Sau Khi Ngủ Quên, Khuôn Viên Vườn Trường Bùng Nổ Tang Thi
Chương 29:
Thủy Điểm Phạn
13/10/2024
Lý Bình Bình muốn nói lại thôi.
Mạc Hiểu ngay lập tức quét mắt về phía nhóm sinh viên của Viện Kỹ thuật Phần mềm.
Cô giật mình kinh ngạc, nheo mắt lại.
Đội mười hai người của Cừu Kiệt, chỉ còn hai người sống sót trở về sao?
Không lạ khi bầu không khí trong sân vận động nhỏ lại u ám như vậy.
Lần này đối phương thương vong nghiêm trọng.
Mạc Hiểu không còn chút niềm vui nào khi kế hoạch của mình được chứng minh là đúng.
“Hiểu rồi, không cần nói nữa.”
Mạc Hiểu vỗ nhẹ đầu Lý Bình Bình rồi bước về phía khu vực tập trung của Viện Công nghệ Thông tin, tháo balo xuống.
Tất cả sinh viên của Viện Công nghệ Thông tin lập tức vây quanh.
Không khí hoảng loạn và sợ hãi lúc trước đã vơi đi phần nào khi nhóm của Mạc Hiểu trở về với đầy thức ăn.
“Thầy Giang, sao thầy lại mang theo một đứa trẻ về vậy?”
“Suỵt~ con bé đang ngủ.”
“Ồ ồ, xin lỗi, mọi người nhỏ giọng chúti.”
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào ba lô của năm người nhóm Mạc Hiểu.
Đặc biệt là Triệu Bằng và Lỗ Đạt, hai người đắc ý kéo khóa ba lô ra, khoe khoang như những anh hùng vừa trở về, đổ ra một đống thực phẩm.
Năm ba lô đầy ắp thức ăn, đủ cho cả đám đông Viện Công nghệ Thông tin ăn uống, khiến ai cũng cười tươi rạng rỡ.
Mạc Hiểu lấy thêm vài phần đưa cho Cao Nguyệt.
“Trước đây đồ ăn cậu mang đến đã bị sung công, đây là bù đắp cho cậu.”
“Cảm ơn đàn chị.” Cao Nguyệt ngước lên nắm tay cô cười cảm kích.
Mạc Hiểu gật gật đầu, rút tay ra.
Dù trước đó trông cô có vẻ như là người hòa giải khi hợp tác với Cừu Kiệt, nhưng thực ra Mạc Hiểu rất rõ ràng trong việc kết bạn.
Thích là thích, còn không thích thì cô chẳng thèm giả vờ thân thiện.
Có lẽ vì từ nhỏ đã theo cha mẹ buôn bán, sống trong cảnh nghèo khó, cô đã quá quen với sự phức tạp của đời thường và sự lạnh nhạt của con người.
Cha mẹ không mang lại cho cô một môi trường giàu có, nhưng họ dạy cô trở thành một người chính trực, kiên cường và quả quyết.
Rõ ràng là từ lần đầu tiên Cao Nguyệt lén lút núp sau lưng cô để lợi dụng cô thoát khỏi ký túc xá mà không cảnh báo trước, Mạc Hiểu đã không có ấn tượng tốt về cô ấy.
Dù sau đó Cao Nguyệt không làm gì quá đáng, nhưng Mạc Hiểu luôn giữ khoảng cách với những người như cô ấy.
Cao Nguyệt nhận thấy sự xa cách công khai của Mạc Hiểu, nên cũng khôn khéo không nói gì thêm.
“Cậu định làm gì?” Khương Hi nắm lấy tay Mạc Hiểu khi thấy cô chuẩn bị đưa thêm đồ ăn.
Mạc Hiểu khẽ hất cằm về phía đám người Viện Kỹ thuật Phần mềm đang nhìn qua bên này: “Họ không mang được đồ ăn về, đã đói rất lâu rồi, ít nhất cũng nên ăn chút gì đó.”
Khương Hi không buông tay.
Anh nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Mạc Hiểu, cậu không phải là đấng cứu thế! Họ đều là những người lớn có tay có chân!”
Mạc Hiểu im lặng một lúc.
Phía bên kia, những sinh viên của Viện Kỹ thuật Phần mềm nhìn về phía này với ánh mắt đầy thất vọng.
“Anh Kiệt, không phải anh nói sẽ mang về nhiều đồ ăn hơn nhóm bên kia sao? Tất cả thức ăn hôm qua bọn tôi đã đưa hết cho các anh, chúng tôi nhịn đói không ăn miếng nào. Cuối cùng chỉ có anh và Phạm Minh Minh tay không quay về, anh không nghĩ mình nên giải thích gì à?”
Bên phía Viện Kỹ thuật Phần mềm bỗng có người buông lời châm chọc.
Kể từ khi trở về, sắc mặt Cừu Kiệt luôn khó coi, đơn độc ngồi ở một bên
Mà Phạm Minh Minh trông càng tệ hơn, cúi đầu ngồi co gối ở một góc không nói gì.
Cả hai đều trông vô cùng u ám.
Mạc Hiểu ngay lập tức quét mắt về phía nhóm sinh viên của Viện Kỹ thuật Phần mềm.
Cô giật mình kinh ngạc, nheo mắt lại.
Đội mười hai người của Cừu Kiệt, chỉ còn hai người sống sót trở về sao?
Không lạ khi bầu không khí trong sân vận động nhỏ lại u ám như vậy.
Lần này đối phương thương vong nghiêm trọng.
Mạc Hiểu không còn chút niềm vui nào khi kế hoạch của mình được chứng minh là đúng.
“Hiểu rồi, không cần nói nữa.”
Mạc Hiểu vỗ nhẹ đầu Lý Bình Bình rồi bước về phía khu vực tập trung của Viện Công nghệ Thông tin, tháo balo xuống.
Tất cả sinh viên của Viện Công nghệ Thông tin lập tức vây quanh.
Không khí hoảng loạn và sợ hãi lúc trước đã vơi đi phần nào khi nhóm của Mạc Hiểu trở về với đầy thức ăn.
“Thầy Giang, sao thầy lại mang theo một đứa trẻ về vậy?”
“Suỵt~ con bé đang ngủ.”
“Ồ ồ, xin lỗi, mọi người nhỏ giọng chúti.”
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào ba lô của năm người nhóm Mạc Hiểu.
Đặc biệt là Triệu Bằng và Lỗ Đạt, hai người đắc ý kéo khóa ba lô ra, khoe khoang như những anh hùng vừa trở về, đổ ra một đống thực phẩm.
Năm ba lô đầy ắp thức ăn, đủ cho cả đám đông Viện Công nghệ Thông tin ăn uống, khiến ai cũng cười tươi rạng rỡ.
Mạc Hiểu lấy thêm vài phần đưa cho Cao Nguyệt.
“Trước đây đồ ăn cậu mang đến đã bị sung công, đây là bù đắp cho cậu.”
“Cảm ơn đàn chị.” Cao Nguyệt ngước lên nắm tay cô cười cảm kích.
Mạc Hiểu gật gật đầu, rút tay ra.
Dù trước đó trông cô có vẻ như là người hòa giải khi hợp tác với Cừu Kiệt, nhưng thực ra Mạc Hiểu rất rõ ràng trong việc kết bạn.
Thích là thích, còn không thích thì cô chẳng thèm giả vờ thân thiện.
Có lẽ vì từ nhỏ đã theo cha mẹ buôn bán, sống trong cảnh nghèo khó, cô đã quá quen với sự phức tạp của đời thường và sự lạnh nhạt của con người.
Cha mẹ không mang lại cho cô một môi trường giàu có, nhưng họ dạy cô trở thành một người chính trực, kiên cường và quả quyết.
Rõ ràng là từ lần đầu tiên Cao Nguyệt lén lút núp sau lưng cô để lợi dụng cô thoát khỏi ký túc xá mà không cảnh báo trước, Mạc Hiểu đã không có ấn tượng tốt về cô ấy.
Dù sau đó Cao Nguyệt không làm gì quá đáng, nhưng Mạc Hiểu luôn giữ khoảng cách với những người như cô ấy.
Cao Nguyệt nhận thấy sự xa cách công khai của Mạc Hiểu, nên cũng khôn khéo không nói gì thêm.
“Cậu định làm gì?” Khương Hi nắm lấy tay Mạc Hiểu khi thấy cô chuẩn bị đưa thêm đồ ăn.
Mạc Hiểu khẽ hất cằm về phía đám người Viện Kỹ thuật Phần mềm đang nhìn qua bên này: “Họ không mang được đồ ăn về, đã đói rất lâu rồi, ít nhất cũng nên ăn chút gì đó.”
Khương Hi không buông tay.
Anh nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Mạc Hiểu, cậu không phải là đấng cứu thế! Họ đều là những người lớn có tay có chân!”
Mạc Hiểu im lặng một lúc.
Phía bên kia, những sinh viên của Viện Kỹ thuật Phần mềm nhìn về phía này với ánh mắt đầy thất vọng.
“Anh Kiệt, không phải anh nói sẽ mang về nhiều đồ ăn hơn nhóm bên kia sao? Tất cả thức ăn hôm qua bọn tôi đã đưa hết cho các anh, chúng tôi nhịn đói không ăn miếng nào. Cuối cùng chỉ có anh và Phạm Minh Minh tay không quay về, anh không nghĩ mình nên giải thích gì à?”
Bên phía Viện Kỹ thuật Phần mềm bỗng có người buông lời châm chọc.
Kể từ khi trở về, sắc mặt Cừu Kiệt luôn khó coi, đơn độc ngồi ở một bên
Mà Phạm Minh Minh trông càng tệ hơn, cúi đầu ngồi co gối ở một góc không nói gì.
Cả hai đều trông vô cùng u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.