Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 206: Chột dạ?
Ngọc Tỉnh Liên
24/11/2024
Triệu Uyển Nhu nghe Vương Thiên Bích nhắc đến cái tên Dương Thiên Võ thì ngẩn ra một lúc. Cái tên này trước kia từng rất quen thuộc đối với cô. Suốt một thời thơ ấu của Triệu Uyển Nhu, cái tên của cô và tên của Dương Thiên Võ vẫn luôn được đặt cạnh bên nhau, nhắc đến cùng nhau. Ban đầu là với tư cách “đối thủ”, khi Triệu Uyển Nhu và Dương Thiên Võ dù muốn dù không cũng buộc phải cạnh tranh với nhau. Từ việc học hành, năng khiếu, thành tích,… cho đến cả việc ai được khen ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhiều hơn.
Bản thân Triệu Uyển Nhu thì không chú ý lắm đến việc so sánh ấy; thế nhưng Dương Thiên Võ thì tỏ ra rất để tâm và ngấm ngầm muốn thi đua với cô. Thế nhưng, tinh thần thi đua của cậu thanh niên thông qua lăng kính cái nhìn của người xung quanh thì lại dần dần chuyển thành một dạng khác, thấm đẫm tình cảm riêng tư hơn.
Cho đến khi Triệu Uyển Nhu biết đến “đối thủ” mà cô chưa từng chú ý thì cái tên của cô và tên của Dương Thiên Võ đã trở thành danh tiếng của một cặp “kim đồng ngọc nữ” xứng lứa vừa đôi, môn đăng hộ đối là niềm ngưỡng mộ, hâm mộ lẫn ghen tị của nhiều người đồng trang lứa. Tuy nhiên, khi đó Triệu Uyển Nhu vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, bố mẹ của cô không mấy hài lòng khi con gái cưng bị gán ghép như thế. Nhà họ Dương khi ấy cũng có sự xáo xào trong nội bộ, nên Dương Thiên Võ cũng nhanh chóng phải ra nước ngoài du học. Sau đó, khi nhà họ Triệu xảy ra chuyện, nhà họ Dương im hơi lặng tiếng, Dương Thiên Võ cũng không hề xuất hiện, Triệu Uyển Nhu cũng quên bẵng đi người bạn thời thơ ấu này.
Bây giờ, khi Vương Thiên Bích nhắc lại, Triệu Uyển Nhu bỗng cảm thấy có chút chột dạ. Mặc dù Triệu Uyển Nhu thật sự không hề có một chút tình cảm riêng tư nào đối với Dương Thiên Võ, nhưng những lời ghép đôi đồn đãi kia, cô cũng chưa từng thật sự ra mặt đính chính hay giải thích rõ ràng một lần nào. Trước kia là vì Triệu Uyển Nhu không quan tâm, sau đó là vì Triệu Uyển Nhu cảm thấy không cần thiết. Tuy nhiên, lúc này Triệu Uyển Nhu đã là vợ của Thái Lãnh Hàn, nếu chẳng may những tin đồn linh tinh kia lại đến tai tảng băng ngốc nghếch hay suy diễn bi quan nào đó thì thật là tai hại. Càng nghĩ càng cảm nhận được nguy cơ, Triệu Uyển Nhu vội vàng trừng mắt với Vương Thiên Bích, nghiêm giọng cảnh cáo:
- Vương Thiên Bích, chuyện này cậu không được nói gì với Thái Lãnh Hàn đâu đấy!
Vương Thiên Bích bĩu môi, phản bác:
- Mình là kẻ nhiều chuyện đến như vậy ư? Nhưng mà, chuyện này thì cũng có gì đâu mà cậu phải giấu Thái Lãnh Hàn? Lẽ nào, hắn là kẻ ghen tuông mù quáng đến mức ghen với cả những tin đồn xưa cũ của cậu với anh Thiên Võ hay sao? Lẽ nào cậu có tình cảm gì với anh Thiên Võ sao? Mà cho dù cậu có tình cảm với anh Thiên Võ thì đã thế nào? So với Thái Lãnh Hàn thì anh Thiên Võ tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cậu có yêu anh ấy thì cũng gì lạ? Thái Lãnh Hàn ghen thì thế nào? Hắn dám đánh hay mắng cậu sao? Nếu hắn dám động tới cậu, Vương Thiên Bích tôi sẽ cho hắn biết thế nào là “đẹp mặt”!
Triệu Uyển Nhu lắc đầu. Dĩ nhiên là cô không có tình cảm với Dương Thiên Võ; nhưng việc Thái Lãnh Hàn có ghen hay không lại rất khó nói. Dù sao thì ngay chính bản thân của Triệu Uyển Nhu cũng đã và đang có lúc nổi cơn ghen với “ánh trăng sáng bí ẩn trong truyền thuyết” mà thị phi gieo rắc cho cuộc đời của Thái Lãnh Hàn còn gì. Thế nên, Thái Lãnh Hàn có nổi cơn ghen với một đối tượng có họ tên, hình dáng và thân phận rõ ràng trong tin đồn như Dương Thiên Võ thì cũng đâu có gì lạ? Dù vậy, lúc này Triệu Uyển Nhu đã ít nhiều hiểu được tính cách của Thái Lãnh Hàn. Trái với vẻ ngoài lạnh ngắt tưởng như vô tình kia, trong nội tâm của Thái Lãnh Hàn vẫn luôn xem trọng tình nghĩa với những người mà hắn yêu quý. Đặc biệt là với Triệu Uyển Nhu. Nếu như Thái Lãnh Hàn có thật sự ghen tuông thì hắn cũng không bao giờ đánh hay mắng cô; nếu có người phải chịu sự đánh mắng, Triệu Uyển Nhu không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra được rằng Thái Lãnh Hàn sẽ chỉ tự hành hạ bản thân của hắn mà thôi.
Cái lắc đầu của Triệu Uyển Nhu lại phần nào khiến Vương Thiên Bích cảm thấy hoang mang, khó hiểu. Cô nàng không biết là Triệu Uyển Nhu đang muốn phủ nhận điều gì. Đó là tình cảm dành cho Dương Thiên Võ? Hay là cơn ghen của Thái Lãnh Hàn?
Trước ánh mắt nghi ngại nghiền ngẫm của Vương Thiên Bích, tâm trạng của Triệu Uyển Nhu bỗng bình tĩnh lại. Bởi vì, khi tự liên hệ với cơn ghen ngấm ngầm mà chính mình dành cho “ánh trăng sáng bí ẩn của Thái Lãnh Hàn”, trong lòng Triệu Uyển Nhu cảm thấy nếu Thái Lãnh Hàn cuống cuồng giải thích này nọ về “người kia” với cô thì càng thể hiện rằng hắn đang chột dạ, và như thế thì khả năng hắn thật sự có gì đó mờ ám với người kia. Lấy lòng so lòng, Triệu Uyển Nhu cảm thấy, cô cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Đến hôm ấy gặp mặt, Triệu Uyển Nhu cho rằng cô chỉ cần tỏ thái độ rõ ràng với Dương Thiên Võ thì đã là cách giải thích và chứng tỏ tốt nhất mà cô dành cho Thái Lãnh Hàn rồi.
Bản thân Triệu Uyển Nhu thì không chú ý lắm đến việc so sánh ấy; thế nhưng Dương Thiên Võ thì tỏ ra rất để tâm và ngấm ngầm muốn thi đua với cô. Thế nhưng, tinh thần thi đua của cậu thanh niên thông qua lăng kính cái nhìn của người xung quanh thì lại dần dần chuyển thành một dạng khác, thấm đẫm tình cảm riêng tư hơn.
Cho đến khi Triệu Uyển Nhu biết đến “đối thủ” mà cô chưa từng chú ý thì cái tên của cô và tên của Dương Thiên Võ đã trở thành danh tiếng của một cặp “kim đồng ngọc nữ” xứng lứa vừa đôi, môn đăng hộ đối là niềm ngưỡng mộ, hâm mộ lẫn ghen tị của nhiều người đồng trang lứa. Tuy nhiên, khi đó Triệu Uyển Nhu vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, bố mẹ của cô không mấy hài lòng khi con gái cưng bị gán ghép như thế. Nhà họ Dương khi ấy cũng có sự xáo xào trong nội bộ, nên Dương Thiên Võ cũng nhanh chóng phải ra nước ngoài du học. Sau đó, khi nhà họ Triệu xảy ra chuyện, nhà họ Dương im hơi lặng tiếng, Dương Thiên Võ cũng không hề xuất hiện, Triệu Uyển Nhu cũng quên bẵng đi người bạn thời thơ ấu này.
Bây giờ, khi Vương Thiên Bích nhắc lại, Triệu Uyển Nhu bỗng cảm thấy có chút chột dạ. Mặc dù Triệu Uyển Nhu thật sự không hề có một chút tình cảm riêng tư nào đối với Dương Thiên Võ, nhưng những lời ghép đôi đồn đãi kia, cô cũng chưa từng thật sự ra mặt đính chính hay giải thích rõ ràng một lần nào. Trước kia là vì Triệu Uyển Nhu không quan tâm, sau đó là vì Triệu Uyển Nhu cảm thấy không cần thiết. Tuy nhiên, lúc này Triệu Uyển Nhu đã là vợ của Thái Lãnh Hàn, nếu chẳng may những tin đồn linh tinh kia lại đến tai tảng băng ngốc nghếch hay suy diễn bi quan nào đó thì thật là tai hại. Càng nghĩ càng cảm nhận được nguy cơ, Triệu Uyển Nhu vội vàng trừng mắt với Vương Thiên Bích, nghiêm giọng cảnh cáo:
- Vương Thiên Bích, chuyện này cậu không được nói gì với Thái Lãnh Hàn đâu đấy!
Vương Thiên Bích bĩu môi, phản bác:
- Mình là kẻ nhiều chuyện đến như vậy ư? Nhưng mà, chuyện này thì cũng có gì đâu mà cậu phải giấu Thái Lãnh Hàn? Lẽ nào, hắn là kẻ ghen tuông mù quáng đến mức ghen với cả những tin đồn xưa cũ của cậu với anh Thiên Võ hay sao? Lẽ nào cậu có tình cảm gì với anh Thiên Võ sao? Mà cho dù cậu có tình cảm với anh Thiên Võ thì đã thế nào? So với Thái Lãnh Hàn thì anh Thiên Võ tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cậu có yêu anh ấy thì cũng gì lạ? Thái Lãnh Hàn ghen thì thế nào? Hắn dám đánh hay mắng cậu sao? Nếu hắn dám động tới cậu, Vương Thiên Bích tôi sẽ cho hắn biết thế nào là “đẹp mặt”!
Triệu Uyển Nhu lắc đầu. Dĩ nhiên là cô không có tình cảm với Dương Thiên Võ; nhưng việc Thái Lãnh Hàn có ghen hay không lại rất khó nói. Dù sao thì ngay chính bản thân của Triệu Uyển Nhu cũng đã và đang có lúc nổi cơn ghen với “ánh trăng sáng bí ẩn trong truyền thuyết” mà thị phi gieo rắc cho cuộc đời của Thái Lãnh Hàn còn gì. Thế nên, Thái Lãnh Hàn có nổi cơn ghen với một đối tượng có họ tên, hình dáng và thân phận rõ ràng trong tin đồn như Dương Thiên Võ thì cũng đâu có gì lạ? Dù vậy, lúc này Triệu Uyển Nhu đã ít nhiều hiểu được tính cách của Thái Lãnh Hàn. Trái với vẻ ngoài lạnh ngắt tưởng như vô tình kia, trong nội tâm của Thái Lãnh Hàn vẫn luôn xem trọng tình nghĩa với những người mà hắn yêu quý. Đặc biệt là với Triệu Uyển Nhu. Nếu như Thái Lãnh Hàn có thật sự ghen tuông thì hắn cũng không bao giờ đánh hay mắng cô; nếu có người phải chịu sự đánh mắng, Triệu Uyển Nhu không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra được rằng Thái Lãnh Hàn sẽ chỉ tự hành hạ bản thân của hắn mà thôi.
Cái lắc đầu của Triệu Uyển Nhu lại phần nào khiến Vương Thiên Bích cảm thấy hoang mang, khó hiểu. Cô nàng không biết là Triệu Uyển Nhu đang muốn phủ nhận điều gì. Đó là tình cảm dành cho Dương Thiên Võ? Hay là cơn ghen của Thái Lãnh Hàn?
Trước ánh mắt nghi ngại nghiền ngẫm của Vương Thiên Bích, tâm trạng của Triệu Uyển Nhu bỗng bình tĩnh lại. Bởi vì, khi tự liên hệ với cơn ghen ngấm ngầm mà chính mình dành cho “ánh trăng sáng bí ẩn của Thái Lãnh Hàn”, trong lòng Triệu Uyển Nhu cảm thấy nếu Thái Lãnh Hàn cuống cuồng giải thích này nọ về “người kia” với cô thì càng thể hiện rằng hắn đang chột dạ, và như thế thì khả năng hắn thật sự có gì đó mờ ám với người kia. Lấy lòng so lòng, Triệu Uyển Nhu cảm thấy, cô cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Đến hôm ấy gặp mặt, Triệu Uyển Nhu cho rằng cô chỉ cần tỏ thái độ rõ ràng với Dương Thiên Võ thì đã là cách giải thích và chứng tỏ tốt nhất mà cô dành cho Thái Lãnh Hàn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.