Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh
Chương 11: Nỗi sợ khi thích anh
Thành Nam Hoa Khai
21/07/2022
Vốn dĩ Cố Tuế Tuế đang nói chuyện cùng mọi người trong bữa tiệc. Cô gái
ngồi bên cạnh đối xử rất nhiệt tình với cô, còn cho cô ăn nhẹ trước bữa
tối, lại sợ cuộc nói chuyện nhạt nhẽo nên cố nói vài câu.
Cô gái nhìn sườn mặt Cố Tuế Tuế, đột nhiên nói: "Tôi thấy cô rất giống một ngôi sao."
Mọi người chợt nhận ra: "Ừ nhỉ! Có chút giống Hạ Hành!"
Cố Tuế Tuế không quan tâm, nói: "Nhiều người nói tôi trông khá giống anh ta." Cũng không biết đã tạo cái nghiệp gì nữa.
"Có thể do góc nhìn."
Cô gái định nói gì đó thì Việt Kình đi vào: "Tuế Tuế, tôi có chuyện muốn nói với em."
Việt Kình vốn đang giấu điều gì đó giờ khắc này lộ ra rõ ràng.
Cậu nhìn vào đôi mắt của cô, càng nói càng vui vẻ. Giống như tỏ tình là điều gì đó rất hạnh phúc.
"Em không cần cảm thấy bối rối. Tôi biết em thấy tôi nhỏ tuổi nhưng tôi không vĩnh viễn ở lại tuổi mười chín. Nếu em không thích tôi mười chín tuổi, rồi tôi cũng sẽ hai mươi, hai mốt..."
Cố Tuế Tuế kinh ngạc. Cô biết Việt Kình có cảm tình với cô. Nhưng...nhưng mà loại tình cảm này là tình cảm của người trưởng thành, không đến mức phải nói ra.
Người trưởng thành lấy đâu ra tình yêu không muốn nói thành lời như vậy chứ? Chỉ có người chưa thực sự hiểu hết thế giới này, mới có thể phân tích cảm xúc của bản thân như vậy, không thể chờ đợi mà muốn nói cho đối phương biết...
Có thứ gì đó đang nảy mầm trong tim của Cố Tuế Tuế. Rõ ràng là hạt giống chưa từng được tưới nước, nhưng đột nhiên ngoan cường mà nảy mầm, âm mưu muốn kiểm soát trái tim cô.
Cố Tuế Tuế mặc kệ những điều này, mặc kệ chính trái tim mình, lý trí của cô vẫn còn đó, lắc đầu: "Thật sự xin lỗi! Không chỉ riêng vấn đề tuổi tác. Thực ra cậu không hiểu gì về tôi, tôi cũng không thể hiểu cái cậu gọi là thích."
Việt Kình không ngạc nhiên khi nghe đáp án này, cũng không thấy chán nản khi bị từ chối. Giống như những người lần đầu tiên nếm thử mùi vị của tình yêu, những thứ thuộc về ngọn lửa hạnh phúc của tình yêu, không thể dùng một chậu nước mà dập tắt được. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
"Tôi biết em nghĩ gì."Việt Kình chỉ nhìn cô. Lần đầu tiên Việt Kình đối mặt với Cố Tuế Tuế một cách trưởng thành và điềm tĩnh như thế, không hề lo lắng về chuyện tuổi tác, cũng không để ý người ta có thích mình hay không.
"Em không cần cảm thấy có lỗi. Em chỉ cần biết, dù em là người như thế nào cũng không quan trọng, tôi đều thích em."
Ánh mắt của cậu trong suốt, đến mức chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy rõ cảm xúc trong đó.
Chính là vì cái gì chứ? Vì cái gì lại thích cô như vậy?
Thích cô vì điều gì? Cậu không hiểu gì về cô cả. Loại tình yêu này chắc chắn không bền chặt, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
"Tôi...có việc phải về trước." Cố Tuế Tuế cau mày, xoay người muốn rời đi.
"Tôi cũng không có chỗ nào không tốt. Nếu em có thể chấp nhận người bạn học cùng đại học dù cho không có chút tình cảm nào, vậy vì cái gì mà không thử chấp nhận tình cảm của tôi?"
Thanh âm của Việt Kình rất bình tĩnh. Cậu không hiểu, cậu cũng đâu có vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười chín, vì sao kém tuổi lại không thể thích cô?
Cố Tuế Tuế như bị chọc trúng nơi sâu kín nhất trong tim, đột nhiên dừng lại.
Đúng vậy, cô vốn không phải người kén chọn, cũng không có thích hình mẫu đàn ông nào.
Vậy vì sao từ khi biết Việt Kình có chút thích cô, cô lại theo bản năng mà kháng cự và tránh xa?
Cố Tuế Tuế không muốn biết đáp án cho câu hỏi này. Cô nhìn người trước mặt: "Có lẽ, tôi không muốn làm tổn thương cậu."
Cố Tuế Tuế có chút hối hận, hối hận khi đến đây nên cô tiếp tục nói: "Xin lỗi, tôi phải đi về."
Cô...không dám nhìn Việt Kình, giống như cậu có cái gì khiến cô sợ hãi, thúc giục cô nhanh chân chạy trốn.
Cố Tuế Tuế rời khỏi khách sạn. Tâm trạng vốn đang thoải mái, vui vẻ lập tức rơi xuống đáy vực.
Trời tối dần. Từng toà nhà cao tầng dần được thắp sáng, đèn hai bên đường cũng sáng lên. Những bóng người lùi dần về phía cuối trời của thành phố, nhìn ánh đèn rực rỡ mới sáng lên như hổ rình mồi.
Cố Tuế Tuế đang đi trên đường, trong lòng nặng trĩu, cả người không còn sức lực, giống như trái tim cô đang chống lại lý trí.
Trong đầu Cố Tuế Tuế hiện lên đôi mắt của Việt Kình, đôi mắt ấy rất đẹp, đặc biệt là lúc cậu tìm kiếm cô khi đang trên sân khấu.Khi cô cố tình thay đổi vị trí của mình, cô nhận ra rằng mỗi khi cậu thắng, đôi mắt cậu sẽ tìm cô ở khắp mọi nơi.
Cô nhớ tới lời nói chân thành của cậu, từng lời từng chữ nóng nảy xen lẫn sự vui vẻ như thể thích một người là điều hạnh phúc nhất. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Và cậu nóng lòng muốn chia sẻ tình yêu của mình đến cô.Nghĩ đến đây, hạt giống kia đã mạnh mẽ nảy mầm và dễ dàng chiếm lấy trái tim cô.
Nhưng không, thứ kia quá phức tạp(*), không thể khống chế, cũng không đáng tin cậy.
(*) nguyên văn là phỏng tay: ý chỉ những việc khó giải quyết, những vấn đề khó khăn.
Cô thích những thứ dễ dàng có thể nắm trong tay, những cảm tình có thể khống chế. Điều này khiến cô cảm thấy an toàn.
Ở đường bên kia của quảng trường lớn, có một màn hình lớn đang chiếu một gameshow dành cho cha mẹ và con cái. Một người đàn ông trung niên vừa lịch lãm vừa dịu dàng đang luống cuống tay chân chải đầu cho đứa con gái đang học tiểu học. Phía trên là một vài hàng chữ nghịch ngợm giới thiệu."Bố dạy tôi làm bài tập về nhà."
"Xem ảnh đế và con gái của anh ấy gà bay chó sủa để giải quyết bài tập về nhà."
"Hẹn gặp vào 8 giờ thứ tư hằng tuần."
Cố Tuế Tuế ấn huyệt thái dương, nhìn trái rồi lại nhìn phải, muốn làm một cái gì đó, trong lòng sinh ra cảm xúc muốn vảy mực(*).
(*) hành động vảy mực từ vụ việc vẩy mực vào chân dung của Tập Cận Bình vào tháng 7 năm 2018 để bày tỏ sự bất bình trước sự cai trị hà khắc của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Ở đây có thể hiểu là muốn phát tiết, phát cáu.
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Hay là ông trời sợ cô đi nhầm đường nên dùng tên cặn bã này tới để nhắc nhở cô? Nhắc nhở cô đừng bao giờ yêu một ai vì chắc chắn sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Cố Tuế Tuế nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên. Cô chợt nhận ra câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Tại sao lại từ chối tình yêu của Việt Kình? Tại sao ngay từ đầu cô luôn nhấn mạnh tuổi của Việt Kình...
Cô...đang tự nói với chính mình.
Bởi vì cô sợ hãi trong tiềm thức.
Cô cảm nhận được sự hấp dẫn của những người như Việt Kình. Một người trong sáng, tốt đẹp, khí chất thanh cao có sức hút mãnh liệt đối với cô.
Cô sợ rằng mình sẽ yêu đối phương mà không thể từ bỏ, cũng sợ đối phương dễ như trở bàn tay mà rời đi.
Dưới bầu trời tối đen, Cố Tuế Tuế ngẩng đầu, lần đầu tiên thấy những ngôi sao trên đỉnh đầu.
Vì sao cô lại biến thành bộ dáng như thế này? Khi còn nhỏ, rõ ràng cô đã từng thề, sau này nhất định sẽ có một tình yêu ngọt ngào, hai người sẽ mãi yêu nhau, nhất định sẽ không để điều gì ảnh hưởng đến gia đình mình. Cô sẽ có một ngôi nhà hạnh phúc, và con gái của cô cũng sẽ hạnh phúc bởi vì bố yêu mẹ, mẹ thương bố.
Vậy từ khi nào, cô biến những mong đợi về gia đình, về hạnh phúc và cuộc sống thành sự kiếm soát?
Cố Tuế Tuế lườm người đàn ông trung niên trên màn hình một cái như để hả giận. Không, cô sẽ không để người đàn ông này hủy hoại cuộc sống của cô nữa.
Cố Tuế Tuế lấy điện thoại, vừa gọi điện vừa chạy trở lại...
Cô gái nhìn sườn mặt Cố Tuế Tuế, đột nhiên nói: "Tôi thấy cô rất giống một ngôi sao."
Mọi người chợt nhận ra: "Ừ nhỉ! Có chút giống Hạ Hành!"
Cố Tuế Tuế không quan tâm, nói: "Nhiều người nói tôi trông khá giống anh ta." Cũng không biết đã tạo cái nghiệp gì nữa.
"Có thể do góc nhìn."
Cô gái định nói gì đó thì Việt Kình đi vào: "Tuế Tuế, tôi có chuyện muốn nói với em."
Việt Kình vốn đang giấu điều gì đó giờ khắc này lộ ra rõ ràng.
Cậu nhìn vào đôi mắt của cô, càng nói càng vui vẻ. Giống như tỏ tình là điều gì đó rất hạnh phúc.
"Em không cần cảm thấy bối rối. Tôi biết em thấy tôi nhỏ tuổi nhưng tôi không vĩnh viễn ở lại tuổi mười chín. Nếu em không thích tôi mười chín tuổi, rồi tôi cũng sẽ hai mươi, hai mốt..."
Cố Tuế Tuế kinh ngạc. Cô biết Việt Kình có cảm tình với cô. Nhưng...nhưng mà loại tình cảm này là tình cảm của người trưởng thành, không đến mức phải nói ra.
Người trưởng thành lấy đâu ra tình yêu không muốn nói thành lời như vậy chứ? Chỉ có người chưa thực sự hiểu hết thế giới này, mới có thể phân tích cảm xúc của bản thân như vậy, không thể chờ đợi mà muốn nói cho đối phương biết...
Có thứ gì đó đang nảy mầm trong tim của Cố Tuế Tuế. Rõ ràng là hạt giống chưa từng được tưới nước, nhưng đột nhiên ngoan cường mà nảy mầm, âm mưu muốn kiểm soát trái tim cô.
Cố Tuế Tuế mặc kệ những điều này, mặc kệ chính trái tim mình, lý trí của cô vẫn còn đó, lắc đầu: "Thật sự xin lỗi! Không chỉ riêng vấn đề tuổi tác. Thực ra cậu không hiểu gì về tôi, tôi cũng không thể hiểu cái cậu gọi là thích."
Việt Kình không ngạc nhiên khi nghe đáp án này, cũng không thấy chán nản khi bị từ chối. Giống như những người lần đầu tiên nếm thử mùi vị của tình yêu, những thứ thuộc về ngọn lửa hạnh phúc của tình yêu, không thể dùng một chậu nước mà dập tắt được. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
"Tôi biết em nghĩ gì."Việt Kình chỉ nhìn cô. Lần đầu tiên Việt Kình đối mặt với Cố Tuế Tuế một cách trưởng thành và điềm tĩnh như thế, không hề lo lắng về chuyện tuổi tác, cũng không để ý người ta có thích mình hay không.
"Em không cần cảm thấy có lỗi. Em chỉ cần biết, dù em là người như thế nào cũng không quan trọng, tôi đều thích em."
Ánh mắt của cậu trong suốt, đến mức chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy rõ cảm xúc trong đó.
Chính là vì cái gì chứ? Vì cái gì lại thích cô như vậy?
Thích cô vì điều gì? Cậu không hiểu gì về cô cả. Loại tình yêu này chắc chắn không bền chặt, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
"Tôi...có việc phải về trước." Cố Tuế Tuế cau mày, xoay người muốn rời đi.
"Tôi cũng không có chỗ nào không tốt. Nếu em có thể chấp nhận người bạn học cùng đại học dù cho không có chút tình cảm nào, vậy vì cái gì mà không thử chấp nhận tình cảm của tôi?"
Thanh âm của Việt Kình rất bình tĩnh. Cậu không hiểu, cậu cũng đâu có vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười chín, vì sao kém tuổi lại không thể thích cô?
Cố Tuế Tuế như bị chọc trúng nơi sâu kín nhất trong tim, đột nhiên dừng lại.
Đúng vậy, cô vốn không phải người kén chọn, cũng không có thích hình mẫu đàn ông nào.
Vậy vì sao từ khi biết Việt Kình có chút thích cô, cô lại theo bản năng mà kháng cự và tránh xa?
Cố Tuế Tuế không muốn biết đáp án cho câu hỏi này. Cô nhìn người trước mặt: "Có lẽ, tôi không muốn làm tổn thương cậu."
Cố Tuế Tuế có chút hối hận, hối hận khi đến đây nên cô tiếp tục nói: "Xin lỗi, tôi phải đi về."
Cô...không dám nhìn Việt Kình, giống như cậu có cái gì khiến cô sợ hãi, thúc giục cô nhanh chân chạy trốn.
Cố Tuế Tuế rời khỏi khách sạn. Tâm trạng vốn đang thoải mái, vui vẻ lập tức rơi xuống đáy vực.
Trời tối dần. Từng toà nhà cao tầng dần được thắp sáng, đèn hai bên đường cũng sáng lên. Những bóng người lùi dần về phía cuối trời của thành phố, nhìn ánh đèn rực rỡ mới sáng lên như hổ rình mồi.
Cố Tuế Tuế đang đi trên đường, trong lòng nặng trĩu, cả người không còn sức lực, giống như trái tim cô đang chống lại lý trí.
Trong đầu Cố Tuế Tuế hiện lên đôi mắt của Việt Kình, đôi mắt ấy rất đẹp, đặc biệt là lúc cậu tìm kiếm cô khi đang trên sân khấu.Khi cô cố tình thay đổi vị trí của mình, cô nhận ra rằng mỗi khi cậu thắng, đôi mắt cậu sẽ tìm cô ở khắp mọi nơi.
Cô nhớ tới lời nói chân thành của cậu, từng lời từng chữ nóng nảy xen lẫn sự vui vẻ như thể thích một người là điều hạnh phúc nhất. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Và cậu nóng lòng muốn chia sẻ tình yêu của mình đến cô.Nghĩ đến đây, hạt giống kia đã mạnh mẽ nảy mầm và dễ dàng chiếm lấy trái tim cô.
Nhưng không, thứ kia quá phức tạp(*), không thể khống chế, cũng không đáng tin cậy.
(*) nguyên văn là phỏng tay: ý chỉ những việc khó giải quyết, những vấn đề khó khăn.
Cô thích những thứ dễ dàng có thể nắm trong tay, những cảm tình có thể khống chế. Điều này khiến cô cảm thấy an toàn.
Ở đường bên kia của quảng trường lớn, có một màn hình lớn đang chiếu một gameshow dành cho cha mẹ và con cái. Một người đàn ông trung niên vừa lịch lãm vừa dịu dàng đang luống cuống tay chân chải đầu cho đứa con gái đang học tiểu học. Phía trên là một vài hàng chữ nghịch ngợm giới thiệu."Bố dạy tôi làm bài tập về nhà."
"Xem ảnh đế và con gái của anh ấy gà bay chó sủa để giải quyết bài tập về nhà."
"Hẹn gặp vào 8 giờ thứ tư hằng tuần."
Cố Tuế Tuế ấn huyệt thái dương, nhìn trái rồi lại nhìn phải, muốn làm một cái gì đó, trong lòng sinh ra cảm xúc muốn vảy mực(*).
(*) hành động vảy mực từ vụ việc vẩy mực vào chân dung của Tập Cận Bình vào tháng 7 năm 2018 để bày tỏ sự bất bình trước sự cai trị hà khắc của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Ở đây có thể hiểu là muốn phát tiết, phát cáu.
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Hay là ông trời sợ cô đi nhầm đường nên dùng tên cặn bã này tới để nhắc nhở cô? Nhắc nhở cô đừng bao giờ yêu một ai vì chắc chắn sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Cố Tuế Tuế nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên. Cô chợt nhận ra câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Tại sao lại từ chối tình yêu của Việt Kình? Tại sao ngay từ đầu cô luôn nhấn mạnh tuổi của Việt Kình...
Cô...đang tự nói với chính mình.
Bởi vì cô sợ hãi trong tiềm thức.
Cô cảm nhận được sự hấp dẫn của những người như Việt Kình. Một người trong sáng, tốt đẹp, khí chất thanh cao có sức hút mãnh liệt đối với cô.
Cô sợ rằng mình sẽ yêu đối phương mà không thể từ bỏ, cũng sợ đối phương dễ như trở bàn tay mà rời đi.
Dưới bầu trời tối đen, Cố Tuế Tuế ngẩng đầu, lần đầu tiên thấy những ngôi sao trên đỉnh đầu.
Vì sao cô lại biến thành bộ dáng như thế này? Khi còn nhỏ, rõ ràng cô đã từng thề, sau này nhất định sẽ có một tình yêu ngọt ngào, hai người sẽ mãi yêu nhau, nhất định sẽ không để điều gì ảnh hưởng đến gia đình mình. Cô sẽ có một ngôi nhà hạnh phúc, và con gái của cô cũng sẽ hạnh phúc bởi vì bố yêu mẹ, mẹ thương bố.
Vậy từ khi nào, cô biến những mong đợi về gia đình, về hạnh phúc và cuộc sống thành sự kiếm soát?
Cố Tuế Tuế lườm người đàn ông trung niên trên màn hình một cái như để hả giận. Không, cô sẽ không để người đàn ông này hủy hoại cuộc sống của cô nữa.
Cố Tuế Tuế lấy điện thoại, vừa gọi điện vừa chạy trở lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.