Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 44: Đồ Tốt
Thư Thư Thư
13/11/2023
Cô không khỏi xúc động, thì ra máu chó cũng có một sức hấp dẫn riêng nhỉ!
Cô nằm ở nhà đọc tiểu thuyết vài hôm với Tiểu Bát, sau khi tinh thần và thể lực đã khôi phục, Cam Điềm lại tiếp tục ra ngoài đào kho báu tiếp.
Cô không muốn đi quá xa, trong túi cô nhét đầy tiền xu nhưng vẫn ngồi xe điện ngầm đi đến đường Phỉ Thúy ở thành phố cổ.
Đến nơi, cô chào hỏi và nói đùa với từng người chủ sạp, xem những báu vật mới mà họ lấy được từ đâu đó.
Nhìn từng sạp từng sạp, nhìn đến chỗ của Hà Bàn Tử.
Hà Bàn Tử ra vẻ đầy thần bí, anh ta nói với Cam Điềm: “Tiểu Điềm Điềm đến đúng lúc thật, hai hôm trước tôi vừa có được một món đồ tốt, để lại riêng đó chờ cô đến đấy, cô xem thử món lần này xem có thích không nào.”
Hà Bàn Tử hay thích dùng mọi cách để giữ cô ngồi ở sạp hàng này lâu hơn một chút, Cam Điềm đã quá quen với vẻ thần bí kia của anh ta.
Với chiếc khẩu trang màu trắng xanh kéo dưới cằm, khóe miệng cô cong lên nụ cười ngọt ngào, cô bắt chuyện một cách tự nhiên: “Lần này là món đồ tốt gì?”
Bất kể là gì thì cô cũng sẵn sàng xem thử, lần trước Hà Bản Tử tìm nhiều tiền tệ thời xưa như vậy mà cô cũng xem từng đồng từng đồng một.
Hà Bàn Tử vừa cười thì đôi mắt híp lại thành một sợi chỉ, vẻ mặt thật thà phúc hậu không có chút đáng khinh nào.
Anh ta quay qua quay lại nhìn hai bên, trông thấy mọi người ai ai cũng bận rộn, không ai chú ý đến sạp hàng của anh ta mới khom người lấy một hộp gỗ được sơn màu đỏ từ dưới quầy hàng ra.
Hai tay anh ta nâng hộp, anh ta vẫy tay kêu Cam Điềm đi đến cạnh anh ta.
Chờ Cam Điềm đến gần, anh ta cẩn thận mở hộp gỗ ra, rồi lại cẩn thận lấy một thứ cỡ bằng một củ cải, được bao lại bằng vải gấm màu vàng, anh ta nói khẽ với Cam Điềm: “Là cái này đây, Tiểu Điềm Điềm cô xem thử xem có thích không.”
Cam Điềm vươn tay nhận lấy, cô cẩn thận mở tấm vải bọc bên ngoài ra liền nhìn thấy một tượng Phật bằng ngọc trắng.
Ngay khi vừa nhìn thấy pho tượng Phật này, vẻ mặt của cô đã trở nên nghiêm túc hẳn, nhưng cũng không thể hiện quá rõ.
Hà Bàn Tử nhìn biểu cảm của cô bèn nhắc nhở: “Có cần dùng kính lúp để xem không?”
Không cần xài kính lúp, Cam Điềm cũng biết đây đúng thật là của quý.
Ngọc thật, ngọc giả và chất ngọc tốt hay xấu, cô chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay, với lại cô đã từng thấy pho tượng Phật này rồi, một nhóm có ba pho tượng, là đồ của triều nhà Minh, đây là pho tượng nhỏ nhất trong ba cái.
Cô nằm ở nhà đọc tiểu thuyết vài hôm với Tiểu Bát, sau khi tinh thần và thể lực đã khôi phục, Cam Điềm lại tiếp tục ra ngoài đào kho báu tiếp.
Cô không muốn đi quá xa, trong túi cô nhét đầy tiền xu nhưng vẫn ngồi xe điện ngầm đi đến đường Phỉ Thúy ở thành phố cổ.
Đến nơi, cô chào hỏi và nói đùa với từng người chủ sạp, xem những báu vật mới mà họ lấy được từ đâu đó.
Nhìn từng sạp từng sạp, nhìn đến chỗ của Hà Bàn Tử.
Hà Bàn Tử ra vẻ đầy thần bí, anh ta nói với Cam Điềm: “Tiểu Điềm Điềm đến đúng lúc thật, hai hôm trước tôi vừa có được một món đồ tốt, để lại riêng đó chờ cô đến đấy, cô xem thử món lần này xem có thích không nào.”
Hà Bàn Tử hay thích dùng mọi cách để giữ cô ngồi ở sạp hàng này lâu hơn một chút, Cam Điềm đã quá quen với vẻ thần bí kia của anh ta.
Với chiếc khẩu trang màu trắng xanh kéo dưới cằm, khóe miệng cô cong lên nụ cười ngọt ngào, cô bắt chuyện một cách tự nhiên: “Lần này là món đồ tốt gì?”
Bất kể là gì thì cô cũng sẵn sàng xem thử, lần trước Hà Bản Tử tìm nhiều tiền tệ thời xưa như vậy mà cô cũng xem từng đồng từng đồng một.
Hà Bàn Tử vừa cười thì đôi mắt híp lại thành một sợi chỉ, vẻ mặt thật thà phúc hậu không có chút đáng khinh nào.
Anh ta quay qua quay lại nhìn hai bên, trông thấy mọi người ai ai cũng bận rộn, không ai chú ý đến sạp hàng của anh ta mới khom người lấy một hộp gỗ được sơn màu đỏ từ dưới quầy hàng ra.
Hai tay anh ta nâng hộp, anh ta vẫy tay kêu Cam Điềm đi đến cạnh anh ta.
Chờ Cam Điềm đến gần, anh ta cẩn thận mở hộp gỗ ra, rồi lại cẩn thận lấy một thứ cỡ bằng một củ cải, được bao lại bằng vải gấm màu vàng, anh ta nói khẽ với Cam Điềm: “Là cái này đây, Tiểu Điềm Điềm cô xem thử xem có thích không.”
Cam Điềm vươn tay nhận lấy, cô cẩn thận mở tấm vải bọc bên ngoài ra liền nhìn thấy một tượng Phật bằng ngọc trắng.
Ngay khi vừa nhìn thấy pho tượng Phật này, vẻ mặt của cô đã trở nên nghiêm túc hẳn, nhưng cũng không thể hiện quá rõ.
Hà Bàn Tử nhìn biểu cảm của cô bèn nhắc nhở: “Có cần dùng kính lúp để xem không?”
Không cần xài kính lúp, Cam Điềm cũng biết đây đúng thật là của quý.
Ngọc thật, ngọc giả và chất ngọc tốt hay xấu, cô chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay, với lại cô đã từng thấy pho tượng Phật này rồi, một nhóm có ba pho tượng, là đồ của triều nhà Minh, đây là pho tượng nhỏ nhất trong ba cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.