Sau Khi Ngủ Với Thầy Giáo Thầm Mến
Chương 46: Ở Trên Thuyền Bị Thầy Tiêu Hút Sữa Liếm Huyệt
Kiều Đồn Tiểu Nãi Cẩu
16/02/2024
Tống Tử Thiên được Tiêu Minh ôm vào lòng mà hai gò má cô nóng ran, được bao bọc trong vòng ôm cái ôm ấm áp của người đàn ông, bầu không khí dần dần có chút mờ ám.
Nhìn từ xa, hai người càng lúc càng đến gần nhau, ngay lúc Tống Tử Thiên nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận nụ hôn của Tiêu Minh thì đột nhiên cần câu cong mạnh xuống đánh thức Tống Tử Thiên.
Tiêu Minh như một phản xạ có điều kiện mà giật cần câu lên, một con cá chép gần 20cm được kéo lên.
“A, là cá! Chúng ta câu được cá rồi thầy ơi, thầy giỏi quá đi… Ô! Thế mà còn là màu đỏ nữa, là cá koi đó! Chúng ta thật là may mắn mà!”
Tống Tử Thiên vui quá đi mất, tay cô không tự giác mà run lên, không ngờ vì cái run này mà con cá vừa câu được vẫy mạnh đuôi nhảy phốc về trong nước.
“A! Cá chép đỏ của em —”
Tống Tử Thiên ngẩn ngơ mà nhìn từng vòng từng vòng gợn sóng kia, cô vô cùng buồn bực vì ban nãy mình không cẩn thận, khó khăn lắm mới câu được một con cá mà để chạy mất như vậy.
Tiêu Minh liếc mắt nhìn bộ dạng không vui của Tống Tử Thiên, anh chợt xoay người lại cởi áo sơ mi ra rồi lặn xuống hồ nước.
“Thầy giúp em vớt lên lại.”
“Thầy Tiêu! Thầy mau lên đây đi, em không cần con cá đó nữa đâu!”
Tống Tử Thiên còn chưa kịp phản ứng lại thì Tiêu Minh đã nhảy xuống rồi. Cô nhìn chằm chằm mặt hồ đầy lo lắng, sợ rằng Tiêu Minh sẽ không nổi lên nữa, đến tận giờ phút này cô mới phát hiện rằng mình còn quan tâm đến Tiêu Minh nhiều như vậy… Bình thường thầy là người trầm ổn biết bao, vì sao lại đột nhiên nhảy xuống hồ chứ, chỉ… Vì bắt cá cho cô sao?
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt hồ dần yên ắng trở lại, Tống Tử Thiên nôn nóng đến độ sắp khóc rồi, cô ghé bên thành thuyền liều mạng tìm kiếm trên mặt hồ, giọng nói mang theo tiếng nức nở gọi tên Tiêu Minh. Cô không biết bơi, cũng không biết chèo thuyền, giờ đây ngay cả quay về gọi người ra cũng không được, phải làm sao đây!
Chính vào lúc Tống Tử Thiên đỏ mắt nhìn về phía mặt hồ gọi tên Tiêu Minh, cuối cùng mặt hồ cũng có động tĩnh.
Ào một tiếng, bên cạnh thuyền đột nhiên xuất hiện một cái đầu.
“Nhìn này, bắt lại rồi.”
Tiêu Minh vuốt mái tóc cũng đang nhỏ nước ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn, sau đó anh ném cá lên thuyền rồi thành thục trèo lên theo.
Cuối cùng Tống Tử Thiên cũng nhìn thấy người, lại nhìn thấy cá chép đỏ béo tốt đang nhảy nhót trên boong thuyền, trong nhất thời cảm động đến tột đỉnh, thầy Tiêu vậy mà lại thật sự bắt cá chép đỏ lên cho cô, hồ nước buổi đêm lạnh biết bao chứ.. Những giọt nước mắt cô kìm nén cuối cùng cũng tuôn rơi.
“Thầy Tiêu thầy… Dọa chết rồi rồi, em tưởng rằng… Sau này sẽ không còn được gặp lại thầy nữa!”
Tống Tử Thiên ôm chặt lấy Tiêu Minh, sau đó dời mắt nhìn về phía cá chép đỏ: “Nó đáng yêu quá, nhưng mà… Thầy Tiêu, nếu như em nói em muốn thả nó đi, thầy có… Muốn đánh em không, câu cá thôi cũng vui lắm rồi, em cũng không định mang nó về nấu lên đâu…”
“Sao vậy được chứ.” Tiêu Minh cười nhẹ một tiếng: “Thầy biết Tiểu Tống là lương thiện nhất, thầy bắt nó lên cũng chỉ vì đổi lấy một nụ cười của em thôi, em để nó quay lại tự do trong hồ nước đi.”
Tống Tử Thiên nghe Tiêu Minh nói như vậy thì trong lòng càng ấm áp hơn, cô thả cá chép đỏ vào trong hồ. Sau đó không nhịn được mà nhào vào lồng ngực ướt đẫm của Tiêu Minh, ôm chặt cả người đang run rẩy của anh, nước mắt cô nhỏ xuống từng giọt: “Hồ nước lạnh như vậy sao thầy có thế cứ thế mà nhảy xuống chứ, lỡ chuột rút thì phải làm sao…”
“Thầy không sao mà.”
Tiêu Minh bị Tống Tử Thiên đụng làm lùi về sau mấy bước, chiếc thuyền nhỏ lắc lư hai cái, anh bèn thuận thế ôm Tống Tử Thiên ngồi xuống an ủi cô.
Ngực trước mềm mại của Tống Tử Thiên bị thấm ướt, dán chặt vào cơ ngực rắn chắc của Tiêu Minh. Đường nét bộ ngực lớn trắng như tuyết dưới lớp vải trong suốt chiếm trọn tầm mắt người khác.
Tiêu Minh dùng môi mình trơn mớn vành tai trắng nõn của Tống Tử Thiên, anh thấp giọng nói: “Tử Thiên, thầy lạnh quá.”
“Vậy… Vậy phải làm sao?”
Lỗ tai bị hôn hơi ngưa ngứa khiến cả người Tống Tử Thiên nóng lên. Cơn gió đêm hè tuy không lạnh nhưng dù sao cũng đang giữa hồ, hơn nữa toàn thân Tiêu Minh đều ướt đẫm, nhất định sẽ rất lạnh, Tống Tử Thiên sợ Tiêu Minh bị cảm lạnh mất.
Nhìn từ xa, hai người càng lúc càng đến gần nhau, ngay lúc Tống Tử Thiên nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận nụ hôn của Tiêu Minh thì đột nhiên cần câu cong mạnh xuống đánh thức Tống Tử Thiên.
Tiêu Minh như một phản xạ có điều kiện mà giật cần câu lên, một con cá chép gần 20cm được kéo lên.
“A, là cá! Chúng ta câu được cá rồi thầy ơi, thầy giỏi quá đi… Ô! Thế mà còn là màu đỏ nữa, là cá koi đó! Chúng ta thật là may mắn mà!”
Tống Tử Thiên vui quá đi mất, tay cô không tự giác mà run lên, không ngờ vì cái run này mà con cá vừa câu được vẫy mạnh đuôi nhảy phốc về trong nước.
“A! Cá chép đỏ của em —”
Tống Tử Thiên ngẩn ngơ mà nhìn từng vòng từng vòng gợn sóng kia, cô vô cùng buồn bực vì ban nãy mình không cẩn thận, khó khăn lắm mới câu được một con cá mà để chạy mất như vậy.
Tiêu Minh liếc mắt nhìn bộ dạng không vui của Tống Tử Thiên, anh chợt xoay người lại cởi áo sơ mi ra rồi lặn xuống hồ nước.
“Thầy giúp em vớt lên lại.”
“Thầy Tiêu! Thầy mau lên đây đi, em không cần con cá đó nữa đâu!”
Tống Tử Thiên còn chưa kịp phản ứng lại thì Tiêu Minh đã nhảy xuống rồi. Cô nhìn chằm chằm mặt hồ đầy lo lắng, sợ rằng Tiêu Minh sẽ không nổi lên nữa, đến tận giờ phút này cô mới phát hiện rằng mình còn quan tâm đến Tiêu Minh nhiều như vậy… Bình thường thầy là người trầm ổn biết bao, vì sao lại đột nhiên nhảy xuống hồ chứ, chỉ… Vì bắt cá cho cô sao?
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt hồ dần yên ắng trở lại, Tống Tử Thiên nôn nóng đến độ sắp khóc rồi, cô ghé bên thành thuyền liều mạng tìm kiếm trên mặt hồ, giọng nói mang theo tiếng nức nở gọi tên Tiêu Minh. Cô không biết bơi, cũng không biết chèo thuyền, giờ đây ngay cả quay về gọi người ra cũng không được, phải làm sao đây!
Chính vào lúc Tống Tử Thiên đỏ mắt nhìn về phía mặt hồ gọi tên Tiêu Minh, cuối cùng mặt hồ cũng có động tĩnh.
Ào một tiếng, bên cạnh thuyền đột nhiên xuất hiện một cái đầu.
“Nhìn này, bắt lại rồi.”
Tiêu Minh vuốt mái tóc cũng đang nhỏ nước ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn, sau đó anh ném cá lên thuyền rồi thành thục trèo lên theo.
Cuối cùng Tống Tử Thiên cũng nhìn thấy người, lại nhìn thấy cá chép đỏ béo tốt đang nhảy nhót trên boong thuyền, trong nhất thời cảm động đến tột đỉnh, thầy Tiêu vậy mà lại thật sự bắt cá chép đỏ lên cho cô, hồ nước buổi đêm lạnh biết bao chứ.. Những giọt nước mắt cô kìm nén cuối cùng cũng tuôn rơi.
“Thầy Tiêu thầy… Dọa chết rồi rồi, em tưởng rằng… Sau này sẽ không còn được gặp lại thầy nữa!”
Tống Tử Thiên ôm chặt lấy Tiêu Minh, sau đó dời mắt nhìn về phía cá chép đỏ: “Nó đáng yêu quá, nhưng mà… Thầy Tiêu, nếu như em nói em muốn thả nó đi, thầy có… Muốn đánh em không, câu cá thôi cũng vui lắm rồi, em cũng không định mang nó về nấu lên đâu…”
“Sao vậy được chứ.” Tiêu Minh cười nhẹ một tiếng: “Thầy biết Tiểu Tống là lương thiện nhất, thầy bắt nó lên cũng chỉ vì đổi lấy một nụ cười của em thôi, em để nó quay lại tự do trong hồ nước đi.”
Tống Tử Thiên nghe Tiêu Minh nói như vậy thì trong lòng càng ấm áp hơn, cô thả cá chép đỏ vào trong hồ. Sau đó không nhịn được mà nhào vào lồng ngực ướt đẫm của Tiêu Minh, ôm chặt cả người đang run rẩy của anh, nước mắt cô nhỏ xuống từng giọt: “Hồ nước lạnh như vậy sao thầy có thế cứ thế mà nhảy xuống chứ, lỡ chuột rút thì phải làm sao…”
“Thầy không sao mà.”
Tiêu Minh bị Tống Tử Thiên đụng làm lùi về sau mấy bước, chiếc thuyền nhỏ lắc lư hai cái, anh bèn thuận thế ôm Tống Tử Thiên ngồi xuống an ủi cô.
Ngực trước mềm mại của Tống Tử Thiên bị thấm ướt, dán chặt vào cơ ngực rắn chắc của Tiêu Minh. Đường nét bộ ngực lớn trắng như tuyết dưới lớp vải trong suốt chiếm trọn tầm mắt người khác.
Tiêu Minh dùng môi mình trơn mớn vành tai trắng nõn của Tống Tử Thiên, anh thấp giọng nói: “Tử Thiên, thầy lạnh quá.”
“Vậy… Vậy phải làm sao?”
Lỗ tai bị hôn hơi ngưa ngứa khiến cả người Tống Tử Thiên nóng lên. Cơn gió đêm hè tuy không lạnh nhưng dù sao cũng đang giữa hồ, hơn nữa toàn thân Tiêu Minh đều ướt đẫm, nhất định sẽ rất lạnh, Tống Tử Thiên sợ Tiêu Minh bị cảm lạnh mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.