Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 23: Mua Đồ
Thư Thư Thư
10/11/2023
Vất vả lắm mới ngủ được vài tiếng, vẫn chưa ngủ đủ giấc là trời đã sáng rồi.
Cam Điềm suy đoán, tối qua sau khi cô chạy trốn, chắc chắn là nhà họ Phong hoặc nhà họ Tống sẽ phái người tìm cô.
Nhưng muốn tìm một người mà không cần chứng minh nhân dân và điện thoại thì không khắc nào là mò kim đáy bể.
Cô hoạt động ở phố phường, gần như không có giao thoa với những người giới thượng lưu nên Cam Điềm cũng không lo lắng bản thân sẽ xui xẻo tới mức bị hai nhà họ Phong và nhà họ Tống tìm được.
Nhân vật nhỏ có chỗ tốt của nhân vật nhỏ, làm chuyện gì cũng không đáng chú, không có ai chú ý.
Buổi sáng cô ngủ bù ở trong nhà, vẫn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Đến giờ ăn cơm vào giữa trưa, cô miễn cưỡng lấp đầy bụng bằng những món ăn rất khó ăn của La Xuy Tử.
Cùng lúc đó, cô và La Xuy Tử đã xác nhận được một việc, trong trí nhớ của cô và La Xuy Tử không có người có vẻ ngoài giống Tiểu Bát.
Không có đường nào để tìm Tiểu Bát, chỉ có thể trông chờ vào duyên phận.
Buổi chiều, Cam Điềm và La Xuy Tử đội mũ Lôi Phong, mặc một chiếc áo khoác màu vàng, bước ra khỏi cửa mua sắm.
Sau khi mua được hai cái khẩu trang ở cửa hàng nhỏ ven đường, che nửa khuôn mặt, khoác kỹ chiếc áo khoác quân sự trên người, trước tiên tới một cửa hàng gia dụng giá rẻ chọn một cái nệm, không mua nổi cái nệm có giá năm sáu chữ số, chỉ có thể chọn một cái nệm mềm mại giá cả vừa phải và hiệu quả chèo trống là đã không tồi rồi.
Lưu lại địa chỉ cho cửa hàng, sau đó đi mua giày và quần áo bông.
Sức đôi bàn chân của Cam Điềm không thể chịu nổi được nữa, lòng bàn chân bởi vì tối qua đi đường quá nhiều nên tạo thành nhiều vết bong, bây giờ vẫn còn đau.
Sau khi chọn nệm xong thì cô không muốn đi nữa, tìm một quán KFC rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, mấy món còn lại thì để La Xuy Tử đi mua.
La Xuy Tử là một ông già cẩu thả, cũng chưa từng có vợ và bạn gái, chưa mua quần áo cho phụ nữ bao giờ.
Vì để không mua sai, Cam Điềm mượn giấy bút, vừa viết vừa nói với cậu ấy: "Hai bộ đồ lót, kích cỡ của đồ lót là 34C. Còn chút tiền thì mua hai cái áo hoodie và quần nỉ là được, thêm vớ và giày bông..."
La Xuy Tử nhìn ngòi bút viết sàn sạt trên tờ giấy trắng, nhẫn nhịn tới mức khuôn mặt đỏ bừng, cậu ấy chưa bao giờ mua đồ lót cho phụ nữ đâu đấy.
Cam Điềm suy đoán, tối qua sau khi cô chạy trốn, chắc chắn là nhà họ Phong hoặc nhà họ Tống sẽ phái người tìm cô.
Nhưng muốn tìm một người mà không cần chứng minh nhân dân và điện thoại thì không khắc nào là mò kim đáy bể.
Cô hoạt động ở phố phường, gần như không có giao thoa với những người giới thượng lưu nên Cam Điềm cũng không lo lắng bản thân sẽ xui xẻo tới mức bị hai nhà họ Phong và nhà họ Tống tìm được.
Nhân vật nhỏ có chỗ tốt của nhân vật nhỏ, làm chuyện gì cũng không đáng chú, không có ai chú ý.
Buổi sáng cô ngủ bù ở trong nhà, vẫn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Đến giờ ăn cơm vào giữa trưa, cô miễn cưỡng lấp đầy bụng bằng những món ăn rất khó ăn của La Xuy Tử.
Cùng lúc đó, cô và La Xuy Tử đã xác nhận được một việc, trong trí nhớ của cô và La Xuy Tử không có người có vẻ ngoài giống Tiểu Bát.
Không có đường nào để tìm Tiểu Bát, chỉ có thể trông chờ vào duyên phận.
Buổi chiều, Cam Điềm và La Xuy Tử đội mũ Lôi Phong, mặc một chiếc áo khoác màu vàng, bước ra khỏi cửa mua sắm.
Sau khi mua được hai cái khẩu trang ở cửa hàng nhỏ ven đường, che nửa khuôn mặt, khoác kỹ chiếc áo khoác quân sự trên người, trước tiên tới một cửa hàng gia dụng giá rẻ chọn một cái nệm, không mua nổi cái nệm có giá năm sáu chữ số, chỉ có thể chọn một cái nệm mềm mại giá cả vừa phải và hiệu quả chèo trống là đã không tồi rồi.
Lưu lại địa chỉ cho cửa hàng, sau đó đi mua giày và quần áo bông.
Sức đôi bàn chân của Cam Điềm không thể chịu nổi được nữa, lòng bàn chân bởi vì tối qua đi đường quá nhiều nên tạo thành nhiều vết bong, bây giờ vẫn còn đau.
Sau khi chọn nệm xong thì cô không muốn đi nữa, tìm một quán KFC rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, mấy món còn lại thì để La Xuy Tử đi mua.
La Xuy Tử là một ông già cẩu thả, cũng chưa từng có vợ và bạn gái, chưa mua quần áo cho phụ nữ bao giờ.
Vì để không mua sai, Cam Điềm mượn giấy bút, vừa viết vừa nói với cậu ấy: "Hai bộ đồ lót, kích cỡ của đồ lót là 34C. Còn chút tiền thì mua hai cái áo hoodie và quần nỉ là được, thêm vớ và giày bông..."
La Xuy Tử nhìn ngòi bút viết sàn sạt trên tờ giấy trắng, nhẫn nhịn tới mức khuôn mặt đỏ bừng, cậu ấy chưa bao giờ mua đồ lót cho phụ nữ đâu đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.