Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Bị Oan Hắc Hóa Toàn Bộ
Chương 5: Mẫu Thân Ruột Hắc Hóa
Tinh Hồi
09/09/2024
Tay Cố Dung run lên, nước trà trực tiếp tràn ra ngoài.
Vấn đề bà nghĩ mãi không ra cuối cùng cũng có đáp án.
Diệp Bá Giản nuôi ngoại thất nhiều năm như vậy, không có khả năng làm đến mức kín kẽ.
Nếu như ngoại thất này là Cố Ánh Tuyết, vậy thì có thể giải thích được.
Năm đó bà gả cho Diệp Bá Giản không lâu, Cố Ánh Tuyết đột nhiên khóc lóc thảm thiết đến cửa, nói là mình có một ngày lên núi cầu phúc thì bị kẻ xấu làm nhục, hiện tại đã mang thai, phụ thân bà ta đuổi bà ta ra khỏi nhà, bà ta không còn nơi nào để đi.
Bản thân Cố Dung lúc đó cũng là gặp phải hãm hại, biết được sự khó khăn của nữ tử, huống chi bà và Cố Ánh Tuyết từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là tỷ muội, bà không nhẫn tâm nhìn Cố Ánh Tuyết chịu khổ sở giống như bà.
Vì vậy liền an bài cho bà ta thật tốt.
Mỗi tháng đều đưa bạc cho bà ta, có thứ gì tốt đều sẽ để Diệp Bá Giản tự mình đưa đến tận cửa.
Hai người bọn họ ngay dưới mí mắt bà, mượn danh nghĩa của bà dan díu nhiều năm như vậy.
Hừ!
Bà - Cố Dung trong mắt bọn họ chính là một kẻ ngốc có tiền, là một trò cười!
Cố Ánh Tuyết yếu đuối đi vào, ánh mắt rơi trên người Diệp Tịnh Nguyệt, đánh giá một phen.
Trong ánh mắt có vài phần khinh thường.
Diệp Tịnh Nguyệt lớn lên cũng không tệ.
Nhưng mà nhìn thấy cũng sẽ không khiến người ta nhớ đến, rõ ràng là một đứa ngốc nghếch.
Hoàn toàn không bằng nữ nhi Diệp Khanh Khanh của bà ta, biết ăn nói, biết lấy lòng người khác.
Cố Ánh Tuyết nắm lấy tay Cố Dung: "Tỷ tỷ, muội vừa từ chỗ Khanh Khanh đến, con bé khóc đến mức sắp đứt hơi rồi, tỷ không đi an ủi con bé một chút sao?"
Cố Dung thản nhiên uống một ngụm trà, trên mặt đều là khinh thường.
"Hừ, ta đi xem nó làm gì, nó cũng không phải nữ nhi của ta, muốn chết thì chết xa một chút."
Cố Ánh Tuyết không ngờ Cố Dung dễ nói chuyện lại có thể nói ra những lời vô tình như vậy, ngẩn người ra.
Sau đó vội vàng nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể nói như vậy chứ? Khanh Khanh cho dù không phải nữ nhi ruột của tỷ, cũng là do tỷ nuôi lớn yêu thương mà! Hơn nữa Khanh Khanh trước đây cũng không biết thân thế của mình, con bé vô tội! Tỷ tỷ sao còn giận chó đánh mèo chứ?"
Trên mặt Cố Dung đều là lạnh lùng.
"Nó vô tội? Coi Hầu phủ của ta là quán rượu sao? Ai cũng có thể vào, ai cũng có thể ra? Năm đó tráo đổi nữ nhi của ta, phụ thân mẫu thân nó chắc hẳn là tâm cơ khó lường nhỉ? Ban đầu ta còn nghĩ nó lớn lên ở Hầu phủ, chỉ cần nó ngoan ngoãn không gây chuyện, ta còn có thể để nó đường hoàng xuất giá từ Hầu phủ. Nhưng mà Nguyệt Nhi của ta vừa mới trở về, nó liền làm trò tự sát cho Nguyệt Nhi của ta thêm phiền! Ta có thể dung túng cho nó sao?"
Tráo đổi thiên kim Hầu phủ, đây là chuyện có thể dễ dàng làm được sao?
Người được lợi sau lưng chẳng phải là phụ thân mẫu thân của đứa trẻ sao?
"Không phải là giống của Hầu phủ ta, quả nhiên là không thể nào lên được mặt bàn. Ngày mai ta sẽ sai người đưa con bé đi! Tránh sau này chết ở Hầu phủ xúi quẩy!"
"Tỷ tỷ!"
Giọng nói không thể tin được của Cố Ánh Tuyết đột nhiên lớn lên, khuôn mặt xinh đẹp yếu đuối kia càng là mất hết huyết sắc.
Bà ta ý thức được mình quá kích động, vội vàng bổ sung.
"Tỷ tỷ không thể! Chuyện năm đó của tỷ đã khiến ấn tượng của tỷ ở trong lòng mọi người không tốt, hiện tại tỷ vừa mới đón nữ nhi ruột trở về, liền đuổi nữ nhi nuôi đi, e là sẽ khiến người ta dị nghị a!"
Cố Dung cười nhạo một tiếng.
"Ta quan tâm người khác dị nghị cái gì? Ta dù có bị dị nghị thế nào cũng không bằng muội đâu nhỉ? Muội chưa chồng mà sinh con, không phải vẫn mặt dày mày dạn tham gia các buổi tiệc sao? Ta cũng không thấy muội trốn tránh không dám gặp người! Ta yêu thương nữ nhi ruột của mình, đuổi con chim cúc cu chiếm tổ đi, người khác có thể dị nghị ta cái gì?"
Vấn đề bà nghĩ mãi không ra cuối cùng cũng có đáp án.
Diệp Bá Giản nuôi ngoại thất nhiều năm như vậy, không có khả năng làm đến mức kín kẽ.
Nếu như ngoại thất này là Cố Ánh Tuyết, vậy thì có thể giải thích được.
Năm đó bà gả cho Diệp Bá Giản không lâu, Cố Ánh Tuyết đột nhiên khóc lóc thảm thiết đến cửa, nói là mình có một ngày lên núi cầu phúc thì bị kẻ xấu làm nhục, hiện tại đã mang thai, phụ thân bà ta đuổi bà ta ra khỏi nhà, bà ta không còn nơi nào để đi.
Bản thân Cố Dung lúc đó cũng là gặp phải hãm hại, biết được sự khó khăn của nữ tử, huống chi bà và Cố Ánh Tuyết từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là tỷ muội, bà không nhẫn tâm nhìn Cố Ánh Tuyết chịu khổ sở giống như bà.
Vì vậy liền an bài cho bà ta thật tốt.
Mỗi tháng đều đưa bạc cho bà ta, có thứ gì tốt đều sẽ để Diệp Bá Giản tự mình đưa đến tận cửa.
Hai người bọn họ ngay dưới mí mắt bà, mượn danh nghĩa của bà dan díu nhiều năm như vậy.
Hừ!
Bà - Cố Dung trong mắt bọn họ chính là một kẻ ngốc có tiền, là một trò cười!
Cố Ánh Tuyết yếu đuối đi vào, ánh mắt rơi trên người Diệp Tịnh Nguyệt, đánh giá một phen.
Trong ánh mắt có vài phần khinh thường.
Diệp Tịnh Nguyệt lớn lên cũng không tệ.
Nhưng mà nhìn thấy cũng sẽ không khiến người ta nhớ đến, rõ ràng là một đứa ngốc nghếch.
Hoàn toàn không bằng nữ nhi Diệp Khanh Khanh của bà ta, biết ăn nói, biết lấy lòng người khác.
Cố Ánh Tuyết nắm lấy tay Cố Dung: "Tỷ tỷ, muội vừa từ chỗ Khanh Khanh đến, con bé khóc đến mức sắp đứt hơi rồi, tỷ không đi an ủi con bé một chút sao?"
Cố Dung thản nhiên uống một ngụm trà, trên mặt đều là khinh thường.
"Hừ, ta đi xem nó làm gì, nó cũng không phải nữ nhi của ta, muốn chết thì chết xa một chút."
Cố Ánh Tuyết không ngờ Cố Dung dễ nói chuyện lại có thể nói ra những lời vô tình như vậy, ngẩn người ra.
Sau đó vội vàng nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể nói như vậy chứ? Khanh Khanh cho dù không phải nữ nhi ruột của tỷ, cũng là do tỷ nuôi lớn yêu thương mà! Hơn nữa Khanh Khanh trước đây cũng không biết thân thế của mình, con bé vô tội! Tỷ tỷ sao còn giận chó đánh mèo chứ?"
Trên mặt Cố Dung đều là lạnh lùng.
"Nó vô tội? Coi Hầu phủ của ta là quán rượu sao? Ai cũng có thể vào, ai cũng có thể ra? Năm đó tráo đổi nữ nhi của ta, phụ thân mẫu thân nó chắc hẳn là tâm cơ khó lường nhỉ? Ban đầu ta còn nghĩ nó lớn lên ở Hầu phủ, chỉ cần nó ngoan ngoãn không gây chuyện, ta còn có thể để nó đường hoàng xuất giá từ Hầu phủ. Nhưng mà Nguyệt Nhi của ta vừa mới trở về, nó liền làm trò tự sát cho Nguyệt Nhi của ta thêm phiền! Ta có thể dung túng cho nó sao?"
Tráo đổi thiên kim Hầu phủ, đây là chuyện có thể dễ dàng làm được sao?
Người được lợi sau lưng chẳng phải là phụ thân mẫu thân của đứa trẻ sao?
"Không phải là giống của Hầu phủ ta, quả nhiên là không thể nào lên được mặt bàn. Ngày mai ta sẽ sai người đưa con bé đi! Tránh sau này chết ở Hầu phủ xúi quẩy!"
"Tỷ tỷ!"
Giọng nói không thể tin được của Cố Ánh Tuyết đột nhiên lớn lên, khuôn mặt xinh đẹp yếu đuối kia càng là mất hết huyết sắc.
Bà ta ý thức được mình quá kích động, vội vàng bổ sung.
"Tỷ tỷ không thể! Chuyện năm đó của tỷ đã khiến ấn tượng của tỷ ở trong lòng mọi người không tốt, hiện tại tỷ vừa mới đón nữ nhi ruột trở về, liền đuổi nữ nhi nuôi đi, e là sẽ khiến người ta dị nghị a!"
Cố Dung cười nhạo một tiếng.
"Ta quan tâm người khác dị nghị cái gì? Ta dù có bị dị nghị thế nào cũng không bằng muội đâu nhỉ? Muội chưa chồng mà sinh con, không phải vẫn mặt dày mày dạn tham gia các buổi tiệc sao? Ta cũng không thấy muội trốn tránh không dám gặp người! Ta yêu thương nữ nhi ruột của mình, đuổi con chim cúc cu chiếm tổ đi, người khác có thể dị nghị ta cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.