Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 44:
Đình Vân Ảnh
01/08/2024
Đây không thể nghi ngờ chính là giây phút kinh tâm động phách.
Cũng vào thời khắc ấy, mọi người chợt thấy một luồng kiếm quang sáng như tuyết giáng xuống, ngay lập tức chém nát dòng điện tím.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của đại sư huynh từ đài cao truyền đến: "Thử Kiếm, phải có chừng có mực, thắng bại đã rõ thì nên dừng tay, không được ác ý đả thương người. Lộ Du, đợi về rồi tự lĩnh phạt đi.”
Lộ Du ôm tay đáp vâng.
Lúc này hối hận chợt nảy sinh trong lòng, hắn ta đúng là nhất thời mụ mị, thế mà lại ra tay nặng với đồng môn như vậy. Mặc dù thắng trận đấu, nhưng chắc là sẽ mất lòng tông chủ và các trưởng lão.
Mà A Kiều rốt cục chống đỡ hết nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại đã là mấy ngày sau, Hạ Hòa đang ngồi bên giường trông chừng nàng.
“Hu hu hu, A Kiều, rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi.” Hạ Hòa mừng phát khóc, sau đó bắt đầu ôm giận mắng, "Lộ Du kia đúng thật là không ra gì, lại đánh ngươi ác như vậy...”
A Kiều cười cười, nói: "Lộ sư huynh quả thực có thực lực phi phàm.”
“Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi ngủ, đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện tốt nha.”
“Chuyện gì?” A Kiều lập tức tỉnh táo hẳn.
“Ngươi nha, tuy không thể tiếp tục tham gia các trận đấu sau đó, nhưng thứ tự đã được chốt là hạng tám. Được khen ngợi trên đại hội a, tông chủ nói, mười người đứng đầu đại hội thử kiếm năm nay sẽ có cơ hội tới tham gia đại hội Tiên Môn." Hạ Hòa nói xong, bỗng nhiên cao giọng nhấn mạnh, "Lần này là do đại sư huynh dẫn đội nha.”
Trong lòng A Kiều đột nhiên nhảy dựng, nàng vội vàng giả vờ ho khan để che giấu, "Khụ khụ, biết rồi.”
"Ha ha ha, giả bộ cái gì, ngươi xem khóe miệng ngươi đã không ép xuống nổi nữa rồi kìa…”
A Kiều vô cùng bất đắc dĩ.
Nàng bỗng nhiên muốn biết, đại sư huynh có tới thăm nàng hay không. Nhưng nàng lại ngại hỏi ra miệng.
Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của A Kiều, Hạ Hòa liền đoán được bảy tám phần, nói: "Đại sư huynh không tự mình đến, có thể là vì tránh hiềm nghi, nhưng bên tông chủ có đưa tới mấy vị thuốc...... Ngươi hiểu, ngươi hiểu mà.”
Là sao? A Kiều lộ vẻ khó hiểu.
Thấy A Kiều thật sự không thông suốt, Hạ Hòa đổi đề tài: "Aiz, rốt cuộc ngươi thích đại sư huynh ở điểm nào thế? Tuy rằng huynh ấy đẹp thật đó, thực lực cũng mạnh mẽ, nhưng tính tình huynh ấy cũng tệ quá rồi. Mặt mũi lúc nào cũng nghiêm nghiêm, còn thích xụ mặt nữa chứ.”
Cũng vào thời khắc ấy, mọi người chợt thấy một luồng kiếm quang sáng như tuyết giáng xuống, ngay lập tức chém nát dòng điện tím.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của đại sư huynh từ đài cao truyền đến: "Thử Kiếm, phải có chừng có mực, thắng bại đã rõ thì nên dừng tay, không được ác ý đả thương người. Lộ Du, đợi về rồi tự lĩnh phạt đi.”
Lộ Du ôm tay đáp vâng.
Lúc này hối hận chợt nảy sinh trong lòng, hắn ta đúng là nhất thời mụ mị, thế mà lại ra tay nặng với đồng môn như vậy. Mặc dù thắng trận đấu, nhưng chắc là sẽ mất lòng tông chủ và các trưởng lão.
Mà A Kiều rốt cục chống đỡ hết nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại đã là mấy ngày sau, Hạ Hòa đang ngồi bên giường trông chừng nàng.
“Hu hu hu, A Kiều, rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi.” Hạ Hòa mừng phát khóc, sau đó bắt đầu ôm giận mắng, "Lộ Du kia đúng thật là không ra gì, lại đánh ngươi ác như vậy...”
A Kiều cười cười, nói: "Lộ sư huynh quả thực có thực lực phi phàm.”
“Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi ngủ, đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện tốt nha.”
“Chuyện gì?” A Kiều lập tức tỉnh táo hẳn.
“Ngươi nha, tuy không thể tiếp tục tham gia các trận đấu sau đó, nhưng thứ tự đã được chốt là hạng tám. Được khen ngợi trên đại hội a, tông chủ nói, mười người đứng đầu đại hội thử kiếm năm nay sẽ có cơ hội tới tham gia đại hội Tiên Môn." Hạ Hòa nói xong, bỗng nhiên cao giọng nhấn mạnh, "Lần này là do đại sư huynh dẫn đội nha.”
Trong lòng A Kiều đột nhiên nhảy dựng, nàng vội vàng giả vờ ho khan để che giấu, "Khụ khụ, biết rồi.”
"Ha ha ha, giả bộ cái gì, ngươi xem khóe miệng ngươi đã không ép xuống nổi nữa rồi kìa…”
A Kiều vô cùng bất đắc dĩ.
Nàng bỗng nhiên muốn biết, đại sư huynh có tới thăm nàng hay không. Nhưng nàng lại ngại hỏi ra miệng.
Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của A Kiều, Hạ Hòa liền đoán được bảy tám phần, nói: "Đại sư huynh không tự mình đến, có thể là vì tránh hiềm nghi, nhưng bên tông chủ có đưa tới mấy vị thuốc...... Ngươi hiểu, ngươi hiểu mà.”
Là sao? A Kiều lộ vẻ khó hiểu.
Thấy A Kiều thật sự không thông suốt, Hạ Hòa đổi đề tài: "Aiz, rốt cuộc ngươi thích đại sư huynh ở điểm nào thế? Tuy rằng huynh ấy đẹp thật đó, thực lực cũng mạnh mẽ, nhưng tính tình huynh ấy cũng tệ quá rồi. Mặt mũi lúc nào cũng nghiêm nghiêm, còn thích xụ mặt nữa chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.