Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 4:
Đình Vân Ảnh
31/07/2024
Dưới cơn khô nóng cực đoan, lý trí của nàng tróc ra từng tấc từng tấc một. Nàng run rẩy tay muốn cởi vạt áo ra, hứng lấy một tia mát mẻ.
“Là mị độc.” Phía sau bỗng chốc có thanh âm vang lên.
Giọng nói kia trong như hàn tuyền, giúp A Kiều giữ được một tia thần chí thanh minh.
"Đại sư huynh..." Nàng theo bản năng muốn đứng dậy hành lễ, nhưng mà hai chân bởi vì quỳ lâu quá mà trở nên tê dại, khiến cho cả người nàng ngã về phía trước.
Kỳ Thịnh vốn đứng sau lưng A Kiều, thấy nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngã quỵ xuống, vội vàng đỡ lấy người, thuận thế ngồi xếp bằng, để A Kiều tựa vào trong lòng ngực hắn.
Đầu thiếu nữ tựa vào ngực hắn, mang theo một loại xúc cảm vi diệu.
Sắc mặt nàng ửng hồng, đôi mắt mê ly, đôi môi đỏ bừng hơi nhếch lên, mang theo hơi thở hổn hển.
Tựa hồ là hoàn toàn mất đi thần trí, A Kiều không biết người trước mắt là ai, chỉ cảm thấy trên người người này lạnh như băng, cực kỳ thoải mái, bèn dùng sức dán lên người người nọ, hai tay còn ôm lấy hắn.
Cả người Kỳ Thịnh cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng có chút rối loạn.
Nếu đổi lại là ngày thường, hắn nhất định sẽ trách cứ nàng không biết lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng hôm nay... Thôi, dù sao cũng là người trúng mị độc.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn trầm xuống.
Bình sinh thủ đoạn mà hắn khinh thường nhất chính là mị độc. Đợi giải độc cho A Kiều xong, hắn nhất định phải điều tra thật kỹ xem ai là người gây ra.
Hắn không tự giác mà nghĩ đến tên pháp tu đã cho A Kiều ngắm biển hoa kia…
Lúc này, một tiếng ưm ưm đã cắt đứt suy nghĩ của hắn –
“Khó chịu quá… Ưm… Có phải ta sắp chết rồi không…”
Chỉ đơn giản là ôm Kỳ Thịnh đã không thể giảm bớt sự khô nóng trong cơ thể A Kiều, quan trọng nhất là, nàng cảm thấy giữa hai chân có chút ngứa ngáy, còn có thứ kỳ quái chảy ra...
Nàng vặn vẹo cơ thể muốn cởi bỏ vạt áo.
Kỳ Thịnh đè tay nàng lại, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, kẻ hèn mị độc mà thôi.”
Nói xong, hắn nâng chưởng vận công, linh lực màu xanh nhạt từ lòng bàn tay chảy ra, chậm rãi chảy vào trán A Kiều.
Tuy Kỳ Thịnh không phải y tu chuyên nghiệp, nhưng vì muốn ứng phó với việc huấn luyện cường độ cao, nên hắn cũng từng học qua một ít, đối phó với chút mị độc nho nhỏ vẫn là dư dả.
Sắc mặt A Kiều dần dịu đi, hô hấp cũng dần ổn định.
Kỳ Thịnh thấy thế, chậm rãi thu lại linh lực.
“Là mị độc.” Phía sau bỗng chốc có thanh âm vang lên.
Giọng nói kia trong như hàn tuyền, giúp A Kiều giữ được một tia thần chí thanh minh.
"Đại sư huynh..." Nàng theo bản năng muốn đứng dậy hành lễ, nhưng mà hai chân bởi vì quỳ lâu quá mà trở nên tê dại, khiến cho cả người nàng ngã về phía trước.
Kỳ Thịnh vốn đứng sau lưng A Kiều, thấy nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngã quỵ xuống, vội vàng đỡ lấy người, thuận thế ngồi xếp bằng, để A Kiều tựa vào trong lòng ngực hắn.
Đầu thiếu nữ tựa vào ngực hắn, mang theo một loại xúc cảm vi diệu.
Sắc mặt nàng ửng hồng, đôi mắt mê ly, đôi môi đỏ bừng hơi nhếch lên, mang theo hơi thở hổn hển.
Tựa hồ là hoàn toàn mất đi thần trí, A Kiều không biết người trước mắt là ai, chỉ cảm thấy trên người người này lạnh như băng, cực kỳ thoải mái, bèn dùng sức dán lên người người nọ, hai tay còn ôm lấy hắn.
Cả người Kỳ Thịnh cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng có chút rối loạn.
Nếu đổi lại là ngày thường, hắn nhất định sẽ trách cứ nàng không biết lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng hôm nay... Thôi, dù sao cũng là người trúng mị độc.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn trầm xuống.
Bình sinh thủ đoạn mà hắn khinh thường nhất chính là mị độc. Đợi giải độc cho A Kiều xong, hắn nhất định phải điều tra thật kỹ xem ai là người gây ra.
Hắn không tự giác mà nghĩ đến tên pháp tu đã cho A Kiều ngắm biển hoa kia…
Lúc này, một tiếng ưm ưm đã cắt đứt suy nghĩ của hắn –
“Khó chịu quá… Ưm… Có phải ta sắp chết rồi không…”
Chỉ đơn giản là ôm Kỳ Thịnh đã không thể giảm bớt sự khô nóng trong cơ thể A Kiều, quan trọng nhất là, nàng cảm thấy giữa hai chân có chút ngứa ngáy, còn có thứ kỳ quái chảy ra...
Nàng vặn vẹo cơ thể muốn cởi bỏ vạt áo.
Kỳ Thịnh đè tay nàng lại, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, kẻ hèn mị độc mà thôi.”
Nói xong, hắn nâng chưởng vận công, linh lực màu xanh nhạt từ lòng bàn tay chảy ra, chậm rãi chảy vào trán A Kiều.
Tuy Kỳ Thịnh không phải y tu chuyên nghiệp, nhưng vì muốn ứng phó với việc huấn luyện cường độ cao, nên hắn cũng từng học qua một ít, đối phó với chút mị độc nho nhỏ vẫn là dư dả.
Sắc mặt A Kiều dần dịu đi, hô hấp cũng dần ổn định.
Kỳ Thịnh thấy thế, chậm rãi thu lại linh lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.