Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 47:
Đình Vân Ảnh
01/08/2024
Kỳ Thịnh trời sinh tính tình hướng nội, không giỏi ăn nói, lần đó là một trong số ít lần hắn tận tình bừa bãi.
Sau đó hắn chấp chưởng Giới Luật Đường, tất nhiên là làm tấm gương tiêu biểu tuân theo môn quy, không hề có bất kỳ hành vi vượt quá khuôn phép nào.
Trăm năm nháy mắt như thoi đưa.
A Kiều chú ý tới vẻ mặt hoảng hốt của Kỳ Thịnh, vươn tay vẫy vẫy trước mặt Kỳ Thịnh, cẩn thận hỏi: "Đại sư huynh?”
“Hử?" Kỳ Thịnh lấy lại tinh thần, theo bàn tay trắng nõn nhỏ dài, quay đầu đối diện với ánh mắt trong suốt của thiếu nữ.
Trong núi gió mát suối trong, có thể tẩy rửa phong trần.
“Huynh làm sao vậy?" A Kiều nhẹ giọng hỏi, chất giọng dịu dàng như gió xuân lướt qua mặt.
Kỳ Thịnh rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Không sao, nhớ lại một ít chuyện cũ.”
“Ồ.”
A Kiều thầm nghĩ nói không chừng chuyện cũ này còn có chút thương cảm, nàng vẫn nên hỏi ít đi cho thỏa đáng.
“Nào." Nàng rút nút rượu ra, đẩy vò rượu, mùi rượu nồng nặc nhất thời tràn ra.
Quả thực là rượu ngon.
Kỳ Thịnh cũng rút nút rượu ra, giơ vò rượu lên nhẹ nhàng cụng vào vò rượu của A Kiều, phát ra một tiếng "cộp" giòn tan.
Ngày thường A Kiều rất ít khi uống rượu, nhưng nàng tự nhận tửu lượng không tồi hơn nữa Bội Dao sư tỷ cũng nói cho nàng biết, rượu này không mạnh, nàng có thể yên tâm mà uống.
Vì thế nàng ngửa đầu phóng khoáng uống một ngụm lớn.
Sau đó rượu vào miệng, chợt như lửa thiêu cháy cổ họng của nàng, sặc đến mức khiến nàng bắt đầu ho khan.
Cái này mà gọi là không mạnh?
Kỳ Thịnh còn chưa nhấp một ngụm, đã thấy A Kiều như vậy, vội vàng vươn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng.
A Kiều ho một hồi liền cảm thấy đầu óc có chút nóng lên.
“Muội không sao chứ?" Kỳ Thịnh hạ giọng, quan tâm hỏi.
“Không sao." A Kiều chống đầu, cố gắng nói.
Kỳ Thịnh chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ hồng của nàng, mặt trong nháy mắt nóng bừng, ho một tiếng, nói: "Ta tặng muội một món quà, coi như ăn mừng.”
A Kiều gật đầu.
Kỳ Thịnh vươn tay, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn bạc tinh xảo khéo léo.
“Đây là pháp khí ta tự mình luyện chế, Càn Khôn giới, không gian cất chứa của nó rộng hơn tay áo Càn Khôn bình thường gấp mấy lần.” Kỳ Thịnh nói thêm, "Muội đi ra ngoài, có cái này sẽ thuận tiện hơn nhiều. Hơn nữa nó có công năng phòng ngự, muội có thể dùng nó triệu hoán ra kết giới phòng ngự cao cấp."
A Kiều được sủng mà kinh sợ: "Cảm ơn sư huynh!”
“Cầm đi." Kỳ Thịnh nói.
Lúc này A Kiều mới cung kính nhận lấy, đeo lên ngón trỏ.
Sau đó hắn chấp chưởng Giới Luật Đường, tất nhiên là làm tấm gương tiêu biểu tuân theo môn quy, không hề có bất kỳ hành vi vượt quá khuôn phép nào.
Trăm năm nháy mắt như thoi đưa.
A Kiều chú ý tới vẻ mặt hoảng hốt của Kỳ Thịnh, vươn tay vẫy vẫy trước mặt Kỳ Thịnh, cẩn thận hỏi: "Đại sư huynh?”
“Hử?" Kỳ Thịnh lấy lại tinh thần, theo bàn tay trắng nõn nhỏ dài, quay đầu đối diện với ánh mắt trong suốt của thiếu nữ.
Trong núi gió mát suối trong, có thể tẩy rửa phong trần.
“Huynh làm sao vậy?" A Kiều nhẹ giọng hỏi, chất giọng dịu dàng như gió xuân lướt qua mặt.
Kỳ Thịnh rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Không sao, nhớ lại một ít chuyện cũ.”
“Ồ.”
A Kiều thầm nghĩ nói không chừng chuyện cũ này còn có chút thương cảm, nàng vẫn nên hỏi ít đi cho thỏa đáng.
“Nào." Nàng rút nút rượu ra, đẩy vò rượu, mùi rượu nồng nặc nhất thời tràn ra.
Quả thực là rượu ngon.
Kỳ Thịnh cũng rút nút rượu ra, giơ vò rượu lên nhẹ nhàng cụng vào vò rượu của A Kiều, phát ra một tiếng "cộp" giòn tan.
Ngày thường A Kiều rất ít khi uống rượu, nhưng nàng tự nhận tửu lượng không tồi hơn nữa Bội Dao sư tỷ cũng nói cho nàng biết, rượu này không mạnh, nàng có thể yên tâm mà uống.
Vì thế nàng ngửa đầu phóng khoáng uống một ngụm lớn.
Sau đó rượu vào miệng, chợt như lửa thiêu cháy cổ họng của nàng, sặc đến mức khiến nàng bắt đầu ho khan.
Cái này mà gọi là không mạnh?
Kỳ Thịnh còn chưa nhấp một ngụm, đã thấy A Kiều như vậy, vội vàng vươn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng.
A Kiều ho một hồi liền cảm thấy đầu óc có chút nóng lên.
“Muội không sao chứ?" Kỳ Thịnh hạ giọng, quan tâm hỏi.
“Không sao." A Kiều chống đầu, cố gắng nói.
Kỳ Thịnh chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ hồng của nàng, mặt trong nháy mắt nóng bừng, ho một tiếng, nói: "Ta tặng muội một món quà, coi như ăn mừng.”
A Kiều gật đầu.
Kỳ Thịnh vươn tay, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn bạc tinh xảo khéo léo.
“Đây là pháp khí ta tự mình luyện chế, Càn Khôn giới, không gian cất chứa của nó rộng hơn tay áo Càn Khôn bình thường gấp mấy lần.” Kỳ Thịnh nói thêm, "Muội đi ra ngoài, có cái này sẽ thuận tiện hơn nhiều. Hơn nữa nó có công năng phòng ngự, muội có thể dùng nó triệu hoán ra kết giới phòng ngự cao cấp."
A Kiều được sủng mà kinh sợ: "Cảm ơn sư huynh!”
“Cầm đi." Kỳ Thịnh nói.
Lúc này A Kiều mới cung kính nhận lấy, đeo lên ngón trỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.