Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 50: Kết Bạn
Thư Thư Thư
14/11/2023
Chú Trần sắp điên đến nơi rồi, ông run rẩy “Vâng” một tiếng, khi xoay người xuống lầu ông rốt cuộc cũng giơ tay lên véo nhân trung.
Ông có cảm giác như nếu mình còn không bóp thì có khi sẽ vì nhũn chân ngã xuống cầu thang mà chết thật.
Chú Trần vừa rời khỏi thì cũng chỉ còn Cam Điềm và người đàn ông mặc vest kia ở lầu hai Vạn Bảo Trai. Ông đi lấy tiền cho Cam Điềm cũng thừa dịp tạo cơ hội cho người đàn ông mặc vest và Cam Điềm ở cùng nhau, trông có vẻ như thời gian sẽ không quá ngắn đâu.
Giữa đôi môi mỏng khẽ mím của người đàn ông mặc vest treo một chút ý cười, anh ta cúi người châm một ly trà nóng cho Cam Điềm, bắt đầu nhân cơ hội này làm quen với cô: “Có thể thuận mua vừa bán cũng là duyên phận, có thể làm quen với nhau chút được không?”
Đúng thật là buôn bán sáu trăm nghìn cũng không coi là ít được, người ta muốn làm quen với bên bán một chút cũng bình thường.
Nhưng xét thấy bây giờ nhà họ Phong và nhà họ Tống đều đang tìm cô, trước khi hai nhà kia quên đi nhân vật hy sinh là cô đây thì cô vẫn nên cố gắng ít xuất hiện nhất có thể vẫn hơn, thế là Cam Điềm nói với người đàn ông mặc vest: “Tên thật của tôi không dễ nghe cho lắm, anh cũng gọi tôi là Tiểu Điềm Điềm giống như bọn họ là được rồi.”
Người đàn ông mặc vest không quá hài lòng với câu tự giới thiệu của Cam Điềm, nhưng anh ta cũng không nóng nảy, ý cười vẫn treo trên khóe môi: “Tôi tên là Hứa Trí, sở thích của tôi là giám định và sưu tầm những món đồ cổ bằng ngọc thạch như thế này, nếu như Tiểu Điềm Điềm cô cũng thích thì chúng ta có thể làm bạn đấy.”
Tất nhiên là Cam Điềm sẵn lòng làm bạn với người sở hữu cửa tiệm Vạn Bảo Trai này rồi. Chính cô cũng đang muốn chen vào trong hội đồ cổ, cơ hội được kết bạn với những người thuộc hội này đang ở ngay trước mắt, tất nhiên là cô không thể bỏ lỡ rồi.
Từ từ trải rộng mạng lưới quan hệ, từ từ đặt nền móng của mình mới có thể có chỗ dừng chân ở nơi đây và cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cam Điềm tỏ vẻ niềm nở, cười đồng ý: “Tất nhiên là được rồi.”
Trông thấy phản ứng như thế của cô, Hứa Trí chỉ cảm thấy trong đầu anh ta không hiểu sao mà bắt đầu nổi bong bóng ngọt ngào.
Anh ta chưa từng có cảm giác như thế này, có cảm giác choáng váng đầu say trong chai rượu vậy.
Một cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, mang theo mùi thơm ngát kỳ lạ trên người thiếu nữ thổi ngay qua chóp mũi anh ta khiến cảm giác như thế càng to lớn hơn.
Ông có cảm giác như nếu mình còn không bóp thì có khi sẽ vì nhũn chân ngã xuống cầu thang mà chết thật.
Chú Trần vừa rời khỏi thì cũng chỉ còn Cam Điềm và người đàn ông mặc vest kia ở lầu hai Vạn Bảo Trai. Ông đi lấy tiền cho Cam Điềm cũng thừa dịp tạo cơ hội cho người đàn ông mặc vest và Cam Điềm ở cùng nhau, trông có vẻ như thời gian sẽ không quá ngắn đâu.
Giữa đôi môi mỏng khẽ mím của người đàn ông mặc vest treo một chút ý cười, anh ta cúi người châm một ly trà nóng cho Cam Điềm, bắt đầu nhân cơ hội này làm quen với cô: “Có thể thuận mua vừa bán cũng là duyên phận, có thể làm quen với nhau chút được không?”
Đúng thật là buôn bán sáu trăm nghìn cũng không coi là ít được, người ta muốn làm quen với bên bán một chút cũng bình thường.
Nhưng xét thấy bây giờ nhà họ Phong và nhà họ Tống đều đang tìm cô, trước khi hai nhà kia quên đi nhân vật hy sinh là cô đây thì cô vẫn nên cố gắng ít xuất hiện nhất có thể vẫn hơn, thế là Cam Điềm nói với người đàn ông mặc vest: “Tên thật của tôi không dễ nghe cho lắm, anh cũng gọi tôi là Tiểu Điềm Điềm giống như bọn họ là được rồi.”
Người đàn ông mặc vest không quá hài lòng với câu tự giới thiệu của Cam Điềm, nhưng anh ta cũng không nóng nảy, ý cười vẫn treo trên khóe môi: “Tôi tên là Hứa Trí, sở thích của tôi là giám định và sưu tầm những món đồ cổ bằng ngọc thạch như thế này, nếu như Tiểu Điềm Điềm cô cũng thích thì chúng ta có thể làm bạn đấy.”
Tất nhiên là Cam Điềm sẵn lòng làm bạn với người sở hữu cửa tiệm Vạn Bảo Trai này rồi. Chính cô cũng đang muốn chen vào trong hội đồ cổ, cơ hội được kết bạn với những người thuộc hội này đang ở ngay trước mắt, tất nhiên là cô không thể bỏ lỡ rồi.
Từ từ trải rộng mạng lưới quan hệ, từ từ đặt nền móng của mình mới có thể có chỗ dừng chân ở nơi đây và cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cam Điềm tỏ vẻ niềm nở, cười đồng ý: “Tất nhiên là được rồi.”
Trông thấy phản ứng như thế của cô, Hứa Trí chỉ cảm thấy trong đầu anh ta không hiểu sao mà bắt đầu nổi bong bóng ngọt ngào.
Anh ta chưa từng có cảm giác như thế này, có cảm giác choáng váng đầu say trong chai rượu vậy.
Một cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, mang theo mùi thơm ngát kỳ lạ trên người thiếu nữ thổi ngay qua chóp mũi anh ta khiến cảm giác như thế càng to lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.