Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy
Chương 47: Thử
Thư Thư Thư
14/11/2023
Cô không biết anh ta có đang nhìn mình hay không, Cam Điềm nhìn chằm chằm một hồi, cô dời tầm mắt xuống nhìn thấy bảng hiệu của tiệm bán đồ cổ… Vạn Bảo Trai.
Sau khi xem xong tên cửa hàng, cô lại ngước mắt lên nhìn thẳng vào ống nhòm.
Thời gian người đàn ông mặc vest cầm ống nhòm quan sát Tiểu Điềm Điềm trên đường Phỉ Thúy cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên bị cô phát hiện, mắt chạm mắt với cô.
Đường nét gương mặt cô gái này rất hoàn mỹ, làn da trắng nõn mềm mại. Khi cô nhìn về phía anh ta, trong đôi mắt xinh đẹp kia như có ánh sao vậy.
Đang trong lúc người đàn ông mặc vest đang chìm trong sự mê mẩn với sắc đẹp của thiếu nữ bên đường, thì người thiếu nữ kia chợt cởi bỏ khẩu trang đeo trên cằm, giơ lên tượng Phật làm bằng ngọc trắng trong tay, hỏi cậu ta bằng khẩu hình: “Muốn à?”
Cái này rõ là đang muốn tương tác với anh ta, người đàn ông mặc vest cảm thấy mình không hiểu sai ý.
Vốn là định chờ khi cô sắp rời khỏi thành phố cổ mới kêu cửa hàng trưởng cản cô lại, vờ như nhìn trúng và muốn mua tượng Phật của cô, bây giờ có vẻ như là không cần nữa rồi.
Anh ta cong môi nở nụ cười, người đàn ông mặc vest buông ống nhòm xuống rồi vẫy tay với cô gái ở bên đường.
Cam Điềm vốn không chắc rằng người cầm ống nhòm bên cửa sổ có đang nhìn cô không, cô chỉ thử giơ tượng Phật lên cho cậu ta xem rồi hỏi anh ta có muốn hay không mà thôi.
Nếu như có cơ hội thì dù sao cũng phải thử một lần chứ, lỡ như người này thật sự nhìn trúng tượng Phật của cô thì sao?
Nếu như không để ý đến tượng Phật của cô thì lấy ống nhòm nhìn cô chằm chằm làm gì?
Nếu như cầm ống nhòm không phải để nhìn cô thì quên đi, cô cũng không xấu hổ, lại tiếp tục chờ người hữu duyên thôi.
Kết quả thì mới thử một lần đã có thể tương tác với nhau, cô nhìn thấy người đàn ông bên cửa sổ vẫy tay, cô chỉ tay vào mình như để xác nhận: “Là tôi à?”
Người đàn ông mặc vest gật đầu mạnh hơn nữa, rồi lại tiếp tục vẫy tay với cô.
Thật đúng là may mắn đến muốn cản cũng không cản nổi mà, mặc kệ sự mệt mỏi của thân thể, Cam Điềm vội vàng đứng dậy bọc lấy tượng Phật bằng ngọc trắng trong tay rồi đi đến Vạn Bảo Trai.
Vào đến Vạn Bảo Trai cũng không cần chào hỏi cũng đã có người dẫn đường cho cô lên thẳng lầu hai.
Trên lầu, người đàn ông mặc vest đứng bên cửa sổ vừa nãy đang ngồi trên sô pha, và một người trông khá lớn tuổi, hai bên tóc mai đã có hoa râm thì đứng ngay bên cạnh.
Sau khi xem xong tên cửa hàng, cô lại ngước mắt lên nhìn thẳng vào ống nhòm.
Thời gian người đàn ông mặc vest cầm ống nhòm quan sát Tiểu Điềm Điềm trên đường Phỉ Thúy cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên bị cô phát hiện, mắt chạm mắt với cô.
Đường nét gương mặt cô gái này rất hoàn mỹ, làn da trắng nõn mềm mại. Khi cô nhìn về phía anh ta, trong đôi mắt xinh đẹp kia như có ánh sao vậy.
Đang trong lúc người đàn ông mặc vest đang chìm trong sự mê mẩn với sắc đẹp của thiếu nữ bên đường, thì người thiếu nữ kia chợt cởi bỏ khẩu trang đeo trên cằm, giơ lên tượng Phật làm bằng ngọc trắng trong tay, hỏi cậu ta bằng khẩu hình: “Muốn à?”
Cái này rõ là đang muốn tương tác với anh ta, người đàn ông mặc vest cảm thấy mình không hiểu sai ý.
Vốn là định chờ khi cô sắp rời khỏi thành phố cổ mới kêu cửa hàng trưởng cản cô lại, vờ như nhìn trúng và muốn mua tượng Phật của cô, bây giờ có vẻ như là không cần nữa rồi.
Anh ta cong môi nở nụ cười, người đàn ông mặc vest buông ống nhòm xuống rồi vẫy tay với cô gái ở bên đường.
Cam Điềm vốn không chắc rằng người cầm ống nhòm bên cửa sổ có đang nhìn cô không, cô chỉ thử giơ tượng Phật lên cho cậu ta xem rồi hỏi anh ta có muốn hay không mà thôi.
Nếu như có cơ hội thì dù sao cũng phải thử một lần chứ, lỡ như người này thật sự nhìn trúng tượng Phật của cô thì sao?
Nếu như không để ý đến tượng Phật của cô thì lấy ống nhòm nhìn cô chằm chằm làm gì?
Nếu như cầm ống nhòm không phải để nhìn cô thì quên đi, cô cũng không xấu hổ, lại tiếp tục chờ người hữu duyên thôi.
Kết quả thì mới thử một lần đã có thể tương tác với nhau, cô nhìn thấy người đàn ông bên cửa sổ vẫy tay, cô chỉ tay vào mình như để xác nhận: “Là tôi à?”
Người đàn ông mặc vest gật đầu mạnh hơn nữa, rồi lại tiếp tục vẫy tay với cô.
Thật đúng là may mắn đến muốn cản cũng không cản nổi mà, mặc kệ sự mệt mỏi của thân thể, Cam Điềm vội vàng đứng dậy bọc lấy tượng Phật bằng ngọc trắng trong tay rồi đi đến Vạn Bảo Trai.
Vào đến Vạn Bảo Trai cũng không cần chào hỏi cũng đã có người dẫn đường cho cô lên thẳng lầu hai.
Trên lầu, người đàn ông mặc vest đứng bên cửa sổ vừa nãy đang ngồi trên sô pha, và một người trông khá lớn tuổi, hai bên tóc mai đã có hoa râm thì đứng ngay bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.