Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 50:
Đình Vân Ảnh
01/08/2024
A Kiều mơ màng, mở to mắt nhìn hắn.
“Mấy chục năm trước, một đám đệ tử hắn phái xuống núi rèn luyện, trên đường đụng phải Ma tộc, trúng độc chí hàn. Muốn giải độc chí hàn, cần phải rót nội lực thuần dương vào cơ thể, mà thế gian chỉ có nội lực của ta là chí thuần chí dương.”
“Lúc đó ta đang bế quan, các đệ tử cầu đến trước cửa, quỳ ba ngày ba đêm, ta bảo Hứa Trừng nói với bọn họ, mời về. Vì thế đám đệ tử kia độc phát thống khổ mà chết, cực kỳ thê thảm.”
“Muội nói xem, cái này còn chưa tính là máu lạnh vô tình ư?” Trong mắt Kỳ Thịnh hiện lên vẻ bi thương.
Một vài câu nói còn văng vẳng bên tai.
"Hắn là tuyệt thế thiên tài, còn có vô số cơ hội đột phá, nhưng đám đệ tử bình thường chúng ta chỉ có đúng một cái mạng thôi!”
“Nhờ hắn vung tay giải quyết một chuyện cỏn con, cũng khó như vậy sao?!”
…
A Kiều sửng sốt mấy một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Hình như ta đã từng nghe nói qua...... Đây không phải là lỗi của huynh.”
Nói xong, nàng đưa tay sờ sờ mặt hắn.
"Ta nghe nói, lúc ấy huynh đang bế quan đột phá Luyện Hư kỳ. Vào thời kỳ mấu chốt như thế này, không thể dễ dàng bị cắt đứt, nếu không sẽ có khả năng bị cắn trả. Không ra tay cứu người, làm sao có thể trách huynh đây?"
“Muốn độ người phải độ mình trước… Sao bọn họ lại bắt cóc đạo đức như thế?" A Kiều có chút tức giận.
Trong lòng Kỳ Thịnh dâng lên một cảm xúc không biết tên, run rẩy, trở tay nắm lấy tay nàng.
Thực tình hắn không cần người khác thấu hiểu. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì. Dù sao loại chuyện ngoài thân này, để ý càng nhiều sẽ chỉ càng tăng thêm phiền não.
Nhưng mà A Kiều hiểu được.
Loại tâm linh gặp gỡ này vô cùng kỳ diệu, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Kỳ Thịnh nói không ra lời, chỉ lẳng lặng nhìn A Kiều, ánh mắt dịu dàng như muốn nhỏ ra nước.
Hoặc có lẽ là đôi mắt hắn vốn đã rưng rưng.
Sau đó A Kiều lại lẩm bẩm gì đó, hắn không nghe rõ lắm, rồi A Kiều liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Kỳ Thịnh đắp chăn cho nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
“Cảm ơn muội, A Kiều.”
…
Ngày hôm sau.
A Kiều bị đánh thức.
“Tiểu sư muội, muội dậy chưa?”
Là một giọng nữ dịu dàng.
A Kiều đỡ cái đầu còn có chút choáng váng ngồi dậy, chợt nhớ ra Lăng Xuyên trưởng lão nói hôm nay sẽ phái sư huynh sư tỷ đến giúp nàng chuyển nhà.
Nàng lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đáp: "Dậy ngay đây ạ!”
Một lát sau, A Kiều thu dọn thỏa đáng mở cửa, thấy một nữ tử mặc áo ngắn màu xanh nước biển đang đứng ở cửa, mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng hiên ngang.
“Mấy chục năm trước, một đám đệ tử hắn phái xuống núi rèn luyện, trên đường đụng phải Ma tộc, trúng độc chí hàn. Muốn giải độc chí hàn, cần phải rót nội lực thuần dương vào cơ thể, mà thế gian chỉ có nội lực của ta là chí thuần chí dương.”
“Lúc đó ta đang bế quan, các đệ tử cầu đến trước cửa, quỳ ba ngày ba đêm, ta bảo Hứa Trừng nói với bọn họ, mời về. Vì thế đám đệ tử kia độc phát thống khổ mà chết, cực kỳ thê thảm.”
“Muội nói xem, cái này còn chưa tính là máu lạnh vô tình ư?” Trong mắt Kỳ Thịnh hiện lên vẻ bi thương.
Một vài câu nói còn văng vẳng bên tai.
"Hắn là tuyệt thế thiên tài, còn có vô số cơ hội đột phá, nhưng đám đệ tử bình thường chúng ta chỉ có đúng một cái mạng thôi!”
“Nhờ hắn vung tay giải quyết một chuyện cỏn con, cũng khó như vậy sao?!”
…
A Kiều sửng sốt mấy một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Hình như ta đã từng nghe nói qua...... Đây không phải là lỗi của huynh.”
Nói xong, nàng đưa tay sờ sờ mặt hắn.
"Ta nghe nói, lúc ấy huynh đang bế quan đột phá Luyện Hư kỳ. Vào thời kỳ mấu chốt như thế này, không thể dễ dàng bị cắt đứt, nếu không sẽ có khả năng bị cắn trả. Không ra tay cứu người, làm sao có thể trách huynh đây?"
“Muốn độ người phải độ mình trước… Sao bọn họ lại bắt cóc đạo đức như thế?" A Kiều có chút tức giận.
Trong lòng Kỳ Thịnh dâng lên một cảm xúc không biết tên, run rẩy, trở tay nắm lấy tay nàng.
Thực tình hắn không cần người khác thấu hiểu. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì. Dù sao loại chuyện ngoài thân này, để ý càng nhiều sẽ chỉ càng tăng thêm phiền não.
Nhưng mà A Kiều hiểu được.
Loại tâm linh gặp gỡ này vô cùng kỳ diệu, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Kỳ Thịnh nói không ra lời, chỉ lẳng lặng nhìn A Kiều, ánh mắt dịu dàng như muốn nhỏ ra nước.
Hoặc có lẽ là đôi mắt hắn vốn đã rưng rưng.
Sau đó A Kiều lại lẩm bẩm gì đó, hắn không nghe rõ lắm, rồi A Kiều liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Kỳ Thịnh đắp chăn cho nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
“Cảm ơn muội, A Kiều.”
…
Ngày hôm sau.
A Kiều bị đánh thức.
“Tiểu sư muội, muội dậy chưa?”
Là một giọng nữ dịu dàng.
A Kiều đỡ cái đầu còn có chút choáng váng ngồi dậy, chợt nhớ ra Lăng Xuyên trưởng lão nói hôm nay sẽ phái sư huynh sư tỷ đến giúp nàng chuyển nhà.
Nàng lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đáp: "Dậy ngay đây ạ!”
Một lát sau, A Kiều thu dọn thỏa đáng mở cửa, thấy một nữ tử mặc áo ngắn màu xanh nước biển đang đứng ở cửa, mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng hiên ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.