Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 10:
Đình Vân Ảnh
31/07/2024
“Chắc lại bế quan thôi. Đại sư huynh không có ở đây là tốt nhất, mỗi lần ta nhìn thấy huynh ấy đều sợ muốn chết.”
“Hình như gần đây nhị sư huynh cũng không có ở đây. “
"Này, có thể nào... hai người bọn họ bỏ trốn rồi không?"
“Ngươi nói lung tung gì đó? Lố quá rồi!” A Kiều có chút kinh ngạc.
"Ai ai ai, sao tự nhiên Tiểu Tuyết lại xông tới cào ta thế a?"
…
Kỳ Thịnh: Thật sự là phiền chết mèo rồi.
Cuộc sống như vậy cứ trôi qua cho đến một buổi chiều ngày thứ bảy, Kỳ Thịnh đang ôn tập tâm pháp thì một thiếu niên mặc áo đen bỗng từ cửa sổ nhảy vào.
Vừa trông thấy con mèo trắng Kỳ Thịnh, thiếu niên bước nhanh tới, bế mèo lên.
"Sư huynh, ta rốt cục cũng tìm thấy huynh rồi!” Thiếu niên vô cùng kích động.
Kỳ Thịnh nâng móng mèo lên, không chút lưu tình để lại vài vết máu trên mặt y.
Đây đúng là đầu sỏ gây tội, Hứa Trừng.
"Ai u, sư huynh đừng nóng giận mà, đợi về rồi ta đây sẽ cởi bỏ chú thuật cho huynh. Huynh nói coi trận pháp mới này của ta thế nào, có phải cực kỳ lợi hại hay không? Huynh đường đường là Đại Thừa kỳ cũng không thể làm gì được đâu nhỉ? Ha ha ha ha ha ha!"
“…”
Sau khi cởi bỏ chú thuật, hắn lập tức rút kiếm, đánh với Hứa Trừng một trận.
Hắn hạ chú cấm nói lên người Hứa Trừng, đợi khi sư phụ hỏi thì cũng chỉ giải thích là, bị truyền tống trận của Hứa Trừng truyền tống đi.
Không ai biết hắn đã biến thành mèo và sống chung với một thiếu nữ trong suốt bảy ngày này.
Đến ngày hôm sau, hắn nghe nói A Kiều đang tìm mèo khắp nơi.
Bọn họ còn chưa kịp lập khế ước. Bởi vì A Kiều nói muốn tìm một ngày hoàng đạo đẹp trời rồi hẵng ký kết khế ước, vậy nên A Kiều không có cách nào thông qua khế ước để cảm nhận vị trí của "Tiểu Tuyết", chỉ đành tìm kiếm mò mẫm lung tung.
Đương nhiên, nếu nàng thử kết khế ước từ sớm, nàng cũng sẽ phát hiện căn bản không có cách nào thành công.
Lại tới hôm nay, trong một lần luyện kiếm, A Kiều thất thần, kiếm trực tiếp bị quăng ra ngoài.
Đây là điều tối kỵ của kiếm tu.
Kỳ Thịnh nhíu mày đi tới bên người nàng.
Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, thực xin lỗi, trạng thái của ta không tốt, cam nguyện lĩnh phạt.”
Thanh âm kia nhỏ như muỗi kêu, rồi lại phảng phất như đinh tai nhức óc, gợn lên từng vòng tròn sóng nước ở trong lòng hắn.
Từ đó về sau, hắn luôn bất giác nhớ tới nàng vào mỗi đêm khuya.
“Hình như gần đây nhị sư huynh cũng không có ở đây. “
"Này, có thể nào... hai người bọn họ bỏ trốn rồi không?"
“Ngươi nói lung tung gì đó? Lố quá rồi!” A Kiều có chút kinh ngạc.
"Ai ai ai, sao tự nhiên Tiểu Tuyết lại xông tới cào ta thế a?"
…
Kỳ Thịnh: Thật sự là phiền chết mèo rồi.
Cuộc sống như vậy cứ trôi qua cho đến một buổi chiều ngày thứ bảy, Kỳ Thịnh đang ôn tập tâm pháp thì một thiếu niên mặc áo đen bỗng từ cửa sổ nhảy vào.
Vừa trông thấy con mèo trắng Kỳ Thịnh, thiếu niên bước nhanh tới, bế mèo lên.
"Sư huynh, ta rốt cục cũng tìm thấy huynh rồi!” Thiếu niên vô cùng kích động.
Kỳ Thịnh nâng móng mèo lên, không chút lưu tình để lại vài vết máu trên mặt y.
Đây đúng là đầu sỏ gây tội, Hứa Trừng.
"Ai u, sư huynh đừng nóng giận mà, đợi về rồi ta đây sẽ cởi bỏ chú thuật cho huynh. Huynh nói coi trận pháp mới này của ta thế nào, có phải cực kỳ lợi hại hay không? Huynh đường đường là Đại Thừa kỳ cũng không thể làm gì được đâu nhỉ? Ha ha ha ha ha ha!"
“…”
Sau khi cởi bỏ chú thuật, hắn lập tức rút kiếm, đánh với Hứa Trừng một trận.
Hắn hạ chú cấm nói lên người Hứa Trừng, đợi khi sư phụ hỏi thì cũng chỉ giải thích là, bị truyền tống trận của Hứa Trừng truyền tống đi.
Không ai biết hắn đã biến thành mèo và sống chung với một thiếu nữ trong suốt bảy ngày này.
Đến ngày hôm sau, hắn nghe nói A Kiều đang tìm mèo khắp nơi.
Bọn họ còn chưa kịp lập khế ước. Bởi vì A Kiều nói muốn tìm một ngày hoàng đạo đẹp trời rồi hẵng ký kết khế ước, vậy nên A Kiều không có cách nào thông qua khế ước để cảm nhận vị trí của "Tiểu Tuyết", chỉ đành tìm kiếm mò mẫm lung tung.
Đương nhiên, nếu nàng thử kết khế ước từ sớm, nàng cũng sẽ phát hiện căn bản không có cách nào thành công.
Lại tới hôm nay, trong một lần luyện kiếm, A Kiều thất thần, kiếm trực tiếp bị quăng ra ngoài.
Đây là điều tối kỵ của kiếm tu.
Kỳ Thịnh nhíu mày đi tới bên người nàng.
Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, thực xin lỗi, trạng thái của ta không tốt, cam nguyện lĩnh phạt.”
Thanh âm kia nhỏ như muỗi kêu, rồi lại phảng phất như đinh tai nhức óc, gợn lên từng vòng tròn sóng nước ở trong lòng hắn.
Từ đó về sau, hắn luôn bất giác nhớ tới nàng vào mỗi đêm khuya.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.