Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 26: Có Thể Ngủ Ngon Rồi
Thư Thư Thư
10/11/2023
Quần áo mới mua đều do La Xuy Tử cầm, Cam Điềm mua sách xong thì ôm sách vào trong lòng ngực nhưng trọng lượng vẫn đặt trên người La Xuy Tử.
La Xuy Tử cõng cô xuống cầu vượt, cảm thấy khó khăn hơn lúc vừa rồi một chút nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Sau khi xuống cầu vượt thì đi về phía khu dân cư, Cam Điềm dựa vào trên người La Xuy Tử hỏi: " Hôm nay chúng ta đã xài bao nhiêu tiền?"
Những thứ khác tốn chút tiền thôi, chỉ có nệm là mắc hơn, La Xuy Tử tính sơ qua: "Chắc là mười ngàn."
Trong tay bọn cô có tổng cộng ba mươi ngàn, bây giờ chỉ còn hai mươi ngàn.
Tuy rằng cha nuôi của nguyên chủ dùng năm triệu để trả sạch nợ, bây giờ La Xuy Tử cũng không còn nợ ai nhưng nếu không tìm cách kiếm tiền thì chắc chắn là bọn cô sẽ không có cách để duy trì cuộc sống.
Thành phố không giống nông thôn, nông thôn còn có thể tìm mấy thứ bỏ bụng, nếu ở trong thành phố không có tiền thì ngay cả rễ củ cải trắng cũng không có ăn được, chỉ có thể nhịn đói.
Còn về việc diện đồ đẹp, trước mắt ngoài ấm no ra thì đúng là không còn hơi sức lo thêm chuyện gì khác nữa.
Cam Điềm suy nghĩ: "Vừa xuyên qua vẫn không thích ứng được, trước tiên chúng ta cứ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ nghĩ cách kiếm tiền."
Nhóm ba người bọn họ vẫn luôn được Cam Điềm dẫn đi ăn ngon uống say, không có Cam Điềm thì bọn họ không thể trở thành một nhóm nên về mấy vấn đề này La Xuy Tử đều lựa chọn nghe lời cô ở, bây giờ vẫn vậy.
"Mọi chuyện đều nghe Điềm Gia."
Bây giờ Cam Điền rất mệt nên không có ý tưởng nào.
Cô nhờ La Xuy Tử cõng về đến nhà, vừa vào nhà đã cởi quần áo giày dép ném sang một bên rồi ngồi xuống dưới ghế sô pha xoa chân.
Còn chưa xoa đủ thì cái niệm vừa mua đã đến ngoài cửa.
Cô không đứng dậy nổi, chỉ đành để La Xuy Tử dẫn người giao hàng khiêng nệm vào nhà đặt trong phòng ngủ.
Sau khi La Xuy Tử sửa lại cái giường, cô nhào vào trong ổ chăn mềm xốp chôn mặt, sung sướng giống như một con mèo Ba Tư, miệng ngâm nga hai tiếng ngọt ngào thỏa mãn: "Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon."
La Xuy Tử bị giọng nói đáng yêu của cô làm run lên, vội vã bước ra ngoài làm thức ăn.
.
Biệt thự giữa lưng chừng núi, gió thổi qua, tuyết trên ngói làm bằng cây tùng rơi rào rạt xuống.
Ánh đèn trong phòng sách sáng trưng không trộn lẫn màu nào khác.
La Xuy Tử cõng cô xuống cầu vượt, cảm thấy khó khăn hơn lúc vừa rồi một chút nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Sau khi xuống cầu vượt thì đi về phía khu dân cư, Cam Điềm dựa vào trên người La Xuy Tử hỏi: " Hôm nay chúng ta đã xài bao nhiêu tiền?"
Những thứ khác tốn chút tiền thôi, chỉ có nệm là mắc hơn, La Xuy Tử tính sơ qua: "Chắc là mười ngàn."
Trong tay bọn cô có tổng cộng ba mươi ngàn, bây giờ chỉ còn hai mươi ngàn.
Tuy rằng cha nuôi của nguyên chủ dùng năm triệu để trả sạch nợ, bây giờ La Xuy Tử cũng không còn nợ ai nhưng nếu không tìm cách kiếm tiền thì chắc chắn là bọn cô sẽ không có cách để duy trì cuộc sống.
Thành phố không giống nông thôn, nông thôn còn có thể tìm mấy thứ bỏ bụng, nếu ở trong thành phố không có tiền thì ngay cả rễ củ cải trắng cũng không có ăn được, chỉ có thể nhịn đói.
Còn về việc diện đồ đẹp, trước mắt ngoài ấm no ra thì đúng là không còn hơi sức lo thêm chuyện gì khác nữa.
Cam Điềm suy nghĩ: "Vừa xuyên qua vẫn không thích ứng được, trước tiên chúng ta cứ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ nghĩ cách kiếm tiền."
Nhóm ba người bọn họ vẫn luôn được Cam Điềm dẫn đi ăn ngon uống say, không có Cam Điềm thì bọn họ không thể trở thành một nhóm nên về mấy vấn đề này La Xuy Tử đều lựa chọn nghe lời cô ở, bây giờ vẫn vậy.
"Mọi chuyện đều nghe Điềm Gia."
Bây giờ Cam Điền rất mệt nên không có ý tưởng nào.
Cô nhờ La Xuy Tử cõng về đến nhà, vừa vào nhà đã cởi quần áo giày dép ném sang một bên rồi ngồi xuống dưới ghế sô pha xoa chân.
Còn chưa xoa đủ thì cái niệm vừa mua đã đến ngoài cửa.
Cô không đứng dậy nổi, chỉ đành để La Xuy Tử dẫn người giao hàng khiêng nệm vào nhà đặt trong phòng ngủ.
Sau khi La Xuy Tử sửa lại cái giường, cô nhào vào trong ổ chăn mềm xốp chôn mặt, sung sướng giống như một con mèo Ba Tư, miệng ngâm nga hai tiếng ngọt ngào thỏa mãn: "Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon."
La Xuy Tử bị giọng nói đáng yêu của cô làm run lên, vội vã bước ra ngoài làm thức ăn.
.
Biệt thự giữa lưng chừng núi, gió thổi qua, tuyết trên ngói làm bằng cây tùng rơi rào rạt xuống.
Ánh đèn trong phòng sách sáng trưng không trộn lẫn màu nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.