Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 15: Đi Mất Rồi
Thư Thư Thư
08/11/2023
Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường một cái tủ quần áo đơn giản, quần áo bị vứt lung tung giống như bãi rác.
Điều kiện dừng chân rất kém cỏi nhưng có thể được sưởi ấm là Cam Điềm đã cảm thấy rất đủ rồi.
Trước đây khi đào mộ bọn cô đều ngủ ở ngoài, môi trường ở trọ thật sự rất tệ.
Một người dám mạo hiểm ngoài dã ngoại cũng là một người rất giỏi việc sinh tồn, người đó sẽ không quan tâm chỗ ở của mình trông như thế nào.
Chẳng qua là cơ thể này quá mức kén chọn.
Trên giường mà không có nệm sẽ không thể thích ứng được, ngủ không được bao lâu là phải xoay người một cái, cả người bị cả đến mức xương cốt đau ê ầm.
Ngủ tiếp không được bao lâu, Cam Điềm không thèm nằm nửa, cô ôm chăn nửa ngồi nửa nằm dựa vào sau lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi chờ La Xuy Tử mua lẩu về.
*
Sau khi Cam Điềm chạy trốn khỏi biệt thự giữa lưng chừng núi được nửa tiếng, Phong Cảnh Hàn ở dưới thảm sô pha trong phòng sách cũng từ từ tỉnh lại.
Anh tỉnh lại, nhíu mày một cái, sau đó lập tức bùng nổ, khó thở tới mức suýt chút nữa là đã chết bất đắc kỳ tử.
Vừa rồi người phụ nữ triền miên với anh đã không còn ở đây nữa, còn anh thì trần như nhộng nằm trên mặt đất, chỉ có tây trang che từ phần eo đến đùi của chính mình, áo sơmi cũng không thấy đâu.
Anh hừ nhẹ một tiếng rồi chống tay ngồi dậy khỏi mặt đất, nhặt quần của mình rồi tròng lên, anh kìm nén sự tức giận trong lòng mà đi tắm rửa thay quần áo.
Khôi phục bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái đứng đắn, nhưng sự tức giận vẫn còn đè nặng dưới đáy lòng.
Phong Cảnh Hàn bước xuống lầu vào phòng khách, gọi tất cả tài xế, bảo mẫu, quản gia, người làm vườn, người canh cửa trong nhà vào, đứng thành một hàng, anh trầm giọng hỏi với ánh mắt dữ tợn: "Người phụ nữ kia đâu rồi?"
Tất cả mọi người ngây ngốc, cúi đầu dùng ánh mắt anh nhìn tôi tôi nhìn xem anh.
Dì bảo mẫu lên tiếng trước, giọng nói có chút lắp bắp: "Đi... Đi mất rồi..."
Nắm tay đặt trên tay vịn sô pha bỗng siết chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, anh tiếp tục hỏi với vẻ dữ tợn: "Ai cho cô ta đi?"
Câu nói này càng làm mọi người ngẩn ra, người canh cửa thứ nhất nói: "Cần... giữ lại ạ?"
Mọi người cho rằng, đại thiếu gia Phong là anh sẽ không chạm vào phụ nữ, cho dù có chạm vào thì cũng sẽ để người phụ nữ đó qua đêm ở nhà, cũng sẽ không phái xe riêng đưa rước người, chẳng lẽ không phải à?
Điều kiện dừng chân rất kém cỏi nhưng có thể được sưởi ấm là Cam Điềm đã cảm thấy rất đủ rồi.
Trước đây khi đào mộ bọn cô đều ngủ ở ngoài, môi trường ở trọ thật sự rất tệ.
Một người dám mạo hiểm ngoài dã ngoại cũng là một người rất giỏi việc sinh tồn, người đó sẽ không quan tâm chỗ ở của mình trông như thế nào.
Chẳng qua là cơ thể này quá mức kén chọn.
Trên giường mà không có nệm sẽ không thể thích ứng được, ngủ không được bao lâu là phải xoay người một cái, cả người bị cả đến mức xương cốt đau ê ầm.
Ngủ tiếp không được bao lâu, Cam Điềm không thèm nằm nửa, cô ôm chăn nửa ngồi nửa nằm dựa vào sau lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi chờ La Xuy Tử mua lẩu về.
*
Sau khi Cam Điềm chạy trốn khỏi biệt thự giữa lưng chừng núi được nửa tiếng, Phong Cảnh Hàn ở dưới thảm sô pha trong phòng sách cũng từ từ tỉnh lại.
Anh tỉnh lại, nhíu mày một cái, sau đó lập tức bùng nổ, khó thở tới mức suýt chút nữa là đã chết bất đắc kỳ tử.
Vừa rồi người phụ nữ triền miên với anh đã không còn ở đây nữa, còn anh thì trần như nhộng nằm trên mặt đất, chỉ có tây trang che từ phần eo đến đùi của chính mình, áo sơmi cũng không thấy đâu.
Anh hừ nhẹ một tiếng rồi chống tay ngồi dậy khỏi mặt đất, nhặt quần của mình rồi tròng lên, anh kìm nén sự tức giận trong lòng mà đi tắm rửa thay quần áo.
Khôi phục bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái đứng đắn, nhưng sự tức giận vẫn còn đè nặng dưới đáy lòng.
Phong Cảnh Hàn bước xuống lầu vào phòng khách, gọi tất cả tài xế, bảo mẫu, quản gia, người làm vườn, người canh cửa trong nhà vào, đứng thành một hàng, anh trầm giọng hỏi với ánh mắt dữ tợn: "Người phụ nữ kia đâu rồi?"
Tất cả mọi người ngây ngốc, cúi đầu dùng ánh mắt anh nhìn tôi tôi nhìn xem anh.
Dì bảo mẫu lên tiếng trước, giọng nói có chút lắp bắp: "Đi... Đi mất rồi..."
Nắm tay đặt trên tay vịn sô pha bỗng siết chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, anh tiếp tục hỏi với vẻ dữ tợn: "Ai cho cô ta đi?"
Câu nói này càng làm mọi người ngẩn ra, người canh cửa thứ nhất nói: "Cần... giữ lại ạ?"
Mọi người cho rằng, đại thiếu gia Phong là anh sẽ không chạm vào phụ nữ, cho dù có chạm vào thì cũng sẽ để người phụ nữ đó qua đêm ở nhà, cũng sẽ không phái xe riêng đưa rước người, chẳng lẽ không phải à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.