Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 110: Ngủ Cùng Nhau
Ngọc Tỉnh Liên
20/10/2024
Việc Thái Lãnh Hàn không thể hiểu hoặc không dám hiểu lời ám chỉ của Triệu Uyển Nhu khiến cô vừa ngượng vừa tức. Cô dằn dỗi:
- Không cần! Anh đi tới đi lui sẽ càng khiến tôi khó ngủ hơn mà thôi. Anh cứ mặc kệ tôi luôn đi. Để tôi tung chăn ra suốt đêm rồi bị bệnh nặng thêm đi. Hừ.
Lúc này Thái Lãnh Hàn mới chậm chạp nhận ra trong lời nói của Triệu Uyển Nhu có dụng ý khác. Thật ra không phải là hắn chưa từng nghĩ đến khả năng đó, nhưng Thái Lãnh Hàn hoàn toàn không dám tin tưởng rằng Triệu Uyển Nhu lại có ý định như thế. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng hậm hực và nghe những lời giận dỗi của cô, suy nghĩ hoang đường kia lại có dịp trỗi dậy trong đầu của Thái Lãnh Hàn. Thế là hắn run giọng, dè dặt ướm lời hỏi thử:
- Ý của em là… muốn tôi cùng… cùng ngủ chung phòng với em, đúng… đúng không?
Triệu Uyển Nhu bỗng có cảm giác cả gương mặt nóng bừng. Cô “ừm” một tiếng thay cho câu trả lời rồi vội vã nằm xuống, trùm chăn che kín cả đầu để giấu sự xấu hổ. Thái Lãnh Hàn mừng như điên, vội vàng bước đi như chạy đến bên giường. Thế nhưng khi đến nơi, hắn lại đứng sững một chỗ, chưa dám tiến lên chiếc giường nệm êm ái và ấm áp kia. Triệu Uyển Nhu chui vào trong chăn nấp đã một lúc đến phát ngộp rồi mà vẫn không cảm nhận được có biến động gì khác. Cô he hé mép chăn, đưa mắt nhìn ra bên ngoài và bắt gặp ngay dáng đứng thẳng tắp như trời trồng và gương mặt đầy hoang mang của Thái Lãnh Hàn. Cơn bực tức và nỗi xót xa lại thi nhau trỗi dậy. Triệu Uyển Nhu gắt khẽ:
- Anh còn không mau lên giường nằm?
Thái Lãnh Hàn ngớ ngẩn hỏi lại:
- Thật… thật không? Em sẽ không… hối hận chứ?
Triệu Uyển Nhu tức mình. Cô tung chăn ra, ngồi nhổm dậy, túm lấy tay của Thái Lãnh Hàn kéo mạnh. Gã cún to bị bé thỏ hoang “tấn công” đột ngột, mất đà ngã nhào lên giường. Hắn hốt hoảng chỏi tay xuống nệm, không để bản thân đè trúng lên người của Triệu Uyển Nhu. Tư thế của bọn họ liền trở thành Thái Lãnh Hàn đang ôm ấp Triệu Uyển Nhu trong lòng của mình. Nụ cười đắc ý của Triệu Uyển Nhu nhanh chóng nở ra rồi thu lại. Cô vẫn còn cảm nhận được sự cứng ngắc đến đáng thương của Thái Lãnh Hàn. Đôi tay của Triệu Uyển Nhu bèn vòng lên, ôm chầm lấy tấm lưng cứng ngắc của hắn. Đôi môi của cô thốt ra lời thì thào đầy dụ hoặc:
- Anh ấm quá! Anh có thể giúp tôi ấm áp hơn nữa, được không?
Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, hắn nghiêng người qua, nằm xuống một bên và túm lấy tấm chăn, đắp cho Triệu Uyển Nhu, kín mít từ đầu đến chân. Triệu Uyển Nhu dở khóc dở cười. Cô trừng mắt nhìn Thái Lãnh Hàn, ra hiệu bản thân tôi đang tức giận lắm đây này. Thế nhưng một lần nữa Thái Lãnh Hàn lại không dám hiểu ý của Triệu Uyển Nhu. Thậm chí hắn còn không dám nhìn vào mắt của cô mà nhắm nghiền đôi mắt của chính mình lại. Bàn tay của Thái Lãnh Hàn đặt hờ lên trên tấm chăn đang quấn quanh người của Triệu Uyển Nhu như cái kén. Hắn cất giọng trầm thấp:
- Em ngủ đi! Tôi sẽ ở đây ủ ấm cho em. Yên tâm, tôi sẽ không làm bất cứ hành động gì khác. Em cứ yên tâm ngủ đi nhé.
Triệu Uyển Nhu bất lực nhắm mắt. Tảng băng ngốc nghếch của nhà cô có phải đã bị đóng băng luôn cả đầu óc và cảm xúc rồi hay không vậy? Cô đã để cho hắn nằm chung với cô trên một chiếc giường như thế này rồi, cô đã chủ động đề nghị hắn làm cho cô ấm áp hơn một cách lộ liễu như thế kia rồi mà tảng băng ngốc ấy lại còn mở miệng cam đoan “sẽ không làm bất cứ hành động gì khác”? Này, ý của tôi là muốn anh làm tất cả những cái “hành động gì khác” đấy đấy, có hiểu không hả? Dĩ nhiên là Triệu Uyển Nhu chỉ dám hò hét những điều ấy ở trong lòng mà thôi. Cô vẫn còn muốn giữ mặt mũi, sao lại có thể chủ động đòi hỏi sự thân mật như thế được? Vậy là Triệu Uyển Nhu ôm theo nỗi ấm ức, hậm hực nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Nằm bên cạnh Triệu Uyển Nhu, cảm nhận được hơi thở của cô dần đều đặn theo nhịp thở nhẹ nhàng, Thái Lãnh Hàn len lén thở ra một hơi. Hơi thở ấy là đang thở phào hay đang thở dài, chính Thái Lãnh Hàn cũng không xác định được. Hắn chỉ cảm thấy khá nhẹ nhõm khi không phải cố gắng đè nén dục vọng của bản thân trước những hành động và lời nói đầy ẩn ý của Triệu Uyển Nhu. Nhưng đồng thời, Thái Lãnh Hàn cũng cảm thấy hơi mất mát và hụt hẫng khi cô có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi như thế. Đây là bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ thật sự “không làm bất cứ hành động gì khác”, hay là vì cô không hề có hứng thú với hắn như cô đã thể hiện, hoặc là, Triệu Uyển Nhu vốn không xem Thái Lãnh Hàn hắn là đàn ông?
Việc phải nằm bên cạnh Triệu Uyển Nhu, ôm cô trong vòng tay, ngửi mùi hương từ cơ thể của cô, cảm nhận nhịp thở phập phồng của cô mà “không làm bất cứ hành động gì khác” là một sự tra tấn dày vò Thái Lãnh Hàn một cách khủng khiếp. Thế nên đến tận nửa đêm hắn mới có thể chợp mắt được một chút.
- Không cần! Anh đi tới đi lui sẽ càng khiến tôi khó ngủ hơn mà thôi. Anh cứ mặc kệ tôi luôn đi. Để tôi tung chăn ra suốt đêm rồi bị bệnh nặng thêm đi. Hừ.
Lúc này Thái Lãnh Hàn mới chậm chạp nhận ra trong lời nói của Triệu Uyển Nhu có dụng ý khác. Thật ra không phải là hắn chưa từng nghĩ đến khả năng đó, nhưng Thái Lãnh Hàn hoàn toàn không dám tin tưởng rằng Triệu Uyển Nhu lại có ý định như thế. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng hậm hực và nghe những lời giận dỗi của cô, suy nghĩ hoang đường kia lại có dịp trỗi dậy trong đầu của Thái Lãnh Hàn. Thế là hắn run giọng, dè dặt ướm lời hỏi thử:
- Ý của em là… muốn tôi cùng… cùng ngủ chung phòng với em, đúng… đúng không?
Triệu Uyển Nhu bỗng có cảm giác cả gương mặt nóng bừng. Cô “ừm” một tiếng thay cho câu trả lời rồi vội vã nằm xuống, trùm chăn che kín cả đầu để giấu sự xấu hổ. Thái Lãnh Hàn mừng như điên, vội vàng bước đi như chạy đến bên giường. Thế nhưng khi đến nơi, hắn lại đứng sững một chỗ, chưa dám tiến lên chiếc giường nệm êm ái và ấm áp kia. Triệu Uyển Nhu chui vào trong chăn nấp đã một lúc đến phát ngộp rồi mà vẫn không cảm nhận được có biến động gì khác. Cô he hé mép chăn, đưa mắt nhìn ra bên ngoài và bắt gặp ngay dáng đứng thẳng tắp như trời trồng và gương mặt đầy hoang mang của Thái Lãnh Hàn. Cơn bực tức và nỗi xót xa lại thi nhau trỗi dậy. Triệu Uyển Nhu gắt khẽ:
- Anh còn không mau lên giường nằm?
Thái Lãnh Hàn ngớ ngẩn hỏi lại:
- Thật… thật không? Em sẽ không… hối hận chứ?
Triệu Uyển Nhu tức mình. Cô tung chăn ra, ngồi nhổm dậy, túm lấy tay của Thái Lãnh Hàn kéo mạnh. Gã cún to bị bé thỏ hoang “tấn công” đột ngột, mất đà ngã nhào lên giường. Hắn hốt hoảng chỏi tay xuống nệm, không để bản thân đè trúng lên người của Triệu Uyển Nhu. Tư thế của bọn họ liền trở thành Thái Lãnh Hàn đang ôm ấp Triệu Uyển Nhu trong lòng của mình. Nụ cười đắc ý của Triệu Uyển Nhu nhanh chóng nở ra rồi thu lại. Cô vẫn còn cảm nhận được sự cứng ngắc đến đáng thương của Thái Lãnh Hàn. Đôi tay của Triệu Uyển Nhu bèn vòng lên, ôm chầm lấy tấm lưng cứng ngắc của hắn. Đôi môi của cô thốt ra lời thì thào đầy dụ hoặc:
- Anh ấm quá! Anh có thể giúp tôi ấm áp hơn nữa, được không?
Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, hắn nghiêng người qua, nằm xuống một bên và túm lấy tấm chăn, đắp cho Triệu Uyển Nhu, kín mít từ đầu đến chân. Triệu Uyển Nhu dở khóc dở cười. Cô trừng mắt nhìn Thái Lãnh Hàn, ra hiệu bản thân tôi đang tức giận lắm đây này. Thế nhưng một lần nữa Thái Lãnh Hàn lại không dám hiểu ý của Triệu Uyển Nhu. Thậm chí hắn còn không dám nhìn vào mắt của cô mà nhắm nghiền đôi mắt của chính mình lại. Bàn tay của Thái Lãnh Hàn đặt hờ lên trên tấm chăn đang quấn quanh người của Triệu Uyển Nhu như cái kén. Hắn cất giọng trầm thấp:
- Em ngủ đi! Tôi sẽ ở đây ủ ấm cho em. Yên tâm, tôi sẽ không làm bất cứ hành động gì khác. Em cứ yên tâm ngủ đi nhé.
Triệu Uyển Nhu bất lực nhắm mắt. Tảng băng ngốc nghếch của nhà cô có phải đã bị đóng băng luôn cả đầu óc và cảm xúc rồi hay không vậy? Cô đã để cho hắn nằm chung với cô trên một chiếc giường như thế này rồi, cô đã chủ động đề nghị hắn làm cho cô ấm áp hơn một cách lộ liễu như thế kia rồi mà tảng băng ngốc ấy lại còn mở miệng cam đoan “sẽ không làm bất cứ hành động gì khác”? Này, ý của tôi là muốn anh làm tất cả những cái “hành động gì khác” đấy đấy, có hiểu không hả? Dĩ nhiên là Triệu Uyển Nhu chỉ dám hò hét những điều ấy ở trong lòng mà thôi. Cô vẫn còn muốn giữ mặt mũi, sao lại có thể chủ động đòi hỏi sự thân mật như thế được? Vậy là Triệu Uyển Nhu ôm theo nỗi ấm ức, hậm hực nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Nằm bên cạnh Triệu Uyển Nhu, cảm nhận được hơi thở của cô dần đều đặn theo nhịp thở nhẹ nhàng, Thái Lãnh Hàn len lén thở ra một hơi. Hơi thở ấy là đang thở phào hay đang thở dài, chính Thái Lãnh Hàn cũng không xác định được. Hắn chỉ cảm thấy khá nhẹ nhõm khi không phải cố gắng đè nén dục vọng của bản thân trước những hành động và lời nói đầy ẩn ý của Triệu Uyển Nhu. Nhưng đồng thời, Thái Lãnh Hàn cũng cảm thấy hơi mất mát và hụt hẫng khi cô có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi như thế. Đây là bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ thật sự “không làm bất cứ hành động gì khác”, hay là vì cô không hề có hứng thú với hắn như cô đã thể hiện, hoặc là, Triệu Uyển Nhu vốn không xem Thái Lãnh Hàn hắn là đàn ông?
Việc phải nằm bên cạnh Triệu Uyển Nhu, ôm cô trong vòng tay, ngửi mùi hương từ cơ thể của cô, cảm nhận nhịp thở phập phồng của cô mà “không làm bất cứ hành động gì khác” là một sự tra tấn dày vò Thái Lãnh Hàn một cách khủng khiếp. Thế nên đến tận nửa đêm hắn mới có thể chợp mắt được một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.