Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 77: Cùng Nhau Ăn Sáng
Ngọc Tỉnh Liên
20/10/2024
Thái Lãnh Hàn vốn không thèm quan tâm hình tượng của bản thân đã tuột dốc không phanh đến mức ngang hàng với Ha Ha ở nhà. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống, năng lượng được nạp đầy, tâm trạng cũng hồi phục vô cùng tốt. Hắn không chỉ được ngồi nhìn Triệu Uyển Nhu ăn sáng mà còn được cô tự tay đút ăn từng miếng đến tận miệng. Trong lòng Thái Lãnh Hàn thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to mấy tràng dài đầy kiêu ngạo và thỏa mãn. Nếu lúc này sau lưng Thái Lãnh Hàn mọc ra một chiếc đuôi giống như Ha Ha thì chắc chắn hắn đã vẫy đuôi đến tít mù luôn rồi.
Triệu Uyển Nhu nhìn bộ dáng của tảng băng ngốc nghếch nhà mình mà trong lòng cũng ngọt ngào không kém. Miếng bánh mì nướng kẹp trứng chiên cũng trở nên thơm ngon hơn bao giờ hết. Cô cứ ăn một miếng lại cắt một miếng đút cho Thái Lãnh Hàn, còn cẩn thận nhắc nhở hắn nhai kỹ nuốt chậm. Cảnh tượng này mà lọt vào mắt của bất cứ khác thì chắc hẳn sẽ khiến họ bị lóa mắt đến mất phương hướng luôn.
Và Phương Hiệp Hòa lại chính là người bất hạnh nhất của Tập đoàn Thắng Lợi trong buổi sáng hôm ấy, khi anh đã bị cảnh tượng ngọt ngào của Tổng giám đốc nhà mình tấn công toàn diện cả vào thị giác và vào tâm hồn mong manh.
Vốn là Phương Hiệp Hòa đã trên đường đến phòng họp ở tầng thứ mười lăm của công ty. Nhưng anh vừa nhấn tay vào thang máy thì sực nhớ ra Tổng giám đốc vẫn còn chưa ăn sáng. Ban nãy anh đã mua mấy hộp cơm định mang vào cùng ăn với Tổng giám đốc, nhưng bị tin đồn về “hồ ly tinh” sắp vào công ty dọa cho hồn vía lên mây, quên mất cả chuyện ăn uống. Thế là Phương Hiệp Hòa tạm gác chuyện sắp xếp phòng họp lại và tất tả chạy xuống hầm để xe, mang hai hộp cơm sườn đã nguội ngắt hối hả trở lại phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Thế nên mới có cảnh Phương Hiệp Hòa dùng một tay mở cửa bước vào, tay còn lại cầm lủng lẳng hai cái bọc đựng hai hộp xốp đầy cơm sườn bì chả đã phải sựng lại, câu nói đang ngon trớn phải nghẽn lại giữa chừng như bị mắc nghẹn:
- Tổng giám đốc, tôi có mua cơm sườn rồi nè, anh mau… ăn…
Phương Hiệp Hòa nghẹn họng nhìn trừng trừng về phía bàn làm việc của Tổng giám đốc. Nơi đó có một “chú cún to” đang há miệng chờ được đút thức ăn, căn bản không thèm, không cần, không muốn ăn phần cơm sườn mà anh đã vất vả xếp hàng chờ mua. Phương Hiệp Hòa khóc không ra nước mắt, đi cũng dở mà ở càng không xong. “Chú cún to” kia còn đang liếc mắt nhìn anh như cảnh cáo kia kìa. Phương Hiệp Hòa vận dụng toàn bộ công suất hoạt động của bộ não, phát huy tối đa kỹ năng của một trợ lý tổng giám đốc toàn năng, nhanh chóng đưa ra quyết định sống còn: “rút quân” ngay lập tức. Thế là trợ lý tổng giám đốc nở nụ cười xã giao hoàn hảo nhất của mình, dùng tốc độ nhanh nhất của mình vừa nói vừa lùi lại:
- À, tôi nhầm. Cái này là Lê Thiên Chi nhờ tôi mua giúp. Tôi đi tìm cậu ấy đây. Hai người cứ từ từ ăn, không vội, không vội…
Chữ “vội” vẫn còn âm vang, Phương Hiệp Hòa đã an toàn lùi ra khỏi chiến trường, à nhầm, tình trường, à lại nhầm, tóm lại là anh đã an toàn thoát khỏi hoàn cảnh hiểm nghèo mà hơn nửa cuộc đời chưa bao giờ gặp phải. Thậm chí anh còn rất biết điều mà đóng cánh cửa rồi mới hộc tốc chạy về phía thang máy.
Tuy nhiên, mặc dù Phương Hiệp Hòa đã phản ứng rất nhanh, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Dù gì đi nữa nơi này cũng là văn phòng ở công ty, cô hành động thế này hình như có hơi… tùy tiện. Thậm chí, Triệu Uyển Nhu còn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Tổng giám đốc của Thái Lãnh Hàn và công việc của hắn nữa. Thế nên cô vô thức tăng nhanh tốc độ. Miếng bánh mì nướng vốn cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ một loáng đã bị “thanh lý” hết sạch.
Thái Lãnh Hàn có chút tiếc nuối. Tuy nhiên, nhìn vành tai ửng đỏ của Triệu Uyển Nhu, trong lòng Thái Lãnh Hàn cũng hiểu được sự ngại ngùng của cô. Âm thầm thở dài một hơi, Thái Lãnh Hàn tự trách bản thân đã thiếu chu đáo, khiến Triệu Uyển Nhu bị người khác hiểu lầm rằng cô đang chăm sóc hắn. Dù hai chữ “người khác” này để chỉ Phương Hiệp Hòa, bạn thân gần như là anh em ruột của hắn. Nhưng cũng chính vì Phương Hiệp Hòa vẫn luôn thân thiết và quan tâm đến Thái Lãnh Hàn nên hắn càng khó mà giải thích cho anh ấy hiểu.
Nhìn cái họp giữ nhiệt đã trống không, chỉ còn chút dầu vương lại óng ánh, Thái Lãnh Hàn hít sâu rồi lại hít sâu đến mấy hơi mới có thể lấy lại được chát giọng lạnh ngắt quen thuộc của mình:
- Tôi chuẩn bị đến phòng họp để bàn vài dự án cho tháng tới. Em có muốn tham gia hay không?
Triệu Uyển Nhu lắc đầu. Cô vốn không hiểu gì về việc kinh doanh, càng không thích ngồi như pho tượng trong phòng họp tẻ ngắt. Hơn nữa, lúc này nhìn thấy Thái Lãnh Hàn và Phương Hiệp Hòa thì Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy… không được tự nhiên cho lắm.
Triệu Uyển Nhu nhìn bộ dáng của tảng băng ngốc nghếch nhà mình mà trong lòng cũng ngọt ngào không kém. Miếng bánh mì nướng kẹp trứng chiên cũng trở nên thơm ngon hơn bao giờ hết. Cô cứ ăn một miếng lại cắt một miếng đút cho Thái Lãnh Hàn, còn cẩn thận nhắc nhở hắn nhai kỹ nuốt chậm. Cảnh tượng này mà lọt vào mắt của bất cứ khác thì chắc hẳn sẽ khiến họ bị lóa mắt đến mất phương hướng luôn.
Và Phương Hiệp Hòa lại chính là người bất hạnh nhất của Tập đoàn Thắng Lợi trong buổi sáng hôm ấy, khi anh đã bị cảnh tượng ngọt ngào của Tổng giám đốc nhà mình tấn công toàn diện cả vào thị giác và vào tâm hồn mong manh.
Vốn là Phương Hiệp Hòa đã trên đường đến phòng họp ở tầng thứ mười lăm của công ty. Nhưng anh vừa nhấn tay vào thang máy thì sực nhớ ra Tổng giám đốc vẫn còn chưa ăn sáng. Ban nãy anh đã mua mấy hộp cơm định mang vào cùng ăn với Tổng giám đốc, nhưng bị tin đồn về “hồ ly tinh” sắp vào công ty dọa cho hồn vía lên mây, quên mất cả chuyện ăn uống. Thế là Phương Hiệp Hòa tạm gác chuyện sắp xếp phòng họp lại và tất tả chạy xuống hầm để xe, mang hai hộp cơm sườn đã nguội ngắt hối hả trở lại phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Thế nên mới có cảnh Phương Hiệp Hòa dùng một tay mở cửa bước vào, tay còn lại cầm lủng lẳng hai cái bọc đựng hai hộp xốp đầy cơm sườn bì chả đã phải sựng lại, câu nói đang ngon trớn phải nghẽn lại giữa chừng như bị mắc nghẹn:
- Tổng giám đốc, tôi có mua cơm sườn rồi nè, anh mau… ăn…
Phương Hiệp Hòa nghẹn họng nhìn trừng trừng về phía bàn làm việc của Tổng giám đốc. Nơi đó có một “chú cún to” đang há miệng chờ được đút thức ăn, căn bản không thèm, không cần, không muốn ăn phần cơm sườn mà anh đã vất vả xếp hàng chờ mua. Phương Hiệp Hòa khóc không ra nước mắt, đi cũng dở mà ở càng không xong. “Chú cún to” kia còn đang liếc mắt nhìn anh như cảnh cáo kia kìa. Phương Hiệp Hòa vận dụng toàn bộ công suất hoạt động của bộ não, phát huy tối đa kỹ năng của một trợ lý tổng giám đốc toàn năng, nhanh chóng đưa ra quyết định sống còn: “rút quân” ngay lập tức. Thế là trợ lý tổng giám đốc nở nụ cười xã giao hoàn hảo nhất của mình, dùng tốc độ nhanh nhất của mình vừa nói vừa lùi lại:
- À, tôi nhầm. Cái này là Lê Thiên Chi nhờ tôi mua giúp. Tôi đi tìm cậu ấy đây. Hai người cứ từ từ ăn, không vội, không vội…
Chữ “vội” vẫn còn âm vang, Phương Hiệp Hòa đã an toàn lùi ra khỏi chiến trường, à nhầm, tình trường, à lại nhầm, tóm lại là anh đã an toàn thoát khỏi hoàn cảnh hiểm nghèo mà hơn nửa cuộc đời chưa bao giờ gặp phải. Thậm chí anh còn rất biết điều mà đóng cánh cửa rồi mới hộc tốc chạy về phía thang máy.
Tuy nhiên, mặc dù Phương Hiệp Hòa đã phản ứng rất nhanh, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Dù gì đi nữa nơi này cũng là văn phòng ở công ty, cô hành động thế này hình như có hơi… tùy tiện. Thậm chí, Triệu Uyển Nhu còn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Tổng giám đốc của Thái Lãnh Hàn và công việc của hắn nữa. Thế nên cô vô thức tăng nhanh tốc độ. Miếng bánh mì nướng vốn cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ một loáng đã bị “thanh lý” hết sạch.
Thái Lãnh Hàn có chút tiếc nuối. Tuy nhiên, nhìn vành tai ửng đỏ của Triệu Uyển Nhu, trong lòng Thái Lãnh Hàn cũng hiểu được sự ngại ngùng của cô. Âm thầm thở dài một hơi, Thái Lãnh Hàn tự trách bản thân đã thiếu chu đáo, khiến Triệu Uyển Nhu bị người khác hiểu lầm rằng cô đang chăm sóc hắn. Dù hai chữ “người khác” này để chỉ Phương Hiệp Hòa, bạn thân gần như là anh em ruột của hắn. Nhưng cũng chính vì Phương Hiệp Hòa vẫn luôn thân thiết và quan tâm đến Thái Lãnh Hàn nên hắn càng khó mà giải thích cho anh ấy hiểu.
Nhìn cái họp giữ nhiệt đã trống không, chỉ còn chút dầu vương lại óng ánh, Thái Lãnh Hàn hít sâu rồi lại hít sâu đến mấy hơi mới có thể lấy lại được chát giọng lạnh ngắt quen thuộc của mình:
- Tôi chuẩn bị đến phòng họp để bàn vài dự án cho tháng tới. Em có muốn tham gia hay không?
Triệu Uyển Nhu lắc đầu. Cô vốn không hiểu gì về việc kinh doanh, càng không thích ngồi như pho tượng trong phòng họp tẻ ngắt. Hơn nữa, lúc này nhìn thấy Thái Lãnh Hàn và Phương Hiệp Hòa thì Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy… không được tự nhiên cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.