Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 30: Giám Định Đồ Cổ
Thư Thư Thư
11/11/2023
Cô đi dạo trong chợ đồ cổ mấy ngày, đêm nào cũng về tay không nhưng hứng thú không bị ảnh hưởng, ban ngày cô lại tiếp tục ra ngoài tìm bảo vật.
Nhiều ngày nay, Cam Điềm đi từng chợ đồ cổ ở thành phố Tân An, chỗ được đi nhiều nhất là chợ đồ cổ trên đường Phỉ Thúy gần đây, thời gian đi dạo cũng lâu nhất.
Vì Cam Điềm thân hình mảnh khảnh và mái tóc dài mềm mại đen nhánh, nói chuyện thì yêu kiều đáng yêu, còn không ra vẻ, khi nói chuyện với chủ quầy sẽ kéo khẩu trang xuống, dựa vào giọng nói và gương mặt thì dù cách ăn mặc có nghèo kiết xác, chủ quầy không chỉ không khó chịu với cô mà còn thỉnh thoảng lấy ghế nhỏ cho cô ngồi nghỉ ngơi một lát.
Cũng vì giọng nói và vẻ ngoài xinh đẹp hơn người, đa phần các chủ quầy đều nhớ kỹ cô, rảnh rỗi thường hay trò chuyện với quầy cách vách hỏi: "Hôm nay Tiểu Điềm Điềm có đến không?"
Hôm nay, Cam Điềm thay đổi áo khoác quân đội thành áo da vàng ra ngoài, đề không cần phải mua áo khoác bông khác nên cô mặc áo của Phong Cảnh Hàn, vẫn đến chợ đồ cổ trên đường Phỉ Thúy.
Dạo này thời tiết rất tốt, ánh nắng ban trưa ấm áp, làm tuyết trắng tan không còn vết tích nào.
Cô ngồi ba trạm tàu điện ngầm, xuống trạm đi khoảng một dặm là đã tới nơi. Bây giờ, cô đã hơi quen đường đến chợ đồ cổ đường Phỉ Thúy, đi thẳng tới những quầy hàng kia hỏi chủ quầy có vật gì mới không.
Chủ quầy thấy cô tới, dịu dàng cười chào hỏi, anh ta vừa lấy đồ mới ra cho cô xem vừa hỏi: "Sao hai ngày nay Tiểu Điềm Điềm không tới?"
"Tiểu Điềm Điềm" không phải là xưng hô Cam Điềm nói cho những chủ quầy, vì những chủ quầy không hỏi ra thông tin cá nhân nào của cô, ngay cả tên nên cảm thấy ba chữ này hợp với cô, các chủ quầy không hẹn mà cùng gọi như vậy.
Cam Điềm trả lời qua loa hai câu, lấy kính lúp ra xem từng bảo vật chủ quầy lấy ra.
Vận dụng hết tất cả kiến thức và kinh nghiệm của mình, cộng thêm tài năng giám định trời sinh, cô vẫn không phát hiện ra bảo vật thật.
Chuyện tìm bảo vật cô luôn rất kiên trì, rất thưởng thụ quá trình này nên không dễ thất vọng.
Thế nhưng, Cam Điềm không chọn món nào làm chủ quầy rất thất vọng.
Cam Điềm cười với chủ quầy, tận dụng triệt để vẻ ngoài xinh đẹp của mình nịnh nọt rồi cầm chiếc kính lúp đi tới quầy hàng tiếp theo.
Đương nhiên cô không phải là người thích làm nũng nhưng cô mới phát hiện ra rằng giọng nói hiện tại của "mình" khi được "xử lý" trông như đang làm nũng vậy.
Cô cứ trò chuyện với từng chủ quầy một, đi từng quầy hàng một.
Nhiều ngày nay, Cam Điềm đi từng chợ đồ cổ ở thành phố Tân An, chỗ được đi nhiều nhất là chợ đồ cổ trên đường Phỉ Thúy gần đây, thời gian đi dạo cũng lâu nhất.
Vì Cam Điềm thân hình mảnh khảnh và mái tóc dài mềm mại đen nhánh, nói chuyện thì yêu kiều đáng yêu, còn không ra vẻ, khi nói chuyện với chủ quầy sẽ kéo khẩu trang xuống, dựa vào giọng nói và gương mặt thì dù cách ăn mặc có nghèo kiết xác, chủ quầy không chỉ không khó chịu với cô mà còn thỉnh thoảng lấy ghế nhỏ cho cô ngồi nghỉ ngơi một lát.
Cũng vì giọng nói và vẻ ngoài xinh đẹp hơn người, đa phần các chủ quầy đều nhớ kỹ cô, rảnh rỗi thường hay trò chuyện với quầy cách vách hỏi: "Hôm nay Tiểu Điềm Điềm có đến không?"
Hôm nay, Cam Điềm thay đổi áo khoác quân đội thành áo da vàng ra ngoài, đề không cần phải mua áo khoác bông khác nên cô mặc áo của Phong Cảnh Hàn, vẫn đến chợ đồ cổ trên đường Phỉ Thúy.
Dạo này thời tiết rất tốt, ánh nắng ban trưa ấm áp, làm tuyết trắng tan không còn vết tích nào.
Cô ngồi ba trạm tàu điện ngầm, xuống trạm đi khoảng một dặm là đã tới nơi. Bây giờ, cô đã hơi quen đường đến chợ đồ cổ đường Phỉ Thúy, đi thẳng tới những quầy hàng kia hỏi chủ quầy có vật gì mới không.
Chủ quầy thấy cô tới, dịu dàng cười chào hỏi, anh ta vừa lấy đồ mới ra cho cô xem vừa hỏi: "Sao hai ngày nay Tiểu Điềm Điềm không tới?"
"Tiểu Điềm Điềm" không phải là xưng hô Cam Điềm nói cho những chủ quầy, vì những chủ quầy không hỏi ra thông tin cá nhân nào của cô, ngay cả tên nên cảm thấy ba chữ này hợp với cô, các chủ quầy không hẹn mà cùng gọi như vậy.
Cam Điềm trả lời qua loa hai câu, lấy kính lúp ra xem từng bảo vật chủ quầy lấy ra.
Vận dụng hết tất cả kiến thức và kinh nghiệm của mình, cộng thêm tài năng giám định trời sinh, cô vẫn không phát hiện ra bảo vật thật.
Chuyện tìm bảo vật cô luôn rất kiên trì, rất thưởng thụ quá trình này nên không dễ thất vọng.
Thế nhưng, Cam Điềm không chọn món nào làm chủ quầy rất thất vọng.
Cam Điềm cười với chủ quầy, tận dụng triệt để vẻ ngoài xinh đẹp của mình nịnh nọt rồi cầm chiếc kính lúp đi tới quầy hàng tiếp theo.
Đương nhiên cô không phải là người thích làm nũng nhưng cô mới phát hiện ra rằng giọng nói hiện tại của "mình" khi được "xử lý" trông như đang làm nũng vậy.
Cô cứ trò chuyện với từng chủ quầy một, đi từng quầy hàng một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.