Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 217: Dấu hiệu tốt đẹp
Ngọc Tỉnh Liên
01/12/2024
Thái Lãnh Hàn không biết phải làm sao. Toàn thể nhân viên trong công ty Thắng Lợi cũng không biết phải làm sao. Bởi vì trong suốt buổi chiều ngày hôm đó, Tổng giám đốc của bọn họ đặc biệt khó chịu, đặc biệt bắt bẻ, đặc biệt không hài lòng với tất cả các bản báo cáo mà bọn họ trình lên.
Thái Lãnh Hàn không phải là kiểu Tổng giám đốc hay quát tháo. Hắn cũng không gầm lên đuổi nhân viên ra ngoài. Tuy nhiên, gương mặt lạnh ngắt đến âm u của hắn khiến không ít người cảm thấy rợn hết cả tóc gáy. Hắn lại còn dùng chất giọng âm trầm lạnh lẽo hỏi những vấn đề thiếu sót trong các bản báo cáo rồi đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khiến nhân viên đều đổ mồ hôi lạnh, không biết trả lời sao cho ổn. Và Thái Lãnh Hàn còn có một cách khiến nhân viên sợ hãi còn hơn bị mắng: tăng ca.
Thế nên, trong một buổi làm việc mà đã có đến bốn vị trưởng phòng nơm nớp lo sợ bước vào văn phòng của Tổng giám đốc rồi lại héo hắt bước ra, thông báo nhân viên tăng ca để hoàn thiện bản báo cáo. Ngay cả trưởng phòng quan hệ khách hàng và trưởng phòng tài vụ, vốn là hai phòng đang có nhiều thành tích nhất và thường xuyên mang đến nhiều tin vui nhất trong công ty cũng không thể thoát khỏi số phận.
Lúc này, nhân viên trong công ty Thắng Lợi, từ trưởng phòng cao cất cho đến dì lao công đều biết rằng, Tổng giám đốc lại bị “sang chấn tâm lý” nữa rồi. Thế là không ai bảo ai, tất cả đều đưa ánh mắt trông mong nhìn về phía “thiên thần cứu mạng”, đỉnh đỉnh đại danh “trợ lý siêu cấp toàn năng” Phương Hiệp Hòa. Nhất là trưởng phòng tiếp thị, người sắp phải mang văn kiện vào báo cáo tiếp theo, anh ta vuốt đến sắp rụng mớ tóc trước trán, níu lấy tay áo của Phương Hiệp Hòa, run rẩy nói như cầu xin:
- Anh Hiệp Hòa, cứu tôi với! Tôi không muốn tăng ca đâu. Tối nay là sinh nhật của bạn gái tôi. Tôi còn định cầu hôn cô ấy. Tối nay tôi mà không đến thì bạn gái tôi sẽ chia tay tôi mất. Tôi không muốn mất vợ đâu, tôi cũng không muốn mất việc. Anh cứu tôi với, anh Hiệp Hòa…
Giọng nói của anh bạn đồng nghiệp quá mức thê thiết, viễn cảnh mất vợ hoặc mất việc quá mức thê lương, gương mặt tái nhợt của Thái Lãnh Hàn quá mức thê thảm,… tất cả khiến Phương Hiệp Hòa không thể không hành động. Dĩ nhiên Phương Hiệp Hòa biết tự lượng sức mình. Dù là anh hay bất cứ ai khác cũng không thể trực tiếp khuyên nhủ tảng băng ngốc đang nổi cơn bướng bỉnh kia được. Nhưng có một người có thể làm được điều kỳ diệu này. Phương Hiệp Hòa lấy điện thoại ra, bấm số gọi một cuộc điện thoại cầu cứu. Tiếng nhạc chờ reo lên một lát rồi liên lạc được kết nối. Bên kia đầu dây, giọng nói trong trẻo của Triệu Uyển Nhu vang lên:
- A lô, xin hỏi ai vậy?
Phương Hiệp Hòa nhanh chóng lên tiếng:
- A lô, chị dâu, tôi là Phương Hiệp Hòa, trợ lý của tổng giám đốc Thái Lãnh Hàn.
Triệu Uyển Nhu nghe cái tên Phương Hiệp Hòa thì giật mình hỏi lại ngay:
- Vâng, anh gọi cho tôi có việc gì không? Thái Lãnh Hàn đã xảy ra chuyện gì sao?
Phải biết rằng trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, Triệu Uyển Nhu chưa từng một lần được nhận bất cứ cuộc gọi nào của Phương Hiệp Hòa trong giờ làm việc như thế này. Phương Hiệp Hòa lại còn là trợ lý thân tín bên cạnh Thái Lãnh Hàn. Việc anh đột ngột gọi điện đến cho Triệu Uyển Nhu khi đang còn trong giờ làm việc như vậy khiến cô không khỏi nghĩ đến khả năng là tảng băng ngốc nhà mình đã xảy ra chuyện.
Phương Hiệp Hòa nghe Triệu Uyển Nhu hỏi lại như thế thì vô cùng mừng rỡ. Không chỉ vì anh đã có khả năng cứu được đồng nghiệp khỏi cành “nước sôi lửa bỏng” phải tăng ca đến nửa đêm, mà còn bởi vì anh đã nhận ra được sự quan tâm của Triệu Uyển Nhu dành cho Thái Lãnh Hàn. Thế là Phương Hiệp Hòa ném hết tất cả những lý lẽ đã nghĩ vốn dùng để thuyết phục Triệu Uyển Nhu mà chuyển sang nói một cách đơn giản, rõ ràng nhất:
- Cũng không hẳn là xảy ra chuyện, mà là trưa nay Tổng giám đốc ăn rất ít, bây giờ anh ấy có vẻ rất mệt mỏi mà lại còn muốn tăng ca đến khuya. Tôi gọi để hỏi là: chị dâu, chị có thể gọi tổng giám đốc của chúng tôi về ăn tối được không? Nếu phải tăng ca nữa, tôi sợ anh ấy sẽ không chịu nổi. Chị dâu, chị đừng nghĩ là tôi làm nhân viên nhưng lại nhiều chuyện, muốn can thiệp vào công việc của cấp trên. Tôi chỉ là…
- Tôi hiểu mà. Anh yên tâm, tôi cũng lo lắng cho sức khỏe của anh ấy. Tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay.
Triệu Uyển Nhu ngắt lời của Phương Hiệp Hòa mà anh lại càng thêm mừng rỡ. Hình như chị dâu của nhà anh không chỉ đã quan tâm lo lắng cho tảng băng ngốc nào đó, mà còn có thể thấu hiểu cho những người bạn xung quanh hắn nữa. Đây đúng là một dấu hiệu tốt đẹp. Phương Hiệp Hòa mỉm cười nhìn vị trưởng phòng tiếp thị còn đang đứng nơm nớp bên cạnh, cất giọng trấn an:
- Ổn rồi. Dù thế nào đi nữa thì ít nhất hôm nay chúng ta không phải tăng ca.
Trưởng phòng tiếp thị mừng như nhặt được tiền, luôn miệng rối rít:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh, anh Hiệp Hòa. Hôm nay mà tôi cầu hôn bạn gái thành công thì tôi nhất định sẽ tặng anh một bữa hoành tráng.
Trưởng phòng tiếp thị nói xong thì nhấc chân định mang văn kiện vào văn phòng báo cáo. Phương Hiệp Hòa vội níu anh ta lại:
- Chờ một chút! Để Tổng giám đốc nhận điện thoại xong đã.
Thái Lãnh Hàn không phải là kiểu Tổng giám đốc hay quát tháo. Hắn cũng không gầm lên đuổi nhân viên ra ngoài. Tuy nhiên, gương mặt lạnh ngắt đến âm u của hắn khiến không ít người cảm thấy rợn hết cả tóc gáy. Hắn lại còn dùng chất giọng âm trầm lạnh lẽo hỏi những vấn đề thiếu sót trong các bản báo cáo rồi đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khiến nhân viên đều đổ mồ hôi lạnh, không biết trả lời sao cho ổn. Và Thái Lãnh Hàn còn có một cách khiến nhân viên sợ hãi còn hơn bị mắng: tăng ca.
Thế nên, trong một buổi làm việc mà đã có đến bốn vị trưởng phòng nơm nớp lo sợ bước vào văn phòng của Tổng giám đốc rồi lại héo hắt bước ra, thông báo nhân viên tăng ca để hoàn thiện bản báo cáo. Ngay cả trưởng phòng quan hệ khách hàng và trưởng phòng tài vụ, vốn là hai phòng đang có nhiều thành tích nhất và thường xuyên mang đến nhiều tin vui nhất trong công ty cũng không thể thoát khỏi số phận.
Lúc này, nhân viên trong công ty Thắng Lợi, từ trưởng phòng cao cất cho đến dì lao công đều biết rằng, Tổng giám đốc lại bị “sang chấn tâm lý” nữa rồi. Thế là không ai bảo ai, tất cả đều đưa ánh mắt trông mong nhìn về phía “thiên thần cứu mạng”, đỉnh đỉnh đại danh “trợ lý siêu cấp toàn năng” Phương Hiệp Hòa. Nhất là trưởng phòng tiếp thị, người sắp phải mang văn kiện vào báo cáo tiếp theo, anh ta vuốt đến sắp rụng mớ tóc trước trán, níu lấy tay áo của Phương Hiệp Hòa, run rẩy nói như cầu xin:
- Anh Hiệp Hòa, cứu tôi với! Tôi không muốn tăng ca đâu. Tối nay là sinh nhật của bạn gái tôi. Tôi còn định cầu hôn cô ấy. Tối nay tôi mà không đến thì bạn gái tôi sẽ chia tay tôi mất. Tôi không muốn mất vợ đâu, tôi cũng không muốn mất việc. Anh cứu tôi với, anh Hiệp Hòa…
Giọng nói của anh bạn đồng nghiệp quá mức thê thiết, viễn cảnh mất vợ hoặc mất việc quá mức thê lương, gương mặt tái nhợt của Thái Lãnh Hàn quá mức thê thảm,… tất cả khiến Phương Hiệp Hòa không thể không hành động. Dĩ nhiên Phương Hiệp Hòa biết tự lượng sức mình. Dù là anh hay bất cứ ai khác cũng không thể trực tiếp khuyên nhủ tảng băng ngốc đang nổi cơn bướng bỉnh kia được. Nhưng có một người có thể làm được điều kỳ diệu này. Phương Hiệp Hòa lấy điện thoại ra, bấm số gọi một cuộc điện thoại cầu cứu. Tiếng nhạc chờ reo lên một lát rồi liên lạc được kết nối. Bên kia đầu dây, giọng nói trong trẻo của Triệu Uyển Nhu vang lên:
- A lô, xin hỏi ai vậy?
Phương Hiệp Hòa nhanh chóng lên tiếng:
- A lô, chị dâu, tôi là Phương Hiệp Hòa, trợ lý của tổng giám đốc Thái Lãnh Hàn.
Triệu Uyển Nhu nghe cái tên Phương Hiệp Hòa thì giật mình hỏi lại ngay:
- Vâng, anh gọi cho tôi có việc gì không? Thái Lãnh Hàn đã xảy ra chuyện gì sao?
Phải biết rằng trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, Triệu Uyển Nhu chưa từng một lần được nhận bất cứ cuộc gọi nào của Phương Hiệp Hòa trong giờ làm việc như thế này. Phương Hiệp Hòa lại còn là trợ lý thân tín bên cạnh Thái Lãnh Hàn. Việc anh đột ngột gọi điện đến cho Triệu Uyển Nhu khi đang còn trong giờ làm việc như vậy khiến cô không khỏi nghĩ đến khả năng là tảng băng ngốc nhà mình đã xảy ra chuyện.
Phương Hiệp Hòa nghe Triệu Uyển Nhu hỏi lại như thế thì vô cùng mừng rỡ. Không chỉ vì anh đã có khả năng cứu được đồng nghiệp khỏi cành “nước sôi lửa bỏng” phải tăng ca đến nửa đêm, mà còn bởi vì anh đã nhận ra được sự quan tâm của Triệu Uyển Nhu dành cho Thái Lãnh Hàn. Thế là Phương Hiệp Hòa ném hết tất cả những lý lẽ đã nghĩ vốn dùng để thuyết phục Triệu Uyển Nhu mà chuyển sang nói một cách đơn giản, rõ ràng nhất:
- Cũng không hẳn là xảy ra chuyện, mà là trưa nay Tổng giám đốc ăn rất ít, bây giờ anh ấy có vẻ rất mệt mỏi mà lại còn muốn tăng ca đến khuya. Tôi gọi để hỏi là: chị dâu, chị có thể gọi tổng giám đốc của chúng tôi về ăn tối được không? Nếu phải tăng ca nữa, tôi sợ anh ấy sẽ không chịu nổi. Chị dâu, chị đừng nghĩ là tôi làm nhân viên nhưng lại nhiều chuyện, muốn can thiệp vào công việc của cấp trên. Tôi chỉ là…
- Tôi hiểu mà. Anh yên tâm, tôi cũng lo lắng cho sức khỏe của anh ấy. Tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay.
Triệu Uyển Nhu ngắt lời của Phương Hiệp Hòa mà anh lại càng thêm mừng rỡ. Hình như chị dâu của nhà anh không chỉ đã quan tâm lo lắng cho tảng băng ngốc nào đó, mà còn có thể thấu hiểu cho những người bạn xung quanh hắn nữa. Đây đúng là một dấu hiệu tốt đẹp. Phương Hiệp Hòa mỉm cười nhìn vị trưởng phòng tiếp thị còn đang đứng nơm nớp bên cạnh, cất giọng trấn an:
- Ổn rồi. Dù thế nào đi nữa thì ít nhất hôm nay chúng ta không phải tăng ca.
Trưởng phòng tiếp thị mừng như nhặt được tiền, luôn miệng rối rít:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh, anh Hiệp Hòa. Hôm nay mà tôi cầu hôn bạn gái thành công thì tôi nhất định sẽ tặng anh một bữa hoành tráng.
Trưởng phòng tiếp thị nói xong thì nhấc chân định mang văn kiện vào văn phòng báo cáo. Phương Hiệp Hòa vội níu anh ta lại:
- Chờ một chút! Để Tổng giám đốc nhận điện thoại xong đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.