Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 19: Chẳng Lẽ Trước Giờ Tôi Không Phải Là Con Gái?
Thư Thư Thư
09/11/2023
Nếu không mạnh thì cũng không thể làm cậu ấy và Tiểu Bát cam tâm tình nguyện gọi cô là chị đại.
Cam Điềm hít một hơi dài rồi cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh nhạt, cô tiếp tục hỏi: "Đẹp đến mức nào?"
La Xuy Tử liếc mắt nhìn cô một cái, cười ha ha trông rất đáng khinh, cậu ấy buột miệng thốt ra: "Muốn loạn luân."
"Bốp..."
Một chiếc dép lê dính vào trên mặt cậu ấy.
"..."
La Xuy Tử bị đế giày đập vào đầu lộ ra biểu cảm ngây ngốc, khoé miệng đáng khinh trề xuống, ánh mắt sững sờ dại ra.
Cậu ấy uất ức khịt mũi một cái, cúi đầu sững sờ dời ánh mắt sang chỗ khác, cẩn thận bôi thuốc giúp Cam Điềm.
Dùng cây châm được làm nóng chọc thủng bọng máu, sau đó rắc thuốc bột lên trên miệng vết thương.
La Xuy Tử dốc chút thuốc bột màu trắng lên trên miệng vết thương, Cam Điềm "ư" một tiếng muốn rút chân về. Vì bị La Xuy Tử đè chân lại không thể cử động được nên cô trực tiếp la lên "vãi", "đau đau đau", “nhẹ một chút", "nhanh lên"...
La Xuy Tử cạn lời: "..."
Thật sự là giọng của chị đại nhà cậu quá uốn éo rồi, người không biết mà nghe thấy còn nghĩ rằng cậu ấy đang làm trò bậy bạ nào đấy.
Sau khi rắc thuốc bột xong thì bắt đầu quấn băng gạc, Cam Điềm bình tĩnh lại một chút, nhìn La Xuy Tử rồi hỏi: "Biểu cảm vừa rồi của cậu là thế nào?"
La Xuy Tử nghiêm túc suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Cam Điềm: "Chỉ là cảm thấy, bây giờ chị đại là một cô gái yểu điệu, có phải chị đại nên... Dịu dàng một chút... Ngoan ngoãn một chút... Đáng yêu một chút không..."
Dịu dàng một chút? Ngoan ngoãn một chút? Đáng yêu một chút?
Cam Điềm nhíu mày: "Chẳng lẽ trước giờ tôi không phải là con gái à?"
Đây là câu hỏi chết người, La Xuy Tử nhếch môi đầy khoa trương, tỏ vẻ cậu ấy sẽ không nói nữa.
Dù không nói lời nào nhưng trong lòng vẫn đang hoạt động, bây giờ chị đại của cậu ấy rất thơm, chân vừa mềm mại vừa trơn bóng, không trách cậu ấy thường xuyên nảy sinh tâm tư bỉ ổi.
Chẳng qua là nếu bảo cậu ấy thật sự làm loại chuyện này với chị đại thì cậu ấy không thể nào làm được.
Ngẫm lại cũng cảm thấy sợ đến lạnh sống lưng, so với chuyện gặp quỷ còn khó có thể khiến người ta tiếp nhận hơn.
Vừa nghĩ đến trình độ bạo lực của Điềm gia nhà cậu ấy, tâm tư bỉ ổi đã không chịu nổi ba giây, dù có bảo cậu ấy vững lòng thì cũng không thể vững nổi.
Ngẫm lại cũng cảm thấy rất đáng tiếc, tiếc cho môt cơ thể nữ giới trắng nõn mềm mại như vậy lại bị Cam Gia nhà cậu ấy xuyên qua. Chà đạp đồ tốt, quả thật là rất lãng phí.
Cam Điềm hít một hơi dài rồi cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh nhạt, cô tiếp tục hỏi: "Đẹp đến mức nào?"
La Xuy Tử liếc mắt nhìn cô một cái, cười ha ha trông rất đáng khinh, cậu ấy buột miệng thốt ra: "Muốn loạn luân."
"Bốp..."
Một chiếc dép lê dính vào trên mặt cậu ấy.
"..."
La Xuy Tử bị đế giày đập vào đầu lộ ra biểu cảm ngây ngốc, khoé miệng đáng khinh trề xuống, ánh mắt sững sờ dại ra.
Cậu ấy uất ức khịt mũi một cái, cúi đầu sững sờ dời ánh mắt sang chỗ khác, cẩn thận bôi thuốc giúp Cam Điềm.
Dùng cây châm được làm nóng chọc thủng bọng máu, sau đó rắc thuốc bột lên trên miệng vết thương.
La Xuy Tử dốc chút thuốc bột màu trắng lên trên miệng vết thương, Cam Điềm "ư" một tiếng muốn rút chân về. Vì bị La Xuy Tử đè chân lại không thể cử động được nên cô trực tiếp la lên "vãi", "đau đau đau", “nhẹ một chút", "nhanh lên"...
La Xuy Tử cạn lời: "..."
Thật sự là giọng của chị đại nhà cậu quá uốn éo rồi, người không biết mà nghe thấy còn nghĩ rằng cậu ấy đang làm trò bậy bạ nào đấy.
Sau khi rắc thuốc bột xong thì bắt đầu quấn băng gạc, Cam Điềm bình tĩnh lại một chút, nhìn La Xuy Tử rồi hỏi: "Biểu cảm vừa rồi của cậu là thế nào?"
La Xuy Tử nghiêm túc suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Cam Điềm: "Chỉ là cảm thấy, bây giờ chị đại là một cô gái yểu điệu, có phải chị đại nên... Dịu dàng một chút... Ngoan ngoãn một chút... Đáng yêu một chút không..."
Dịu dàng một chút? Ngoan ngoãn một chút? Đáng yêu một chút?
Cam Điềm nhíu mày: "Chẳng lẽ trước giờ tôi không phải là con gái à?"
Đây là câu hỏi chết người, La Xuy Tử nhếch môi đầy khoa trương, tỏ vẻ cậu ấy sẽ không nói nữa.
Dù không nói lời nào nhưng trong lòng vẫn đang hoạt động, bây giờ chị đại của cậu ấy rất thơm, chân vừa mềm mại vừa trơn bóng, không trách cậu ấy thường xuyên nảy sinh tâm tư bỉ ổi.
Chẳng qua là nếu bảo cậu ấy thật sự làm loại chuyện này với chị đại thì cậu ấy không thể nào làm được.
Ngẫm lại cũng cảm thấy sợ đến lạnh sống lưng, so với chuyện gặp quỷ còn khó có thể khiến người ta tiếp nhận hơn.
Vừa nghĩ đến trình độ bạo lực của Điềm gia nhà cậu ấy, tâm tư bỉ ổi đã không chịu nổi ba giây, dù có bảo cậu ấy vững lòng thì cũng không thể vững nổi.
Ngẫm lại cũng cảm thấy rất đáng tiếc, tiếc cho môt cơ thể nữ giới trắng nõn mềm mại như vậy lại bị Cam Gia nhà cậu ấy xuyên qua. Chà đạp đồ tốt, quả thật là rất lãng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.