Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 6:
Đình Vân Ảnh
31/07/2024
Phía sau nàng ta còn có bảy chiếc đuôi lông xù xù, dung nhan kiều mỵ, nhưng lại có hầu kết.
Đây chính là Mị Hồ, cùng một cơ thể nhưng có tới hai giới tính, tính chủ dâm, có thù tất báo.
Lại nói tiếp, quả thật Kỳ Thịnh có vài chuyện lục đục với Mị Hồ.
Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, thiếu niên Kỳ Thịnh vừa mới tu ra Kim Đan không bao lâu, lần đầu tiên xuống núi rèn luyện đã đụng phải lão hồ ly háo sắc này.
Mị Hồ thấy hắn tuấn tú ngời ngời, lập tức quắp hắn về động hồ ly, muốn cùng hắn làm chuyện cá nước thân mật.
Kỳ Thịnh tự nhiên là thà chết không theo, vì thế Mị Hồ liền hạ loại mị độc đặc chế này lên người hắn – độc này được luyện chế từ tinh huyết của Mị Hồ, có thể thấm vào cốt tủy con người, ngoại trừ giao hoan ra, không còn cách nào khác để giải.
Tình trạng bệnh khi đó của hắn cũng không khác mấy so với A Kiều lúc bây giờ.
Khi đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, thiếu chút nữa vung kiếm tự cung (*).
(*) tự cung: nghĩa là thiến cái đó :>
Cuối cùng là hắn cưỡng ép ngộ đạo, liên tục đột phá hai cấp đến Hóa Thần kỳ. Thiên lôi cuồn cuộn giúp hắn tẩy tủy hoán cốt, nhờ đó mới giúp hắn được giải thoát.
Sau khi trải qua thiên kiếp, việc đầu tiên Kỳ Thịnh làm chính là đánh một trận với Mị Hồ, hơn nữa còn chặt đứt hai cái đuôi của Mị Hồ.
Hắn dựa vào trận chiến này mà thành danh, cũng từ đó kết xuống mối thù khó giải với Mị Hồ.
Nhưng hắn thật sự không ngờ rằng, Mị Hồ sẽ xuống tay với A Kiều.
Vì sao chứ?
Hắn nhíu chặt mày: “Giải độc cho nàng, nếu không ngươi đừng hòng giữ lại bảy cái đuôi kia nữa.”
Mị Hồ dựa về phía sau, ngồi xuống một cái đuôi trong đó, nói: "Ta cũng hết cách rồi a, ngươi biết đó, chỉ có giao hoan mới có thể giải được.” Nàng ta cười đến yêu dã, "Còn nữa, ngươi cho rằng Bách Chuyển đan kia của ngươi có thể áp chế được độc của ta trong bao lâu? Chờ ngươi chém hết đuôi của ta rồi, tiểu sư muội của ngươi đã sớm độc phát thân vong...”
Kỳ Thịnh nắm chặt chuôi kiếm, đè nén lửa giận gầm nhẹ thành tiếng: “Vì sao lại xuống tay với nàng ấy?”
"Đương nhiên là bởi vì ngươi thích nàng nha, không phải ngươi coi giao hoan là chuyện dơ bẩn sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem, vì tiểu sư muội mà ngươi yêu mến, ngươi có thể cam tâm bước vào thứ ngươi gọi là vũng lầy hay không?" Mị Hồ cười quái dị, “Hoặc là, ngươi cũng có thể chắp tay nhường nàng ấy cho người khác, cái này phải xem ngươi có bỏ được hay không..."
Đây chính là Mị Hồ, cùng một cơ thể nhưng có tới hai giới tính, tính chủ dâm, có thù tất báo.
Lại nói tiếp, quả thật Kỳ Thịnh có vài chuyện lục đục với Mị Hồ.
Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, thiếu niên Kỳ Thịnh vừa mới tu ra Kim Đan không bao lâu, lần đầu tiên xuống núi rèn luyện đã đụng phải lão hồ ly háo sắc này.
Mị Hồ thấy hắn tuấn tú ngời ngời, lập tức quắp hắn về động hồ ly, muốn cùng hắn làm chuyện cá nước thân mật.
Kỳ Thịnh tự nhiên là thà chết không theo, vì thế Mị Hồ liền hạ loại mị độc đặc chế này lên người hắn – độc này được luyện chế từ tinh huyết của Mị Hồ, có thể thấm vào cốt tủy con người, ngoại trừ giao hoan ra, không còn cách nào khác để giải.
Tình trạng bệnh khi đó của hắn cũng không khác mấy so với A Kiều lúc bây giờ.
Khi đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, thiếu chút nữa vung kiếm tự cung (*).
(*) tự cung: nghĩa là thiến cái đó :>
Cuối cùng là hắn cưỡng ép ngộ đạo, liên tục đột phá hai cấp đến Hóa Thần kỳ. Thiên lôi cuồn cuộn giúp hắn tẩy tủy hoán cốt, nhờ đó mới giúp hắn được giải thoát.
Sau khi trải qua thiên kiếp, việc đầu tiên Kỳ Thịnh làm chính là đánh một trận với Mị Hồ, hơn nữa còn chặt đứt hai cái đuôi của Mị Hồ.
Hắn dựa vào trận chiến này mà thành danh, cũng từ đó kết xuống mối thù khó giải với Mị Hồ.
Nhưng hắn thật sự không ngờ rằng, Mị Hồ sẽ xuống tay với A Kiều.
Vì sao chứ?
Hắn nhíu chặt mày: “Giải độc cho nàng, nếu không ngươi đừng hòng giữ lại bảy cái đuôi kia nữa.”
Mị Hồ dựa về phía sau, ngồi xuống một cái đuôi trong đó, nói: "Ta cũng hết cách rồi a, ngươi biết đó, chỉ có giao hoan mới có thể giải được.” Nàng ta cười đến yêu dã, "Còn nữa, ngươi cho rằng Bách Chuyển đan kia của ngươi có thể áp chế được độc của ta trong bao lâu? Chờ ngươi chém hết đuôi của ta rồi, tiểu sư muội của ngươi đã sớm độc phát thân vong...”
Kỳ Thịnh nắm chặt chuôi kiếm, đè nén lửa giận gầm nhẹ thành tiếng: “Vì sao lại xuống tay với nàng ấy?”
"Đương nhiên là bởi vì ngươi thích nàng nha, không phải ngươi coi giao hoan là chuyện dơ bẩn sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem, vì tiểu sư muội mà ngươi yêu mến, ngươi có thể cam tâm bước vào thứ ngươi gọi là vũng lầy hay không?" Mị Hồ cười quái dị, “Hoặc là, ngươi cũng có thể chắp tay nhường nàng ấy cho người khác, cái này phải xem ngươi có bỏ được hay không..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.