Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 26: Cố Gắng Ăn Sáng Cùng Cô
Ngọc Tỉnh Liên
20/10/2024
Vốn là Thái Lãnh Hàn đang rất rầu rĩ và buồn bã vì phải “thanh lý” Ha Ha mà bấy lâu hắn xem như con cháu, là chỗ dựa tinh thần cho hắn trong những ngày cô đơn hiu quạnh. Không chỉ vậy, hắn còn cảm thấy xấu hổ và áy náy với Ha Ha khi vì vợ mà bỏ “con”, trọng sắc khinh “bạn”, vô tình bạc nghĩa, qua cầu rút ván... Nhưng bây giờ hắn lại biết, hóa ra Triệu Uyển Nhu không hề sợ sợ chó nuôi, thậm chí cô còn rất yêu thích thú cưng. Thế thì, hắn vẫn có thể giữ Ha Ha lại nhà rồi, đúng không?
Triệu Uyển Nhu không hề biết, một lần nói rõ suy nghĩ và cảm xúc này của cô đã giúp thay đổi số phận của Ha Ha.
Trong kiếp trước, vì không biết việc Triệu Uyển Nhu đã không còn sợ chó, nên Thái Lãnh Hàn đã lén lút “thanh lý” Ha Ha, đưa nó sang ở nhà của Lê Thiên Chi. Vốn là Thái Lãnh Hàn cũng không mấy an tâm, vì hắn biết rõ tính nết lười biếng cẩu thả của bạn mình. Nhưng nhà của Phương Hiệp Hòa có trẻ nhỏ, vợ của Phương Hiệp Hòa lại bị dị ứng lông chó, nên Thái Lãnh Hàn không còn cách nào khác đành phải chọn Lê Thiên Chi làm nơi gửi gắm “con thơ”.
Thật ra, mỗi ngày Thái Lãnh Hàn đều len lén đến thăm Ha Ha một chút, nên cũng không cảm thấy có việc gì. Thế nhưng trong một lần Thái Lãnh Hàn bị xuất huyết dạ dày phải nằm viện mấy ngày, Ha Ha chờ mãi không thấy “cha” tới thăm, đã chui rào tìm về nhà cũ. Trên đường đi không may bị xe cán trúng, c.h.ế.t không toàn thây. Sau đó, Thái Lãnh Hàn bị ám ảnh tâm lý một thời gian rất lâu, u uất và tự trách đến suýt phát điên.
Thế nhưng, hiện tại, Thái Lãnh Hàn đã quyết định giữ Ha Ha ở lại nhà. Từ nay, Ha Ha không chỉ có cha, mà còn có một người vợ của cha luôn yêu thương nó. Thậm chí, sau đó rất lâu, Thái Lãnh Hàn còn hối hận đến xanh cả ruột khi đã để một “tình địch đáng gờm” ngay trong nhà mình. Tình địch mà hắn không cách nào đánh bại ấy có cái tên rất tượng thanh: Ha Ha.
Sau khi nhắc lại sự kiện bị chó rượt của quá khứ, Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, mà tập trung ăn cho xong bữa sáng.
Thật ra, Triệu Uyển Nhu vẫn nhớ rằng, trong ba năm ở kiếp trước, khi hai vợ chồng ăn uống đều an tĩnh như vậy. Trừ phi có sự tình đặc biệt gì đó, nếu không hai người lúc ăn cơm không có nói chuyện phiếm. Vẫn là nói theo kiểu văn vẻ là tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp chuyện của nhau, một loại hình thức ở chung rất lịch sự và tao nhã. Nhưng nếu xét về mặt tình cảm thì xa lạ cứ như hai người dưng tình cờ ngồi chung một bàn trong quán ăn, không can hệ gì đến nhau.
Đã nghĩ đến kiếp trước thì ký ức lại lũ lượt kéo về, Triệu Uyển Nhu nhớ rằng, trong suốt ba năm hững hờ ấy, nếu Thái Lãnh Hàn không đi công tác xa thì đều cố gắng ở nhà để ăn sáng cùng cô. Thậm chí, có lần Triệu Uyển Nhu đêm trước lên mạng thức đọc tiểu thuyết đến khuya nên sáng hôm sau dậy trễ, bước xuống lầu đã là hơn tám giờ, nhưng vị Tổng giám đốc cuồng công việc kia vẫn luôn nán lại nhà để chờ cô cùng ăn sáng rồi mới vội vã đi làm.
Thậm chí, Triệu Uyển Nhu còn nhớ, có lần cô đang ăn sáng cùng Thái Lãnh Hàn thì Phương Hiệp Hòa đã phi thẳng vào nhà. Bị ánh mắt của Thái Lãnh Hàn lia tới khiến anh ta khựng lại và lúng túng lùi ra phòng khách, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn không quên được dáng vẻ như kiến bò trên chảo nóng của Phương Hiệp Hòa khi ấy. Còn Thái Lãnh Hàn thì vẫn nhàn nhã ngồi ăn sáng cùng cô. Cho đến khi Triệu Uyển Nhu ăn xong thì Thái Lãnh Hàn mới đứng dậy, hối hả cùng Phương Hiệp Hòa ra ngoài. Triệu Uyển Nhu còn nhớ, khi ấy cô có nghe Phương Hiệp Hòa cuống quýt gọi điện thoại:
- Sếp đang trên đường tới, tôi sẽ lái xe với tốc độ tên lửa. Các anh cố gắng cầm cự, không được để đối tác bỏ đi đâu đấy. Mất hợp đồng này là tôi với các anh không có cám để mà ăn luôn đấy.
Khi ấy, Triệu Uyển Nhu có thể nhớ rõ được như thế, vì cô đã từng rất thắc mắc. Nếu việc đã gấp như thế, sao Thái Lãnh Hàn lại con thong thả ngồi ăn sáng như vậy?
Thậm chí Triệu Uyển Nhu còn nhớ, trong kiếp trước, cô đã từng cảm thấy có chút khinh thường Thái Lãnh Hàn khi cho rằng hắn là cái loại Tổng giám đốc không hề quan tâm đến việc của công ty. Nhưng sau đó, xảy ra thêm một việc nữa khiến Triệu Uyển Nhu nhớ mãi không quên sự kiện kia, bởi vì sau đấy, chiếc xe chở Thái Lãnh Hàn và Phương Hiệp Hòa đúng là đã chạy với tốc độ tên lửa, nhưng không phải do một người nhát gan cẩn thận như Phương Hiệp Hòa lái, mà là do Thái Lãnh Hàn giành lái. Trên đường thậm chí còn xảy ra va quẹt khiến Thái Lãnh Hàn bị thương nhưng hắn vẫn cố gắng đến gặp đối tác. Bàn xong hợp đồng thì Thái Lãnh Hàn té xỉu, phải vào bệnh viện.
Triệu Uyển Nhu không hề biết, một lần nói rõ suy nghĩ và cảm xúc này của cô đã giúp thay đổi số phận của Ha Ha.
Trong kiếp trước, vì không biết việc Triệu Uyển Nhu đã không còn sợ chó, nên Thái Lãnh Hàn đã lén lút “thanh lý” Ha Ha, đưa nó sang ở nhà của Lê Thiên Chi. Vốn là Thái Lãnh Hàn cũng không mấy an tâm, vì hắn biết rõ tính nết lười biếng cẩu thả của bạn mình. Nhưng nhà của Phương Hiệp Hòa có trẻ nhỏ, vợ của Phương Hiệp Hòa lại bị dị ứng lông chó, nên Thái Lãnh Hàn không còn cách nào khác đành phải chọn Lê Thiên Chi làm nơi gửi gắm “con thơ”.
Thật ra, mỗi ngày Thái Lãnh Hàn đều len lén đến thăm Ha Ha một chút, nên cũng không cảm thấy có việc gì. Thế nhưng trong một lần Thái Lãnh Hàn bị xuất huyết dạ dày phải nằm viện mấy ngày, Ha Ha chờ mãi không thấy “cha” tới thăm, đã chui rào tìm về nhà cũ. Trên đường đi không may bị xe cán trúng, c.h.ế.t không toàn thây. Sau đó, Thái Lãnh Hàn bị ám ảnh tâm lý một thời gian rất lâu, u uất và tự trách đến suýt phát điên.
Thế nhưng, hiện tại, Thái Lãnh Hàn đã quyết định giữ Ha Ha ở lại nhà. Từ nay, Ha Ha không chỉ có cha, mà còn có một người vợ của cha luôn yêu thương nó. Thậm chí, sau đó rất lâu, Thái Lãnh Hàn còn hối hận đến xanh cả ruột khi đã để một “tình địch đáng gờm” ngay trong nhà mình. Tình địch mà hắn không cách nào đánh bại ấy có cái tên rất tượng thanh: Ha Ha.
Sau khi nhắc lại sự kiện bị chó rượt của quá khứ, Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, mà tập trung ăn cho xong bữa sáng.
Thật ra, Triệu Uyển Nhu vẫn nhớ rằng, trong ba năm ở kiếp trước, khi hai vợ chồng ăn uống đều an tĩnh như vậy. Trừ phi có sự tình đặc biệt gì đó, nếu không hai người lúc ăn cơm không có nói chuyện phiếm. Vẫn là nói theo kiểu văn vẻ là tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp chuyện của nhau, một loại hình thức ở chung rất lịch sự và tao nhã. Nhưng nếu xét về mặt tình cảm thì xa lạ cứ như hai người dưng tình cờ ngồi chung một bàn trong quán ăn, không can hệ gì đến nhau.
Đã nghĩ đến kiếp trước thì ký ức lại lũ lượt kéo về, Triệu Uyển Nhu nhớ rằng, trong suốt ba năm hững hờ ấy, nếu Thái Lãnh Hàn không đi công tác xa thì đều cố gắng ở nhà để ăn sáng cùng cô. Thậm chí, có lần Triệu Uyển Nhu đêm trước lên mạng thức đọc tiểu thuyết đến khuya nên sáng hôm sau dậy trễ, bước xuống lầu đã là hơn tám giờ, nhưng vị Tổng giám đốc cuồng công việc kia vẫn luôn nán lại nhà để chờ cô cùng ăn sáng rồi mới vội vã đi làm.
Thậm chí, Triệu Uyển Nhu còn nhớ, có lần cô đang ăn sáng cùng Thái Lãnh Hàn thì Phương Hiệp Hòa đã phi thẳng vào nhà. Bị ánh mắt của Thái Lãnh Hàn lia tới khiến anh ta khựng lại và lúng túng lùi ra phòng khách, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn không quên được dáng vẻ như kiến bò trên chảo nóng của Phương Hiệp Hòa khi ấy. Còn Thái Lãnh Hàn thì vẫn nhàn nhã ngồi ăn sáng cùng cô. Cho đến khi Triệu Uyển Nhu ăn xong thì Thái Lãnh Hàn mới đứng dậy, hối hả cùng Phương Hiệp Hòa ra ngoài. Triệu Uyển Nhu còn nhớ, khi ấy cô có nghe Phương Hiệp Hòa cuống quýt gọi điện thoại:
- Sếp đang trên đường tới, tôi sẽ lái xe với tốc độ tên lửa. Các anh cố gắng cầm cự, không được để đối tác bỏ đi đâu đấy. Mất hợp đồng này là tôi với các anh không có cám để mà ăn luôn đấy.
Khi ấy, Triệu Uyển Nhu có thể nhớ rõ được như thế, vì cô đã từng rất thắc mắc. Nếu việc đã gấp như thế, sao Thái Lãnh Hàn lại con thong thả ngồi ăn sáng như vậy?
Thậm chí Triệu Uyển Nhu còn nhớ, trong kiếp trước, cô đã từng cảm thấy có chút khinh thường Thái Lãnh Hàn khi cho rằng hắn là cái loại Tổng giám đốc không hề quan tâm đến việc của công ty. Nhưng sau đó, xảy ra thêm một việc nữa khiến Triệu Uyển Nhu nhớ mãi không quên sự kiện kia, bởi vì sau đấy, chiếc xe chở Thái Lãnh Hàn và Phương Hiệp Hòa đúng là đã chạy với tốc độ tên lửa, nhưng không phải do một người nhát gan cẩn thận như Phương Hiệp Hòa lái, mà là do Thái Lãnh Hàn giành lái. Trên đường thậm chí còn xảy ra va quẹt khiến Thái Lãnh Hàn bị thương nhưng hắn vẫn cố gắng đến gặp đối tác. Bàn xong hợp đồng thì Thái Lãnh Hàn té xỉu, phải vào bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.