Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 38:
Đình Vân Ảnh
01/08/2024
A Kiều không thấy rõ mặt Kỳ Thịnh lắm, nhưng nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn truyền đến trong gió: "Không phải ta đang ngắm cùng muội sao?”
Cho nên, không phải là "Tuyệt thắng vô nhân cộng".
A Kiều yên lặng cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng: Đại sư huynh...... Tích cực quá nha.
Kỳ Thịnh thấy A Kiều tránh né, có chút cô đơn, nói: "Trở về đi, muội vừa đổ mồ hôi, kẻo bị trúng gió cảm lạnh đấy.”
“Vâng.”
Hai người cùng nhau xuống núi, A Kiều đi đằng trước, Kỳ Thịnh đi đằng sau, một đường không nói gì.
Vì thế những âm thanh khác trở nên cực kỳ rõ ràng.
Tiếng cỏ cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu, tiếng nước chảy, tiếng bước chân...
Trong núi càng lúc càng thanh u, thời gian phảng phất bị kéo ra rất dài.
Kỳ Thịnh nhìn bóng lưng đong đưa của A Kiều, vừa thỏa mãn vừa cô đơn.
Đến chân núi, A Kiều và Kỳ Thịnh vẫy tay tạm biệt: "Đại sư huynh, ta về trước đây!"
Xá viện của đệ tử phải đi về phía tây, mà sân của tông chủ cùng đệ tử thân truyền phải đi về phía đông.
“Được, nghỉ ngơi sớm một chút." Kỳ Thịnh nói.
Có lẽ là do mệt nhọc quá độ, nên A Kiều rửa mặt xong liền ngủ thiếp đi, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm A Kiều đã chạy tới học đường.
Tiếng chuông vang lên, người xuất hiện trên đài cao không còn là bóng trắng thanh tuyệt, mà là nhị sư huynh ăn mặc rực rỡ.
A Kiều cúi đầu, không hiểu sao bỗng thấy trong lòng trống rỗng... Rất kỳ quái.
Qua tiết học, A Kiều liền bị Hạ Hòa thẩm vấn.
“Hôm qua ta mới gặp Bội Dao sư tỷ, tỷ ấy nói tỷ ấy không bảo ngươi đi tìm tỷ ấy, mà ngươi cũng không tới tìm tỷ ấy." Hạ Hòa ấn A Kiều vào góc tường, ép hỏi.
A Kiều giơ hai tay lên đầu hàng: "Ta nói, ta nói, hôm qua ta... lặng lẽ ra sau núi luyện kiếm.”
“Sân luyện kiếm rành rành ra đó mà ngươi không cần, lại ra tận sau núi luyện kiếm?”
“Gần đây ưa yên tĩnh.” A Kiều ra vẻ chân thành.
Hạ Hòa thích miên man suy nghĩ, nếu nàng nói là đại sư huynh kêu nàng ra sau núi để chỉ điểm kiếm thuật cho nàng, nói không chừng Hạ Hòa sẽ lại suy diễn lung tung.
Mặc dù Hạ Hòa không quá tin tưởng, nhưng thấy thái độ A Kiều kiên định, hỏi không ra được gì, bèn thôi không truy vấn nữa.
Nàng ấy nghĩ nghĩ, nói: "Đúng rồi, ngươi biết không, sáng nay có hai đệ tử bị đại sư huynh trục xuất khỏi sư môn.”
A Kiều ngay lập tức liên tưởng đến hai người chơi trò dã hợp hôm qua, cũng không cảm thấy kinh ngạc quá độ.
Cho nên, không phải là "Tuyệt thắng vô nhân cộng".
A Kiều yên lặng cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng: Đại sư huynh...... Tích cực quá nha.
Kỳ Thịnh thấy A Kiều tránh né, có chút cô đơn, nói: "Trở về đi, muội vừa đổ mồ hôi, kẻo bị trúng gió cảm lạnh đấy.”
“Vâng.”
Hai người cùng nhau xuống núi, A Kiều đi đằng trước, Kỳ Thịnh đi đằng sau, một đường không nói gì.
Vì thế những âm thanh khác trở nên cực kỳ rõ ràng.
Tiếng cỏ cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu, tiếng nước chảy, tiếng bước chân...
Trong núi càng lúc càng thanh u, thời gian phảng phất bị kéo ra rất dài.
Kỳ Thịnh nhìn bóng lưng đong đưa của A Kiều, vừa thỏa mãn vừa cô đơn.
Đến chân núi, A Kiều và Kỳ Thịnh vẫy tay tạm biệt: "Đại sư huynh, ta về trước đây!"
Xá viện của đệ tử phải đi về phía tây, mà sân của tông chủ cùng đệ tử thân truyền phải đi về phía đông.
“Được, nghỉ ngơi sớm một chút." Kỳ Thịnh nói.
Có lẽ là do mệt nhọc quá độ, nên A Kiều rửa mặt xong liền ngủ thiếp đi, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm A Kiều đã chạy tới học đường.
Tiếng chuông vang lên, người xuất hiện trên đài cao không còn là bóng trắng thanh tuyệt, mà là nhị sư huynh ăn mặc rực rỡ.
A Kiều cúi đầu, không hiểu sao bỗng thấy trong lòng trống rỗng... Rất kỳ quái.
Qua tiết học, A Kiều liền bị Hạ Hòa thẩm vấn.
“Hôm qua ta mới gặp Bội Dao sư tỷ, tỷ ấy nói tỷ ấy không bảo ngươi đi tìm tỷ ấy, mà ngươi cũng không tới tìm tỷ ấy." Hạ Hòa ấn A Kiều vào góc tường, ép hỏi.
A Kiều giơ hai tay lên đầu hàng: "Ta nói, ta nói, hôm qua ta... lặng lẽ ra sau núi luyện kiếm.”
“Sân luyện kiếm rành rành ra đó mà ngươi không cần, lại ra tận sau núi luyện kiếm?”
“Gần đây ưa yên tĩnh.” A Kiều ra vẻ chân thành.
Hạ Hòa thích miên man suy nghĩ, nếu nàng nói là đại sư huynh kêu nàng ra sau núi để chỉ điểm kiếm thuật cho nàng, nói không chừng Hạ Hòa sẽ lại suy diễn lung tung.
Mặc dù Hạ Hòa không quá tin tưởng, nhưng thấy thái độ A Kiều kiên định, hỏi không ra được gì, bèn thôi không truy vấn nữa.
Nàng ấy nghĩ nghĩ, nói: "Đúng rồi, ngươi biết không, sáng nay có hai đệ tử bị đại sư huynh trục xuất khỏi sư môn.”
A Kiều ngay lập tức liên tưởng đến hai người chơi trò dã hợp hôm qua, cũng không cảm thấy kinh ngạc quá độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.