Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 36: Duyên Phận Vi Diệu
Thư Thư Thư
12/11/2023
La Xuy Tử đi đến trước mặt tên mặt trắng, chân đạp lên bảng hiệu giấy, cậu ấy từ trên cao nhìn xuống, giọng nói thô kệch: "Mày què tay què chân à, hay là mắt mù tai điếc, tuổi còn trẻ mà lại đi ăn xin thì có thấy mất mặt không?"
Tên mặt trắng cúi đầu không để ý tới, cậu ấy lại tiếp tục dạy dỗ nhưng nói khô cả họng mà người dưới chân cũng không có phản ứng gì.
Nói không được thì chỉ có thể dùng nắm đấm, La Xuy Tử đưa tay bóp vai tên mặt trắng, muốn xách tên này lên.
Kết quả, cậu ấy còn chưa kịp dùng sức thì cổ tay đã bị nắm lấy, sau đó trời đất quay cuồng phát ra tiếng "Rầm".
Cam Điềm và mấy tên ăn mày đứng một bên xem trò vui, nhàm nhán lấy một quả táo trong túi áo lông ra ăn.
Đầu tiên là cô không hứng thú xem tí nào, La Xuy Tử nói gì đấy nhưng ở quá xa, cô không nghe rõ.
Tiếp đến là khi cô nhìn thấy La Xuy Tử bị tên mặt trắng quật ngã, còn chưa cắn quả táo nhưng Cam Điềm và mấy tên ăn mày đều sợ hãi.
Cam Điền cắn quả táo còn nhắm mắt trái lại, cảm thấy rất đau.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì La Xuy Tử vừa đứng lên đã bị tên mặt trứng quật ngã xuống đất, mấy tên ăn mày đưa tay che mắt, đồng thời cảm thấy mình cũng bị đau chung, quá thảm rồi.
Cam Điền nhắm mắt trái rồi lại mắt phải, giờ thì không nhìn nổi nữa, cô ném quả táo cho tên cằm đầu rồi chạy tới tung cước đá tên mặt trắng ngã nhào xuống đất.
Cô chưa dừng lại, tăng sức lực chân lên, nhân lúc tên mặt trắng ngã xuống đất thì giẫm lên lồng ngực nó, đè ép cậu ta trên nền đất.
Hàng loạt động tác của cô làm mấy tên ăn mày kinh ngạc tới mức hồn bay ra ngoài, quả táo trong tay rơi xuống đất lăn long lóc vài vòng.
Cam Điềm giẫm lên ngực tên mặt trắng, cậu ấy ôm lấy chân cô. Cô chỉ có thể bộc phát sức lực như vậy, xíu nữa sợ là không đánh nổi, cô vội vàng kêu lớn: "La Xuy..."
Lời còn chưa nói hết thì cô đã sửa lại, kéo khẩu trang xuống kinh ngạc: "Tiểu Bát Muội…"
Tên mặt trắng bị đạp trên đất cũng dao động chốc lát, khi Cam Điềm kéo khẩu trang xuống thì nhận ra cô ngay, khàn giọng gọi: "Chị đại."
Cái duyên phận này có hơi vi diệu.
La Xuy Tử che ngực kêu đau bên cạnh cũng nhận ra Tiểu Bát, mắng: "Tiểu Bát thật kìa, tôi đệt cả nhà cậu, Tiểu Vương Bát..."
Tiểu Bát thở dài, buông chân Cam Điền ra, cậu ta nằm ra đất.
Tên mặt trắng cúi đầu không để ý tới, cậu ấy lại tiếp tục dạy dỗ nhưng nói khô cả họng mà người dưới chân cũng không có phản ứng gì.
Nói không được thì chỉ có thể dùng nắm đấm, La Xuy Tử đưa tay bóp vai tên mặt trắng, muốn xách tên này lên.
Kết quả, cậu ấy còn chưa kịp dùng sức thì cổ tay đã bị nắm lấy, sau đó trời đất quay cuồng phát ra tiếng "Rầm".
Cam Điềm và mấy tên ăn mày đứng một bên xem trò vui, nhàm nhán lấy một quả táo trong túi áo lông ra ăn.
Đầu tiên là cô không hứng thú xem tí nào, La Xuy Tử nói gì đấy nhưng ở quá xa, cô không nghe rõ.
Tiếp đến là khi cô nhìn thấy La Xuy Tử bị tên mặt trắng quật ngã, còn chưa cắn quả táo nhưng Cam Điềm và mấy tên ăn mày đều sợ hãi.
Cam Điền cắn quả táo còn nhắm mắt trái lại, cảm thấy rất đau.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì La Xuy Tử vừa đứng lên đã bị tên mặt trứng quật ngã xuống đất, mấy tên ăn mày đưa tay che mắt, đồng thời cảm thấy mình cũng bị đau chung, quá thảm rồi.
Cam Điền nhắm mắt trái rồi lại mắt phải, giờ thì không nhìn nổi nữa, cô ném quả táo cho tên cằm đầu rồi chạy tới tung cước đá tên mặt trắng ngã nhào xuống đất.
Cô chưa dừng lại, tăng sức lực chân lên, nhân lúc tên mặt trắng ngã xuống đất thì giẫm lên lồng ngực nó, đè ép cậu ta trên nền đất.
Hàng loạt động tác của cô làm mấy tên ăn mày kinh ngạc tới mức hồn bay ra ngoài, quả táo trong tay rơi xuống đất lăn long lóc vài vòng.
Cam Điềm giẫm lên ngực tên mặt trắng, cậu ấy ôm lấy chân cô. Cô chỉ có thể bộc phát sức lực như vậy, xíu nữa sợ là không đánh nổi, cô vội vàng kêu lớn: "La Xuy..."
Lời còn chưa nói hết thì cô đã sửa lại, kéo khẩu trang xuống kinh ngạc: "Tiểu Bát Muội…"
Tên mặt trắng bị đạp trên đất cũng dao động chốc lát, khi Cam Điềm kéo khẩu trang xuống thì nhận ra cô ngay, khàn giọng gọi: "Chị đại."
Cái duyên phận này có hơi vi diệu.
La Xuy Tử che ngực kêu đau bên cạnh cũng nhận ra Tiểu Bát, mắng: "Tiểu Bát thật kìa, tôi đệt cả nhà cậu, Tiểu Vương Bát..."
Tiểu Bát thở dài, buông chân Cam Điền ra, cậu ta nằm ra đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.