Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 127: Thái Lãnh Hàn Pk Mẹ Kế
Ngọc Tỉnh Liên
20/10/2024
Tiếng động mạnh vang lên đột ngột khiến cho Liễu Hồng Hạnh giật mình im bặt. Thái Lãnh Hàn đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Liễu Hồng Hạnh từ trên xuống dưới rồi lại chậm rãi ngược lên chằm chằm nhìn thẳng vào mắt của bà ta. Bất giác Liễu Hồng Hạnh rùng mình một cái. Bà ta thầm hối hận vì đã bị Triệu Uyển Nhu kích thích mà quên mất cái m.á.u điên không hề nhẹ của Thái Lãnh Hàn. Thật ra thì cũng một phần do Thái Lãnh Hàn sau khi có được cái gật đầu đồng ý kết hôn của Triệu Uyển Nhu thì đã sống hòa nhã hơn rất nhiều, thế nên không chỉ Liễu Hồng Hạnh, mà cả Vạn Gia Bảo, kẻ từng bị Thái Lãnh Hàn dạy cho nhiều bài học đau thương, cũng từng quên rằng không nên trêu chọc Thái Lãnh Hàn. Tuy nhiên, cũng giống như thằng con báo đời nhà mình, Liễu Hồng Hạnh cũng nhớ ra điều đó khá trễ. Lúc này, Thái Lãnh Hàn đã cất giọng lạnh ngắt:
- Dì Hạnh, dì già rồi nên trí nhớ bị lú lẫn, đúng không? Dì chỉ có một thằng con trai thôi. Con trai của dì bây giờ còn đang chui rúc chung với chuột cống ở cái cống rãnh thối tha nào, dì rõ hơn tôi mà? Đừng có đến công ty mà xưng mẹ gọi con hỗn loạn như thế. Nếu thần kinh của dì có vấn đề, tôi không ngại sa thải một nhân viên đã vô dụng lại còn thích gây rối đâu.
Nụ cười Liễu Hồng Hạnh cứng đờ, mặt mũi bà ta thoắt một cái đỏ bừng lên rồi chuyển sang tái mét cứ như một con tắc kè đang đổi màu. Thái Lãnh Hàn vẫn chưa dừng lại. Hắn đưa tay phủi phủi mép áo như đang phủi thứ gì dơ bẩn bám vào, giọng vẫn không có một chút độ ấm nào:
- Còn nữa, Triệu Uyển Nhu chắc chắn sẽ rất lễ phép và hiếu thuận với những người xứng đáng. Thậm chí, với Ha Ha nhà tôi mà em ấy vẫn rất lịch sự. Còn những ai bị cảm thấy bị Uyển Nhu làm cho tức giận thì cũng nên tự xem lại bản thân bọn họ có bằng được Ha Ha nhà tôi chưa đã.
Liễu Hồng Hạnh sao lại có thể không nghe ra được ý so sánh ngầm của Thái Lãnh Hàn cơ chứ. Bà ta cũng biết “Ha Ha nhà tôi” mà Thái Lãnh Hàn nhắc tới một cách trìu mến kia là ai, à nhầm, là loài vật gì. Cơn giận dữ bốc lên khiến gương mặt của Liễu Hồng Hạnh vặn vẹo. Nhưng bà ta còn chưa kịp phát tác thì Thái Lãnh Hàn đã nói tiếp:
- Còn nữa, ai nói với bà là Triệu Uyển Nhu không tôn kính trưởng bối? Bà không có mắt nhìn thì cũng phải có mũi để ngửi, có tai để nghe chứ? Triệu Uyển Nhu đối xử với bố của cô ấy như thế nào, khắp thành phố này ai cũng đều biết. Còn về người lớn của nhà tôi, Uyển Nhu chỉ cần đến thắp hương cho mẹ của tôi là đủ rồi. Người mà Triệu Uyển Nhu kết hôn là tôi chứ không phải nhà họ Vạn của mấy người. Đừng có bất cứ ý đồ gì muốn ép Triệu Uyển Nhu về đó chịu đựng sự ngột ngạt của các người. Nếu không, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu. Thái Lãnh Hàn này nói được làm được.
Nói rồi, Thái Lãnh Hàn quay người bước vào phòng họp. Phương Hiệp Hòa nhanh chóng đi theo Tổng giám đốc của mình. Tay của anh còn rất “khéo léo” và “hiểu lòng người” mà đóng sầm cánh cửa phòng họp lại ngay trước mũi của Liễu Hồng Hạnh. Dù sao thì hiện tại bà ta cũng chẳng có tư cách vào bên trong căn phòng này để tham dự cuộc họp.
Quả nhiên Liễu Hồng Hạnh tức giận đến run người. Bà ta hung hăng giơ cao cái túi đang cầm trong tay muốn ném xuống, nhưng rồi lại luyến tiếc không nỡ ném mà hậm hực rời đi. Chân vừa bước, hai mắt của Liễu Hồng Hạnh vừa đảo quanh để quan sát xem có ai đang chú ý đến bà ta hay không. Dĩ nhiên là chẳng có ai chú ý đến cả. Dù sao bây giờ Thái Lãnh Hàn đã nắm toàn bộ quyền quản lý tập đoàn Thắng Lợi rồi, nhân viên trong công ty đều là những người từng cùng hắn vượt qua không ít gian khổ, nào có ai muốn chú ý đến một kẻ chẳng giúp ích gì được cho công ty mà lại còn thường xuyên phá rối như bà ta cơ chứ. Liễu Hồng Hạnh chỉ có thể xám xịt cụp đuôi mà rời khỏi công ty trong ê chề giận dữ.
Dù vậy, nhưng điều mà Liễu Hồng Hạnh vừa nói vẫn có chút ít tác dụng. Điếu đó khiến cho Phương Hiệp Hòa tức đến muốn mài răng. Khó khăn lắm anh mới tạm giải quyết xong một vấn đề khiến Tổng giám đốc bị “sang chấn tâm lý” thì Liễu Hồng Hạnh lại đến gây rối. Bây giờ thì hay rồi, mặt Thái Lãnh Hàn trong suốt buổi họp đã trở lại sự lạnh ngắt u ám như trước rồi.
Từ sau khi kết hôn, Thái Lãnh Hàn đã vô cùng khắc chế bản thân để giữ cho mối quan hệ giữa hắn và Triệu Uyển Nhu luôn yên ả như mặt hồ.
Nhưng mà… những lời của Liễu Hồng Hạnh chẳng khác gì những viên đá xấu xí mà đứa trẻ hư hỏng nào đó ném xuống mặt hồ yên ả mà Thái Lãnh Hàn đã rất cố gắng giữ gìn kia.
Thái Lãnh Hàn biết cách công ty không xa, có một quán cà phê vẽ biểu tượng chibi chó mèo. Hắn cũng biết cái quán đó là do Triệu Uyển Nhu và Vương Thiên Bích hợp tác với nhau mở ra. Lúc vẫn còn đang khởi nghiệp, Thái Lãnh Hàn nhiều lần bị mọi người xung quanh gây khó dễ. Mỗi lần như thế, Thái Lãnh Hàn đều tự an ủi mình bằng cách đi tới quán cà phê chó mèo kia, tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống.
- Dì Hạnh, dì già rồi nên trí nhớ bị lú lẫn, đúng không? Dì chỉ có một thằng con trai thôi. Con trai của dì bây giờ còn đang chui rúc chung với chuột cống ở cái cống rãnh thối tha nào, dì rõ hơn tôi mà? Đừng có đến công ty mà xưng mẹ gọi con hỗn loạn như thế. Nếu thần kinh của dì có vấn đề, tôi không ngại sa thải một nhân viên đã vô dụng lại còn thích gây rối đâu.
Nụ cười Liễu Hồng Hạnh cứng đờ, mặt mũi bà ta thoắt một cái đỏ bừng lên rồi chuyển sang tái mét cứ như một con tắc kè đang đổi màu. Thái Lãnh Hàn vẫn chưa dừng lại. Hắn đưa tay phủi phủi mép áo như đang phủi thứ gì dơ bẩn bám vào, giọng vẫn không có một chút độ ấm nào:
- Còn nữa, Triệu Uyển Nhu chắc chắn sẽ rất lễ phép và hiếu thuận với những người xứng đáng. Thậm chí, với Ha Ha nhà tôi mà em ấy vẫn rất lịch sự. Còn những ai bị cảm thấy bị Uyển Nhu làm cho tức giận thì cũng nên tự xem lại bản thân bọn họ có bằng được Ha Ha nhà tôi chưa đã.
Liễu Hồng Hạnh sao lại có thể không nghe ra được ý so sánh ngầm của Thái Lãnh Hàn cơ chứ. Bà ta cũng biết “Ha Ha nhà tôi” mà Thái Lãnh Hàn nhắc tới một cách trìu mến kia là ai, à nhầm, là loài vật gì. Cơn giận dữ bốc lên khiến gương mặt của Liễu Hồng Hạnh vặn vẹo. Nhưng bà ta còn chưa kịp phát tác thì Thái Lãnh Hàn đã nói tiếp:
- Còn nữa, ai nói với bà là Triệu Uyển Nhu không tôn kính trưởng bối? Bà không có mắt nhìn thì cũng phải có mũi để ngửi, có tai để nghe chứ? Triệu Uyển Nhu đối xử với bố của cô ấy như thế nào, khắp thành phố này ai cũng đều biết. Còn về người lớn của nhà tôi, Uyển Nhu chỉ cần đến thắp hương cho mẹ của tôi là đủ rồi. Người mà Triệu Uyển Nhu kết hôn là tôi chứ không phải nhà họ Vạn của mấy người. Đừng có bất cứ ý đồ gì muốn ép Triệu Uyển Nhu về đó chịu đựng sự ngột ngạt của các người. Nếu không, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu. Thái Lãnh Hàn này nói được làm được.
Nói rồi, Thái Lãnh Hàn quay người bước vào phòng họp. Phương Hiệp Hòa nhanh chóng đi theo Tổng giám đốc của mình. Tay của anh còn rất “khéo léo” và “hiểu lòng người” mà đóng sầm cánh cửa phòng họp lại ngay trước mũi của Liễu Hồng Hạnh. Dù sao thì hiện tại bà ta cũng chẳng có tư cách vào bên trong căn phòng này để tham dự cuộc họp.
Quả nhiên Liễu Hồng Hạnh tức giận đến run người. Bà ta hung hăng giơ cao cái túi đang cầm trong tay muốn ném xuống, nhưng rồi lại luyến tiếc không nỡ ném mà hậm hực rời đi. Chân vừa bước, hai mắt của Liễu Hồng Hạnh vừa đảo quanh để quan sát xem có ai đang chú ý đến bà ta hay không. Dĩ nhiên là chẳng có ai chú ý đến cả. Dù sao bây giờ Thái Lãnh Hàn đã nắm toàn bộ quyền quản lý tập đoàn Thắng Lợi rồi, nhân viên trong công ty đều là những người từng cùng hắn vượt qua không ít gian khổ, nào có ai muốn chú ý đến một kẻ chẳng giúp ích gì được cho công ty mà lại còn thường xuyên phá rối như bà ta cơ chứ. Liễu Hồng Hạnh chỉ có thể xám xịt cụp đuôi mà rời khỏi công ty trong ê chề giận dữ.
Dù vậy, nhưng điều mà Liễu Hồng Hạnh vừa nói vẫn có chút ít tác dụng. Điếu đó khiến cho Phương Hiệp Hòa tức đến muốn mài răng. Khó khăn lắm anh mới tạm giải quyết xong một vấn đề khiến Tổng giám đốc bị “sang chấn tâm lý” thì Liễu Hồng Hạnh lại đến gây rối. Bây giờ thì hay rồi, mặt Thái Lãnh Hàn trong suốt buổi họp đã trở lại sự lạnh ngắt u ám như trước rồi.
Từ sau khi kết hôn, Thái Lãnh Hàn đã vô cùng khắc chế bản thân để giữ cho mối quan hệ giữa hắn và Triệu Uyển Nhu luôn yên ả như mặt hồ.
Nhưng mà… những lời của Liễu Hồng Hạnh chẳng khác gì những viên đá xấu xí mà đứa trẻ hư hỏng nào đó ném xuống mặt hồ yên ả mà Thái Lãnh Hàn đã rất cố gắng giữ gìn kia.
Thái Lãnh Hàn biết cách công ty không xa, có một quán cà phê vẽ biểu tượng chibi chó mèo. Hắn cũng biết cái quán đó là do Triệu Uyển Nhu và Vương Thiên Bích hợp tác với nhau mở ra. Lúc vẫn còn đang khởi nghiệp, Thái Lãnh Hàn nhiều lần bị mọi người xung quanh gây khó dễ. Mỗi lần như thế, Thái Lãnh Hàn đều tự an ủi mình bằng cách đi tới quán cà phê chó mèo kia, tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.