Sau Khi Ngủ Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 34: Chúng Ta Chưa Thành Niên, Không Thể Uống Rượu
Điềm Bính Tả Thủ
05/10/2023
“Đường Mật, tớ đột nhiên cảm thấy thời gian một năm rưỡi này từ người học dốt nhất có thể đỗ 985 trường đại học loại A là một chuyện phải dốc hết sức!”
Tưởng Dao vỗ vai Đường Mật, tha thiết nói: “Không thử nỗ lực sao biết bản thân không thể làm được?”
Đường Mật: “…”
Sau khi tan học, lần đầu tiên Tưởng Dao không rời đi sớm mà là lấy sách giáo khoa ra bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Cô nàng nhớ rõ toán học là môn dễ tăng điểm nhất, chỉ cần học giỏi toán, ít nhất có thể cải thiện được mấy chục điểm.
Nhưng mà nền tảng môn Toán của Tưởng Dao rất kém, kiến thức toán cấp hai và toán cấp ba, một cái ở trên trời còn một cái ở dưới đất.
Lúc học lớp 10 bởi vì môn toán quá khó nên cô không chăm chỉ học, kết quả hiện tại cô đọc không hiểu gì cả.
Cô cần phải tìm một bạn học có thành tích tốt dạy kèm cho mình. Cô suy nghĩ đến thứ hạng môn Toán trong lớp.
À, người đứng nhất cả lớp và cả khối chỉ có một người, đó chính là đại diện môn Toán lớp bọn họ, bạn học Tống Sơ Diễn.
Bảo cô đi tìm Tống Sơ Diễn dạy kèm, không bằng giết cô đi thì hơn.
Trong đầu của Tưởng Dao bỗng hình dung ra cảnh bản thân đến tìm Tống Sơ Diễn để hỏi một bài toán.
Cô cầm tờ giấy, vẻ mặt thành khẩn đi tìm Tống Sơ Diễn, “Bạn học Tống Sơ Diễn, câu này tớ không biết làm, cậu có thể dạy tớ không?”
Sau đó là giọng nói đầy châm chọc của Tống Sơ Diễn truyền đến: “Đơn giản như vậy cũng không biết làm. Tưởng Dao, não của cậu bị phẳng à? Hay là đầu của cậu bị thu nhỏ lại, chỉ bằng một quả óc chó?”
Nghĩ đến hình ảnh này, cả người Tưởng Dao nổi da gà.
Cô tuyệt đối sẽ không nhịn được mà đánh Tống Sơ Diễn.
Buổi tối.
Tưởng Dao gõ cửa nhà họ Tống.
Vẫn là Tống Sơ Diễn mở cửa, vẻ mặt của anh lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt hững hờ hơn mấy ngày trước không ít.
Đúng là người đàn ông vô tình! Mấy ngày hôm trước lúc làm cô đâu có lạnh nhạt như vậy!
“Cậu tới tìm mẹ tớ sao? Bà ấy vẫn ở viện nghiên cứu, chưa về.”
Nói xong, Tống Sơ Diễn chuẩn bị đóng cửa lại.
Tưởng Dao vội vàng chui vào từ dưới cánh tay của Tống Sơ Diễn, đi vào nhà, “Bạn học Tống Sơ Diễn, tớ đến đây không phải tìm dì Đường, tớ tới tìm cậu. Tớ có mấy bài toán không biết làm, nên muốn hỏi cậu một chút.”
Tống Sơ Diễn cười lạnh, “Tớ không rảnh, tớ phải đi ra ngoài bây giờ.”
Anh mặc áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Cậu định đi đâu vậy? Tớ đi cùng cậu. Chờ đến khi nào cậu rảnh thì dạy Toán cho tớ.”
“Cậu muốn đi cùng sao?”
Khóe môi Tống Sơ Diễn dương lên, từ trên sô pha cầm lấy một cái mũ bảo hiểm rồi ném cho cô.
Sau khi đến hầm để xe, Tưởng Dao mới phát hiện Tống Sơ Diễn có một chiếc xe máy rất đẹp.
“Tống Sơ Diễn, cậu mua xe khi nào vậy? Ngầu quá!”
Tưởng Dao bị mẫu xe này mê hoặc.
“Mấy ngày trước nhận được học bổng nên mua. Vốn muốn mua một chiếc xe đua thể thao, nhưng hiện tại chưa đủ 18 tuổi cho nên không thể thi lấy bằng lái xe.”
Tống Sơ Diễn bâng quơ nói.
“Xe thể thao? Cậu có bao nhiêu học bổng thế?”
Khóe miệng Tưởng Dao giật giật.
“Không nhiều lắm, cũng chỉ mấy trăm vạn thôi.”
“Mấy trăm vạn, cậu đi ăn cưới hả?”
Tưởng Dao nghẹn họng, cô nhớ rõ học hổng nhà trường phát cũng chỉ mấy vạn, mấy trăm vạn đấy ở đâu ra?”
“Không ăn cướp, chỉ là tham gia mấy cuộc thi nên được tiền.”
Tống Sơ Diễn không nói cho Tưởng Dao biết lúc trước anh tham gia thi đấu hacker, chỉ riêng tiền thưởng cũng kiếm được hơn 300 trăm vạn.
“Được rồi, tớ hiểu rồi.”
Tưởng Dao ghen tị giống như ăn chanh, càng so càng tức muốn chết.
Mặc dù Tống Sơ Diễn có hơi khó ưa, nhưng không thể không nói anh rất thông minh.
Những cuộc thi anh tham gia, ví dụ như Olympic Toán, khoa học kỹ thuật, dường như cô không hiểu cái nào cả. Chỉ biết mỗi năm Tống Sơ Diễn sẽ thay mặt toàn trường tham gia cuộc thi. Hiệu trưởng thậm chí còn khen anh liên tục trong các buổi chào cờ đầu tuần.
Nhưng mà một cậu học sinh giỏi như vậy lại đưa Tưởng Dao đến quán bar.
“Chúng ta vẫn chưa thành niên, không thể uống rượu đâu!”
Tưởng Dao vỗ vai Đường Mật, tha thiết nói: “Không thử nỗ lực sao biết bản thân không thể làm được?”
Đường Mật: “…”
Sau khi tan học, lần đầu tiên Tưởng Dao không rời đi sớm mà là lấy sách giáo khoa ra bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Cô nàng nhớ rõ toán học là môn dễ tăng điểm nhất, chỉ cần học giỏi toán, ít nhất có thể cải thiện được mấy chục điểm.
Nhưng mà nền tảng môn Toán của Tưởng Dao rất kém, kiến thức toán cấp hai và toán cấp ba, một cái ở trên trời còn một cái ở dưới đất.
Lúc học lớp 10 bởi vì môn toán quá khó nên cô không chăm chỉ học, kết quả hiện tại cô đọc không hiểu gì cả.
Cô cần phải tìm một bạn học có thành tích tốt dạy kèm cho mình. Cô suy nghĩ đến thứ hạng môn Toán trong lớp.
À, người đứng nhất cả lớp và cả khối chỉ có một người, đó chính là đại diện môn Toán lớp bọn họ, bạn học Tống Sơ Diễn.
Bảo cô đi tìm Tống Sơ Diễn dạy kèm, không bằng giết cô đi thì hơn.
Trong đầu của Tưởng Dao bỗng hình dung ra cảnh bản thân đến tìm Tống Sơ Diễn để hỏi một bài toán.
Cô cầm tờ giấy, vẻ mặt thành khẩn đi tìm Tống Sơ Diễn, “Bạn học Tống Sơ Diễn, câu này tớ không biết làm, cậu có thể dạy tớ không?”
Sau đó là giọng nói đầy châm chọc của Tống Sơ Diễn truyền đến: “Đơn giản như vậy cũng không biết làm. Tưởng Dao, não của cậu bị phẳng à? Hay là đầu của cậu bị thu nhỏ lại, chỉ bằng một quả óc chó?”
Nghĩ đến hình ảnh này, cả người Tưởng Dao nổi da gà.
Cô tuyệt đối sẽ không nhịn được mà đánh Tống Sơ Diễn.
Buổi tối.
Tưởng Dao gõ cửa nhà họ Tống.
Vẫn là Tống Sơ Diễn mở cửa, vẻ mặt của anh lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt hững hờ hơn mấy ngày trước không ít.
Đúng là người đàn ông vô tình! Mấy ngày hôm trước lúc làm cô đâu có lạnh nhạt như vậy!
“Cậu tới tìm mẹ tớ sao? Bà ấy vẫn ở viện nghiên cứu, chưa về.”
Nói xong, Tống Sơ Diễn chuẩn bị đóng cửa lại.
Tưởng Dao vội vàng chui vào từ dưới cánh tay của Tống Sơ Diễn, đi vào nhà, “Bạn học Tống Sơ Diễn, tớ đến đây không phải tìm dì Đường, tớ tới tìm cậu. Tớ có mấy bài toán không biết làm, nên muốn hỏi cậu một chút.”
Tống Sơ Diễn cười lạnh, “Tớ không rảnh, tớ phải đi ra ngoài bây giờ.”
Anh mặc áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Cậu định đi đâu vậy? Tớ đi cùng cậu. Chờ đến khi nào cậu rảnh thì dạy Toán cho tớ.”
“Cậu muốn đi cùng sao?”
Khóe môi Tống Sơ Diễn dương lên, từ trên sô pha cầm lấy một cái mũ bảo hiểm rồi ném cho cô.
Sau khi đến hầm để xe, Tưởng Dao mới phát hiện Tống Sơ Diễn có một chiếc xe máy rất đẹp.
“Tống Sơ Diễn, cậu mua xe khi nào vậy? Ngầu quá!”
Tưởng Dao bị mẫu xe này mê hoặc.
“Mấy ngày trước nhận được học bổng nên mua. Vốn muốn mua một chiếc xe đua thể thao, nhưng hiện tại chưa đủ 18 tuổi cho nên không thể thi lấy bằng lái xe.”
Tống Sơ Diễn bâng quơ nói.
“Xe thể thao? Cậu có bao nhiêu học bổng thế?”
Khóe miệng Tưởng Dao giật giật.
“Không nhiều lắm, cũng chỉ mấy trăm vạn thôi.”
“Mấy trăm vạn, cậu đi ăn cưới hả?”
Tưởng Dao nghẹn họng, cô nhớ rõ học hổng nhà trường phát cũng chỉ mấy vạn, mấy trăm vạn đấy ở đâu ra?”
“Không ăn cướp, chỉ là tham gia mấy cuộc thi nên được tiền.”
Tống Sơ Diễn không nói cho Tưởng Dao biết lúc trước anh tham gia thi đấu hacker, chỉ riêng tiền thưởng cũng kiếm được hơn 300 trăm vạn.
“Được rồi, tớ hiểu rồi.”
Tưởng Dao ghen tị giống như ăn chanh, càng so càng tức muốn chết.
Mặc dù Tống Sơ Diễn có hơi khó ưa, nhưng không thể không nói anh rất thông minh.
Những cuộc thi anh tham gia, ví dụ như Olympic Toán, khoa học kỹ thuật, dường như cô không hiểu cái nào cả. Chỉ biết mỗi năm Tống Sơ Diễn sẽ thay mặt toàn trường tham gia cuộc thi. Hiệu trưởng thậm chí còn khen anh liên tục trong các buổi chào cờ đầu tuần.
Nhưng mà một cậu học sinh giỏi như vậy lại đưa Tưởng Dao đến quán bar.
“Chúng ta vẫn chưa thành niên, không thể uống rượu đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.