Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét
Chương 33: Quá khứ
Tô Từ Lí
09/07/2024
Edit: Lông náck Moe bay
Beta: Chirs nè
•──────('▽'ʃƪ)──────•
Lời nói của Hàn Thanh Nham giống như sấm sét giáng xuống mặt đất, không biết sẽ có bao nhiêu người bị chấn động ngay thời khắc nó nổ vang kia. Phó Vân đang ngồi trên xe lăn, ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt nâu lúc này dường như đã trở nên thâm thúy hơn rất nhiều, đôi mắt thường xuyên cười lại tối tăm sâu thẳm, khó tìm được nửa tia ánh sáng.
Không phải không vui.
Mà là không thể tin được.
Hàn Thanh Nham cũng biết những lời nói tưởng chừng đơn giản của hắn sẽ mang lại điều gì. Nhưng hắn vẫn tìm Phó Vân Triều, dự định sẽ nói cho đối phương biết mọi chuyện. Hắn nhìn thấy nụ cười trên khóe môi người đàn ông tiêu tan, đôi môi mỏng hơi mím lại, nhưng anh lại kéo môi để lộ ra một nụ cười không rõ ràng.
Trở lại ghế, bàn đã đầy bát đĩa. Phó Vân Triều chỉ liếc mắt một cái, liền biết phần lớn đều là thứ mà Phó Phong Lan từng thích ăn. Hàn Thanh Nham và Phó Phong Lan đã là bạn học và bạn bè nhiều năm như vậy, sau khi gia nhập công ty gia đình, họ hầu như không thể coi là đối thủ cạnh tranh, bởi vì đối lẫn nhau đều hiểu biết quá nhiều về đối phương.
Hàn Thanh Nham rót chút rượu trái cây cho Phó Vân Triều và Lục Dư, liếc mắt nhìn dáng vẻ của Phó Vân Triều hai lần, thấp giọng nói: “Sau khi cậu vô tình rơi vào hôn mê, chú và dì của cậu gặp tai nạn, Phong Lan đã cảm nhận được có gì đó không đúng. Nhưng cuối cùng, vẫn không thể ngăn cản Phó Minh. Nói đến đây tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, khi cha cậu thừa kế sự nghiệp nhà họ Phó, bộ dạng lúc ấy của Phó Minh không hề có bất kỳ một động cơ hay thủ đoạn nào lợi hại đến như vậy“.
Nhưng có lẽ chính kiểu suy nghĩ của hắn đã khiến Phó Minh thành công cuối cùng.
“Tôi nhận được tin nhắn từ anh trai cậu rằng cậu ấy đang ở trên đỉnh núi Thanh Minh, lúc đó tôi biết có điều gì không ổn rồi. Không còn gì trên đỉnh núi khi tôi vội vã chạy đến đó, nhưng có dấu vết của lốp xe chạy qua vách đá. Tôi không dám làm lớn chuyện, vì vậy tôi đã thuê người lặng lẽ tìm anh trai của cậu trong núi“.
Hàn Thanh Nham có vị trí của Phó Phong Lan trên điện thoại, đêm đó trời mưa to. Hàn Thanh Nham không mặc áo mưa, mưa xối xả từ trên trời đổ xuống dường như đang trút thứ gì đó, xuyên qua tán lá cây trên đầu đập mạnh vào người, hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào mặt hắn đau rát, nhưng Hàn Thanh Nham không cảm thấy gì. Với định vị yếu ớt trên điện thoại, hắn từng bước bước qua những tảng đá dựng đứng, và tìm thấy Phó Phong Lan đã rơi vào hôn mê ở một góc sát vách núi.
Phó Phong Lan lúc đó không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa.
Máu trên đầu đã bị cơn mưa xối xả cuốn trôi, khuôn mặt đối phương nhợt nhạt hơn cả giấy. Khi Hàn Thanh Nham đến gần người kia, hơi thở của đối phương yếu ớt đến mức hắn thậm chí không thể nghe rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa xối xả quét qua bức tường đá. Lúc đó Hàn Thanh Nham không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì nữa, hắn chỉ biết rằng mình phải đem người này đi.
“Nhưng điều tôi không ngờ là Phó Minh nhận được tin tức nhanh như vậy, hắn thật sự đã đến chân núi Thanh Minh vào một ngày mưa như thế. Hơn nữa vận khí của hắn còn rất tốt, không mất nhiều thời gian để tìm thấy tôi“.
Hàn Thanh Nham nhấp một ngụm rượu trái cây.
Đối với hắn, người đã quen uống các loại rượu khác, hương vị của rượu trái cây nhạt nhẽo như nước đun sôi. Nhưng hắn nhớ rõ, Phó Phong Lan lần đầu tiên dẫn Phó Vân Triều đi uống rượu, cậu ấy thật sự không dám rót rượu cho người em trai Phó Vân Triều, cho nên cậu ấy đặc biệt chọn một loại rượu trái cây có nồng độ thấp. Lúc đó còn bị người khác cười nhạo trong một thời gian dài.
Hàn Thanh Nham nói tiếp: “Nhưng vận may của chúng tôi tốt hơn, trong số những người đi cùng tôi tìm người thì có người là dị năng giả, cho nên tôi mới bảo hắn cùng Phong Lan rời đi trước. Vì vậy Phó Minh luôn cho rằng tôi không tìm thấy cậu ấy nên mới chạy tới tìm hắn. Sau đó, Phó Minh giả vờ tổ chức lễ tưởng niệm cho Phong Lan, tôi cũng đi.”
Hàn Thanh Nham hành xử thất thố cùng suy sút suốt khoảng thời gian đó, thậm chí hắn ta còn rơi nước mắt tại lễ tưởng niệm, sử dụng kỹ năng diễn xuất của giáo sư Phù Xuyến để đánh lừa Phó Minh, khiến Phó Mình nghĩ rằng hắn đã thật sự mất một người bạn.
“Tình huống của Phong Lan thật sự rất tệ, tôi không dám để cậu ấy ở lại Hoa Quốc, cho nên tôi đã đưa cậu ấy đến một bệnh viện ở nước ngoài“. Hàn Thanh Nham nói: “Gần ba năm nay, Phong Lan vẫn nằm trên giường bệnh, giống như cậu trước đây. Tôi không biết khi nào cậu ấy sẽ tỉnh dậy, nhưng làm người vẫn luôn có mộng tưởng, hy vọng cậu ấy một ngày sẽ hồi phục“.
Giống như ba năm trước Phó Vân Triều chìm vào giấc ngủ sâu, nhà họ Phó không biết có bao nhiêu bác sĩ đến rồi đi, nhưng tất cả các bác sĩ chỉ để lại một câu trả lời: 'Tình trạng của nhị thiếu rất kỳ lạ, thay vì nói là bị bệnh thì chúng tôi cảm thấy cậu ấy giống như đang ngủ hơn. Tựa như một người thực vật vậy, cậu ấy có ý thức về bản thân, nhưng lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không thể nhận thức được mọi thứ bên ngoài. Về phần khi nào tỉnh lại, không ai có thể nói được. Có lẽ cậu ấy sẽ mở mắt vào ngày hôm sau, hoặc có thể cậu ấy sẽ phải nằm cả đời như vậy'.
Kết quả là ba năm sau Phó Vân Triều tỉnh lại.
Ngoại trừ việc anh ta ngồi trên xe lăn, thì anh ta trông không khác gì một người bình thường.
“Tôi nghĩ Phong Lan sẽ rất vui khi biết cậu tỉnh dậy“. Hàn Thanh Nham nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phó Vân Triều, trong mắt Phó Vân Triều không tìm được cảm xúc nào khác, cho nên cố chấp nữa, chỉ nói tiếp: “Mấy năm qua, khi tôi ra nước ngoài nói chuyện làm ăn, thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm cậu ấy, bác sĩ nói tình trạng của Phong Lan đang tiến triển tốt.”
Hàn Thanh Nham không thể ở nước ngoài lâu được, cho nên đặc biệt thuê người chăm sóc Phó Phong Lan.
“Tôi sẽ cung cấp cho cậu thông tin liên lạc của bên kia, cậu có thể gọi điện hoặc quay video cho bên kia bất cứ lúc nào để hỏi về tình hình của Phong Lan. Nhưng tôi không khuyên cậu gặp Phong Lan vào lúc này, Phó Minh hẳn là đang nhìn chằm chằm vào cậu“.
Hàn Thanh Nham đưa một tấm danh thiếp kèm theo danh sách thông tin liên lạc cho Phó Vân Triều. Phó Vân Triều hạ mắt xuống, nắm danh thiếp vào lòng bàn tay. Những con số đơn giản này mang một kỳ vọng sâu sắc hơn những con số. Một lúc sau, người đàn ông cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười nhạt: “Cảm ơn rất nhiều, Hàn tổng”
Anh thấp giọng nói: “Sau này có yêu cầu gì anh có thể đến tìm tôi bất cứ khi nào“.
Lời nói này đối Hàn Thanh Nham lọt vào tai này rồi lại ra tai kia. Chưa nói đến việc hắn hoàn toàn không cần Phó Vân Triều thực hiện điều gì, khó khăn lắm Phó Vân Triều mới tỉnh dậy được, hiện tại vẫn đang ngồi xe lăn, hắn cảm thấy rằng Phó Vân Triều cũng không thể làm được gì.
Thấy Hàn Thanh Nham chỉ mỉm cười nói đồng ý, Phó Vân Triều nhất thời cũng không nói nhiều.
Bữa ăn khá vui vẻ cho cả hai bên.
Hàn Thanh Nham có chút liên quan đến Phó Vân Triều và Lục Dư, sau khi sự tình bên Phó Vân Triều được giải quyết, hắn liền để mắt đến Lục Dư. Hồi ức Phó Phong Lan qua đi, Lục Dư đang ăn tối rất nghiêm túc. Nhìn tư thế thẳng thắn và vẻ mặt bình tĩnh của người thanh niên, hắn nghĩ Lục Dư không đem những chuyện này để trong lòng.
Đổi lại lúc trước kia hắn đối với Lục Dư chỉ là----cùng Phù Xuyến có quen biết.
Nhưng kể từ khi xem phát sóng trực tiếp cuộc chiến với dị chủng ngày hôm đó, Hàn Thanh Nham có một cảm giác không thể giải thích được về Lục Dư. Hắn luôn cảm thấy những ngón tay mảnh khảnh của đối phương đang xé đùi gà và thịt cua như thể chúng đang xé nát chân tay của các loài sinh vật khác nhau.
Cuối cùng biểu tình của Lục Dư với hai người phía trên cũng chẳng khác nhau là bao.
Sau khi do dự một lúc lâu, Hàn Thanh Nham cuối cùng cũng không kìm được, thấp giọng hỏi Lục Dư: “Tôi nghe lão Hạ nói, Phù Xuyến mang ân cứu mạng của Lục thiếu, không biết tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra lúc đó được không?”
Động tác trên tay dừng lại một chút, Lục Dư đặt càng cua xuống. Cậu chậm rãi dùng khăn ướt lau ngón tay, ngước mắt lên nhìn Hàn Thanh Nham. Cậu biết Hàn Thanh Nham và Hạ Tích Nho đều là bạn rất tốt của Phù Xuyến, Phù Xuyến vẫn luôn nói về hai người bọn họ.
Cậu nói: “Chỉ là trong một lần anh ấy bị ngã xuống dưới hồ, tôi cứu anh ấy lên mà thôi“.
Ngoài ra còn có giúp Phù Xuyến sống thêm hai ngày.
Chỉ thế mà thôi.
Nhưng Hàn Thanh Nham lại mỉm cười khi nghe thấy điều này: “Phù Xuyến từ nhỏ đã sợ nước, chưa bao giờ học bơi. Chúng tôi thường đi nghỉ ở bãi biển, trong khi mọi người đều lướt sóng trên biển, thì cậu ấy là người duy nhất nằm ở vùng nước nông với một cái áo phao, thậm chí còn tìm một nhân viên đứng ngay cạnh để trông cậu ta“.
Nói đến những kỷ niệm xưa, vẻ mặt Hàn Thanh Nham dịu đi rất nhiều. Đường nét trên khuôn mặt hắn vốn đã rất sâu, khi vẻ mặt nghiêm túc thì thật sự có chút đáng sợ, nhưng lúc này, dáng vẻ lại toát ra cảm giác gần gũi.
Lục Dư nghiêm túc nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng: “Hàn tiên sinh, Hạ Tích Nho nói, giấy chứng nhận quyền sở hữu tòa hung trạch Kỳ Sơn là đứng tên anh sao? Tôi có thể dùng tiền mua lại được không?”
Lúc trước, cậu không có thực thể, chỉ có thể lẳng lặng quan sát tòa hung trạch được mua qua bán lại, sau đó chờ người chuyển đến ở cùng với hành lý của mình. Nhưng bây giờ thì khác, cậu có một cơ thể và một thân phận, cậu giống như một người bình thường và có thể có mọi thứ cậu muốn.
Đột nhiên nghe thấy bốn chữ 'hung trạch Kỳ Sơn', vẻ mặt Hàn Thanh Nham sững sờ.
Sau khi phản ứng lại, biểu cảm của hắn càng trở nên hiếu kỳ.
“Lục thiếu muốn tòa hung trạch Kỳ Sơn đó?”
Hàn Thanh Nham đột nhiên nhớ ra hung trạch Kỳ Sơn dường như là một nơi hoàn toàn cấm kỵ trong mắt người khác, nhưng cũng khá nổi tiếng. Vài năm trước nó thuộc về vợ chồng Kha Dữ Minh, sau đó được đem đi đấu giá, Phù Xuyến đã tốn một số tiền để mua nó về tay mình.
Hàn Thanh Nham nhìn đôi lông mày nghiêm túc của cậu thanh niên, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không biết Lục thiếu có thắc mắc hai chữ 'hung trạch' trong tòa hung trạch Kỳ Sơn ở đâu mà có hay không? Có tin đồn rằng những người sống trong biệt thự ma này cuối cùng sẽ chết vì nhiều tai nạn khác nhau. Mặc dù sự thật rằng Phù Xuyến ra đi vì bệnh tật, nhưng---tóm lại không may mắn“.
Lục Dư vô cảm nhìn hắn.
Tuy rằng hiểu biết của Lục Dư về tòa hung trạch là chính xác nhất, nhưng Hàn Thanh Nham hiện tại chính là đang nói bậy về cậu ngay trước mặt cậu.
Hàn Thanh Nham thấy Lục Dư không lên tiếng, liền hỏi: “Lục thiếu muốn hung trạch Kỳ Sơn vì lý do gì?”
“Ở“. Lục Dư bình tĩnh nói: “Tôi thích ở đó.”
Hàn Thanh Nham: “......”
Hắn không biết Lục Dư có nghe những gì hắn vừa nói hay không. Nhưng thấy Lục Dư nhìn mình bằng đôi mắt đen láy, cậu không có phản ứng gì với cái gọi là xui xẻo trong miệng người đời. Hắn đột nhiên phản ứng lại, với thực lực hiện tại của đối phương, ma quỷ gì đấy cũng chỉ là con tép. Nghĩ đến đây, Hàn Thanh Nham nhanh chóng thuyết phục bản thân, gật đầu về phía Lục Dư.
“Ngôi nhà ma đó đã được Phù Xuyến bàn giao cho tôi trước khi cậu ấy rời đi, nếu Lục thiếu muốn, tôi sẽ làm thủ tục chuyển nhượng trong hai ngày tới. “
“Bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho anh“. Lục Dư đã nghĩ đến rồi, mặc dù bây giờ trên người không có nhiều tiền, nhưng cậu có thể trở về tòa hung trạch kia rồi xuống tầng hầm tìm thứ gì đó để bán, theo giá nhà đất hiện tại, một căn nhà lớn như vậy ước chừng có giá mấy trăm triệu. Hơn nữa, phong cảnh gần Kỳ Sơn rất đẹp, và bản thể của cậu có lịch sử lâu đời, vì vậy nó có thể đắt hơn một chút.
Tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ trong mắt cậu.
Nhưng không ngờ Hàn Thanh Nham lại bật cười khi nghe thấy lời này, hắn mỉm cười: “Không cần, tôi nhớ lúc mua căn nhà này hình như Phù Xuyến đã bỏ ra vài trăm vạn. Nếu Lục thiếu muốn, tôi có thể trực tiếp chuyển cho cậu.”
Lục Dư: “..(╯°□°)╯︵ ┻━┻....”
Khuôn mặt lạnh tanh của Lục Dư đã lạnh giờ còn lạnh hơn, ngay cả lông mày cũng muốn nhuộm một chút sương tuyết. Cậu mím đôi môi mỏng của mình và hỏi lại như thể không thể tin nổi: “Chỉ vài trăm vạn sao?”
“Đúng vậy“. Hàn Thanh Nham cho rằng cậu không biết gì về chuyện này, vì vậy hắn ta nói tiếp: “Dù sao cũng là hung trạch, và dường như thực sự đã từng xảy ra án mạng trong ngôi nhà đó trước đây. Hơn nữa vợ chồng Kha Dữ Minh đều qua đời trong nhà, hầu hết mọi người không có hứng thú với ngôi nhà này”
Mặc dù phong cảnh của Kỳ Sơn mỹ lệ, nhưng nơi này lại hẻo lánh.
Hầu hết những người muốn mua nhà ở nơi đó là để đi nghỉ ngơi, và những người rảnh rỗi lắm tiền này đa phần là doanh nhân. Nhưng cố tình doanh nhân lại rất coi trọng ở nói đó có cái không thể nói đó không, vậy nên tòa hung trạch ở Kỳ Sơn này hiển nhiên không được ưa chuộng.”
Hàn Thanh Nham trong tay có hơn một tỷ dự án, hắn tự nhiên không xem để ý mấy trăm vạn nhỏ nhoi này.
Cho nên hắn vẫn nói như cũ: “Bởi vì Lục thiếu là ân nhân cứu mạng của Phù Xuyến, cho nên căn nhà này nên giao cho cậu.”
Lục Dư: “......”
Sau khi rời khỏi Kỳ Sơn lâu như vậy, cậu vẫn luôn hành động dưới thân phận Lục Dư. Ngay cả khi đối mặt với nhà họ Lục, Lục Dư cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là vào lúc này--
Cậu hóa ra lại rẻ như vậy.
Sắc mặt trầm xuống, Lục Dư khô khan 'ồ' một tiếng.
Mặc dù trong lòng không vui lắm, nhưng vẫn lễ phép, nói với Hàn Thanh Nham: “Cảm ơn.”
Hàn Thanh Nham: “Lục thiếu khách khí rồi “
Đã quá chín giờ tối sau bữa ăn. Hàn Thanh Nham cầm chìa khóa xe lên, đi ra khỏi phòng riêng cùng Phó Vân Triều và Lục Dư. Ngay lúc hắn chuẩn bị đi ra ngoài, sau lưng hắn vang lên một giọng nói có chút kinh ngạc: “Hàn thiếu?”
Hàn Thanh Nham quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông 37-38 tuổi đang đứng ở đầu cầu thang, theo sau là một thiếu nữ có ngoại hình xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh.
Hắn gật đầu với đối phương: “Trâu thiếu.”
Nhìn thấy Hàn Thanh Nham ở đây rõ ràng khiến Trâu Sán cảm thấy khá bất ngờ, hắn không định buông bỏ cơ hội chào hỏi dễ dàng có được này, hắn tiến lên hai bước, khi đến gần Hàn Thanh Nham, hắn phát hiện bên kia còn có hai người khác đang ở bên cạnh hắn. Hơi tò mò nhìn về phía hai người kia, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy thì thật sự bị hoảng sợ không nhẹ.
Hắn không quen thuộc lắm với người đang ngồi, nhưng người đứng kia không phải Lục Dư của nhà họ Lục sao?
Biểu cảm của Trâu Sán lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng nhìn thấy người nhà họ Lục xảy ra chuyện gì, thậm chí còn hỏi Lục Tiêu có cần giúp đỡ không. Dù sao hắn và Lục Tiêu cũng là bạn bè nhiều năm, công bằng mà nói, lần này nhà họ Lục gặp phải chuyện lớn như vậy, hắn nên giúp đỡ như một người bạn. Nhưng điều hắn không ngờ tới là Lục Tiêu chỉ nói một câu:
Cậu không cần nhúng tay vào.
Trâu Sán lúc đó đều mê mang.
Không muốn hắn giúp đỡ sao?
Hắn muốn nói thêm gì nữa, nhưng ba hắn ta thậm chí còn yêu cầu hắn không được can thiệp vào chuyện của nhà họ Lục. Không còn cách nào, Trâu Sán chỉ có thể giả vờ mắt không thấy tai không nghe miệng không nói. Vừa nhìn vào tất cả các loại dư luận trên Internet đã khiến hắn ta tức giận đến mức não hắn ong ong lên đau, cuối cùng chọn cách tắt đi không đọc nữa.
Mà hiện tại, hắn ở Trại Hồ Trang đụng phải kẻ đầu sỏ gây tội phá hoại Lục gia.
Nếu đổi lại lúc này chỉ có một mình Lục Dư, Trâu Sán nhất định phải xử đẹp Lục Dư. Nhưng khó ở chỗ Hàn Thanh Nham thật sự đang đứng bên cạnh cậu, xem ra hai bên không chỉ quen biết nhau, mà bữa cơm hẳn là Hàn Thanh Nham ăn cùng Lục Dư.
Ánh mắt hắn khẽ lóe lên, Trâu Sán giả vờ thản nhiên, mỉm cười hỏi Hàn Thanh Nham: “Đây không phải là Lục Dư sao? Hàn thiếu và Lục Dư cũng quen biết nhau à?”
Hàn Thanh Nham hoàn toàn không ngạc nhiên khi Trâu Sán nhận ra Lục Dư, lúc này mới thản nhiên gật đầu. Thấy vậy, Trâu Sán lại liếc nhìn Lục Dư, người thanh niên dường như còn chẳng thèm nhìn hắn, ánh mắt cứ rơi vào người đàn ông ngồi xe lăn.
Phó Vân Triều thấy ánh mắt Trâu Sán thỉnh thoảng vẫn luôn nhìn về đây, khóe môi cong lên, ngón tay cong cong, nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn, mỉm cười hỏi: “Nếu Trâu thiếu không cần đôi mắt của mình nữa nhưng ngại nói, tôi có thể giúp anh“.
Hắn giơ tay lên, khuỷu tay chống trên tay vịn, ngón tay bày ra trước mặt Trâu Sán vừa mảnh khảnh vừa trắng nõn, có thể so sánh với những mẫu bàn tay kia trong nháy mắt. Nhưng với lời nói của Phó Vân Triều, Trâu Sán không biết tại sao, hắn không khống chế được thân thể mà rùng mình, đầu óc đã tưởng tượng ra hình ảnh ngón tay của người đàn ông chạm vào hốc mắt và dễ dàng moi nhãn cầu của hắn.
Bức ảnh đẫm máu, sắc mặt Trâu Sán thay đổi.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu nghi ngờ chính mình. Thật kỳ lạ, đang yên đang lành mà hắn lại nghĩ cái gì vậy? Hơn nữa, người ngồi xe lăn này là ai, nói chuyện ngông cuồng như vậy, không ai dạy anh ta cách làm người sao?
Trâu Sán cau mày, tư thế thuộc về gia tộc giàu có ở kinh thành cũng lộ ra: “Vị tiên sinh này, bố mẹ anh không dạy anh nên ăn nói như thế nào sao?”
Sau đó tiện đà nói, hắn ta nhìn Hàn Thanh Nham với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Hàn thiếu làm sao có thể dùng bữa với hai người này? Anh có khả năng không biết Lục Tiêu thường nói Lục Dư này có bao nhiêu quá đáng, thường xuyên bắt nạt em út trong nhà.”
Hàn Thanh Nham: “......”
Trâu Sán này cũng không biết vô sỉ là gì đi? Hắn nói bậy vè Lục Dư ngay trước mặt Lục Dư?
Hàn Thanh Nham xoa xoa lông mày, nhất thời không biết nên cảm thấy buồn cười hay không nói nên lời. Tuy nhiên, người có thể thân thiết với anh em Lục gia, hắn cũng chẳng muốn xem trọng đối phương. Hàn Thanh Nham không muốn lãng phí thời gian tán gẫu với Trâu Sán, cùng lắm bọn họ gặp nhau thì gật đầu xem như chào hỏi, không liên quan gì đến nhau.
“Nếu Trâu thiếu đã có nhiều thời gian rảnh đến vậy, chi bằng đi đến nơi ngũ cốc luân hồi(2)“. Hàn Thanh Nham mỉm cười với hắn, dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, giọng nói vẫn không thay đổi: “Nhàm chán quá thì lựa phân đi”
(2): Ai xem Tây Du Kí sẽ rõ nè. Nơi Ngũ cốc luân hồi là nhà xí hay nhà tiêu nha, ngày nay mình gọi là nhà vệ sinh áh. Khi cơ thể bài tiết 'tinh hoa' ra ngoài, người xưa sẽ đem 'tinh hoa' đó đi bón cho cây. Được mùa rồi thì lại được con người ăn vào....lặp đi lại như vậy gọi là ngũ cốc luân hồi.
Trâu Sán: “......”
Đợi đến khi bóng dáng của ba người biến mất khỏi tầm mắt thì Trâu Sán mới đột nhiên mắng một câu.
Hàn Thanh Nham con mẹ nó có phải điên rồi không? Mặc dù nhà họ Trâu bọn họ không tốt bằng nhà họ Hàn, nhưng Hàn Thanh Nham không thể bắt nạt người ta như thế này được!
Thế mà trào phúng hắn sao?
Trâu Sán hít sâu một hơi, vừa đi vào phòng riêng, vừa gửi tin nhắn cho Lục Tiêu:
[Đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai? Tôi nhìn thấy Lục Dư. Không ngờ Lục Dư này quả thật có chút năng lực, cậu ta thực sự biết Hàn Thanh Nham. Chậc chậc chậc, chẳng trách cậu ta lại kiêu ngạo như vậy, dám động đến Lục gia. Nguyên lai là sau lưng có chỗ dựa. Không biết đầu óc Hàn Thanh Nham có vấn đề hay không, hắn ta thế mà nói giúp Lục Dư!].
Trâu Sán gần đây đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Lục Tiêu nhưng hắn đều chưa trả lời, cứ tưởng lẫn này cũng thế. Nhưng sự thật có phần ngoài ý muốn, chỉ năm, sáu phút sau, điện thoại reo lên, hắn nhanh chóng nhấc máy lên xem.
Trên đó là câu trả lời của Lục Tiêu:
[Đừng nói xấu Lục Dư, cậu ấy là em trai tôi].
Trâu Sán: “?”
Trong chốc lát, Trâu Sán nghĩ mình bị hoa mắt.
Có phải hắn đọc nhầm không, người Lục Tiêu gõ nhầm Lục Lịch thành Lục Dư không.
Hay là chính Lục Tiêu ngất xỉu, nhìn thấy Lục Dư trong lời phàn nàn của mình là Lục Lịch? Nếu không đang yên đang lành lại nói ra lời như vậy? Đây không phải trò đùa đấy chứ?
Nhưng Trâu Sán dụi dụi mắt, nhìn kỹ, những lời trước mặt vẫn là những lời đó.
Hắn đã hiểu.
Vấn đề nằm ở Lục Tiêu.
Nghĩ đến đây, Trâu Sán đơn giản gọi Lục Tiêu. Đối phương không chút do dự kết nối, Trâu Sán mở miệng hỏi: “Ôi ông anh của tôi ơi, cậu bị làm sao vậy? Lục Dư là em trai cậu, còn Lục Lịch thì sao? Lục Lịch không phải là em trai của cậu à? Cậu đã quên Lục Dư vu khống Lục Lịch như thế nào rồi sao? Cậu ta làm sao mà có mặt mũi nói ra câu Lục Lịch muốn g.iế.t cậu ta chứ?”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Lục Tiêu đột nhiên siết chặt.
Lời nói của Trâu Sán giống như dao đâm thủng trái tim hắn.
Mấy ngày qua, chân tướng sự thật hắn cố ý chôn vùi lại đã bị lật lại.
Hắn nhắm mắt lại, còn chưa kịp trả lời, Trâu Sán nói tiếp: “Tôi thấy cậu ta muốn g.iế.t Lịch Lịch lắm đấy? Lịch Lịch chỗ nào cũng tốt, chỗ nào so với cậu ta cũng đều ưu tú hơn, cậu ta chính là muốn thay thế Lục Lịch nhưng lại phát hiện ra rằng chính cậu ta không có bản lĩnh đấy, cho nên muốn bôi nhọ Lịch Lịch để đạt được mục đích của mình!”
Trâu Sán mắng nhiều như vậy, hắn không biết đối với Lục Tiêu lúc này, mỗi lời nói ra khỏi miệng hắn lúc này đều là một sự sỉ nhục lớn của Lục Tiêu.
Lục Tiêu hít sâu một hơi, không muốn nói gì thêm với Trâu Sán: “Đừng nói nữa, Lục Dư là em trai tôi, tôi hy vọng người ngoài chú ý mồm miệng một chút. Trước kia là tôi làm sai, hiện tại tôi chỉ nghĩ----”
Nghĩ cái gì?
Muốn xin lỗi sao?
Muốn Lục Dư trở về nhà họ Lục?
Cái nào cũng giống như đang mộng tưởng.
“Quên đi, tôi không nói chuyện với cậu nữa“. Lục Tiêu nhanh chóng cúp điện thoại, hắn biết Trâu Sán sẽ bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt và hoang mang, thậm chí còn tự hỏi liệu có bị làm sao không, nhưng Lục Tiêu không thể nói cho Trâu Sán biết, đằng sau lớp mặt nạ kia của Lục Lịch chính là rắn rết thâm độc và đáng sợ đến nhường nào, bởi vì điều đó sẽ rút dây động rừng.
Hắn mím môi ném điện thoại xuống, mắt đỏ hoe.
Mà Trâu Sán sau khi nghe thấy lời nói của hắn, nhìn chằm chằm điện thoại vài giây như nhìn thấy ma, sau đó bấm điện thoại gọi cho Lục Lịch. Nghe giọng nói dịu dàng của Lục Lịch vang lên, Trâu Sán nghĩ thầm, Lục Tiêu thật sự bị úng não rồi, có một em trai tốt như Lục Lịch lại không cần, còn thốt ra loại câu 'Lục Dư là em trai tôi' nữa.
Trâu Sán nhanh chóng kể lại tất cả những gì xảy ra hôm nay, không bỏ sót một điểm nào, thậm chí còn nói ra tất cả phản ứng của Lục Tiêu, sau đó hỏi: “Có phải anh trai em gần đây bị vong nhập không?”
Lục Lịch cũng có vẻ khá bất lực khi nghe đến đây: “Anh trai em nghĩ rằng Lục gia thành ra như vậy là do gia đình của em đối xử không tốt với Lục Dư. Thôi, không nhắc đến nữa, em cũng chỉ mong mọi thứ quay lại như trước kia”
Trâu Sán trợn tròn mắt, lại bắt đầu nghi ngờ mạch não của Lục Tiêu.
Đang định nói vài lời an ủi với Lục Lịch, nhưng hắn lại nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên trước: “Anh Trâu, em nghe anh nói vừa rồi Lục Dư và Hàn Thanh Nham cùng nhau ăn tối sao? Chẳng lẽ là Hàn Thanh Nham của nhà họ Hàn?”
“Đúng vậy” Trâu Sán khịt mũi, tò mò hỏi: “Em có biết người ngồi xe lăn đi cùng Lục Dư là ai không?”
Lục Lịch cười cười: “Anh Trâu, gần đây anh thật sự không xem tin tức sao. Đó là Phó Vân Triều, vị hôn phu của Lục Dư.”
Trâu Sán lập tức hiểu ra: “Vậy thì anh biết rồi. Hàn Thanh Nham cùng Lục Dư ăn cơm hơn phân nửa dựa vào mặt mũi của Phó Vân Triều. Hàm Thanh Nham với anh trai của Phó Vân Triều-Phó Phong Lan chính là bạn tốt“.
Ánh mắt của Lục Lịch chợt lóe khi nghe thấy điều này.
Mặc dù Trâu Sán kém hơn đám người Hàn Thanh Nham vài tuổi, nhưng cũng không khác nhau là mấy. Hầu hết những gì hắn ta nói là sự thật...... Hàn Thanh Nham và Phó Phong Lan là bạn tốt, vậy tại sao lúc này hắn lại đi tìm Phó Vân Triều?
Lục Lịch nhanh chóng cúp điện thoại với Trâu Sán.
Hắn quay đầu cầm điện thoại khác gửi đi một đoạn tin nhắn.
Mà mặt trên có ghi chú, rõ ràng là: Phó Nghị
Beta: 29/4/2024
***
Tiểu kịch trường: Bạn cảm thấy tòa hung trạch Kỳ Sơn như thế nào?
Mọi người: Bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong ma ở quỷ tu rất nhìu.
Nhà họ Lục: Rẻ tiền, hiểm độc, man rợ, đáng sợ quá đi huhu.
Hạ Tích Nho: Vặn đầu người khác.
Hàn Thanh Nham: Vài trăm vạn.
Tiểu Phó: Ngon, ngọt, thú zị, bảo bối là vô giá!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lục: Tôi không thể chấp nhận được sự thật rằng tôi quá rẻ!
Beta: Chirs nè
•──────('▽'ʃƪ)──────•
Lời nói của Hàn Thanh Nham giống như sấm sét giáng xuống mặt đất, không biết sẽ có bao nhiêu người bị chấn động ngay thời khắc nó nổ vang kia. Phó Vân đang ngồi trên xe lăn, ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt nâu lúc này dường như đã trở nên thâm thúy hơn rất nhiều, đôi mắt thường xuyên cười lại tối tăm sâu thẳm, khó tìm được nửa tia ánh sáng.
Không phải không vui.
Mà là không thể tin được.
Hàn Thanh Nham cũng biết những lời nói tưởng chừng đơn giản của hắn sẽ mang lại điều gì. Nhưng hắn vẫn tìm Phó Vân Triều, dự định sẽ nói cho đối phương biết mọi chuyện. Hắn nhìn thấy nụ cười trên khóe môi người đàn ông tiêu tan, đôi môi mỏng hơi mím lại, nhưng anh lại kéo môi để lộ ra một nụ cười không rõ ràng.
Trở lại ghế, bàn đã đầy bát đĩa. Phó Vân Triều chỉ liếc mắt một cái, liền biết phần lớn đều là thứ mà Phó Phong Lan từng thích ăn. Hàn Thanh Nham và Phó Phong Lan đã là bạn học và bạn bè nhiều năm như vậy, sau khi gia nhập công ty gia đình, họ hầu như không thể coi là đối thủ cạnh tranh, bởi vì đối lẫn nhau đều hiểu biết quá nhiều về đối phương.
Hàn Thanh Nham rót chút rượu trái cây cho Phó Vân Triều và Lục Dư, liếc mắt nhìn dáng vẻ của Phó Vân Triều hai lần, thấp giọng nói: “Sau khi cậu vô tình rơi vào hôn mê, chú và dì của cậu gặp tai nạn, Phong Lan đã cảm nhận được có gì đó không đúng. Nhưng cuối cùng, vẫn không thể ngăn cản Phó Minh. Nói đến đây tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, khi cha cậu thừa kế sự nghiệp nhà họ Phó, bộ dạng lúc ấy của Phó Minh không hề có bất kỳ một động cơ hay thủ đoạn nào lợi hại đến như vậy“.
Nhưng có lẽ chính kiểu suy nghĩ của hắn đã khiến Phó Minh thành công cuối cùng.
“Tôi nhận được tin nhắn từ anh trai cậu rằng cậu ấy đang ở trên đỉnh núi Thanh Minh, lúc đó tôi biết có điều gì không ổn rồi. Không còn gì trên đỉnh núi khi tôi vội vã chạy đến đó, nhưng có dấu vết của lốp xe chạy qua vách đá. Tôi không dám làm lớn chuyện, vì vậy tôi đã thuê người lặng lẽ tìm anh trai của cậu trong núi“.
Hàn Thanh Nham có vị trí của Phó Phong Lan trên điện thoại, đêm đó trời mưa to. Hàn Thanh Nham không mặc áo mưa, mưa xối xả từ trên trời đổ xuống dường như đang trút thứ gì đó, xuyên qua tán lá cây trên đầu đập mạnh vào người, hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào mặt hắn đau rát, nhưng Hàn Thanh Nham không cảm thấy gì. Với định vị yếu ớt trên điện thoại, hắn từng bước bước qua những tảng đá dựng đứng, và tìm thấy Phó Phong Lan đã rơi vào hôn mê ở một góc sát vách núi.
Phó Phong Lan lúc đó không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa.
Máu trên đầu đã bị cơn mưa xối xả cuốn trôi, khuôn mặt đối phương nhợt nhạt hơn cả giấy. Khi Hàn Thanh Nham đến gần người kia, hơi thở của đối phương yếu ớt đến mức hắn thậm chí không thể nghe rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa xối xả quét qua bức tường đá. Lúc đó Hàn Thanh Nham không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì nữa, hắn chỉ biết rằng mình phải đem người này đi.
“Nhưng điều tôi không ngờ là Phó Minh nhận được tin tức nhanh như vậy, hắn thật sự đã đến chân núi Thanh Minh vào một ngày mưa như thế. Hơn nữa vận khí của hắn còn rất tốt, không mất nhiều thời gian để tìm thấy tôi“.
Hàn Thanh Nham nhấp một ngụm rượu trái cây.
Đối với hắn, người đã quen uống các loại rượu khác, hương vị của rượu trái cây nhạt nhẽo như nước đun sôi. Nhưng hắn nhớ rõ, Phó Phong Lan lần đầu tiên dẫn Phó Vân Triều đi uống rượu, cậu ấy thật sự không dám rót rượu cho người em trai Phó Vân Triều, cho nên cậu ấy đặc biệt chọn một loại rượu trái cây có nồng độ thấp. Lúc đó còn bị người khác cười nhạo trong một thời gian dài.
Hàn Thanh Nham nói tiếp: “Nhưng vận may của chúng tôi tốt hơn, trong số những người đi cùng tôi tìm người thì có người là dị năng giả, cho nên tôi mới bảo hắn cùng Phong Lan rời đi trước. Vì vậy Phó Minh luôn cho rằng tôi không tìm thấy cậu ấy nên mới chạy tới tìm hắn. Sau đó, Phó Minh giả vờ tổ chức lễ tưởng niệm cho Phong Lan, tôi cũng đi.”
Hàn Thanh Nham hành xử thất thố cùng suy sút suốt khoảng thời gian đó, thậm chí hắn ta còn rơi nước mắt tại lễ tưởng niệm, sử dụng kỹ năng diễn xuất của giáo sư Phù Xuyến để đánh lừa Phó Minh, khiến Phó Mình nghĩ rằng hắn đã thật sự mất một người bạn.
“Tình huống của Phong Lan thật sự rất tệ, tôi không dám để cậu ấy ở lại Hoa Quốc, cho nên tôi đã đưa cậu ấy đến một bệnh viện ở nước ngoài“. Hàn Thanh Nham nói: “Gần ba năm nay, Phong Lan vẫn nằm trên giường bệnh, giống như cậu trước đây. Tôi không biết khi nào cậu ấy sẽ tỉnh dậy, nhưng làm người vẫn luôn có mộng tưởng, hy vọng cậu ấy một ngày sẽ hồi phục“.
Giống như ba năm trước Phó Vân Triều chìm vào giấc ngủ sâu, nhà họ Phó không biết có bao nhiêu bác sĩ đến rồi đi, nhưng tất cả các bác sĩ chỉ để lại một câu trả lời: 'Tình trạng của nhị thiếu rất kỳ lạ, thay vì nói là bị bệnh thì chúng tôi cảm thấy cậu ấy giống như đang ngủ hơn. Tựa như một người thực vật vậy, cậu ấy có ý thức về bản thân, nhưng lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không thể nhận thức được mọi thứ bên ngoài. Về phần khi nào tỉnh lại, không ai có thể nói được. Có lẽ cậu ấy sẽ mở mắt vào ngày hôm sau, hoặc có thể cậu ấy sẽ phải nằm cả đời như vậy'.
Kết quả là ba năm sau Phó Vân Triều tỉnh lại.
Ngoại trừ việc anh ta ngồi trên xe lăn, thì anh ta trông không khác gì một người bình thường.
“Tôi nghĩ Phong Lan sẽ rất vui khi biết cậu tỉnh dậy“. Hàn Thanh Nham nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phó Vân Triều, trong mắt Phó Vân Triều không tìm được cảm xúc nào khác, cho nên cố chấp nữa, chỉ nói tiếp: “Mấy năm qua, khi tôi ra nước ngoài nói chuyện làm ăn, thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm cậu ấy, bác sĩ nói tình trạng của Phong Lan đang tiến triển tốt.”
Hàn Thanh Nham không thể ở nước ngoài lâu được, cho nên đặc biệt thuê người chăm sóc Phó Phong Lan.
“Tôi sẽ cung cấp cho cậu thông tin liên lạc của bên kia, cậu có thể gọi điện hoặc quay video cho bên kia bất cứ lúc nào để hỏi về tình hình của Phong Lan. Nhưng tôi không khuyên cậu gặp Phong Lan vào lúc này, Phó Minh hẳn là đang nhìn chằm chằm vào cậu“.
Hàn Thanh Nham đưa một tấm danh thiếp kèm theo danh sách thông tin liên lạc cho Phó Vân Triều. Phó Vân Triều hạ mắt xuống, nắm danh thiếp vào lòng bàn tay. Những con số đơn giản này mang một kỳ vọng sâu sắc hơn những con số. Một lúc sau, người đàn ông cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười nhạt: “Cảm ơn rất nhiều, Hàn tổng”
Anh thấp giọng nói: “Sau này có yêu cầu gì anh có thể đến tìm tôi bất cứ khi nào“.
Lời nói này đối Hàn Thanh Nham lọt vào tai này rồi lại ra tai kia. Chưa nói đến việc hắn hoàn toàn không cần Phó Vân Triều thực hiện điều gì, khó khăn lắm Phó Vân Triều mới tỉnh dậy được, hiện tại vẫn đang ngồi xe lăn, hắn cảm thấy rằng Phó Vân Triều cũng không thể làm được gì.
Thấy Hàn Thanh Nham chỉ mỉm cười nói đồng ý, Phó Vân Triều nhất thời cũng không nói nhiều.
Bữa ăn khá vui vẻ cho cả hai bên.
Hàn Thanh Nham có chút liên quan đến Phó Vân Triều và Lục Dư, sau khi sự tình bên Phó Vân Triều được giải quyết, hắn liền để mắt đến Lục Dư. Hồi ức Phó Phong Lan qua đi, Lục Dư đang ăn tối rất nghiêm túc. Nhìn tư thế thẳng thắn và vẻ mặt bình tĩnh của người thanh niên, hắn nghĩ Lục Dư không đem những chuyện này để trong lòng.
Đổi lại lúc trước kia hắn đối với Lục Dư chỉ là----cùng Phù Xuyến có quen biết.
Nhưng kể từ khi xem phát sóng trực tiếp cuộc chiến với dị chủng ngày hôm đó, Hàn Thanh Nham có một cảm giác không thể giải thích được về Lục Dư. Hắn luôn cảm thấy những ngón tay mảnh khảnh của đối phương đang xé đùi gà và thịt cua như thể chúng đang xé nát chân tay của các loài sinh vật khác nhau.
Cuối cùng biểu tình của Lục Dư với hai người phía trên cũng chẳng khác nhau là bao.
Sau khi do dự một lúc lâu, Hàn Thanh Nham cuối cùng cũng không kìm được, thấp giọng hỏi Lục Dư: “Tôi nghe lão Hạ nói, Phù Xuyến mang ân cứu mạng của Lục thiếu, không biết tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra lúc đó được không?”
Động tác trên tay dừng lại một chút, Lục Dư đặt càng cua xuống. Cậu chậm rãi dùng khăn ướt lau ngón tay, ngước mắt lên nhìn Hàn Thanh Nham. Cậu biết Hàn Thanh Nham và Hạ Tích Nho đều là bạn rất tốt của Phù Xuyến, Phù Xuyến vẫn luôn nói về hai người bọn họ.
Cậu nói: “Chỉ là trong một lần anh ấy bị ngã xuống dưới hồ, tôi cứu anh ấy lên mà thôi“.
Ngoài ra còn có giúp Phù Xuyến sống thêm hai ngày.
Chỉ thế mà thôi.
Nhưng Hàn Thanh Nham lại mỉm cười khi nghe thấy điều này: “Phù Xuyến từ nhỏ đã sợ nước, chưa bao giờ học bơi. Chúng tôi thường đi nghỉ ở bãi biển, trong khi mọi người đều lướt sóng trên biển, thì cậu ấy là người duy nhất nằm ở vùng nước nông với một cái áo phao, thậm chí còn tìm một nhân viên đứng ngay cạnh để trông cậu ta“.
Nói đến những kỷ niệm xưa, vẻ mặt Hàn Thanh Nham dịu đi rất nhiều. Đường nét trên khuôn mặt hắn vốn đã rất sâu, khi vẻ mặt nghiêm túc thì thật sự có chút đáng sợ, nhưng lúc này, dáng vẻ lại toát ra cảm giác gần gũi.
Lục Dư nghiêm túc nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng: “Hàn tiên sinh, Hạ Tích Nho nói, giấy chứng nhận quyền sở hữu tòa hung trạch Kỳ Sơn là đứng tên anh sao? Tôi có thể dùng tiền mua lại được không?”
Lúc trước, cậu không có thực thể, chỉ có thể lẳng lặng quan sát tòa hung trạch được mua qua bán lại, sau đó chờ người chuyển đến ở cùng với hành lý của mình. Nhưng bây giờ thì khác, cậu có một cơ thể và một thân phận, cậu giống như một người bình thường và có thể có mọi thứ cậu muốn.
Đột nhiên nghe thấy bốn chữ 'hung trạch Kỳ Sơn', vẻ mặt Hàn Thanh Nham sững sờ.
Sau khi phản ứng lại, biểu cảm của hắn càng trở nên hiếu kỳ.
“Lục thiếu muốn tòa hung trạch Kỳ Sơn đó?”
Hàn Thanh Nham đột nhiên nhớ ra hung trạch Kỳ Sơn dường như là một nơi hoàn toàn cấm kỵ trong mắt người khác, nhưng cũng khá nổi tiếng. Vài năm trước nó thuộc về vợ chồng Kha Dữ Minh, sau đó được đem đi đấu giá, Phù Xuyến đã tốn một số tiền để mua nó về tay mình.
Hàn Thanh Nham nhìn đôi lông mày nghiêm túc của cậu thanh niên, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không biết Lục thiếu có thắc mắc hai chữ 'hung trạch' trong tòa hung trạch Kỳ Sơn ở đâu mà có hay không? Có tin đồn rằng những người sống trong biệt thự ma này cuối cùng sẽ chết vì nhiều tai nạn khác nhau. Mặc dù sự thật rằng Phù Xuyến ra đi vì bệnh tật, nhưng---tóm lại không may mắn“.
Lục Dư vô cảm nhìn hắn.
Tuy rằng hiểu biết của Lục Dư về tòa hung trạch là chính xác nhất, nhưng Hàn Thanh Nham hiện tại chính là đang nói bậy về cậu ngay trước mặt cậu.
Hàn Thanh Nham thấy Lục Dư không lên tiếng, liền hỏi: “Lục thiếu muốn hung trạch Kỳ Sơn vì lý do gì?”
“Ở“. Lục Dư bình tĩnh nói: “Tôi thích ở đó.”
Hàn Thanh Nham: “......”
Hắn không biết Lục Dư có nghe những gì hắn vừa nói hay không. Nhưng thấy Lục Dư nhìn mình bằng đôi mắt đen láy, cậu không có phản ứng gì với cái gọi là xui xẻo trong miệng người đời. Hắn đột nhiên phản ứng lại, với thực lực hiện tại của đối phương, ma quỷ gì đấy cũng chỉ là con tép. Nghĩ đến đây, Hàn Thanh Nham nhanh chóng thuyết phục bản thân, gật đầu về phía Lục Dư.
“Ngôi nhà ma đó đã được Phù Xuyến bàn giao cho tôi trước khi cậu ấy rời đi, nếu Lục thiếu muốn, tôi sẽ làm thủ tục chuyển nhượng trong hai ngày tới. “
“Bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho anh“. Lục Dư đã nghĩ đến rồi, mặc dù bây giờ trên người không có nhiều tiền, nhưng cậu có thể trở về tòa hung trạch kia rồi xuống tầng hầm tìm thứ gì đó để bán, theo giá nhà đất hiện tại, một căn nhà lớn như vậy ước chừng có giá mấy trăm triệu. Hơn nữa, phong cảnh gần Kỳ Sơn rất đẹp, và bản thể của cậu có lịch sử lâu đời, vì vậy nó có thể đắt hơn một chút.
Tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ trong mắt cậu.
Nhưng không ngờ Hàn Thanh Nham lại bật cười khi nghe thấy lời này, hắn mỉm cười: “Không cần, tôi nhớ lúc mua căn nhà này hình như Phù Xuyến đã bỏ ra vài trăm vạn. Nếu Lục thiếu muốn, tôi có thể trực tiếp chuyển cho cậu.”
Lục Dư: “..(╯°□°)╯︵ ┻━┻....”
Khuôn mặt lạnh tanh của Lục Dư đã lạnh giờ còn lạnh hơn, ngay cả lông mày cũng muốn nhuộm một chút sương tuyết. Cậu mím đôi môi mỏng của mình và hỏi lại như thể không thể tin nổi: “Chỉ vài trăm vạn sao?”
“Đúng vậy“. Hàn Thanh Nham cho rằng cậu không biết gì về chuyện này, vì vậy hắn ta nói tiếp: “Dù sao cũng là hung trạch, và dường như thực sự đã từng xảy ra án mạng trong ngôi nhà đó trước đây. Hơn nữa vợ chồng Kha Dữ Minh đều qua đời trong nhà, hầu hết mọi người không có hứng thú với ngôi nhà này”
Mặc dù phong cảnh của Kỳ Sơn mỹ lệ, nhưng nơi này lại hẻo lánh.
Hầu hết những người muốn mua nhà ở nơi đó là để đi nghỉ ngơi, và những người rảnh rỗi lắm tiền này đa phần là doanh nhân. Nhưng cố tình doanh nhân lại rất coi trọng ở nói đó có cái không thể nói đó không, vậy nên tòa hung trạch ở Kỳ Sơn này hiển nhiên không được ưa chuộng.”
Hàn Thanh Nham trong tay có hơn một tỷ dự án, hắn tự nhiên không xem để ý mấy trăm vạn nhỏ nhoi này.
Cho nên hắn vẫn nói như cũ: “Bởi vì Lục thiếu là ân nhân cứu mạng của Phù Xuyến, cho nên căn nhà này nên giao cho cậu.”
Lục Dư: “......”
Sau khi rời khỏi Kỳ Sơn lâu như vậy, cậu vẫn luôn hành động dưới thân phận Lục Dư. Ngay cả khi đối mặt với nhà họ Lục, Lục Dư cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là vào lúc này--
Cậu hóa ra lại rẻ như vậy.
Sắc mặt trầm xuống, Lục Dư khô khan 'ồ' một tiếng.
Mặc dù trong lòng không vui lắm, nhưng vẫn lễ phép, nói với Hàn Thanh Nham: “Cảm ơn.”
Hàn Thanh Nham: “Lục thiếu khách khí rồi “
Đã quá chín giờ tối sau bữa ăn. Hàn Thanh Nham cầm chìa khóa xe lên, đi ra khỏi phòng riêng cùng Phó Vân Triều và Lục Dư. Ngay lúc hắn chuẩn bị đi ra ngoài, sau lưng hắn vang lên một giọng nói có chút kinh ngạc: “Hàn thiếu?”
Hàn Thanh Nham quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông 37-38 tuổi đang đứng ở đầu cầu thang, theo sau là một thiếu nữ có ngoại hình xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh.
Hắn gật đầu với đối phương: “Trâu thiếu.”
Nhìn thấy Hàn Thanh Nham ở đây rõ ràng khiến Trâu Sán cảm thấy khá bất ngờ, hắn không định buông bỏ cơ hội chào hỏi dễ dàng có được này, hắn tiến lên hai bước, khi đến gần Hàn Thanh Nham, hắn phát hiện bên kia còn có hai người khác đang ở bên cạnh hắn. Hơi tò mò nhìn về phía hai người kia, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy thì thật sự bị hoảng sợ không nhẹ.
Hắn không quen thuộc lắm với người đang ngồi, nhưng người đứng kia không phải Lục Dư của nhà họ Lục sao?
Biểu cảm của Trâu Sán lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng nhìn thấy người nhà họ Lục xảy ra chuyện gì, thậm chí còn hỏi Lục Tiêu có cần giúp đỡ không. Dù sao hắn và Lục Tiêu cũng là bạn bè nhiều năm, công bằng mà nói, lần này nhà họ Lục gặp phải chuyện lớn như vậy, hắn nên giúp đỡ như một người bạn. Nhưng điều hắn không ngờ tới là Lục Tiêu chỉ nói một câu:
Cậu không cần nhúng tay vào.
Trâu Sán lúc đó đều mê mang.
Không muốn hắn giúp đỡ sao?
Hắn muốn nói thêm gì nữa, nhưng ba hắn ta thậm chí còn yêu cầu hắn không được can thiệp vào chuyện của nhà họ Lục. Không còn cách nào, Trâu Sán chỉ có thể giả vờ mắt không thấy tai không nghe miệng không nói. Vừa nhìn vào tất cả các loại dư luận trên Internet đã khiến hắn ta tức giận đến mức não hắn ong ong lên đau, cuối cùng chọn cách tắt đi không đọc nữa.
Mà hiện tại, hắn ở Trại Hồ Trang đụng phải kẻ đầu sỏ gây tội phá hoại Lục gia.
Nếu đổi lại lúc này chỉ có một mình Lục Dư, Trâu Sán nhất định phải xử đẹp Lục Dư. Nhưng khó ở chỗ Hàn Thanh Nham thật sự đang đứng bên cạnh cậu, xem ra hai bên không chỉ quen biết nhau, mà bữa cơm hẳn là Hàn Thanh Nham ăn cùng Lục Dư.
Ánh mắt hắn khẽ lóe lên, Trâu Sán giả vờ thản nhiên, mỉm cười hỏi Hàn Thanh Nham: “Đây không phải là Lục Dư sao? Hàn thiếu và Lục Dư cũng quen biết nhau à?”
Hàn Thanh Nham hoàn toàn không ngạc nhiên khi Trâu Sán nhận ra Lục Dư, lúc này mới thản nhiên gật đầu. Thấy vậy, Trâu Sán lại liếc nhìn Lục Dư, người thanh niên dường như còn chẳng thèm nhìn hắn, ánh mắt cứ rơi vào người đàn ông ngồi xe lăn.
Phó Vân Triều thấy ánh mắt Trâu Sán thỉnh thoảng vẫn luôn nhìn về đây, khóe môi cong lên, ngón tay cong cong, nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn, mỉm cười hỏi: “Nếu Trâu thiếu không cần đôi mắt của mình nữa nhưng ngại nói, tôi có thể giúp anh“.
Hắn giơ tay lên, khuỷu tay chống trên tay vịn, ngón tay bày ra trước mặt Trâu Sán vừa mảnh khảnh vừa trắng nõn, có thể so sánh với những mẫu bàn tay kia trong nháy mắt. Nhưng với lời nói của Phó Vân Triều, Trâu Sán không biết tại sao, hắn không khống chế được thân thể mà rùng mình, đầu óc đã tưởng tượng ra hình ảnh ngón tay của người đàn ông chạm vào hốc mắt và dễ dàng moi nhãn cầu của hắn.
Bức ảnh đẫm máu, sắc mặt Trâu Sán thay đổi.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu nghi ngờ chính mình. Thật kỳ lạ, đang yên đang lành mà hắn lại nghĩ cái gì vậy? Hơn nữa, người ngồi xe lăn này là ai, nói chuyện ngông cuồng như vậy, không ai dạy anh ta cách làm người sao?
Trâu Sán cau mày, tư thế thuộc về gia tộc giàu có ở kinh thành cũng lộ ra: “Vị tiên sinh này, bố mẹ anh không dạy anh nên ăn nói như thế nào sao?”
Sau đó tiện đà nói, hắn ta nhìn Hàn Thanh Nham với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Hàn thiếu làm sao có thể dùng bữa với hai người này? Anh có khả năng không biết Lục Tiêu thường nói Lục Dư này có bao nhiêu quá đáng, thường xuyên bắt nạt em út trong nhà.”
Hàn Thanh Nham: “......”
Trâu Sán này cũng không biết vô sỉ là gì đi? Hắn nói bậy vè Lục Dư ngay trước mặt Lục Dư?
Hàn Thanh Nham xoa xoa lông mày, nhất thời không biết nên cảm thấy buồn cười hay không nói nên lời. Tuy nhiên, người có thể thân thiết với anh em Lục gia, hắn cũng chẳng muốn xem trọng đối phương. Hàn Thanh Nham không muốn lãng phí thời gian tán gẫu với Trâu Sán, cùng lắm bọn họ gặp nhau thì gật đầu xem như chào hỏi, không liên quan gì đến nhau.
“Nếu Trâu thiếu đã có nhiều thời gian rảnh đến vậy, chi bằng đi đến nơi ngũ cốc luân hồi(2)“. Hàn Thanh Nham mỉm cười với hắn, dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, giọng nói vẫn không thay đổi: “Nhàm chán quá thì lựa phân đi”
(2): Ai xem Tây Du Kí sẽ rõ nè. Nơi Ngũ cốc luân hồi là nhà xí hay nhà tiêu nha, ngày nay mình gọi là nhà vệ sinh áh. Khi cơ thể bài tiết 'tinh hoa' ra ngoài, người xưa sẽ đem 'tinh hoa' đó đi bón cho cây. Được mùa rồi thì lại được con người ăn vào....lặp đi lại như vậy gọi là ngũ cốc luân hồi.
Trâu Sán: “......”
Đợi đến khi bóng dáng của ba người biến mất khỏi tầm mắt thì Trâu Sán mới đột nhiên mắng một câu.
Hàn Thanh Nham con mẹ nó có phải điên rồi không? Mặc dù nhà họ Trâu bọn họ không tốt bằng nhà họ Hàn, nhưng Hàn Thanh Nham không thể bắt nạt người ta như thế này được!
Thế mà trào phúng hắn sao?
Trâu Sán hít sâu một hơi, vừa đi vào phòng riêng, vừa gửi tin nhắn cho Lục Tiêu:
[Đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai? Tôi nhìn thấy Lục Dư. Không ngờ Lục Dư này quả thật có chút năng lực, cậu ta thực sự biết Hàn Thanh Nham. Chậc chậc chậc, chẳng trách cậu ta lại kiêu ngạo như vậy, dám động đến Lục gia. Nguyên lai là sau lưng có chỗ dựa. Không biết đầu óc Hàn Thanh Nham có vấn đề hay không, hắn ta thế mà nói giúp Lục Dư!].
Trâu Sán gần đây đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Lục Tiêu nhưng hắn đều chưa trả lời, cứ tưởng lẫn này cũng thế. Nhưng sự thật có phần ngoài ý muốn, chỉ năm, sáu phút sau, điện thoại reo lên, hắn nhanh chóng nhấc máy lên xem.
Trên đó là câu trả lời của Lục Tiêu:
[Đừng nói xấu Lục Dư, cậu ấy là em trai tôi].
Trâu Sán: “?”
Trong chốc lát, Trâu Sán nghĩ mình bị hoa mắt.
Có phải hắn đọc nhầm không, người Lục Tiêu gõ nhầm Lục Lịch thành Lục Dư không.
Hay là chính Lục Tiêu ngất xỉu, nhìn thấy Lục Dư trong lời phàn nàn của mình là Lục Lịch? Nếu không đang yên đang lành lại nói ra lời như vậy? Đây không phải trò đùa đấy chứ?
Nhưng Trâu Sán dụi dụi mắt, nhìn kỹ, những lời trước mặt vẫn là những lời đó.
Hắn đã hiểu.
Vấn đề nằm ở Lục Tiêu.
Nghĩ đến đây, Trâu Sán đơn giản gọi Lục Tiêu. Đối phương không chút do dự kết nối, Trâu Sán mở miệng hỏi: “Ôi ông anh của tôi ơi, cậu bị làm sao vậy? Lục Dư là em trai cậu, còn Lục Lịch thì sao? Lục Lịch không phải là em trai của cậu à? Cậu đã quên Lục Dư vu khống Lục Lịch như thế nào rồi sao? Cậu ta làm sao mà có mặt mũi nói ra câu Lục Lịch muốn g.iế.t cậu ta chứ?”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Lục Tiêu đột nhiên siết chặt.
Lời nói của Trâu Sán giống như dao đâm thủng trái tim hắn.
Mấy ngày qua, chân tướng sự thật hắn cố ý chôn vùi lại đã bị lật lại.
Hắn nhắm mắt lại, còn chưa kịp trả lời, Trâu Sán nói tiếp: “Tôi thấy cậu ta muốn g.iế.t Lịch Lịch lắm đấy? Lịch Lịch chỗ nào cũng tốt, chỗ nào so với cậu ta cũng đều ưu tú hơn, cậu ta chính là muốn thay thế Lục Lịch nhưng lại phát hiện ra rằng chính cậu ta không có bản lĩnh đấy, cho nên muốn bôi nhọ Lịch Lịch để đạt được mục đích của mình!”
Trâu Sán mắng nhiều như vậy, hắn không biết đối với Lục Tiêu lúc này, mỗi lời nói ra khỏi miệng hắn lúc này đều là một sự sỉ nhục lớn của Lục Tiêu.
Lục Tiêu hít sâu một hơi, không muốn nói gì thêm với Trâu Sán: “Đừng nói nữa, Lục Dư là em trai tôi, tôi hy vọng người ngoài chú ý mồm miệng một chút. Trước kia là tôi làm sai, hiện tại tôi chỉ nghĩ----”
Nghĩ cái gì?
Muốn xin lỗi sao?
Muốn Lục Dư trở về nhà họ Lục?
Cái nào cũng giống như đang mộng tưởng.
“Quên đi, tôi không nói chuyện với cậu nữa“. Lục Tiêu nhanh chóng cúp điện thoại, hắn biết Trâu Sán sẽ bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt và hoang mang, thậm chí còn tự hỏi liệu có bị làm sao không, nhưng Lục Tiêu không thể nói cho Trâu Sán biết, đằng sau lớp mặt nạ kia của Lục Lịch chính là rắn rết thâm độc và đáng sợ đến nhường nào, bởi vì điều đó sẽ rút dây động rừng.
Hắn mím môi ném điện thoại xuống, mắt đỏ hoe.
Mà Trâu Sán sau khi nghe thấy lời nói của hắn, nhìn chằm chằm điện thoại vài giây như nhìn thấy ma, sau đó bấm điện thoại gọi cho Lục Lịch. Nghe giọng nói dịu dàng của Lục Lịch vang lên, Trâu Sán nghĩ thầm, Lục Tiêu thật sự bị úng não rồi, có một em trai tốt như Lục Lịch lại không cần, còn thốt ra loại câu 'Lục Dư là em trai tôi' nữa.
Trâu Sán nhanh chóng kể lại tất cả những gì xảy ra hôm nay, không bỏ sót một điểm nào, thậm chí còn nói ra tất cả phản ứng của Lục Tiêu, sau đó hỏi: “Có phải anh trai em gần đây bị vong nhập không?”
Lục Lịch cũng có vẻ khá bất lực khi nghe đến đây: “Anh trai em nghĩ rằng Lục gia thành ra như vậy là do gia đình của em đối xử không tốt với Lục Dư. Thôi, không nhắc đến nữa, em cũng chỉ mong mọi thứ quay lại như trước kia”
Trâu Sán trợn tròn mắt, lại bắt đầu nghi ngờ mạch não của Lục Tiêu.
Đang định nói vài lời an ủi với Lục Lịch, nhưng hắn lại nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên trước: “Anh Trâu, em nghe anh nói vừa rồi Lục Dư và Hàn Thanh Nham cùng nhau ăn tối sao? Chẳng lẽ là Hàn Thanh Nham của nhà họ Hàn?”
“Đúng vậy” Trâu Sán khịt mũi, tò mò hỏi: “Em có biết người ngồi xe lăn đi cùng Lục Dư là ai không?”
Lục Lịch cười cười: “Anh Trâu, gần đây anh thật sự không xem tin tức sao. Đó là Phó Vân Triều, vị hôn phu của Lục Dư.”
Trâu Sán lập tức hiểu ra: “Vậy thì anh biết rồi. Hàn Thanh Nham cùng Lục Dư ăn cơm hơn phân nửa dựa vào mặt mũi của Phó Vân Triều. Hàm Thanh Nham với anh trai của Phó Vân Triều-Phó Phong Lan chính là bạn tốt“.
Ánh mắt của Lục Lịch chợt lóe khi nghe thấy điều này.
Mặc dù Trâu Sán kém hơn đám người Hàn Thanh Nham vài tuổi, nhưng cũng không khác nhau là mấy. Hầu hết những gì hắn ta nói là sự thật...... Hàn Thanh Nham và Phó Phong Lan là bạn tốt, vậy tại sao lúc này hắn lại đi tìm Phó Vân Triều?
Lục Lịch nhanh chóng cúp điện thoại với Trâu Sán.
Hắn quay đầu cầm điện thoại khác gửi đi một đoạn tin nhắn.
Mà mặt trên có ghi chú, rõ ràng là: Phó Nghị
Beta: 29/4/2024
***
Tiểu kịch trường: Bạn cảm thấy tòa hung trạch Kỳ Sơn như thế nào?
Mọi người: Bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong ma ở quỷ tu rất nhìu.
Nhà họ Lục: Rẻ tiền, hiểm độc, man rợ, đáng sợ quá đi huhu.
Hạ Tích Nho: Vặn đầu người khác.
Hàn Thanh Nham: Vài trăm vạn.
Tiểu Phó: Ngon, ngọt, thú zị, bảo bối là vô giá!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lục: Tôi không thể chấp nhận được sự thật rằng tôi quá rẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.