Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Thiên Kim Giả Bạo Hồng Giới Giải Trí
Chương 43:
Ẩm Tửu Thính Vũ
29/09/2024
Đường Hân không biết tâm trạng của những cư dân mạng đó thế nào, dù sao tâm trạng hiện giờ của cô cũng thoải mái và khá tốt, tuy nhiên lúc cô đang ăn thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động.
Cô thò đầu ra ngoài nhìn hướng chỗ cửa sổ nhìn vừa vặn chạm mắt với Tưởng Khải đang từ bên ngoài tiến vào.
Tưởng Khải tóc tai bù xù quần áo xộc xệch, trên miệng còn dính rất nhiều vết son, quanh cổ cũng có mấy vết đỏ ửng như hình dâu tây.
Giờ phút này trong lòng Tưởng Khải gần như sắp nổ tung rồi: [Sao cô gái này bây giờ vẫn chưa ngủ vậy! Đêm hôm khuya khoắt cô ấy đang làm gì vậy ở đây!]
[Không lẽ là âm thầm ở đây canh chừng bắt gian mình sao! Nhưng mình chỉ trộm đi ra ngoài tìm người đẹp giải tỏa một chút lúc tối trời thôi mà, chuyện này hẳn là không liên quan đến cô ấy mới đúng.]
[Nhưng lần này quen được người phụ nữ kia thật sự rất tuyệt nha, dù vẻ ngoài trong sáng ngây ngô nhưng khi ở trên giường lại nhiệt tình và quyến rũ vô cùng.]
[Chỉ tiếc là lúc đang hăng say nóng bỏng thì chồng cô ta lại về tới, cũng may mình nhanh chân chạy đi, nếu không lỡ bị chồng cô ta bắt được là no đòn rồi!]
Đường Hân ngẩn người, sau đó chớp mắt một cái nuốt xong phần mì còn trong miệng.
Người đàn ông này ngay cả khi đang ghi hình chương trình cũng không biết kiềm chế đứng đắn chút nào, chẳng lẽ tối nay anh ta không ở cùng Lý Tử Gia sao? Buổi tối không ngủ mà lại dành thời gian đi ra ngoài vụng trộm, thật là...
Bầu không khí im ắng kéo dài dần dần trở nên gượng gạo cứng nhắc, Tưởng Khải quyết định lên tiếng trước giành quyền chủ động, anh ta duỗi tay lau ngoài miệng, lộ ra nụ cười như không có chuyện gì chào Đường Hân: "Chào buổi tối, sao giờ này cô vẫn chưa ngủ vậy, con gái thức khuya không tốt cho da đâu."
Đường Hân chỉ vào bát mì của mình, khách sáo hỏi: "Tôi đang ăn khuya, anh cũng ra ngoài ăn khuya à?"
Tưởng Khải vội gật đầu: "Đúng rồi đó tôi cũng giống cô, nửa đêm đói bụng nhưng tôi không biết nấu cơm nên đi ra ngoài tìm đồ ăn."
Không ngờ cô gái này còn chủ động tìm cho anh ta một cái cớ, Tưởng Khải không nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của mình hiện tại nên còn tưởng bản thân che giấu việc vụng trộm của anh ta rất tốt.
Đường Hân nở nụ cười nhẹ, nói với anh ta: "Vậy thì đồ ăn khuya của anh cũng không tệ lắm nhỉ, anh ăn đến nỗi ‘cửa lớn’ cũng mở ra rồi kìa, tốt nhất là anh nên đóng lại ‘cửa lớn’ của mình trước đi?"
Cửa lớn? Là cái gì chứ? Tưởng Khải không hiểu Đường Hân đang muốn ám chỉ cái gì nên đứng đó đực mặt ra, không còn cách nào Đường Hân vươn ngón tay chỉ vào chỗ đũng quần của anh ta, Tưởng Khải cúi đầu nhìn theo hướng tay cô chỉ thì thấy dây kéo quần của mình đang mở toang ra.
Tưởng Khải trong lòng gào thét, chẳng nhớ sao khóa quần mình lại chưa kéo lên! Anh ta vội vàng đóng lại, cả gương mặt cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Đường Hân ăn nốt miếng mì cuối cùng trong bát sau đó đứng lên dọn dẹp rửa mặt rồi ngáp một cái: "Tôi ăn no rồi đi ngủ trước đây, anh cứ tự nhiên."
Cũng may trong phòng không phải chỗ nào cũng có gắn camera, bên ngoài phòng khách cũng chẳng phải không có góc chết không thu hình được, nếu không thì Tưởng Khải cũng chẳng dám to gan vênh váo mà lẻn ra ngoài giữa đêm như vậy.
Trong lòng Tưởng Khải như có quả bom nổ tung tanh bành: [Á trời ơi! Phải làm sao bây giờ, có phải anh ra ngoài vụng trộm bị cô ấy phát hiện rồi không?!]
Cô thò đầu ra ngoài nhìn hướng chỗ cửa sổ nhìn vừa vặn chạm mắt với Tưởng Khải đang từ bên ngoài tiến vào.
Tưởng Khải tóc tai bù xù quần áo xộc xệch, trên miệng còn dính rất nhiều vết son, quanh cổ cũng có mấy vết đỏ ửng như hình dâu tây.
Giờ phút này trong lòng Tưởng Khải gần như sắp nổ tung rồi: [Sao cô gái này bây giờ vẫn chưa ngủ vậy! Đêm hôm khuya khoắt cô ấy đang làm gì vậy ở đây!]
[Không lẽ là âm thầm ở đây canh chừng bắt gian mình sao! Nhưng mình chỉ trộm đi ra ngoài tìm người đẹp giải tỏa một chút lúc tối trời thôi mà, chuyện này hẳn là không liên quan đến cô ấy mới đúng.]
[Nhưng lần này quen được người phụ nữ kia thật sự rất tuyệt nha, dù vẻ ngoài trong sáng ngây ngô nhưng khi ở trên giường lại nhiệt tình và quyến rũ vô cùng.]
[Chỉ tiếc là lúc đang hăng say nóng bỏng thì chồng cô ta lại về tới, cũng may mình nhanh chân chạy đi, nếu không lỡ bị chồng cô ta bắt được là no đòn rồi!]
Đường Hân ngẩn người, sau đó chớp mắt một cái nuốt xong phần mì còn trong miệng.
Người đàn ông này ngay cả khi đang ghi hình chương trình cũng không biết kiềm chế đứng đắn chút nào, chẳng lẽ tối nay anh ta không ở cùng Lý Tử Gia sao? Buổi tối không ngủ mà lại dành thời gian đi ra ngoài vụng trộm, thật là...
Bầu không khí im ắng kéo dài dần dần trở nên gượng gạo cứng nhắc, Tưởng Khải quyết định lên tiếng trước giành quyền chủ động, anh ta duỗi tay lau ngoài miệng, lộ ra nụ cười như không có chuyện gì chào Đường Hân: "Chào buổi tối, sao giờ này cô vẫn chưa ngủ vậy, con gái thức khuya không tốt cho da đâu."
Đường Hân chỉ vào bát mì của mình, khách sáo hỏi: "Tôi đang ăn khuya, anh cũng ra ngoài ăn khuya à?"
Tưởng Khải vội gật đầu: "Đúng rồi đó tôi cũng giống cô, nửa đêm đói bụng nhưng tôi không biết nấu cơm nên đi ra ngoài tìm đồ ăn."
Không ngờ cô gái này còn chủ động tìm cho anh ta một cái cớ, Tưởng Khải không nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của mình hiện tại nên còn tưởng bản thân che giấu việc vụng trộm của anh ta rất tốt.
Đường Hân nở nụ cười nhẹ, nói với anh ta: "Vậy thì đồ ăn khuya của anh cũng không tệ lắm nhỉ, anh ăn đến nỗi ‘cửa lớn’ cũng mở ra rồi kìa, tốt nhất là anh nên đóng lại ‘cửa lớn’ của mình trước đi?"
Cửa lớn? Là cái gì chứ? Tưởng Khải không hiểu Đường Hân đang muốn ám chỉ cái gì nên đứng đó đực mặt ra, không còn cách nào Đường Hân vươn ngón tay chỉ vào chỗ đũng quần của anh ta, Tưởng Khải cúi đầu nhìn theo hướng tay cô chỉ thì thấy dây kéo quần của mình đang mở toang ra.
Tưởng Khải trong lòng gào thét, chẳng nhớ sao khóa quần mình lại chưa kéo lên! Anh ta vội vàng đóng lại, cả gương mặt cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Đường Hân ăn nốt miếng mì cuối cùng trong bát sau đó đứng lên dọn dẹp rửa mặt rồi ngáp một cái: "Tôi ăn no rồi đi ngủ trước đây, anh cứ tự nhiên."
Cũng may trong phòng không phải chỗ nào cũng có gắn camera, bên ngoài phòng khách cũng chẳng phải không có góc chết không thu hình được, nếu không thì Tưởng Khải cũng chẳng dám to gan vênh váo mà lẻn ra ngoài giữa đêm như vậy.
Trong lòng Tưởng Khải như có quả bom nổ tung tanh bành: [Á trời ơi! Phải làm sao bây giờ, có phải anh ra ngoài vụng trộm bị cô ấy phát hiện rồi không?!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.