Sau Khi Ngủ Với Thầy Giáo Thầm Mến
Chương 19: .1: Cùng Thầy Làm Trò Đồi Trụy Trong Giờ Học, Từng Bước Làm Theo Hướng Dẫn Tình Dục.
Kiều Đồn Tiểu Nãi Cẩu
16/02/2024
Bạn trai? Trên đỉnh đầu của Tống Tử Thiên bốc lên một loạt dấu chấm hỏi.
Giây tiếp theo, cô đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, đùa à, tin đồn trong khuôn viên trường lan nhanh quá, tin đồn làm hại người ta.
Tống Tử Thiên: thầy Tiêu, có phải thầy đã hiểu lầm chuyện gì rồi không, buổi chiều hôm nay em trai đến tìm em có việc.
Tiêu Minh: ừm
“Ừm”? “Ừm” cái quỷ gì. Chữ “ừm” đứng một mình không phải lạnh lẽo bạo lực quá sao.
Tống Tử Thiên: Thầy Tiêu, thầy đang ghen?
Tiêu Minh: tôi không ngờ bạn học Tiểu Tống là một cái ao nuôi cá.
Ao nuôi cá có nghĩa là gì?
Tống Tử Thiên đi tìm tòi, à, có nghĩa là nhập nhằng với nhiều đối tượng hoặc là dự phòng lốp xe, trên mạng nói rằng đây là từ ngữ thông dụng nhất sau 00
Tống Tử Thiên: thầy Tiêu, thầy thật sự hiểu lầm rồi, đó thật sự là em trai của em, em trai ruột! Nếu như thầy không tin… Có vẻ như em phải cho thầy xem sổ hộ khẩu của em để chứng minh sự trong sạch của em?
Tiêu Minh nhảy qua đề tài khác: chừng nào em trở về?
Tống Tử Minh cảm thấy có hi vọng: em ăn cơm rồi mới về trường, để xem… Nửa tiếng, cùng lắm là sau một tiết học.
Tống Tử Thiên: Cho nên thầy Tiêu muốn vị trà sữa nào, em đến tìm thầy nhận lỗi được không?
Tống Tử Thiên dỗ dàng người đàn ông này như trẻ con.
Kinh nghiệm non nớt này chủ yếu đến từ việc dỗ dành em trai của mình, sau khi cãi nhau với em trai từ khi còn nhỏ hay cô muốn em trai của mình dạy bù bài cho mình hoặc chơi đùa với cô thì cô sẽ mua một số đồ ăn ngon để dỗ dành cậu, đôi khi cô cảm thấy đàn ông cũng giống như loài chó, cho chúng ăn xong mình có thể tùy tiện vuốt ve.
Tiêu Minh: buổi tối tôi có lớp.
Trong lòng của Tống Tử Thiên vô cùng căng thẳng, điều này có nghĩa là không muốn nhìn thấy cô?
Tiêu Minh nói tiếp: Em có muốn tham gia một trong các khóa học tự chọn của tôi không, nếu tôi không gặp em, tôi sẽ mất tinh thần.
Tống Tử Thiên nhìn chằm chằm vào nửa câu còn lại của Tiêu Minh, đây, đây là… Cơn mua qua đi trời lại nắng? Tận đáy lòng như có một đám chuột chui từ dưới đất lên và bắt đầu hét lên.
“Nếu tôi không gặp em, tôi sẽ mất tinh thần.” Ôi ôi ôi sao thầy Tiêu lại nói ra lời như vậy, trời đất chịu không nổi, bình thường thầy Tiêu thật sự nghiêm túc lạnh lùng… Thật sự để ý đến cô nhiều như vậy sao?
Bàn tay đang cầm điện thoại cứ như không còn là của cô nữa, suýt chút nữa cô đã đánh rơi di động vào trong chén cơm.
“Tử Thiên đang cười gì vậy, vui vẻ thế.” Ông cậu bảy ngồi phía bên trái bàn nói một câu khiến cho toàn bộ người ngồi cùng bàn đề để ý đến Tống Tử Thiên.
“Có phải đang nói chuyện yêu đương không?” Các bà cô đều nở một nụ cười bát quái.
“À, không phải đâu, con lướt qua video vui vui thôi.” Tống Tử Thiên vội vàng cất điện thoại: “Con đi vệ sinh.”
Khi đứng dậy, cô nhận thấy ánh mắt của cậu em trai bên cạnh đang nhìn mình, không rõ có ý gì, như thể đã âm thầm quan sát cô từ lâu.
Tống Tử Thiên co rụt cổ, trốn vào trong toilet, chỉ thấy Tiêu Minh nhắn lại một câu: Em mau trở về đi, không cần mua trà sữa, tôi không uống trà sữa, tôi muốn ăn thứ khác.
Trái tim Tống Tử Thiên nóng lên: thầy muốn ăn gì?
Tiêu Minh: Em sẽ biết khi em đến.
Khi Tống Tử Thiên cúi xuống tiến vào giảng đường, giờ học buổi tối đã bắt đầu hơn mười phút, bên trong khá yên tĩnh, Tống Tử Thiên liếc mắt nhìn thì phát hiện ra ba hàng đầu đều không có người ngồi, học sinh ngồi sau được xếp thành từng hàng ngay ngắn, giữa mỗi hàng có khoảng trống.
Tất cả học sinh đều vùi đầu vào bài viết sột soạt, không ai thấy cô bước vào.
Hả, giống như đang thi.
Tiêu Minh đang ngồi viết gì đó trên bục giảng thì thoáng nhìn thấy Tống Tử Thiên bước vào, vẻ mặt anh không hề thay đổi chỉ ra hiệu để Tống Tử Thiên ngồi ở vị trí điểm màu vàng ở hàng đầu tiên.
Tống Tử Thiên ngồi vào chỗ của mình, sau đó di động của cô rung lên.
Cô vội vàng để di động sang chế độ im lặng rồi bật tin nhắn đã nhận.
Thầy Tiêu trên bục giảng đã gửi một tin nhắn: Tử Thiên, dùng thuốc chưa, cơ thể có thoải mái không?
Chà, thầy Tiêu quan tâm đến cô rất nhiều, thật ấm áp.
Giây tiếp theo, cô đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, đùa à, tin đồn trong khuôn viên trường lan nhanh quá, tin đồn làm hại người ta.
Tống Tử Thiên: thầy Tiêu, có phải thầy đã hiểu lầm chuyện gì rồi không, buổi chiều hôm nay em trai đến tìm em có việc.
Tiêu Minh: ừm
“Ừm”? “Ừm” cái quỷ gì. Chữ “ừm” đứng một mình không phải lạnh lẽo bạo lực quá sao.
Tống Tử Thiên: Thầy Tiêu, thầy đang ghen?
Tiêu Minh: tôi không ngờ bạn học Tiểu Tống là một cái ao nuôi cá.
Ao nuôi cá có nghĩa là gì?
Tống Tử Thiên đi tìm tòi, à, có nghĩa là nhập nhằng với nhiều đối tượng hoặc là dự phòng lốp xe, trên mạng nói rằng đây là từ ngữ thông dụng nhất sau 00
Tống Tử Thiên: thầy Tiêu, thầy thật sự hiểu lầm rồi, đó thật sự là em trai của em, em trai ruột! Nếu như thầy không tin… Có vẻ như em phải cho thầy xem sổ hộ khẩu của em để chứng minh sự trong sạch của em?
Tiêu Minh nhảy qua đề tài khác: chừng nào em trở về?
Tống Tử Minh cảm thấy có hi vọng: em ăn cơm rồi mới về trường, để xem… Nửa tiếng, cùng lắm là sau một tiết học.
Tống Tử Thiên: Cho nên thầy Tiêu muốn vị trà sữa nào, em đến tìm thầy nhận lỗi được không?
Tống Tử Thiên dỗ dàng người đàn ông này như trẻ con.
Kinh nghiệm non nớt này chủ yếu đến từ việc dỗ dành em trai của mình, sau khi cãi nhau với em trai từ khi còn nhỏ hay cô muốn em trai của mình dạy bù bài cho mình hoặc chơi đùa với cô thì cô sẽ mua một số đồ ăn ngon để dỗ dành cậu, đôi khi cô cảm thấy đàn ông cũng giống như loài chó, cho chúng ăn xong mình có thể tùy tiện vuốt ve.
Tiêu Minh: buổi tối tôi có lớp.
Trong lòng của Tống Tử Thiên vô cùng căng thẳng, điều này có nghĩa là không muốn nhìn thấy cô?
Tiêu Minh nói tiếp: Em có muốn tham gia một trong các khóa học tự chọn của tôi không, nếu tôi không gặp em, tôi sẽ mất tinh thần.
Tống Tử Thiên nhìn chằm chằm vào nửa câu còn lại của Tiêu Minh, đây, đây là… Cơn mua qua đi trời lại nắng? Tận đáy lòng như có một đám chuột chui từ dưới đất lên và bắt đầu hét lên.
“Nếu tôi không gặp em, tôi sẽ mất tinh thần.” Ôi ôi ôi sao thầy Tiêu lại nói ra lời như vậy, trời đất chịu không nổi, bình thường thầy Tiêu thật sự nghiêm túc lạnh lùng… Thật sự để ý đến cô nhiều như vậy sao?
Bàn tay đang cầm điện thoại cứ như không còn là của cô nữa, suýt chút nữa cô đã đánh rơi di động vào trong chén cơm.
“Tử Thiên đang cười gì vậy, vui vẻ thế.” Ông cậu bảy ngồi phía bên trái bàn nói một câu khiến cho toàn bộ người ngồi cùng bàn đề để ý đến Tống Tử Thiên.
“Có phải đang nói chuyện yêu đương không?” Các bà cô đều nở một nụ cười bát quái.
“À, không phải đâu, con lướt qua video vui vui thôi.” Tống Tử Thiên vội vàng cất điện thoại: “Con đi vệ sinh.”
Khi đứng dậy, cô nhận thấy ánh mắt của cậu em trai bên cạnh đang nhìn mình, không rõ có ý gì, như thể đã âm thầm quan sát cô từ lâu.
Tống Tử Thiên co rụt cổ, trốn vào trong toilet, chỉ thấy Tiêu Minh nhắn lại một câu: Em mau trở về đi, không cần mua trà sữa, tôi không uống trà sữa, tôi muốn ăn thứ khác.
Trái tim Tống Tử Thiên nóng lên: thầy muốn ăn gì?
Tiêu Minh: Em sẽ biết khi em đến.
Khi Tống Tử Thiên cúi xuống tiến vào giảng đường, giờ học buổi tối đã bắt đầu hơn mười phút, bên trong khá yên tĩnh, Tống Tử Thiên liếc mắt nhìn thì phát hiện ra ba hàng đầu đều không có người ngồi, học sinh ngồi sau được xếp thành từng hàng ngay ngắn, giữa mỗi hàng có khoảng trống.
Tất cả học sinh đều vùi đầu vào bài viết sột soạt, không ai thấy cô bước vào.
Hả, giống như đang thi.
Tiêu Minh đang ngồi viết gì đó trên bục giảng thì thoáng nhìn thấy Tống Tử Thiên bước vào, vẻ mặt anh không hề thay đổi chỉ ra hiệu để Tống Tử Thiên ngồi ở vị trí điểm màu vàng ở hàng đầu tiên.
Tống Tử Thiên ngồi vào chỗ của mình, sau đó di động của cô rung lên.
Cô vội vàng để di động sang chế độ im lặng rồi bật tin nhắn đã nhận.
Thầy Tiêu trên bục giảng đã gửi một tin nhắn: Tử Thiên, dùng thuốc chưa, cơ thể có thoải mái không?
Chà, thầy Tiêu quan tâm đến cô rất nhiều, thật ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.