Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 184: Người Đó… Là Ai?
Ngọc Tỉnh Liên
20/10/2024
Một cái gật đầu của Triệu Uyển Nhu làm Thái Lãnh Hàn như c.h.ế.t đứng. Thì ra Triệu Uyển Nhu đã có đối tượng để gửi gắm tình yêu rồi sao? Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn nhớ lại những lời bố vợ nói với hắn trong bệnh viện hôm trước mà choáng váng. Nếu như nhà họ Triệu biết được Triệu Uyển Nhu đã hoặc đang yêu thầm một chàng trai nào đó thì chắc chắn bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà “giải thoát” cho cô, để cô không còn liên quan gì đến hắn nữa, để cô có thể đến với tình yêu của mình.
Nhưng Thái Lãnh Hàn làm sao có thể cam tâm?
Mặc dù Thái Lãnh Hàn đã hứa với ông Triệu Chí Hải rẳng sau ba năm, nếu hắn vẫn không thể khiến cho Triệu Uyển Nhu yêu hắn thì sẽ chấp nhận ly hôn với cô. Nhưng trong lòng của Thái Lãnh Hàn vẫn luôn hy vọng và chờ đợi sẽ xảy ra kỳ tích. Biết đâu sau ba năm đó, Triệu Uyển Nhu có thể xiêu lòng với hắn thì sao. Nếu không thì ít ra, trong ba năm đó, hắn sẽ có thể tích lũy càng nhiều kỷ niệm với cô càng tốt. Nhưng bây giờ vẫn còn chưa đến nửa năm mà. Thái Lãnh Hàn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đến tranh giành Triệu Uyển Nhu với hắn. Cho dù là người nhà họ Triệu thì Thái Lãnh Hàn còn không đồng ý, đừng nói là một gã trai nào khác. Máu “chó điên” của hắn cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp thôi đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui thật nhanh, Thái Lãnh Hàn bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Hắn sẽ “tiên hạ thủ vi cường”. Trước mắt, Thái Lãnh Hàn cần biết người đàn ông mà Triệu Uyển Nhu yêu thầm là ai. Sau đó, hắn sẽ âm thâm lặng lẽ “hạ thủ” anh ta, mang anh ta đến một chỗ nào đó thật xa để anh ta không thể xuất hiện trước mặt của Triệu Uyển Nhu trong ba năm tới. Trước khi Triệu Uyển Nhu đồng ý ly hôn với hắn thì Thái Lãnh Hàn sẽ cố gắng hết sức giấu gã đàn ông là “tình địch” kia thật kỹ.
Tuy nhiên, trong lòng của Thái Lãnh Hàn vẫn còn vướng một chút băn khoăn giữa việc lén lút điều tra và việc hỏi thẳng Triệu Uyển Nhu. Nếu hắn lén lút điều tra, có thể sẽ khiến Triệu Uyển Nhu đau lòng, tổn thương. Còn nếu hỏi thẳng Triệu Uyển Nhu, khả năng người phải chịu đau lòng và tổn thương sẽ là bản thân hắn.
Chớp mắt mấy cái, Thái Lãnh Hàn đã hạ xong quyết định. Hắn mặc kệ trái tim đang đau âm ỉ, trầm giọng hỏi:
- Người đó… là ai?
- Hả?
Triệu Uyển Nhu lại một lần nữa ngơ ngác. Cô buột miệng hỏi lại:
- Anh muốn biết người mà em “yêu thầm” thật hả?
Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, gật nhẹ đầu. Triệu Uyển Nhu mím môi nén cười. Tảng băng ngốc nhà cô đã có tiến bộ nữa rồi này. Hắn vậy mà có thể chủ động hỏi thăm cô về người đàn ông mà cô “yêu thầm” chứ không phải lén lút nghĩ linh tinh rồi lặng lẽ tủi thân một mình nữa. Vừa khéo, Triệu Uyển Nhu cũng muốn nói ra thật rõ ràng lòng mình cho Thái Lãnh Hàn biết. Thế là cô hắng giọng, chuẩn bị chất giọng ngọt ngào nhất, cất tiếng:
- Người đàn ông mà em yêu thầm là một người…
- À, hay là… thôi đi…
- Hả?
Thái Lãnh Hàn đột ngột ngắt lời khiến Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô, trong lòng Thái Lãnh Hàn lại càng thêm ảo não. Lúc này Thái Lãnh Hàn mới nhận ra, trước kia hắn đã quá tự tin vào khả năng chịu đựng của thân. Thế nhưng, khi Triệu Uyển Nhu dùng giọng nói ngọt ngào và nét mặt đầy âu yếm nói đến người đàn ông mà cô yêu thầm thì Thái Lãnh Hàn mới biết, hóa ra hắn cũng không thể chịu đựng giỏi như vậy. Hắn không thể chịu đựng nổi. Thái Lãnh Hàn biết, nếu Triệu Uyển Nhu nói ra một cái tên nào đó, dù là bất cứ ai, có lẽ, không, không phải có lẽ, mà chắc chắn là hắn sẽ không thể nào chịu nổi. Hắn sẽ phát điên mất.
Thế nên Thái Lãnh Hàn đổi ý. Hắn không muốn hỏi thẳng Triệu Uyển Nhu nữa. Hắn cũng sẽ không dám lén lút đi điều tra. Lúc này, Thái Lãnh Hàn thà làm kẻ hèn nhát, sống trốn tránh sự thật, bịt tai trộm chuông cũng đuọc, lừa mình dối người cũng được, hắn sẽ cố gắng giả vờ không nhớ đến, không hề biết rằng Triệu Uyển Nhu đã và đang yêu thầm một người đàn ông nào đó.
Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đâu để cho Thái Lãnh Hàn rúc trở lại vào tảng băng của lòng hắn như vậy nữa. Cô xụ mặt, chớp chớp mắt cho lệ rưng rưng, khịt mũi cho giọng nghẹn ngào rồi ra vẻ ấm ức nói:
- Rõ ràng chính anh bảo muốn nghe em nói người em yêu thầm là ai. Bây giờ khi em muốn nói, anh lại bảo thôi là thôi thế nào?
Thái Lãnh Hàn nghẹn giọng:
- Tôi… xin lỗi. Tôi… có thể không nghe được không?
Triệu Uyển Nhu hỏi vặn:
- Nếu anh đã không muốn nghe, sao ban nãy anh còn hỏi đến?
- Xin lỗi… tôi… tôi… sau này tôi không dám… tọc mạch vào chuyện của em nữa. Tôi…
Triệu Uyển Nhu vẫn không muốn bỏ qua:
- Anh thật sự không muốn biết người đàn ông mà em yêu thầm là ai sao? Nhưng bây giờ em lại đang rất muốn nói cho anh biết, vậy phải làm sao bây giờ?
Nhưng Thái Lãnh Hàn làm sao có thể cam tâm?
Mặc dù Thái Lãnh Hàn đã hứa với ông Triệu Chí Hải rẳng sau ba năm, nếu hắn vẫn không thể khiến cho Triệu Uyển Nhu yêu hắn thì sẽ chấp nhận ly hôn với cô. Nhưng trong lòng của Thái Lãnh Hàn vẫn luôn hy vọng và chờ đợi sẽ xảy ra kỳ tích. Biết đâu sau ba năm đó, Triệu Uyển Nhu có thể xiêu lòng với hắn thì sao. Nếu không thì ít ra, trong ba năm đó, hắn sẽ có thể tích lũy càng nhiều kỷ niệm với cô càng tốt. Nhưng bây giờ vẫn còn chưa đến nửa năm mà. Thái Lãnh Hàn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đến tranh giành Triệu Uyển Nhu với hắn. Cho dù là người nhà họ Triệu thì Thái Lãnh Hàn còn không đồng ý, đừng nói là một gã trai nào khác. Máu “chó điên” của hắn cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp thôi đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui thật nhanh, Thái Lãnh Hàn bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Hắn sẽ “tiên hạ thủ vi cường”. Trước mắt, Thái Lãnh Hàn cần biết người đàn ông mà Triệu Uyển Nhu yêu thầm là ai. Sau đó, hắn sẽ âm thâm lặng lẽ “hạ thủ” anh ta, mang anh ta đến một chỗ nào đó thật xa để anh ta không thể xuất hiện trước mặt của Triệu Uyển Nhu trong ba năm tới. Trước khi Triệu Uyển Nhu đồng ý ly hôn với hắn thì Thái Lãnh Hàn sẽ cố gắng hết sức giấu gã đàn ông là “tình địch” kia thật kỹ.
Tuy nhiên, trong lòng của Thái Lãnh Hàn vẫn còn vướng một chút băn khoăn giữa việc lén lút điều tra và việc hỏi thẳng Triệu Uyển Nhu. Nếu hắn lén lút điều tra, có thể sẽ khiến Triệu Uyển Nhu đau lòng, tổn thương. Còn nếu hỏi thẳng Triệu Uyển Nhu, khả năng người phải chịu đau lòng và tổn thương sẽ là bản thân hắn.
Chớp mắt mấy cái, Thái Lãnh Hàn đã hạ xong quyết định. Hắn mặc kệ trái tim đang đau âm ỉ, trầm giọng hỏi:
- Người đó… là ai?
- Hả?
Triệu Uyển Nhu lại một lần nữa ngơ ngác. Cô buột miệng hỏi lại:
- Anh muốn biết người mà em “yêu thầm” thật hả?
Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, gật nhẹ đầu. Triệu Uyển Nhu mím môi nén cười. Tảng băng ngốc nhà cô đã có tiến bộ nữa rồi này. Hắn vậy mà có thể chủ động hỏi thăm cô về người đàn ông mà cô “yêu thầm” chứ không phải lén lút nghĩ linh tinh rồi lặng lẽ tủi thân một mình nữa. Vừa khéo, Triệu Uyển Nhu cũng muốn nói ra thật rõ ràng lòng mình cho Thái Lãnh Hàn biết. Thế là cô hắng giọng, chuẩn bị chất giọng ngọt ngào nhất, cất tiếng:
- Người đàn ông mà em yêu thầm là một người…
- À, hay là… thôi đi…
- Hả?
Thái Lãnh Hàn đột ngột ngắt lời khiến Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô, trong lòng Thái Lãnh Hàn lại càng thêm ảo não. Lúc này Thái Lãnh Hàn mới nhận ra, trước kia hắn đã quá tự tin vào khả năng chịu đựng của thân. Thế nhưng, khi Triệu Uyển Nhu dùng giọng nói ngọt ngào và nét mặt đầy âu yếm nói đến người đàn ông mà cô yêu thầm thì Thái Lãnh Hàn mới biết, hóa ra hắn cũng không thể chịu đựng giỏi như vậy. Hắn không thể chịu đựng nổi. Thái Lãnh Hàn biết, nếu Triệu Uyển Nhu nói ra một cái tên nào đó, dù là bất cứ ai, có lẽ, không, không phải có lẽ, mà chắc chắn là hắn sẽ không thể nào chịu nổi. Hắn sẽ phát điên mất.
Thế nên Thái Lãnh Hàn đổi ý. Hắn không muốn hỏi thẳng Triệu Uyển Nhu nữa. Hắn cũng sẽ không dám lén lút đi điều tra. Lúc này, Thái Lãnh Hàn thà làm kẻ hèn nhát, sống trốn tránh sự thật, bịt tai trộm chuông cũng đuọc, lừa mình dối người cũng được, hắn sẽ cố gắng giả vờ không nhớ đến, không hề biết rằng Triệu Uyển Nhu đã và đang yêu thầm một người đàn ông nào đó.
Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đâu để cho Thái Lãnh Hàn rúc trở lại vào tảng băng của lòng hắn như vậy nữa. Cô xụ mặt, chớp chớp mắt cho lệ rưng rưng, khịt mũi cho giọng nghẹn ngào rồi ra vẻ ấm ức nói:
- Rõ ràng chính anh bảo muốn nghe em nói người em yêu thầm là ai. Bây giờ khi em muốn nói, anh lại bảo thôi là thôi thế nào?
Thái Lãnh Hàn nghẹn giọng:
- Tôi… xin lỗi. Tôi… có thể không nghe được không?
Triệu Uyển Nhu hỏi vặn:
- Nếu anh đã không muốn nghe, sao ban nãy anh còn hỏi đến?
- Xin lỗi… tôi… tôi… sau này tôi không dám… tọc mạch vào chuyện của em nữa. Tôi…
Triệu Uyển Nhu vẫn không muốn bỏ qua:
- Anh thật sự không muốn biết người đàn ông mà em yêu thầm là ai sao? Nhưng bây giờ em lại đang rất muốn nói cho anh biết, vậy phải làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.