Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 209: Khích tướng vụng về

Ngọc Tỉnh Liên

25/11/2024

Trước sự kinh ngạc và nghi ngờ của Thái Lãnh Hàn, nụ cười của Dương Thiên Vũ vẫn tươi nở trên môi. Anh ta nhẹ nhàng giải thích:

 

- Ban nãy tôi có nhìn thấy, sau lưng anh là trung tâm huấn luyện khiêu vũ. Thế nên tôi mạo muội đoán rằng Tổng giám đốc Lãnh Hàn vừa mới khiêu vũ xong để giải trí buổi trưa. Đúng không?

 

Thái Lãnh Hàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiều. Đồng thời hắn không trả lời Dương Thiên Vũ mà buột miệng thốt ra câu hỏi đang băn khoăn trong lòng:

 

- Anh… biết tôi sao?

 

Trong hình dung của Thái Lãnh Hàn, những người thuộc dạng “con ngoan trò giỏi”, “con nhà người ta” như Dương Thiên Vũ hẳn sẽ không có thời gian và tâm trí để biết đến những kẻ như hắn.

 

Dương Thiên Vũ cũng học theo Thái Lãnh Hàn, vừa gật đầu vừa nói:

 



- Mấy năm nay, danh tiếng của Tổng giám đốc Lãnh Hàn rất vang dội. Tôi nghe danh Tổng giám đốc Lãnh Hàn đã lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến. Rất hân hạnh được gặp mặt với Tổng giám đốc Lãnh Hàn hôm nay. Tôi là Dương Thiên Vũ, tôi làm việc ở tầng ba mươi tám trên kia.

 

Dương Thiên Vũ vừa nói vừa vô cùng lễ độ và mang theo phong phạm quý tộc chìa tay ra. Thái Lãnh Hàn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra trước mặt mình, tâm trạng có chút phức tạp. Dù vậy, kỹ năng xã giao đã được tôi luyện trong khắc nghiệt một thời gian dài cũng giúp Thái Lãnh Hàn giữ nét mặt bình tĩnh mà đưa tay ra, bắt lấy bàn tay đầy tính xã giao kia. Thái Lãnh Hàn còn phát huy cao độ khả năng học hỏi nhanh nhạy của mình, đáp lại những lời khách sáo của Dương Thiên Vũ bằng những từ ngữ và giọng điệu cũng khách sáo không kém:

 

- Tôi cũng nghe danh Giám đốc Thiên Vũ đã lâu. Rất hân hạnh.

 

Một cái bắt tay, hai đôi mắt lại gần như cùng lúc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang siết nhẹ lấy nhau. Thái Lãnh Hàn thì vì không dám nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú và ấm áp như gió xuân của Dương Thiên Vũ, sợ rằng sẽ không nén nổi cảm xúc mà để lộ ra sự khó chịu. Còn Dương Thiên Vũ, anh ta nhìn chằm chằm vào bàn tay của Thái Lãnh Hàn, vì tình cờ trông thấy một vết sẹo ở cổ tay của hắn tình cờ lộ ra khỏi ống tay áo.

 

Chỉ trong hai cái chớp mắt, hai người đàn ông buông tay nhau ra, che giấu sự lúng túng một cách khéo léo. Thái Lãnh Hàn thì giả vờ nhìn vào những phím đèn của thang máy. Còn Dương Thiên Vũ thì ngẩn ra, suy nghĩ một lúc rồi lại cất giọng trầm ấm:

 

- Không biết Tổng giám đốc Lãnh Hàn có rảnh rỗi hay không, tôi có thể có được hân hạnh mời anh dùng một bữa ăn trưa được không?



 

Thái Lãnh Hàn ngay lập tức cảnh giác. Đây là tình hình gì vậy chứ? Đột ngột gặp “tình địch đáng gờm nhất” trong thang máy còn chưa đủ kỳ quái hay sao? Bây giờ “tình địch” sau khi bắt tay mình xong lại còn mở lời muốn mời mình ăn trưa? Thái Lãnh Hàn có không muốn nghi ngờ cũng không được.

 

Dương Thiên Vũ nói xong câu nói kia cũng cảm thấy không ổn cho lắm. Thế nhưng, anh ta lại không muốn để cho “kẻ đã ép hôn Triệu Uyển Nhu” rời đi trước mắt mình một cách dễ dàng như thế. Vậy là lần đầu tiên trong cuộc đời, Dương Thiên Vũ hành động trái với phong phạm quý tộc đã được đào tạo bấy lâu nay mà cất giọng với ngữ điệu khiêu khích:

 

- Sao thế? Trông tôi rất đáng sợ hay sao? Sao tổng giám đốc Lãnh Hàn lại không dám cùng tôi ăn một cơm vậy?

 

Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Hắn đang bị thách thức, đúng không? Đây rõ ràng là một sự thách thức trắng trợn, đúng không?

 

Thật ra, đối với một người từng thường xuyên bị miệng lưỡi của Lê Thiên Chi tra tấn như Thái Lãnh Hàn thì chiêu “khích tướng” vụng về của Dương Thiên Vũ căn bản không thể ảnh hưởng gì đến hắn. Nhưng vấn đề là, kẻ đang dùng chiêu “khích tướng” vụng về này lại chính là “tình địch đáng gờm nhất” trong lòng của Thái Lãnh Hàn. Mặc kệ là anh ta có thật sự muốn khích tướng hay không, mặc kệ chiêu khích tướng ấy có bao nhiêu là vụng về, lời thách thức này Thái Lãnh Hàn không muốn bỏ qua.

 

So về “nhan sắc”, Thái Lãnh Hàn cảm thấy hắn và Dương Thiên Vũ bất phân thắng bại, vì mỗi người có một dáng vẻ riêng biệt; hơn nữa, cái gọi là đẹp hay xấu thì tiêu chuẩn của mỗi người mỗi khác. Thái Lãnh Hàn không ấu trĩ tới mức so đo với “tình địch” chỉ với dáng vẻ bề ngoài. So về gia thế, Thái Lãnh Hàn có thể thua một chút, nhưng bù lại, tài lực và thế lực của tập đoàn Thắng Lợi vẫn nhỉnh hơn một chút so với công ty Dương Phát, nên tính xũng có thể xem như đôi bên hòa nhau. Tuy nhiên, ngoài những điều đó ra, Thái Lãnh Hàn không tìm được ở bản thân mình điều gì có thể xem như là ưu điểm để mà so sánh với “tình địch”. Không phải tự nhiên mà Dương Thiên Vũ được xem như “con nhà người ta” trong mắt của nhiều người. Anh ta học hành rất giỏi, là người có nhiều bằng cấp của nhiều trường danh tiếng cả trong nước và ngoài nước. Phong thái của Dương Thiên Vũ còn vô cùng có phong phạm quý tộc. Còn Thái Lãnh Hàn tự nhìn lại mình, chỉ thấy mấy chữ “văn dốt võ nát tư chất hèn kém” bủa vây đến u ám cả đất trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook