Chương 2: Thật Sự Không Giết
Tây Tích
01/10/2023
Lâm Khê:
- Nếu như đệ đệ của ta cũng không thể mặc kệ thì sao.
Đan Võ tán thành gật đầu:
- Đại tiểu thư nói chính là, tỷ đệ đồng bào đương nhiên phải chiếu cố lẫn nhau, ta cũng thường xuyên nhớ đệ đệ của ta.
Trong nháy mắt xe ngựa đi qua, Lâm Khê cầm lấy roi, roi dài ném ra như ngàn quân, một phen câu lấy eo thiếu niên, cuốn hắn lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Ngạn đã bị tích cóp lên xe.
Cho dù trong xe có rất nhiều lông thú, Lâm Ngạn cũng bị đập đến mắt đầy sao xẹt.
Hắn lập tức giãy giụa giận dữ nói:
- Vương bát dê con nhà ai dám ám toán tiểu gia! Ta muốn lột da của ngươi ra!
Lâm Khê nhìn chằm chằm người, chậm rãi nói:
- Tiểu vương bát nghèo cùng một nhà với ngươi.
Đan Võ:
- ...
Hắn quay mặt đi, không hề đi xem nữa.
Dù sao thì huynh đệ nhà bọn họ cũng không phải là như vậy.
Lại nói, sau đó quốc công gia bận rộn về việc trấn thủ biên quan, có lẽ lần này có thể có người quản lý tiểu công tử.
Chỉ là thủ đoạn hơi có một chút như vậy... Khó mà nói.
Xe ngựa đi trong sự trợn mắt há hốc mồm của một đám người.
Lâm Khê mở miệng phân phó:
- Đi phủ Quốc Công, không đi Lâm gia.
Phu xe lên tiếng nói, sau đó đổi phương hướng ở giao lộ phía trước.
Lâm Ngạn đã sớm thu được tin tức, tỷ tỷ lưu lạc bên ngoài nhiều năm đã tìm về, ít ngày nữa sẽ đến kinh thành.
Nghe nàng nói như vậy, trước mắt hắn lại thấy được mấy tâm phúc của cữu phụ, hắn đã hiểu thân phận của người trước mắt.
Hắn đã ăn mệt như vậy bao giờ chưa, tuy tức giận nhưng ngữ khí lại dịu đi rất nhiều:
- Ta nói ngươi có phải có bệnh hay không?
- Ngươi muốn mắng chửi người à? Ta sẽ không cho ngươi mở trói, miệng cũng phải bịt kín.
Lâm Khê lấy ra một cái khăn lụa, nhét vào trong cái miệng rộng của đối phương.
Làm xong những chuyện này, lúc này mới cười híp mắt nói.
Lâm Ngạn ngẩng đầu lên:
- Ô ô ô.
Tiểu gia không tha cho ngươi!
Lâm Khê rất có hứng thú nhìn hắn:
- Ngươi kiêu ngạo ương ngạnh thì thôi, người khác làm chuyện xấu cũng cướp bối chảo à?
Sau đó nàng bị tru di cửu tộc, nhưng tất cả đều là người của Lâm gia, da của nàng cũng chưa bị phá vỡ.
Còn bởi vì có dưỡng nữ Tô Dạng Dạng này nên đã nhận được không ít ban thưởng.
Lâm Ngạn trừng mắt:
- Ô ô ô.
Ngươi khốn kiếp!
Xe ngựa tới phủ Quốc Công, Lâm Khê ngồi xuống uống xong một chén trà nhỏ thì có gã sai vặt tiến vào thông truyền.
Lâm gia phái người tới, nói là tới đón nàng và Lâm Ngạn trở về.
Người một nhà đang chờ nàng đoàn tụ.
Không, chính chủ Lâm gia không có tới. Đến trong phòng lão thái thái có hai bà tử và bốn nha hoàn.
Mấy người hầu này ở trong phủ rất được yêu thích, tuy là nô bộc gia sinh đã ký văn tự bán đứt gia sản, nhưng lại rất xem thường người bình thường nghèo kiết hủ lậu.
Các nàng ngày thường đều đi lại với phú hộ ở kinh thành, nghe lệnh với quý nhân, khó tránh khỏi xem thường nữ nhi tứ phòng vợ lẽ lưu lạc bên ngoài.
Mấy bà tử nha hoàn vào phủ Quốc Công, trên mặt bọn họ đều cung kính.
Nhìn thấy lễ xong, Trương ma ma cầm đầu ân cần nói:
- Nghe nói hôm nay tiểu thư đã tới kinh thành, lão thái thái rất cao hứng, chỉ mong ngươi trở về đoàn viên, xe ngựa chờ ở bên ngoài.
Lâm Khê:
- Không, ta muốn ăn cơm.
Trương ma ma ngẩn người, nghĩ thầm quả nhiên không phóng khoáng.
Ông trời không có mắt, người như vậy lại có thể làm ra một hồi phú quý, từ nha đầu nông thôn thành tiểu thư.
Nàng nở nụ cười:
- Lâm phủ cũng chuẩn bị yến hội đây.
Lâm Khê nhìn nàng, gằn từng chữ một nói:
- Ta sẽ ở đây ăn.
- Chúng ta chờ cô nương ăn xong à?
Trương ma ma không thể không lùi một bước.
Trong lòng hắn rất không tán đồng, cô nương này không được lão thái thái thích, lại vẫn không bớt lo.
Ngày sau còn dài, Lâm gia tới sẽ có ngươi chịu!
Lâm Khê:
- Ta có di chứng ăn cơm, ăn xong sẽ đi ngủ, hôm nay sẽ ở lại phủ Quốc Công.
Nói rất rõ ràng, hẳn là không có dị nghị.
Cô nương này dầu muối không ăn, mấy bà tử trao đổi ánh mắt, chỉ đành phải lui lại một bước.
Bà lão nói, cho dù như thế nào cũng phải mang Lâm Ngạn về.
Trương ma ma lại hỏi:
- Nhị thiếu gia có ở trong phủ không?
Lâm Khê:
- À, hắn cũng không trở về.
Tiểu tử bị nàng cột vào trên cây ở hậu viện.
Những hạ nhân khác trong phủ không dám động thủ, sợ ngày sau bị Tiểu Bá Vương thanh toán.
Vẫn là Lâm Khê tự mình trói, chẳng những trói được ngay mà còn buộc lại cái nơ con bướm.
Suy nghĩ của Trương ma ma vừa chuyển, nói ra trưởng bối, không tin đối phương còn có thể có chuyện phản bác.
- Ngày mai tiểu thư hồi phủ cũng đúng, nhưng lão thái thái còn có chuyện muốn nói với nhị thiếu gia, mấy thúc bá cũng đều chờ đây.
- Trời không còn sớm, là ta sai người đưa các ngươi ra khỏi phủ, hay là các ngươi tự đi đi?
Không đợi người trả lời, Lâm Khê đã giơ tay lên:
- Đan Võ, tiễn khách đi.
Đúng vậy, mấy người đàn ông cao lớn thô kệch bên cạnh đã xông tới.
Những người này đều là Võ Tướng chinh chiến ở sa trường, trên người mang theo sát khí, mấy bà tử nha hoàn ngày thường thủ đoạn nhiều, nhưng cũng chỉ dùng ở trong nhà.
Tất cả đều trắng mặt. Không dám lưu lại nữa, xe ngựa về Lâm phủ chạy nhanh.
Buồn cười! Các nàng phải nói chuyện trước mặt lão thái thái!
Nơi này làm sao giống như đại gia tiểu thư, thổ phỉ!
Khách không mời mà đến vừa mới đi, phòng bếp đưa đồ ăn tới, tuy rằng đã chuẩn bị trước nhưng cũng may hương vị không tệ.
Lâm Khê ăn xong, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Đan Võ nhắc nhở nói:
- ... Nhị thiếu gia còn bị trói...
- Vậy thì trói trước, sáng mai lại buông xuống.
Những người khác:
Chuyện này thật sự không cần à?
Thấy mọi người trừng lớn hai mắt, Lâm Khê lại nói:
- Đại Chu pháp luật, vây đánh người khác 40 người, đánh người khác 60 người. Quan phủ nhìn mặt mũi của cậu mới không truy cứu, ngày sau một lần truy cứu một cái. Ngươi đi tìm người giáo huấn biểu thiếu gia Lâm gia một trận, làm cho hắn nhớ lâu, không cần chọc phiền phức còn liên luỵ người khác.
Đan Võ:
- Đại tiểu thư đều rõ ràng như vậy về luật pháp, thật sự là đa mưu túc trí, là ta lo lắng nhiều.
Những người khác nhao nhao khen ngợi.
Lâm Khê:
- ...
Cũng không cần khen nàng như vậy. Lại nói tiếp, đây đều là lời nói từ trước huynh trưởng thường xuyên ở bên cạnh nàng.
Huynh trưởng sợ nàng vì tiền mà vi phạm pháp lệnh, làm cho luật pháp của Đại Chu lật qua lật lại rất nhiều lần.
Những người mà thẩm án của quan phủ thường dùng đến, nàng đều sẽ mang theo bên người.
Hai huynh đệ năm đó không có chỗ để đi, chỉ có thể ở nhờ ở từ đường tông tộc.
Cũng không phải là Bạch Trụ, còn phải phụ trách quét dọn toàn bộ sân.
Mỗi ngày huynh trưởng đều dậy sớm giúp thân thích làm đậu hủ, còn phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán đậu hủ khô cùng đậu hủ hoa.
Hắn thường xuyên bày hàng ở gần học quán, dựa vào con cháu có tiền trong học đường để kiếm tiền nuôi sống muội muội này.
Lâm Khê rất hận cha hờ của hắn, hắn thanh cao, hắn ghê gớm, đắc tội với đồng liêu sạch sẽ.
Làm cho huynh muội bọn họ sau khi hắn chết, một lần sung sướng không thôi.
Nhưng cũng không phải như vậy, không nuôi được huynh trưởng trời quang trăng sáng.
Lâm Khê từ nhỏ đã biết mình không phải là người lương thiện.
Huynh trưởng cũng đã sớm phát hiện ra tiểu muội nhà mình không giống, không quá thụ giáo quy định thế tục.
Có chút quá tàn nhẫn độc ác.
Nhưng huynh trưởng vẫn đối với nàng tốt, vẫn luôn che chở cho nàng.
Còn nói với nàng, nếu như tùy ý phá hoại cuộc đời người khác, vậy nàng cũng từ bỏ khả năng trở thành người bình thường.
Lâm Khê trời sinh khó thuần không phục, được huynh trưởng ân cần dạy bảo, mới miễn cưỡng miễn cưỡng trở thành người tốt.
Nghĩ đến đây, nàng thở dài.
Hắn không có một chút kiên nhẫn nào với đệ đệ này của mình như huynh trưởng trước kia.
Nhưng dù sao cũng là bào đệ, một đao giết cũng không thành, vậy thì vẫn là tới cột trước đi.
Có lẽ là vừa đến kinh thành, buổi tối Lâm Khê lại nằm mơ.
Mơ thấy thúc ở chiến trường bị vây khốn nửa tháng, viện quân chậm chạp không đến.
Lúc này triều đường có người bịa đặt cho cháu phản quốc.
Thẩm Trọng Tiêu dùng của hồi môn của nàng để bước lên vương vị, không kiểm chứng thế nào đã tin.
Rất nhanh chín tộc của nàng đã bị diệt, cữu và mấy vạn tướng sĩ chết trận trên sa trường.
Không bao lâu, Thẩm Trọng Tiêu lại lấy chuyện cậu phản quốc chỉ vì mưu hại, trở tay giết một đám quyền thần có uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế.
Đây là mưu kế của hắn, lấy mạng của cả nhà nàng và nàng làm lợi thế, một hơi đạt tới mục đích tập trung binh quyền, đả kích thế gia và võ tướng.
Sau khi ngồi ổn vương vị, Thẩm Trọng Tiêu không màng triều thần phản đối, nghênh thú đã đính hôn với Tô Dạng Dạng.
Hắn vô tình tàn nhẫn với nữ nhân khác, càng thừa dịp đặc biệt đối với tri kỷ của Tô Dạng Dạng.
Người đọc sôi nổi cảm khái: Hậu duệ quý tộc lại đa tình như thế.
Lâm Khê sau khi tỉnh lại, cánh tay chà xát nổi da gà.
Chuyện này vẫn rất khó bình luận.
Tốt nhất là mọi người đường ai nấy đi, đừng tới quấy rầy nàng vừa mới qua ngày lành.
Bằng không thì chỉ có thể chúc bọn họ sống lâu mấy ngày.
Lâm Ngạn bị trói một đêm, sắp tức đến nổ phổi.
Trước nay đều là hắn khi dễ người khác, lần đầu tiên bị nhục nhã như vậy!
Sau khi cởi dây thừng ra, hắn hoạt động gân cốt một chút, cũng không lo lắng uống một ngụm, sau đó đi tìm người tính sổ.
Lâm Ngạn đá một cước ra khỏi cửa phòng, nghĩ thầm rằng cho dù ngươi là nữ, là tỷ tỷ của ta!
Tiểu gia cũng đến cho ngươi chút nhan sắc xem một chút!
Không đầy mười lăm phút sau, hắn đã bị giẫm lên dưới chân, tâm cảnh cũng thay đổi theo.
Nàng vẫn là nữ? Hay là tỷ tỷ của hắn sao? Nào có ai xuống tay tàn nhẫn với đệ đệ như vậy chứ?
Lâm Khê rũ mắt:
- Cho ngươi trói người khác, không cho ta trói ngươi?
- Dựa vào cái gì mà ngươi lại trói một mình ta!
Lâm Khê nhếch khóe môi:
- Ngươi chỉ là hiện tại nằm trên mặt đất, ngày hôm qua người đi cùng với ngươi, ít nhất cũng nằm trên giường một tháng. Dù sao thì hắn cũng là thủ phạm.
Lâm Ngạn:
- ...
Cái tay này cũng quá độc ác rồi!
Nhưng mà... Giống như hắn không tức giận.
Thân phận của Lâm Ngạn nhạy cảm, Lâm gia đối với hắn nơi chốn hống, cũng không khác biệt với chi phí ăn mặc của con vợ cả.
Ngày thường trong nhà tiểu bối có va chạm, trưởng bối Lâm gia cũng chưa bao giờ hỏi đúng sai, sẽ lập tức xin lỗi hắn.
Nhưng cứ như vậy, giống như vĩnh viễn là hắn ở thế khinh người.
Rất nhiều lần, hắn đều không làm gì sai.
Còn lại mấy phòng không đi học đường, phu tử khẳng định phải chất vấn. Nhưng hắn muốn đi thì đi, có muốn đi thì không đi, không ai sẽ trách tội.
Lâm phủ trên dưới đều khen hắn, hắn lại là người ngoài.
Lâm Khê vẫn là người thứ nhất, sau khi hỏi rõ nguyên nhân thì cũng cho rằng không phải là do hắn sai.
Nếu không thì đạp hắn xuống đất nói chuyện thì càng tốt hơn.
Lâm Khê thu hồi chân, có chút không kiên nhẫn:
- Sau này, ta ở đây, ngươi ít tới đương nhiên không nhìn thấy ta.
Lâm Ngạn sửng sốt, hắn còn chưa nói gì thì đối phương đã bắt đầu phát giận rồi.
Dù sao cũng là thân tỷ đệ, không nghiêm trọng như vậy chứ?
Hắn còn đang suy nghĩ miên man, một bàn tay sờ lên trán của hắn.
Giọng nói lạnh lẽo lại làm hắn có cảm giác an toàn.
Lâm Khê:
- Gió thổi một đêm cũng không có gió lạnh, tố chất thân thể vẫn còn tốt.
Rất tốt, nếu thân thể không mảnh mai, sau này đánh lên là có thể buông tay ra.
Lâm Ngạn được ưu đãi ở Lâm gia, nhưng không ai thật sự coi hắn là người một nhà.
Những thế gia quý tộc kia không thích hắn bằng quân công ra mặt, ánh mắt cũng khinh miệt và ác độc nhìn hắn.
Dù sao thì hắn cũng chỉ mới mười ba tuổi, trong lòng vẫn luôn cảm thấy uỷ khuất, chỉ là hắn giả bộ không để bụng, lần đầu tiên bị người khác quan tâm, nhất thời hắn đã có chút động dung.
Lâm Khê không hiểu suy nghĩ của thiếu niên, lại nói:
- Ta đi ăn sáng, ngươi cứ tự nhiên.
Lâm Ngạn sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới hậm hực đi theo.
Một đám người xung quanh ngây người: Lúc tiểu thiếu gia tới còn nổi giận đùng đùng, lại bị giáo huấn một trận, lại còn không có chuyện gì?
Vẫn là đại tiểu thư có bản lĩnh.
Không giống với đồ ăn do phòng bếp làm ra vào ngày hôm qua, hôm nay làm sớm một chút đã rất phong phú.
Món chính có cháo thịt, bánh rán, điểm tâm ngọt có ngọc lộ đoàn, táo bánh, mặt khác còn có tỳ bà, quả cam, sơn lê.
Lâm Khê không kén ăn cái gì cũng ăn.
Lâm Ngạn vẫn còn đang tức giận, chỉ gắp một gắp táo bánh đặt trước mặt mình.
Hắn ăn đến vừa nín lại vừa nghẹn, lại còn phải giả bộ một bộ mặt lạnh.
Nói năng lộn xộn đều phải cùng nhau trách tội trên đầu Lâm Khê.
Bên này còn chưa ăn xong, Lâm phủ bên kia lại phái người tới.
Nói là lão thái thái và mấy vị thúc bá đều chờ đây, bảo Lâm Khê qua phủ bái kiến.
Lâm Ngạn nghe xong, bất chấp mình đang tức giận, không nhịn được hỏi:
- Ngươi không muốn đi sao?
- Đi thôi.
Lâm Khê buông đũa, đứng lên thong dong gọi hai mươi thị vệ, đi cùng nàng.
Lâm Ngạn trừng lớn hai mắt:
- Ngươi muốn làm gì? Mang nhiều người đi đánh nhau như vậy hay là đi giết người?
Lâm Khê nghĩ nghĩ, nói đúng sự thật:
- Không biết, đều có thể.
Nếu nhớ không lầm thì hôm nay Tô Dạng Dạng và Thẩm Trọng Tiêu đều ở Lâm phủ.
Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Lâm Ngạn:
- ...
Tác giả có chuyện nói:
sửa lại, tiết tấu thả chậm một chút, rất nhiều người nói không hiểu.
(1) Đến từ internet.
- Nếu như đệ đệ của ta cũng không thể mặc kệ thì sao.
Đan Võ tán thành gật đầu:
- Đại tiểu thư nói chính là, tỷ đệ đồng bào đương nhiên phải chiếu cố lẫn nhau, ta cũng thường xuyên nhớ đệ đệ của ta.
Trong nháy mắt xe ngựa đi qua, Lâm Khê cầm lấy roi, roi dài ném ra như ngàn quân, một phen câu lấy eo thiếu niên, cuốn hắn lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Ngạn đã bị tích cóp lên xe.
Cho dù trong xe có rất nhiều lông thú, Lâm Ngạn cũng bị đập đến mắt đầy sao xẹt.
Hắn lập tức giãy giụa giận dữ nói:
- Vương bát dê con nhà ai dám ám toán tiểu gia! Ta muốn lột da của ngươi ra!
Lâm Khê nhìn chằm chằm người, chậm rãi nói:
- Tiểu vương bát nghèo cùng một nhà với ngươi.
Đan Võ:
- ...
Hắn quay mặt đi, không hề đi xem nữa.
Dù sao thì huynh đệ nhà bọn họ cũng không phải là như vậy.
Lại nói, sau đó quốc công gia bận rộn về việc trấn thủ biên quan, có lẽ lần này có thể có người quản lý tiểu công tử.
Chỉ là thủ đoạn hơi có một chút như vậy... Khó mà nói.
Xe ngựa đi trong sự trợn mắt há hốc mồm của một đám người.
Lâm Khê mở miệng phân phó:
- Đi phủ Quốc Công, không đi Lâm gia.
Phu xe lên tiếng nói, sau đó đổi phương hướng ở giao lộ phía trước.
Lâm Ngạn đã sớm thu được tin tức, tỷ tỷ lưu lạc bên ngoài nhiều năm đã tìm về, ít ngày nữa sẽ đến kinh thành.
Nghe nàng nói như vậy, trước mắt hắn lại thấy được mấy tâm phúc của cữu phụ, hắn đã hiểu thân phận của người trước mắt.
Hắn đã ăn mệt như vậy bao giờ chưa, tuy tức giận nhưng ngữ khí lại dịu đi rất nhiều:
- Ta nói ngươi có phải có bệnh hay không?
- Ngươi muốn mắng chửi người à? Ta sẽ không cho ngươi mở trói, miệng cũng phải bịt kín.
Lâm Khê lấy ra một cái khăn lụa, nhét vào trong cái miệng rộng của đối phương.
Làm xong những chuyện này, lúc này mới cười híp mắt nói.
Lâm Ngạn ngẩng đầu lên:
- Ô ô ô.
Tiểu gia không tha cho ngươi!
Lâm Khê rất có hứng thú nhìn hắn:
- Ngươi kiêu ngạo ương ngạnh thì thôi, người khác làm chuyện xấu cũng cướp bối chảo à?
Sau đó nàng bị tru di cửu tộc, nhưng tất cả đều là người của Lâm gia, da của nàng cũng chưa bị phá vỡ.
Còn bởi vì có dưỡng nữ Tô Dạng Dạng này nên đã nhận được không ít ban thưởng.
Lâm Ngạn trừng mắt:
- Ô ô ô.
Ngươi khốn kiếp!
Xe ngựa tới phủ Quốc Công, Lâm Khê ngồi xuống uống xong một chén trà nhỏ thì có gã sai vặt tiến vào thông truyền.
Lâm gia phái người tới, nói là tới đón nàng và Lâm Ngạn trở về.
Người một nhà đang chờ nàng đoàn tụ.
Không, chính chủ Lâm gia không có tới. Đến trong phòng lão thái thái có hai bà tử và bốn nha hoàn.
Mấy người hầu này ở trong phủ rất được yêu thích, tuy là nô bộc gia sinh đã ký văn tự bán đứt gia sản, nhưng lại rất xem thường người bình thường nghèo kiết hủ lậu.
Các nàng ngày thường đều đi lại với phú hộ ở kinh thành, nghe lệnh với quý nhân, khó tránh khỏi xem thường nữ nhi tứ phòng vợ lẽ lưu lạc bên ngoài.
Mấy bà tử nha hoàn vào phủ Quốc Công, trên mặt bọn họ đều cung kính.
Nhìn thấy lễ xong, Trương ma ma cầm đầu ân cần nói:
- Nghe nói hôm nay tiểu thư đã tới kinh thành, lão thái thái rất cao hứng, chỉ mong ngươi trở về đoàn viên, xe ngựa chờ ở bên ngoài.
Lâm Khê:
- Không, ta muốn ăn cơm.
Trương ma ma ngẩn người, nghĩ thầm quả nhiên không phóng khoáng.
Ông trời không có mắt, người như vậy lại có thể làm ra một hồi phú quý, từ nha đầu nông thôn thành tiểu thư.
Nàng nở nụ cười:
- Lâm phủ cũng chuẩn bị yến hội đây.
Lâm Khê nhìn nàng, gằn từng chữ một nói:
- Ta sẽ ở đây ăn.
- Chúng ta chờ cô nương ăn xong à?
Trương ma ma không thể không lùi một bước.
Trong lòng hắn rất không tán đồng, cô nương này không được lão thái thái thích, lại vẫn không bớt lo.
Ngày sau còn dài, Lâm gia tới sẽ có ngươi chịu!
Lâm Khê:
- Ta có di chứng ăn cơm, ăn xong sẽ đi ngủ, hôm nay sẽ ở lại phủ Quốc Công.
Nói rất rõ ràng, hẳn là không có dị nghị.
Cô nương này dầu muối không ăn, mấy bà tử trao đổi ánh mắt, chỉ đành phải lui lại một bước.
Bà lão nói, cho dù như thế nào cũng phải mang Lâm Ngạn về.
Trương ma ma lại hỏi:
- Nhị thiếu gia có ở trong phủ không?
Lâm Khê:
- À, hắn cũng không trở về.
Tiểu tử bị nàng cột vào trên cây ở hậu viện.
Những hạ nhân khác trong phủ không dám động thủ, sợ ngày sau bị Tiểu Bá Vương thanh toán.
Vẫn là Lâm Khê tự mình trói, chẳng những trói được ngay mà còn buộc lại cái nơ con bướm.
Suy nghĩ của Trương ma ma vừa chuyển, nói ra trưởng bối, không tin đối phương còn có thể có chuyện phản bác.
- Ngày mai tiểu thư hồi phủ cũng đúng, nhưng lão thái thái còn có chuyện muốn nói với nhị thiếu gia, mấy thúc bá cũng đều chờ đây.
- Trời không còn sớm, là ta sai người đưa các ngươi ra khỏi phủ, hay là các ngươi tự đi đi?
Không đợi người trả lời, Lâm Khê đã giơ tay lên:
- Đan Võ, tiễn khách đi.
Đúng vậy, mấy người đàn ông cao lớn thô kệch bên cạnh đã xông tới.
Những người này đều là Võ Tướng chinh chiến ở sa trường, trên người mang theo sát khí, mấy bà tử nha hoàn ngày thường thủ đoạn nhiều, nhưng cũng chỉ dùng ở trong nhà.
Tất cả đều trắng mặt. Không dám lưu lại nữa, xe ngựa về Lâm phủ chạy nhanh.
Buồn cười! Các nàng phải nói chuyện trước mặt lão thái thái!
Nơi này làm sao giống như đại gia tiểu thư, thổ phỉ!
Khách không mời mà đến vừa mới đi, phòng bếp đưa đồ ăn tới, tuy rằng đã chuẩn bị trước nhưng cũng may hương vị không tệ.
Lâm Khê ăn xong, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Đan Võ nhắc nhở nói:
- ... Nhị thiếu gia còn bị trói...
- Vậy thì trói trước, sáng mai lại buông xuống.
Những người khác:
Chuyện này thật sự không cần à?
Thấy mọi người trừng lớn hai mắt, Lâm Khê lại nói:
- Đại Chu pháp luật, vây đánh người khác 40 người, đánh người khác 60 người. Quan phủ nhìn mặt mũi của cậu mới không truy cứu, ngày sau một lần truy cứu một cái. Ngươi đi tìm người giáo huấn biểu thiếu gia Lâm gia một trận, làm cho hắn nhớ lâu, không cần chọc phiền phức còn liên luỵ người khác.
Đan Võ:
- Đại tiểu thư đều rõ ràng như vậy về luật pháp, thật sự là đa mưu túc trí, là ta lo lắng nhiều.
Những người khác nhao nhao khen ngợi.
Lâm Khê:
- ...
Cũng không cần khen nàng như vậy. Lại nói tiếp, đây đều là lời nói từ trước huynh trưởng thường xuyên ở bên cạnh nàng.
Huynh trưởng sợ nàng vì tiền mà vi phạm pháp lệnh, làm cho luật pháp của Đại Chu lật qua lật lại rất nhiều lần.
Những người mà thẩm án của quan phủ thường dùng đến, nàng đều sẽ mang theo bên người.
Hai huynh đệ năm đó không có chỗ để đi, chỉ có thể ở nhờ ở từ đường tông tộc.
Cũng không phải là Bạch Trụ, còn phải phụ trách quét dọn toàn bộ sân.
Mỗi ngày huynh trưởng đều dậy sớm giúp thân thích làm đậu hủ, còn phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán đậu hủ khô cùng đậu hủ hoa.
Hắn thường xuyên bày hàng ở gần học quán, dựa vào con cháu có tiền trong học đường để kiếm tiền nuôi sống muội muội này.
Lâm Khê rất hận cha hờ của hắn, hắn thanh cao, hắn ghê gớm, đắc tội với đồng liêu sạch sẽ.
Làm cho huynh muội bọn họ sau khi hắn chết, một lần sung sướng không thôi.
Nhưng cũng không phải như vậy, không nuôi được huynh trưởng trời quang trăng sáng.
Lâm Khê từ nhỏ đã biết mình không phải là người lương thiện.
Huynh trưởng cũng đã sớm phát hiện ra tiểu muội nhà mình không giống, không quá thụ giáo quy định thế tục.
Có chút quá tàn nhẫn độc ác.
Nhưng huynh trưởng vẫn đối với nàng tốt, vẫn luôn che chở cho nàng.
Còn nói với nàng, nếu như tùy ý phá hoại cuộc đời người khác, vậy nàng cũng từ bỏ khả năng trở thành người bình thường.
Lâm Khê trời sinh khó thuần không phục, được huynh trưởng ân cần dạy bảo, mới miễn cưỡng miễn cưỡng trở thành người tốt.
Nghĩ đến đây, nàng thở dài.
Hắn không có một chút kiên nhẫn nào với đệ đệ này của mình như huynh trưởng trước kia.
Nhưng dù sao cũng là bào đệ, một đao giết cũng không thành, vậy thì vẫn là tới cột trước đi.
Có lẽ là vừa đến kinh thành, buổi tối Lâm Khê lại nằm mơ.
Mơ thấy thúc ở chiến trường bị vây khốn nửa tháng, viện quân chậm chạp không đến.
Lúc này triều đường có người bịa đặt cho cháu phản quốc.
Thẩm Trọng Tiêu dùng của hồi môn của nàng để bước lên vương vị, không kiểm chứng thế nào đã tin.
Rất nhanh chín tộc của nàng đã bị diệt, cữu và mấy vạn tướng sĩ chết trận trên sa trường.
Không bao lâu, Thẩm Trọng Tiêu lại lấy chuyện cậu phản quốc chỉ vì mưu hại, trở tay giết một đám quyền thần có uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế.
Đây là mưu kế của hắn, lấy mạng của cả nhà nàng và nàng làm lợi thế, một hơi đạt tới mục đích tập trung binh quyền, đả kích thế gia và võ tướng.
Sau khi ngồi ổn vương vị, Thẩm Trọng Tiêu không màng triều thần phản đối, nghênh thú đã đính hôn với Tô Dạng Dạng.
Hắn vô tình tàn nhẫn với nữ nhân khác, càng thừa dịp đặc biệt đối với tri kỷ của Tô Dạng Dạng.
Người đọc sôi nổi cảm khái: Hậu duệ quý tộc lại đa tình như thế.
Lâm Khê sau khi tỉnh lại, cánh tay chà xát nổi da gà.
Chuyện này vẫn rất khó bình luận.
Tốt nhất là mọi người đường ai nấy đi, đừng tới quấy rầy nàng vừa mới qua ngày lành.
Bằng không thì chỉ có thể chúc bọn họ sống lâu mấy ngày.
Lâm Ngạn bị trói một đêm, sắp tức đến nổ phổi.
Trước nay đều là hắn khi dễ người khác, lần đầu tiên bị nhục nhã như vậy!
Sau khi cởi dây thừng ra, hắn hoạt động gân cốt một chút, cũng không lo lắng uống một ngụm, sau đó đi tìm người tính sổ.
Lâm Ngạn đá một cước ra khỏi cửa phòng, nghĩ thầm rằng cho dù ngươi là nữ, là tỷ tỷ của ta!
Tiểu gia cũng đến cho ngươi chút nhan sắc xem một chút!
Không đầy mười lăm phút sau, hắn đã bị giẫm lên dưới chân, tâm cảnh cũng thay đổi theo.
Nàng vẫn là nữ? Hay là tỷ tỷ của hắn sao? Nào có ai xuống tay tàn nhẫn với đệ đệ như vậy chứ?
Lâm Khê rũ mắt:
- Cho ngươi trói người khác, không cho ta trói ngươi?
- Dựa vào cái gì mà ngươi lại trói một mình ta!
Lâm Khê nhếch khóe môi:
- Ngươi chỉ là hiện tại nằm trên mặt đất, ngày hôm qua người đi cùng với ngươi, ít nhất cũng nằm trên giường một tháng. Dù sao thì hắn cũng là thủ phạm.
Lâm Ngạn:
- ...
Cái tay này cũng quá độc ác rồi!
Nhưng mà... Giống như hắn không tức giận.
Thân phận của Lâm Ngạn nhạy cảm, Lâm gia đối với hắn nơi chốn hống, cũng không khác biệt với chi phí ăn mặc của con vợ cả.
Ngày thường trong nhà tiểu bối có va chạm, trưởng bối Lâm gia cũng chưa bao giờ hỏi đúng sai, sẽ lập tức xin lỗi hắn.
Nhưng cứ như vậy, giống như vĩnh viễn là hắn ở thế khinh người.
Rất nhiều lần, hắn đều không làm gì sai.
Còn lại mấy phòng không đi học đường, phu tử khẳng định phải chất vấn. Nhưng hắn muốn đi thì đi, có muốn đi thì không đi, không ai sẽ trách tội.
Lâm phủ trên dưới đều khen hắn, hắn lại là người ngoài.
Lâm Khê vẫn là người thứ nhất, sau khi hỏi rõ nguyên nhân thì cũng cho rằng không phải là do hắn sai.
Nếu không thì đạp hắn xuống đất nói chuyện thì càng tốt hơn.
Lâm Khê thu hồi chân, có chút không kiên nhẫn:
- Sau này, ta ở đây, ngươi ít tới đương nhiên không nhìn thấy ta.
Lâm Ngạn sửng sốt, hắn còn chưa nói gì thì đối phương đã bắt đầu phát giận rồi.
Dù sao cũng là thân tỷ đệ, không nghiêm trọng như vậy chứ?
Hắn còn đang suy nghĩ miên man, một bàn tay sờ lên trán của hắn.
Giọng nói lạnh lẽo lại làm hắn có cảm giác an toàn.
Lâm Khê:
- Gió thổi một đêm cũng không có gió lạnh, tố chất thân thể vẫn còn tốt.
Rất tốt, nếu thân thể không mảnh mai, sau này đánh lên là có thể buông tay ra.
Lâm Ngạn được ưu đãi ở Lâm gia, nhưng không ai thật sự coi hắn là người một nhà.
Những thế gia quý tộc kia không thích hắn bằng quân công ra mặt, ánh mắt cũng khinh miệt và ác độc nhìn hắn.
Dù sao thì hắn cũng chỉ mới mười ba tuổi, trong lòng vẫn luôn cảm thấy uỷ khuất, chỉ là hắn giả bộ không để bụng, lần đầu tiên bị người khác quan tâm, nhất thời hắn đã có chút động dung.
Lâm Khê không hiểu suy nghĩ của thiếu niên, lại nói:
- Ta đi ăn sáng, ngươi cứ tự nhiên.
Lâm Ngạn sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới hậm hực đi theo.
Một đám người xung quanh ngây người: Lúc tiểu thiếu gia tới còn nổi giận đùng đùng, lại bị giáo huấn một trận, lại còn không có chuyện gì?
Vẫn là đại tiểu thư có bản lĩnh.
Không giống với đồ ăn do phòng bếp làm ra vào ngày hôm qua, hôm nay làm sớm một chút đã rất phong phú.
Món chính có cháo thịt, bánh rán, điểm tâm ngọt có ngọc lộ đoàn, táo bánh, mặt khác còn có tỳ bà, quả cam, sơn lê.
Lâm Khê không kén ăn cái gì cũng ăn.
Lâm Ngạn vẫn còn đang tức giận, chỉ gắp một gắp táo bánh đặt trước mặt mình.
Hắn ăn đến vừa nín lại vừa nghẹn, lại còn phải giả bộ một bộ mặt lạnh.
Nói năng lộn xộn đều phải cùng nhau trách tội trên đầu Lâm Khê.
Bên này còn chưa ăn xong, Lâm phủ bên kia lại phái người tới.
Nói là lão thái thái và mấy vị thúc bá đều chờ đây, bảo Lâm Khê qua phủ bái kiến.
Lâm Ngạn nghe xong, bất chấp mình đang tức giận, không nhịn được hỏi:
- Ngươi không muốn đi sao?
- Đi thôi.
Lâm Khê buông đũa, đứng lên thong dong gọi hai mươi thị vệ, đi cùng nàng.
Lâm Ngạn trừng lớn hai mắt:
- Ngươi muốn làm gì? Mang nhiều người đi đánh nhau như vậy hay là đi giết người?
Lâm Khê nghĩ nghĩ, nói đúng sự thật:
- Không biết, đều có thể.
Nếu nhớ không lầm thì hôm nay Tô Dạng Dạng và Thẩm Trọng Tiêu đều ở Lâm phủ.
Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Lâm Ngạn:
- ...
Tác giả có chuyện nói:
sửa lại, tiết tấu thả chậm một chút, rất nhiều người nói không hiểu.
(1) Đến từ internet.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.