Sau Khi Nghe Tiếng Lòng Của Con Trai Phản Diện, Ngoại Thất Pháo Hôi Vô Địch
Chương 7: Vẫn Là Thân Mẫu Tốt Nhất
Nãi Hinh Khang Khang Ngã
03/11/2024
Vốn tưởng rằng Ngôn Chước khó chiều, không thể nào ở lại biệt viện.
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, Khương Doanh vừa đẩy cửa sổ ra đã thấy Ngôn Chước đang đứng dưới mái hiên dặn dò điều gì đó với một nữ nhân có vẻ mặt hiền lành, phúc hậu.
Khương Doanh theo bản năng đóng sầm cửa sổ lại. Tối qua trời tối đen như mực, không nhìn rõ ngũ quan của người nam nhân, hôm nay nhìn dưới ánh sáng ban ngày, ôi chao, phong độ ngời ngời, tuấn tú thật đấy, nhưng mà cũng thật là xấu hổ chết mất!
Nàng không kiềm chế được mà nghĩ đến cảnh gặp mặt tối qua.
Quần áo xộc xệch, ngực trần trụi, dù không phải thân thể của mình, nhưng lần đầu gặp mặt đã “thành thật đối diện” với một người xa lạ, đối với Khương Doanh độc thân hơn hai mươi năm mà nói, quả thật quá sức chịu đựng!
Trên giường, thằng nhóc con tỉnh dậy đầy năng lượng, duỗi tay duỗi chân, rất khỏe mạnh: 【Đồ ngốc, tã ướt rồi, mau đến thay tã cho bản công tử!】
Theo tiếng lòng của nó, tiếng khóc oa oa oa oa của đứa trẻ vang vọng khắp nơi.
Đây là lần đầu tiên thằng nhóc con khóc to như vậy kể từ khi sinh ra.
Tiếng khóc long trời lở đất, như muốn lật tung cả mái nhà.
Không chỉ Khương Doanh, ngay cả Trần ma ma cũng giật mình, cầm cái muỗng múc cháo trên tay, vội vàng chạy vào phòng, “Sao vậy, sao vậy, có chuyện gì vậy?”
Khương Doanh ngồi bên bàn từ từ uống trà nóng, mặc kệ Ngôn Chước và nữ nhân lạ mặt trong phòng.
“Ấy dà, không sao đâu, tã ướt thôi, Tự Ngọc đang thay.”
Để nàng rửa phân rửa nước tiểu, không thể nào.
Hơn nữa Khương Doanh biết rất rõ, thằng nhóc con hôm qua đã uống dung dịch dinh dưỡng, không chỉ có tác dụng bồi bổ mà còn có thể tẩy kinh phạt tủy, tăng cường thể chất các mặt.
Vì vậy, bãi phân này, chậc chậc, mùi vị sẽ rất “động lòng người”.
Quả nhiên, Tự Ngọc bịt mũi đầy vẻ mặt đau khổ cầm tã chạy ra ngoài rất nhanh, nhưng vẫn bị Ngôn Chước ngửi thấy, hắn nhíu mày vẻ ghét bỏ.
Khương Doanh liếc nhìn hắn, “Công tử tìm ta có việc gì?”
Ngôn Chước chỉ vào nữ nhân ngực to bên cạnh, “Đây là bà vú, nàng yên tâm, chuyện giữa chúng ta, ta không định liên lụy đến nhi tử.”
“Sự đã rồi, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng, chờ ta tĩnh toán kỹ tương lai về sau sẽ nói với nàng, trước đó, nàng hãy chăm sóc nhi tử cho tốt, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Khương Doanh nhíu mày, ghét nhất kiểu người nói chuyện nửa vời.
Nam tử hán đại trượng phu, ấp a ấp úng, còn là nam nhân nữa không?
Nhìn nàng, đôi mắt Ngôn Chước đen thăm thẳm, khiến cả người hắn càng thêm lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mở, “Chỉ có thể làm thiếp.”
Khương Doanh: Hả?
Giọng điệu ban ơn của hắn là sao?
Mắt chó coi thường người khác hả, ai muốn làm thiếp của hắn chứ?
Quỳ lạy cầu xin làm chính thất còn phải xem xét đã!
Khương Doanh bĩu môi không vui, hậm hực nói, “Ta không làm thiếp!”
Sắc mặt Ngôn Chước đột nhiên lạnh xuống, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Liếc nhìn bà vú Đoạn thị và Tự Ngọc đang chăm sóc đứa trẻ, “Tất cả ra ngoài, chăm sóc đứa trẻ cho tốt.”
“Vâng, công tử.” Tự Ngọc không dám cãi lời, vội vàng bế đứa trẻ kéo Đoạn thị đi ra ngoài.
“Khương Doanh, chúng ta nói chuyện.” Hắn lên tiếng trước.
Người kia nhấp một ngụm trà, “Quận vương điện hạ, ta rất tốt, không có gì để nói.”
“Nàng biết thân phận của ta?” Ngôn Chước nheo mắt.
Khương Doanh nhướng mày, “Chẳng phải ngài không hề cố ý che giấu hay sao? Chỉ cần ta có chút đầu óc, ra ngoài cẩn thận dò hỏi một chút là có thể biết.”
“Tâm thuật bất chính!” Ngôn Chước ghét bỏ.
Khương Doanh thấy bộ dạng của hắn, cũng nổi cáu, “Ta nói này quận vương điện hạ, ta đã xin lỗi rồi, ngài không thể coi như bị chó cắn một cái, bỏ qua được sao?”
Là một người nam nhân, còn không rộng lượng bằng một nữ nhân như nàng, thật phiền phức.
Nghe vậy, Ngôn Chước giật giật thái dương.
Coi như bị chó cắn một cái?
Nói cái gì vậy!
Thật là không biết xấu hổ, cứng đầu cứng cổ!
Biết nàng là loại nữ nhân vô lại này, lúc đầu nên tránh xa càng nhanh càng tốt.
Sao lại rước lấy phiền phức này chứ.
Ngôn Chước vô cùng hối hận, lạnh lùng nói, “Ngày đó là ta nhìn lầm nàng, nhưng, nàng không cần danh tiết không sao, cốt nhục của ta, Ngôn Chước, tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài để người ta chê cười!”
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, Khương Doanh vừa đẩy cửa sổ ra đã thấy Ngôn Chước đang đứng dưới mái hiên dặn dò điều gì đó với một nữ nhân có vẻ mặt hiền lành, phúc hậu.
Khương Doanh theo bản năng đóng sầm cửa sổ lại. Tối qua trời tối đen như mực, không nhìn rõ ngũ quan của người nam nhân, hôm nay nhìn dưới ánh sáng ban ngày, ôi chao, phong độ ngời ngời, tuấn tú thật đấy, nhưng mà cũng thật là xấu hổ chết mất!
Nàng không kiềm chế được mà nghĩ đến cảnh gặp mặt tối qua.
Quần áo xộc xệch, ngực trần trụi, dù không phải thân thể của mình, nhưng lần đầu gặp mặt đã “thành thật đối diện” với một người xa lạ, đối với Khương Doanh độc thân hơn hai mươi năm mà nói, quả thật quá sức chịu đựng!
Trên giường, thằng nhóc con tỉnh dậy đầy năng lượng, duỗi tay duỗi chân, rất khỏe mạnh: 【Đồ ngốc, tã ướt rồi, mau đến thay tã cho bản công tử!】
Theo tiếng lòng của nó, tiếng khóc oa oa oa oa của đứa trẻ vang vọng khắp nơi.
Đây là lần đầu tiên thằng nhóc con khóc to như vậy kể từ khi sinh ra.
Tiếng khóc long trời lở đất, như muốn lật tung cả mái nhà.
Không chỉ Khương Doanh, ngay cả Trần ma ma cũng giật mình, cầm cái muỗng múc cháo trên tay, vội vàng chạy vào phòng, “Sao vậy, sao vậy, có chuyện gì vậy?”
Khương Doanh ngồi bên bàn từ từ uống trà nóng, mặc kệ Ngôn Chước và nữ nhân lạ mặt trong phòng.
“Ấy dà, không sao đâu, tã ướt thôi, Tự Ngọc đang thay.”
Để nàng rửa phân rửa nước tiểu, không thể nào.
Hơn nữa Khương Doanh biết rất rõ, thằng nhóc con hôm qua đã uống dung dịch dinh dưỡng, không chỉ có tác dụng bồi bổ mà còn có thể tẩy kinh phạt tủy, tăng cường thể chất các mặt.
Vì vậy, bãi phân này, chậc chậc, mùi vị sẽ rất “động lòng người”.
Quả nhiên, Tự Ngọc bịt mũi đầy vẻ mặt đau khổ cầm tã chạy ra ngoài rất nhanh, nhưng vẫn bị Ngôn Chước ngửi thấy, hắn nhíu mày vẻ ghét bỏ.
Khương Doanh liếc nhìn hắn, “Công tử tìm ta có việc gì?”
Ngôn Chước chỉ vào nữ nhân ngực to bên cạnh, “Đây là bà vú, nàng yên tâm, chuyện giữa chúng ta, ta không định liên lụy đến nhi tử.”
“Sự đã rồi, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng, chờ ta tĩnh toán kỹ tương lai về sau sẽ nói với nàng, trước đó, nàng hãy chăm sóc nhi tử cho tốt, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Khương Doanh nhíu mày, ghét nhất kiểu người nói chuyện nửa vời.
Nam tử hán đại trượng phu, ấp a ấp úng, còn là nam nhân nữa không?
Nhìn nàng, đôi mắt Ngôn Chước đen thăm thẳm, khiến cả người hắn càng thêm lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mở, “Chỉ có thể làm thiếp.”
Khương Doanh: Hả?
Giọng điệu ban ơn của hắn là sao?
Mắt chó coi thường người khác hả, ai muốn làm thiếp của hắn chứ?
Quỳ lạy cầu xin làm chính thất còn phải xem xét đã!
Khương Doanh bĩu môi không vui, hậm hực nói, “Ta không làm thiếp!”
Sắc mặt Ngôn Chước đột nhiên lạnh xuống, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Liếc nhìn bà vú Đoạn thị và Tự Ngọc đang chăm sóc đứa trẻ, “Tất cả ra ngoài, chăm sóc đứa trẻ cho tốt.”
“Vâng, công tử.” Tự Ngọc không dám cãi lời, vội vàng bế đứa trẻ kéo Đoạn thị đi ra ngoài.
“Khương Doanh, chúng ta nói chuyện.” Hắn lên tiếng trước.
Người kia nhấp một ngụm trà, “Quận vương điện hạ, ta rất tốt, không có gì để nói.”
“Nàng biết thân phận của ta?” Ngôn Chước nheo mắt.
Khương Doanh nhướng mày, “Chẳng phải ngài không hề cố ý che giấu hay sao? Chỉ cần ta có chút đầu óc, ra ngoài cẩn thận dò hỏi một chút là có thể biết.”
“Tâm thuật bất chính!” Ngôn Chước ghét bỏ.
Khương Doanh thấy bộ dạng của hắn, cũng nổi cáu, “Ta nói này quận vương điện hạ, ta đã xin lỗi rồi, ngài không thể coi như bị chó cắn một cái, bỏ qua được sao?”
Là một người nam nhân, còn không rộng lượng bằng một nữ nhân như nàng, thật phiền phức.
Nghe vậy, Ngôn Chước giật giật thái dương.
Coi như bị chó cắn một cái?
Nói cái gì vậy!
Thật là không biết xấu hổ, cứng đầu cứng cổ!
Biết nàng là loại nữ nhân vô lại này, lúc đầu nên tránh xa càng nhanh càng tốt.
Sao lại rước lấy phiền phức này chứ.
Ngôn Chước vô cùng hối hận, lạnh lùng nói, “Ngày đó là ta nhìn lầm nàng, nhưng, nàng không cần danh tiết không sao, cốt nhục của ta, Ngôn Chước, tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài để người ta chê cười!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.