Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 17:
Đình Vân Ảnh
01/08/2024
Bàn tay đầy vết chai dày này bóp cho A Kiều rất thoải mái, thân thể nhịn không được khẽ run rẩy.
Nhưng bên kia ngực lại không được chăm sóc, A Kiều chỉ có thể tự mình động thủ...
Dưới sự kích thích, hạ thân A Kiều chảy ra càng nhiều nước xuân. Cảm giác đau đớn qua đi, khoái cảm khi nơi riêng tư bị nhét đầy lại tràn lên, bên trong lại bắt đầu cảm thấy trống rỗng.
A Kiều khẽ vặn vẹo mông, muốn thứ đó tiến vào sâu hơn.
Kỳ Thịnh cũng rõ ràng cảm giác được huyệt thịt bắt đầu thả lỏng.
Hắn hôn nàng, động tác trên tay cũng không có dừng lại, hạ thân thì hơi hơi đẩy về phía trước.
A Kiều ăn đau, miệng không khống chế được, bất giác cắn xuống, mùi máu tanh tràn ra giữa răng với môi.
Kỳ Thịnh bị đau, thở hồng hộc ngẩng đầu lên.
A Kiều dưới thân hai mắt đẫm lệ mông lung, đáng thương vô cùng nói: "Đau...”
“Ngoan, lát nữa sẽ ổn ngay." Kỳ Thịnh dịu dàng đáp.
Giọng nói kia dịu dàng lưu luyến tới cực điểm, giống như gió xuân phất qua mặt, ngay cả chính Kỳ Thịnh cũng không thể tin được rằng chất giọng này lại xuất phát từ chính miệng của hắn.
A Kiều nhìn người trước mắt, chợt cảm thấy có chút quen thuộc.
Mày kiếm mắt phượng, sống mũi thẳng tắp...
Nhưng mà trên khuôn mặt quen thuộc lại mang nét nhu tình mà nàng chưa từng thấy qua, trong nhu tình tựa hồ còn cất giấu một loại cảm xúc điên cuồng khác...
Trên trán hắn thấm mồ hôi, dính vài sợi tóc hơi loạn. Mái tóc như mực rũ xuống hai bên, dường như ngăn cách ra một thế giới nho nhỏ chỉ có riêng hai người bọn họ.
Ngay trong lúc A Kiều thất thần, Kỳ Thịnh cắn răng thúc vào, dương vật phá vỡ tầng tầng mị thịt, cũng phá vỡ tấm màng ngăn cách kia.
“A - -" A Kiều ngửa đầu hét lên một tiếng.
Nàng cảm thấy nơi đó của mình sắp bị xé rách luôn rồi.
Dưới sự đau đớn, toàn thân nàng cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Hu hu hu… Đi ra ngoài… Đau quá… Ta sẽ chết mất…” Nàng nhỏ giọng khóc lóc, nước mắt tuôn ra như vỡ đê.
Kỳ Thịnh thầm mắng mình lỗ mãng, cúi đầu muốn hôn nàng.
Chơi lại trò cũ.
A Kiều thở phì phì nghiêng đầu né tránh: "Ngươi hư… Ta không muốn hôn ngươi...”
Kỳ Thịnh bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nụ hôn của hắn rơi xuống má nàng, vô cùng dịu dàng.
“Rất xin lỗi...” Hắn thấp giọng nỉ non.
Hắn không dám cử động nữa, đầu dán vào cổ nàng, lấy tay nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực sữa của nàng.
“Ưm a… Ha… Bên này cũng muốn…” A Kiều lẩm bẩm nói.
Nhưng bên kia ngực lại không được chăm sóc, A Kiều chỉ có thể tự mình động thủ...
Dưới sự kích thích, hạ thân A Kiều chảy ra càng nhiều nước xuân. Cảm giác đau đớn qua đi, khoái cảm khi nơi riêng tư bị nhét đầy lại tràn lên, bên trong lại bắt đầu cảm thấy trống rỗng.
A Kiều khẽ vặn vẹo mông, muốn thứ đó tiến vào sâu hơn.
Kỳ Thịnh cũng rõ ràng cảm giác được huyệt thịt bắt đầu thả lỏng.
Hắn hôn nàng, động tác trên tay cũng không có dừng lại, hạ thân thì hơi hơi đẩy về phía trước.
A Kiều ăn đau, miệng không khống chế được, bất giác cắn xuống, mùi máu tanh tràn ra giữa răng với môi.
Kỳ Thịnh bị đau, thở hồng hộc ngẩng đầu lên.
A Kiều dưới thân hai mắt đẫm lệ mông lung, đáng thương vô cùng nói: "Đau...”
“Ngoan, lát nữa sẽ ổn ngay." Kỳ Thịnh dịu dàng đáp.
Giọng nói kia dịu dàng lưu luyến tới cực điểm, giống như gió xuân phất qua mặt, ngay cả chính Kỳ Thịnh cũng không thể tin được rằng chất giọng này lại xuất phát từ chính miệng của hắn.
A Kiều nhìn người trước mắt, chợt cảm thấy có chút quen thuộc.
Mày kiếm mắt phượng, sống mũi thẳng tắp...
Nhưng mà trên khuôn mặt quen thuộc lại mang nét nhu tình mà nàng chưa từng thấy qua, trong nhu tình tựa hồ còn cất giấu một loại cảm xúc điên cuồng khác...
Trên trán hắn thấm mồ hôi, dính vài sợi tóc hơi loạn. Mái tóc như mực rũ xuống hai bên, dường như ngăn cách ra một thế giới nho nhỏ chỉ có riêng hai người bọn họ.
Ngay trong lúc A Kiều thất thần, Kỳ Thịnh cắn răng thúc vào, dương vật phá vỡ tầng tầng mị thịt, cũng phá vỡ tấm màng ngăn cách kia.
“A - -" A Kiều ngửa đầu hét lên một tiếng.
Nàng cảm thấy nơi đó của mình sắp bị xé rách luôn rồi.
Dưới sự đau đớn, toàn thân nàng cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Hu hu hu… Đi ra ngoài… Đau quá… Ta sẽ chết mất…” Nàng nhỏ giọng khóc lóc, nước mắt tuôn ra như vỡ đê.
Kỳ Thịnh thầm mắng mình lỗ mãng, cúi đầu muốn hôn nàng.
Chơi lại trò cũ.
A Kiều thở phì phì nghiêng đầu né tránh: "Ngươi hư… Ta không muốn hôn ngươi...”
Kỳ Thịnh bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nụ hôn của hắn rơi xuống má nàng, vô cùng dịu dàng.
“Rất xin lỗi...” Hắn thấp giọng nỉ non.
Hắn không dám cử động nữa, đầu dán vào cổ nàng, lấy tay nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực sữa của nàng.
“Ưm a… Ha… Bên này cũng muốn…” A Kiều lẩm bẩm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.