Sau Khi Ngủ Với Thầy Giáo Thầm Mến
Chương 7:
Kiều Đồn Tiểu Nãi Cẩu
16/02/2024
“Thật ra em...”
Đầu óc Tống Tử Thiên bị chuyện vừa rồi làm cho rối tung, máu nóng xông lên đầu, trong giây phút kích động cô đã thốt lên: “Thầy Tiêu, thầy có người yêu rồi à?”
“...” Tiêu Minh yên lặng nhìn cô chằm chằm, không trả lời.
“Nếu như thầy không có, thì em muốn theo thầy, làm người yên của thầy…”
“...”
Cô đỏ mặt nói không nên lời: “Em... Em thích thầy!”
Dứt lời, cô cũng không dám tin những gì mình vừa nói.
Trong nháy mắt trong phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của mình, trong lòng cô đang xấu hổ không chịu được, đồng thời cô cũng không hiểu sự can đảm này có từ đâu ra, chờ mãi không nhận được câu trả lời từ Tiêu Minh nên kiên quyết nói câu thứ hai: “Thầy Tiêu, em thực sự nghiêm túc, em thích thầy lâu rồi, thầy...”
Mắt thấy lông mày Tiêu Minh càng nhíu chặt và những cảm xúc không thể nhận ra của cô đang chuyển động trong đôi mắt đen láy như mực, Tống Tử Thiên dứt khoát tỏ tình, càng nói càng mạnh dạn hơn: “Nếu như thầy vẫn còn độc thân, có thể suy nghĩ đến việc hẹn hò với em không? Em sẽ cố gắng... Cố gắng để cho thầy... Để cho thầy…”
Cô không nói được nữa, trời ạ mắc cỡ chết mất, cô đang nói mấy câu ngu ngốc gì thể này.
Im lặng tận mấy giây, Tiêu Minh ngả người ra sau, thả lỏng người mà tựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn Tống Tử Thiên ở đối diện, cuối cùng cũng mở miệng: “Số học sinh tỏ tình với thầy nhiều lắm, nhưng thầy chưa từng đồng ý, em biết tại sao không?”
“Vì sao ạ?”
Tống Tử Thiên không rõ cho lắm, ý của thầy Tiêu muốn nói rằng anh không muốn tình yêu thầy trò ư? Vậy... Vậy thì hoa khôi vừa rồi chắc cũng không phải là bạn gái của thầy? Như vậy thì quá tốt rồi, nhưng mà… Nếu như ngay cả hoa khôi mà thầy Tiêu cũng từ chối, thì làm sao có thể chấp nhận cô được...
Cơ thể của Tống Tử Thiên đang căng cứng còn đầu óc thì suy nghĩ lung tung, nhưng khi nghe một câu nói của Tiêu Minh đã khiến cho tam quan của cô sụp đổ.
Chú thích:
Tam quan bao gồm thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan; tam quan thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.
“Bởi vì…hứng thú tình dục của thầy rất mạnh bạo, dương vật to dài, sợ làm em bị thương.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Minh khẽ mấp máy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tống Tử Thiên, với vẻ mặt bình tĩnh mà anh nói ra những lời hổ báo hoàn toàn khác với khí chất và vẻ ngoài của anh.
? ? ?
Cái gì? Cô đang nghe cái gì vậy?
Những lời như vậy... Sao Thầy Tiêu lại có thể công khai nói thẳng ra như vậy?
Cho tới nay, Tiêu Minh trong lòng Tống Tử Thiên luôn đại diện cho sự thanh nhã kiêu ngạo, hứng thú tình dục mạnh bạo... dương vật to dài... Từ ngữ khiêu dâm như vậy, sao thầy Tiêu có thể nói ra một cách trắng trợn như thế này?
Tống Tử Thiên trợn mắt hốc mồm, nhớ tới dáng vẻ lúc Tiêu Minh đi tắm tự thủ dâm, có câu nói: “Bề ngoài không nói lên tất cả”. Tiêu Minh chỉ là thành thật nói ra anh là một người đàn ông có bản năng dục vọng cao, cô có cần phải quá ngạc nhiên không?
“Em đi đi.”
Tiêu Minh âm thầm quan sát biểu cảm của Tống Tử Thiên, đột nhiên mệt mỏi nở một nụ cười lạnh rồi đóng sách giáo khoa lại, vẻ mặt có chút mỉa mai như muốn nói: “Xem đi, nói cái gì mà thích tôi, thực sự căn bản em không thể nào hiểu được, cô gái bé nhỏ.”
Đầu óc Tống Tử Thiên bị chuyện vừa rồi làm cho rối tung, máu nóng xông lên đầu, trong giây phút kích động cô đã thốt lên: “Thầy Tiêu, thầy có người yêu rồi à?”
“...” Tiêu Minh yên lặng nhìn cô chằm chằm, không trả lời.
“Nếu như thầy không có, thì em muốn theo thầy, làm người yên của thầy…”
“...”
Cô đỏ mặt nói không nên lời: “Em... Em thích thầy!”
Dứt lời, cô cũng không dám tin những gì mình vừa nói.
Trong nháy mắt trong phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của mình, trong lòng cô đang xấu hổ không chịu được, đồng thời cô cũng không hiểu sự can đảm này có từ đâu ra, chờ mãi không nhận được câu trả lời từ Tiêu Minh nên kiên quyết nói câu thứ hai: “Thầy Tiêu, em thực sự nghiêm túc, em thích thầy lâu rồi, thầy...”
Mắt thấy lông mày Tiêu Minh càng nhíu chặt và những cảm xúc không thể nhận ra của cô đang chuyển động trong đôi mắt đen láy như mực, Tống Tử Thiên dứt khoát tỏ tình, càng nói càng mạnh dạn hơn: “Nếu như thầy vẫn còn độc thân, có thể suy nghĩ đến việc hẹn hò với em không? Em sẽ cố gắng... Cố gắng để cho thầy... Để cho thầy…”
Cô không nói được nữa, trời ạ mắc cỡ chết mất, cô đang nói mấy câu ngu ngốc gì thể này.
Im lặng tận mấy giây, Tiêu Minh ngả người ra sau, thả lỏng người mà tựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn Tống Tử Thiên ở đối diện, cuối cùng cũng mở miệng: “Số học sinh tỏ tình với thầy nhiều lắm, nhưng thầy chưa từng đồng ý, em biết tại sao không?”
“Vì sao ạ?”
Tống Tử Thiên không rõ cho lắm, ý của thầy Tiêu muốn nói rằng anh không muốn tình yêu thầy trò ư? Vậy... Vậy thì hoa khôi vừa rồi chắc cũng không phải là bạn gái của thầy? Như vậy thì quá tốt rồi, nhưng mà… Nếu như ngay cả hoa khôi mà thầy Tiêu cũng từ chối, thì làm sao có thể chấp nhận cô được...
Cơ thể của Tống Tử Thiên đang căng cứng còn đầu óc thì suy nghĩ lung tung, nhưng khi nghe một câu nói của Tiêu Minh đã khiến cho tam quan của cô sụp đổ.
Chú thích:
Tam quan bao gồm thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan; tam quan thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.
“Bởi vì…hứng thú tình dục của thầy rất mạnh bạo, dương vật to dài, sợ làm em bị thương.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Minh khẽ mấp máy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tống Tử Thiên, với vẻ mặt bình tĩnh mà anh nói ra những lời hổ báo hoàn toàn khác với khí chất và vẻ ngoài của anh.
? ? ?
Cái gì? Cô đang nghe cái gì vậy?
Những lời như vậy... Sao Thầy Tiêu lại có thể công khai nói thẳng ra như vậy?
Cho tới nay, Tiêu Minh trong lòng Tống Tử Thiên luôn đại diện cho sự thanh nhã kiêu ngạo, hứng thú tình dục mạnh bạo... dương vật to dài... Từ ngữ khiêu dâm như vậy, sao thầy Tiêu có thể nói ra một cách trắng trợn như thế này?
Tống Tử Thiên trợn mắt hốc mồm, nhớ tới dáng vẻ lúc Tiêu Minh đi tắm tự thủ dâm, có câu nói: “Bề ngoài không nói lên tất cả”. Tiêu Minh chỉ là thành thật nói ra anh là một người đàn ông có bản năng dục vọng cao, cô có cần phải quá ngạc nhiên không?
“Em đi đi.”
Tiêu Minh âm thầm quan sát biểu cảm của Tống Tử Thiên, đột nhiên mệt mỏi nở một nụ cười lạnh rồi đóng sách giáo khoa lại, vẻ mặt có chút mỉa mai như muốn nói: “Xem đi, nói cái gì mà thích tôi, thực sự căn bản em không thể nào hiểu được, cô gái bé nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.