạm vi bán kính một mét quanh Triệu Uyển Nhu! Nếu tụi bây còn dám gây sự với Triệu Uyển Nhu một lần nào nữa, tao thấy một lần sẽ đập một lần, và không phải lần nào cũng nương tay như thế này đâu!
Vạn Gia Bảo nhìn lại thân thể bầm dập của mình mà muốn ngoác mồm ra cãi lại. Đây mà gọi là “nương tay” rồi đấy à? Mấy gã đàn em của Vạn Gia Bảo cũng không phục. Gã nhộm đầu vàng hoe lên tiếng khinh bạc:
- Anh cho rằng tụi này sợ anh chắc? Ban nãy tụi này cũng nương tay đấy! Nếu lần sau mà Gia Bảo thiếu gia chi tiền nhiều hơn thì còn chưa chắc chắc là mèo nào cắn mỉu nào đâu. Không cần phải dọa nhau!
Thái Lãnh Hàn nhìn thẳng vào mắt thằng nọ, cười khẩy:
- Mày là thằng đầu rơm của nhóm Hai Hổ đúng không? Lúc tao với đại ca của mày đang đánh nhau thì mày còn đang hỉ mũi chưa sạch kìa. Về mà hỏi Hai Hổ, thằng Hàn chó điên này có dọa ai chưa?
- Hàn chó điên? Mày… anh là “Hàn chó điên” sao?
Thằng nhuộm đầu vàng hoe lắp bắp, rồi như nghĩ ra gì đó, gã hất hàm ra hiệu cho đám còn lại tản đi. Vạn Gia Bảo há hốc miệng nhìn đàn em của mình tan ra nhanh như cơn gió mà khóc không ra nước mắt. Sao gã lại quên rằng những thằng đàn em này vốn chỉ tụ lại quanh gã vì tiền cơ chứ. Bây giờ xuất hiện một Thái Lãnh Hàn, không chỉ có nhiều tiền hơn gã, lại còn đánh nhau điên hơn gã, không chỉ vậy, hình như còn có chút tiếng tăm trong “yang hồ” nữa. Ba chữ “Hàn chó điên” đã dọa lũ côn đồ kia chạy mất. Vạn Gia Bảo liền đổi giọng:
- Anh hai, anh đừng đánh nữa, em đau lắm!
Hai tiếng “anh hai” này khiến lòng của Thái Lãnh Hàn mềm lại. Hắn như thấy lại thằng nhóc như cục bột nước mắt nước mũi tèm lem luôn bám theo sau hắn không ngừng gọi “anh hai” của năm xưa. Giọng của Thái Lãnh Hàn dịu xuống, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lùng:
- Đừng có gọi “anh hai”. Tôi là thằng bần tiện, hèn kém, bẩn thỉu, tôi không xứng làm anh hai của cậu. Chỉ cần cậu đừng gây sự với Triệu Uyển Nhu, tôi tuyệt đối sẽ không làm khó đến cậu và gia đình của cậu.
Vạn Gia Bảo uất ức cãi lại:
- Gây sự gì chứ? Em đang ăn nhậu với bạn bè thì đột nhiên cô ta xông vào, lật bàn, đánh người, hung hăng như con chó,… à, ý em là, như một chú cún đáng yêu ấy! Em còn bị cô ta đánh suýt nữa thì…
Vạn Gia Bảo nghẹn ngào nuốt mấy chữ “suýt nữa thì bể bi” xuống bụng. Chuyện mất mặt như thế, cho dù gã đang rất sợ bị Thái Lãnh Hàn đánh cũng không muốn nói ra. Chó cũng có tự trọng của chó chứ. Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn không thèm để tâm đến chút tự trọng ít ỏi của Vạn Gia Bảo. Thậm chí hắn còn không thể tin vào lời kể lể của thằng em cùng cha khác mẹ. Triệu Uyển Nhu sẽ xông đến lật bàn, đánh người hay sao? Tuyệt đối không có khả năng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.