Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét
Chương 30: Vị hôn phu
Tô Từ Lí
09/07/2024
Edit: Moe
Beta: XiaoChirs
•──────('▽'ʃƪ)──────•
Ngón tay mảnh khảnh trắng sứ tự nhiên buông lỏng một bên, máu chảy trên đầu ngón tay rơi tí tách xuống mặt đất. Lục Dư nhìn con quái vật thiếu mất một cái đầu, sau đó là một cơ thể khổng lồ đổ rầm sõng soài trên mặt đường. M.áu đặc xen lẫn chất lỏng màu đen bộc phát ra từ vô số huyết mạch, giống như một con suối chảy róc rách tràn lan trên mặt đất, thấm ướt một mảng đất phía dưới con quái vật đang nằm bất động.
Cậu không chút để ý mà ngước mắt lên, hai con quái vật còn lại trong tầm mắt dường như đang cảm thấy sợ hãi, tiếng gầm trầm thấp tràn ra từ cổ họng nó không còn sắc bén như trước, đờ đẫn như tiếng kêu tuyệt vọng trong đường ngầm không có lối ra. Bỗng nhiên, con ngươi đỏ má.u của một trong đám quái vật càng lúc càng đậm, như thể nó đột nhiên bị tiêm một liều thuốc, nó vung tay điên cuồng, dùng chân túm lấy mặt đất, lấy đà điên d.ại lao về phía Lục Dư.
Hạ Tích Nho đang trốn trong xe ở phía xa, sắp bị chính mình bóp nghẹt ch.ết. Mặc dù hành động nghiền nát đầu quái vật của Lục Dư ngầu đến mức khiến hắn suýt bật dậy hú hét, hận không thể cầm một cây gậy lightstick(1) và hét lên 'u là trời ca ca thật tuyệt vời' như đám người trẻ đu idol. Nhưng hình ảnh giằng co giữa cậu thanh niên với con quái vật, và hình ảnh con quái vật tiến về phía cậu thanh niên, vẫn khiến hắn ta sợ hãi đến mức gần như ngất lịm.
Đại khái là giữa hai bên chênh lệch thật sự là quá lớn.
Con quái vật cường hãn, mà thân thể Lục Dư lại thon gầy, Hạ Tích Nho có cảm giác chỉ cần con quái vật kia nâng chân lên là có thể giẫm bẹp Lục Dư.
Một tay hắn gắt gao kề sát dưới hầu kết, không ngừng cầu khấn trong lòng---nhất định không có chuyện aa.
Sự thật chứng minh ông trời vẫn đứng về phía bọn họ.
Con quái vật lao về phía Lục Dư như điên, khi nó chuẩn bị dùng móng vuốt sắc bén xé rách người đối phương thì một tầng sương đen dày đặc đột nhiên dâng lên trước mặt Lục Dư. Sương đen chuyển động như lưu sa (2) lên xuống trơn mượt trong không khí, nhưng đầu ngón tay của con quái vật tạo ra âm thanh thanh túy va chạm khi chúng chạm vào nó.
(2): Lưu sa là dòng chảy của cát.
Nó giống như va vào một lớp kính.
Mà đứng bên kia lớp kính dày này là mục tiêu của ngày hôm nay.
Không thể chạm vào.
Nhận thức này khiến con quái vật càng thêm tức giận và hung tợn, nó lại ngửa đầu hét lên trời tiếng thét chói tai, dùng thân thể lao thẳng về phía trước. Khoảnh khắc nó bị sương đen đánh bật lại, một con quái vật khác lao đến như thể nó đang giúp nó.
Thân thể khổng lồ va vào tấm kính sương đen, mặt kính phẳng nhẵn đột nhiên lộ ra vô số gai nhọn. Một con quái vật vô pháp dừng lại được bởi quán tính mà đâm thẳng vào tầng gai nhọn. Trăm ngàn gai nhọn nổi lên, dễ dàng ghim con vật cao bằng một tầng tòa nhà, và ngay sau đó lại hất văng nó ra xa---
Rầm--.
Xa xa, những hàng cây cao chót vót bị rào chắn đập vỡ, ầm ầm đổ rạp xuống đất, bắn tung tóe một tầng mùi bùn hôi thối.
Hạ Tích Nho: “.....”
Hắn cảm thấy như mình đột nhiên bình tĩnh lại.
Hắn cũng ý thức rõ cuộc gọi cứu trợ của mình vào lúc này còn rất sớm.
Những con quái vật mà hắn chưa từng thấy trước đây lại giống như những con kiến dưới tay Lục Dư, chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay hay một cái nhấc chân cũng có thể dễ dàng tiễn chúng nó đi chầu thượng đế.
Hạ Tích Nho kiên quyết lấy điện thoại di động ra lần nữa, tình cờ có một cuộc gọi lạ đến, vừa kết nối thì nghe thấy giọng nói nôn nóng cùng lo lắng của đối phương vội vàng truyền đến: “Vừa rồi anh gọi điện thoại cho bộ phận quân đội đặc biệt phải không? Bây giờ anh có ổn không? Anh đang ở đâu?”
Hạ Tích Nho sờ sờ mũi, ho khan một tiếng cho thanh giọng: “Chúng tôi đang ở một trong những đoạn đường rừng, để tôi xem thử. Eh, có vẻ như đoạn nào cũng giống nhau cả, hay là chúng ta thêm WeChat, xong tôi sẽ gửi định vị vị trí hiện tại cho anh?“.
Trương Thỉ: “????“.
Chẳng lẽ hắn gặp ảo giác sao? Tại sao hắn lại cảm thấy rằng vị bằng hữu này dường như không hoảng loạn chút nào vậy?
Mặc dù giọng nói của Hạ Tích Nho vẫn còn hơi khàn khàn, nhưng nó không còn âm run rẩy như khi hắn bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi dày đặc nữa. Ngay cả hơi thở cũng trở nên vững vàng và bình tĩnh hơn nhiều. Điều này cũng chứng tỏ đối phương hiện tại an toàn, mặc dù là dị chủng nhưng cũng không làm hắn bị thương? Nghĩ như vậy, Trương Thỉ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bất kể như thế nào, người không có việc gì là tốt.
Hắn vội vàng đáp: “Được rồi, anh tự mình trốn kĩ đi, đừng để đám dị chủng phát hiện. Tôi sẽ thêm anh vào WeChat.”
Hạ Tích Nho ai nha~ một tiếng: “Không sao, không có việc gì đâu mà”
Đã thành công thêm WeChat và gửi vị trí cho bên kia, Hạ Tích Nho trực tiếp tìm WeChat của Hàn Thanh Nham, chụp lại cảnh tượng hỗn loạn này rồi gửi cho đối phương.
Hàn Thanh Nham trả lời tin nhắn rất nhanh: [Cậu đưa cho Lục Dư một bộ phim về đại chiến giữa nhân loại và dị chủng à? Cốt truyện này không ổn với hai năm xu thế thay đổi này đâu, mắt của cậu sao lại tệ đến vậy chứ?]
Hạ Tích Nho: [Phim kinh dị? Mẹ nó tốt xấu gì cậu cũng là ông chủ của một công ty giải trí, cậu không biết rằng quái vật đều được dựng lên sau kĩ xảo hậu kỳ với phông bạt hay sao? Này mẹ nó giống phim trường chỗ nào? Hơn nữa đạo diễn đâu?]
Hàn Thanh Nham vẻ mặt bình tĩnh: [Vậy mấy người gặp phải dị chủng thật hở].
Hạ Tích Nho: [....Cậu nói đúng, nhưng đó không phải là trọng điểm, cậu không cảm thấy Lục Dư rất ngầu hả. Ây ya, nếu không tôi phát sóng trực tiếp cho cậu nhé. Nào, chúng ta thong thả cùng xem].
Hàn Thanh Nham vốn dĩ đang mở một cuộc họp, Hàn gia tốt xấu gì cũng là thuộc dòng dõi gia tộc lớn, có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết cả ngày. Nhưng hắn luôn rất kịp thời với thông tin của Hạ Tích Nho, có lẽ vì hắn lo lắng sẽ việc lặp lại sai lầm của quá khứ. Hôm nay cũng giống như vậy, khi Hạ Tích Nho gửi ảnh đến, Hàn Thanh Nham lập tức dừng lại cuộc họp, đi sang một bên phóng to ảnh chụp.
Lúc đó, hắn cũng không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Cậu thanh niên trong bức ảnh đang đứng trên mặt đất với xác chết của một con quái vật dưới chân. Máu chảy đến chân Lục Dư, thấm vào đế giày trắng, nhưng Lục Dư lại nhìn về phía trước với vẻ mặt thờ ơ như không để ý chút nào.
Nhìn xung quanh lấy Lục Dư làm trung tâm, hắn phát hiện mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn.
Cây đổ, bùn, xác chết, mảnh vụn và một cậu thanh niên với vẻ mặt lãnh đạm như thể cậu ta không quan tâm đến bất cứ điều gì tạo nên một cảnh tượng kỳ quái.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Thanh Nham chính là Lục Dư đang quay phim.
Không nói đến những thứ khác, hình ảnh rất tốt, phong cách cá nhân của Lục Dư cũng rất rõ ràng.
Nhưng hắn đã sớm nhận ra rằng có điều gì đó không đúng. Giống như Hạ Tích Nho nói, nếu là quay phim, làm sao không thể không nhìn thấy nhân viên công tác và thiết bị? Mặc dù đã có một số suy đoán được hình thành, nhưng phản ứng của Hạ Tích Nho lúc này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống như một vụ tai họa lớn đang diễn ra.
Khả năng chỉ là trò đùa vui thôi.
Hàn Thanh Nham nghĩ như vậy trong lòng, sau đó hắn chấp nhận cuộc gọi video đến từ Hạ Tích Nho.
Giây phút video được kết nối, một tiếng rít gào sắc nhọn đã truyền đến tai, khiến cả phòng hội nghị sửng sốt trong một giây. Hàn Thanh Nham bước ra với khuôn mặt tê liệt, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt vào người thanh niên trong video. Gió cát nổi lên che khuất làm hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng khoảnh khắc thanh niên vươn tay ra, trực tiếp kéo rách cánh tay dài của quái vật thì quá chấn động, trong nháy mắt Hàn Thanh Nham cảm thấy giọng nói của chính mình như lạc mất đi nơi nào.
Cho đến khi giọng nói bình tĩnh người bạn tốt Hạ Tích Nho vang lên bên tai: “Thế nào, tiểu Lục của chúng ta có ngầu không? Cậu không thể tưởng tượng được con quái vật gớm ghiếc kia trông như thế nào khi nó nằm trên cửa xe và muốn cắt cổ tôi đâu, lão tử còn tưởng đang nằm mơ cơ, nghĩ rằng bản thân sắp chết rồi. Kết quả là ông nhìn xem--- cao thủ không lộ diện a, này còn không phải sao?“.
“Đây, tôi cho ông xem đằng kia“. Ngay khi máy ảnh của Hạ Tích Nho vừa chuyển đến, hình ảnh xác chết của hai con quái vật đột nhiên bị kéo lại gần mắt hắn, một con trong số đó bị mất một cái đầu, con còn lại dường như đã bị chọc vô số lỗ, và tất cả chúng đều đang chảy máu đầm đìa. Hạ Tích Nho cảm khái một tiếng: “Tiểu Lục của chúng ta có phải rất trâu bò hay không? Bây giờ tôi tin tưởng Phù Xuyến nói Tiểu Lục đối với cậu ấy có ân cứu mạng ý là gì. Ai có thể nghĩ đến, tôi hỏi ông ai mẹ nó có thể nghĩ đến trường hợp này chứ!“.
Hàn Thanh Nham: “...vcl tôi cũng không nghĩ tới cậu có thể gọi video cho tôi dưới cái tình huống này đấy, cậu có phải có tật xấu gì không?”
Hạ Tích Nho: “Có sao, có sao? Tôi không chỉ gọi video cho mỗi ông đâu, mà tôi còn thêm WeChat với một người nào đó từ bộ phận quân đội đặc biệt và gửi định vị vị trí cho bọn họ nữa cơ. Ôi chu choa, bình thường, đều là chuyện nhỏ mà thôi!”
“Eh, khoan đã, hình như có người đến, hẳn là người của bộ phận quân đội đặc biệt, tôi cúp máy trước đây, lát nữa lại liên lạc với cậu nha.” Đầu Hạ Tích Nho ló đầu ra dò xét, nhanh chóng cúp video.
Hàn Thanh Nham: “...”
Không biết nên nói cái gì, nhưng tên này đúng là đồ mất nết mà!
...
Thân ảnh dị năng giả vội vàng bay nhảy trên cây, Quý Thành Ngải có một đôi mắt dựng tựa như thú, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng. Mặc dù Trương Thỉ đã nói với hắn rằng người báo nguy giờ phút này vẫn an toàn, nhưng tiếng hét phát ra từ micro giống như một con dao đâm vào trái tim của mỗi nhân viên bộ phận quân đội đặc biệt.
Dựa trên phán đoán ban đầu của họ về chủng biến dị, đây chắc chắn là một dị chủng khó đối phó.
Chợt, mắt hắn rực sáng lên.
Cuối cùng, một nhánh cây rung lên xuất hiện trong tầm mắt, và âm thanh ầm ầm đập xuống đất vang lên, truyền đến bên tai hắn còn có những âm thanh rít gào. Quý Thanh Ngải không dám chậm trễ, lập tức tăng tốc lao về hướng bên đó.
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, hắn ta lại hoàn toàn ngây ngốc.
Hắn đứng trên đỉnh cành cây cao rậm rạp, chân như luyện ngục. Trong mắt mọi người đều thấy rõ ràng dị chủng khủng bố đáng sợ đang bị ném tùy ý trên mặt đất như rác rưởi, chỉ trong một cái liếc mắt Quý Thanh Ngải liền biết đám dị chủng kia bọn họ hoàn toàn chưa thấy qua bao giờ, cơ bắp toàn thân phình ra, sức bật phi thường lớn.
Trên thế giới này không có một con dị chủng nào là nhỏ yếu, và ngay cả một loài khát máu với cái đầu rất nhỏ cũng có thể hút hết máu của một người trong giây lát, biến người thành một xác chết khô. Hiện tại, điều này thậm chí còn bất thường hơn, dị chủng bao vây xung quanh không có nhiều người, từ đầu đến khi dị năng giả tới hiện trường cứu viện cũng chỉ có một cậu thanh niên.
Một thanh niên nhìn qua còn trẻ tuổi, cao lãnh, thân hình lại thon gầy.
Khi Quý Thành Ngải rơi vào trạng thái trầm mặc lẫn khiếp sợ không thể diễn tả, Lục Dư kéo rách một cánh tay của dị chủng, nhẹ nhàng giơ tay lên và ném nó vào mép xác chết của hai dị chủng kia, cậu lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, lau ngón tay bị nhiễm bẩn của mình một cách tùy ý, đôi mắt cậu từ từ nhướng lên, ngay lập tức đối diện với Quý Thành Ngải----
Như thể rơi xuống vực thẳm đen tối không thấy được nắm ngón tay trong tích tắc, Quý Thanh Ngải hiếm khi cảm nhận được một loại quỷ khí làm cho hít thở không thông. Hắn vô thức nín thở, ánh mắt hốt hoảng muốn tránh đi, nhưng lại thấy con dị chủng cuối cùng bị gãy tay quỳ rạp trên mặt đất nặng nề thở dốc.
Bộ dáng kéo dài hơi tàn này trong ấn tượng của Quý Thành Ngài về dị chủng hoàn toàn bất đồng. Hắn đã nhìn thấy hàng chục người vây quanh một dị chủng, nhưng thay vì nở một nụ cười nhẹ nhõm, mặt mày càng thêm nhíu chặt lại. Mà theo lý nên là như vậy, dị chủng nhe răng trợn mắt nhanh chóng ném đi một đám người.
Còn hoàn cảnh trước mặt...con mẹ nó giống như trong mơ vậy!
Khi Trương Thỉ vội vã đến hiện trường, mở cửa xe rồi đi xuống, hắn nhìn thấy một hình ảnh kỳ lạ như vậy. Tất cả những dị năng giả được triệu hồi bởi bộ phận quân đội đặc biệt của họ đã đến, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ bên đường với vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Trương Thỉ ngửi thấy mùi máu nồng nặc đến mức khiến người ta gần như choáng váng, vội vàng bước lên phía trước, hoảng hốt mà kêu lên: “Mấy người làm gì mà đứng hết ở chỗ này vậy? Có chuyện gì không xử lý được sao?”
Phía sau hắn, một người đàn ông mặc quân phục màu đen bạc đi theo với vẻ mặt lạnh lùng. Khi hai người đi tới, các dị năng giả xung quanh lùi lại một bên như thể họ đã nói xong rồi, để họ có thể nhìn rõ hơn những gì đang xảy ra tại hiện trường.
Trương Thỉ đầu tiên là bị thi thể của ba con dị chủng làm cho hoảng sợ, nhưng hắn cũng không hoàn toàn chế.t khiếp, dù sao hắn cũng đã nhìn thấy hình ảnh bảy con dị chủng bị một người giết. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hắn nhìn sang bên cạnh xác chết, ngay khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của người thanh niên đang đứng, Trương Thỉ đột nhiên mở to đôi mắt mà nhìn, sau đó là sự kích động cũng như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn nhanh chóng bước lên phía trước vài bước: “Lục Dư! Tôi đã gửi tin tức cho cậu, nguyên lai cậu thấy được! Không ngờ cậu lại đến nhanh như vậy.”
Lần trước Lục Dư đã đến bộ phận quân đội đặc biệt để đăng ký thông tin dị năng giả, nhưng tình hình hôm nay quá khẩn trương, Trương Thỉ cũng biết được gần đây Lục Dư hình như có rất nhiều chuyện không tốt xảy ra, vì vậy sau khi lên xe hắn mới gửi tin nhắn cho đối phương, nhân tiện hắn cũng chuyển tiếp địa điểm cho người báo nguy gửi đến. Tuy nhiên, trong lúc ở trên xe, Trương Thỉ không đợi Lục Dư trả lời, ban đầu còn tưởng rằng đối phương sẽ đang bận rộn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một bất ngờ lớn như vậy ở hiện trường.
Cùng lúc đó, Trương Thỉ lại nhìn về hướng người đàn ông trẻ tuổi phía sau: “Đội trưởng, vị này chính là người tôi nói đến, Lục Dư“.
Dị năng giả ở hiện trường đều lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
Trên thực tế, họ cũng có một nhóm chat lớn, và hầu như tất cả họ đều có họ tên trong đó, và chắc chắn rằng không có tên 'Lục Dư' nào trong đó. Cho nên, bọn họ vô cùng tò mò về một dị năng giả có thực lực cường đại này, từng người một nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Lục Dư với đôi mắt rực lửa, chờ đợi vị đội trưởng kia mở miệng.
Nhưng người đội trưởng lại không lên tiếng, trong đó có một thanh niên ước chừng 27-28 tuổi sờ sờ mũi, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tôi cảm thấy người xé ba con dị chủng này cứ quen quen ý nhỉ?”
Nữ dị năng giả đứng bên cạnh hắn trợn tròn mắt: “Có thể không quen mắt sao? Hôm qua cậu còn không phải ở trong diễn đàn chia sẻ chuyện bát quái nhà hào hôn ở thủ đô chúng ta sao. Cậu không để ý à? Tên tuổi với ngoại hình đều trùng khớp với Nhị thiếu gia Lục gia còn gì?”
Nhóm dị năng giả: “...”
Vãi chưởng?!
Một đám người đồng loạt duỗi cổ, hận không thể đem tròng mắt dán lên trên người Lục Dư.
Điều này không đúng a, không phải Nhị thiếu gia Lục gia không phải từ nhỏ thất lạc sống trong một đám ăn mày sao? Tại sao cậu cũng là dị năng giả vậy? Lục gia kia còn ghét bỏ Lục nhị thiếu?.
“Nhà họ Lục điên rồi đúng không? Lục lão đại* so cùng Lục Lịch, diện mạo lớn lên so với tên đó còn đẹp hơn, thực lực lại thuộc trình trên, bọn họ vì cái gì lại muốn Lục Lịch mà không cần Lục lão đại cơ chứ?”
(*): một số người trong nhóm dị năng giả thay đổi cách gọi với Lục Dư rồi nha. Bọn họ đều công nhận Lục Dư mạnh nhất trong đám nên cũng chính là lão đại về mặt sức mạnh.
“Cậu mong đợi một lão Vương Bát có não sao?”
Tiếng cười cùng tiếng bàn tán xì xào không hề che giấu mà vang lên, ngay tại giờ phút này, khung cảnh này đều có chút không hợp. Nhưng điều đó không quan trọng, cả hai vị lãnh đạo của bộ phận đặc biệt đều không quan tâm. Ánh mắt Vệ Quân rơi vào trên người Lục Dư cùng với lời giới thiệu của Trương Thỉ, đối phương ngước mắt lên, tùy ý ném chiếc khăn tay nhiễm bẩn lên xác chết, khăn tay rơi xuống che đi đôi mắt đỏ như máu của dị chủng.
“Còn một con chưa chết“. Người thanh niên đi đến bên cạnh Vệ Quân và Trương Thỉ, vẻ mặt thả lỏng, có vẻ như tầng băng lạnh lẽo tan đi không ít: “Có cần nghiên cứu không?”
Ánh mắt Vệ Quân lướt qua vai Lục Dư, nhìn phía sau cậu.
Hắn hiểu ý của Lục Dư.
Dị chủng đen như mực trước mặt họ hoàn toàn khác với loài mà họ đã gặp trước đây, và họ không biết đó là một loài mới hay một loài đột biến, nó thực sự cần phải được nghiên cứu. Vệ Quân gật đầu với Trương Thỉ, lập tức vẫy tay gọi vài người khác kéo thi thể khổng lồ của dị chủng ra khỏi đống xác chết, vừa hỏi vừa quay lại: “Còn người gọi điện báo nguy lúc trước thì sao, phải tìm để trấn an và khai báo tình trạng nữa“.
“Hình như là ở đó. “
Nhìn theo hướng ngón tay của người khác chỉ ra, Hạ Tích Nho đang vỗ vỗ quần áo bẩn trên người, rũ bỏ bụi bặm, nhanh chóng đóng cửa xe bị hỏng, đi về phía bọn họ. Sau khi nhận thấy ánh mắt của bọn họ, bước chân của Hạ Tích Nho càng lúc càng lớn, hắn đơn giản mà chạy tới.
Khi bước vào khu vực của xác chết nằm ngổn ngang, hắn vẫn có thể nói chuyện phiếm với Trương Thỉ mà không thay đổi sắc mặt: “Thật sự xin lỗi mọi người, lúc gọi điện là tôi quá lo lắng, lại không ngờ Lục Dư nhà chúng tôi lại mạnh như vậy, có thể một đánh ba“.
Khi tất cả các dị năng giả nghe thấy 'mạnh' và 'một đánh ba', họ đồng loạt gật đầu.
Chỉ có động tác của tay Trương Thỉ dừng lại, hắn cảm giác được có gì đó không đúng. Hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào Hạ Tích Nho: “Cậu biết Lục Dư?”
Hạ Tích Nho: “Tôi là người đại diện của Lục Dư, tôi tên là Hạ Tích Nho. Tôi đưa cậu ấy về nhà sau khi quay quảng cáo, ai biết rằng đột nhiên có một con quái vật nằm ở cửa sổ giữa chừng đâu chứ, tôi còn sợ đến chế.t ngất y được. Cũng may Lục Dư của chúng tôi quá tuyệt vời, ôi, anh không nhìn thấy hành động của cậu ấy gọn gàng xử lý....”
Lúc Hạ Tích Nho đang hồi tưởng chiến tích của Lục Dư, biểu tình Trương Thỉ dần trở nên quái lạ.
Lần trước là bảy con dị chủng, lần này là cũng là ba con dị chủng, đã thế lại còn chưa từng thấy trước đây.
Bọn chúng đang để mắt tới Lục Dư?
Cuối cùng, bữa tối tối gì cũng chưa ăn được miếng nào hết, Lục Dư và Hạ Tích Nho với tư cách là nhân chứng, đi theo Vệ Quân và Trương Thỉ lên xe, đi đến tòa nhà trụ sở quân đội. Hạ Tích Nho và Trương Thỉ không phải là dạng người tính cách lạnh lùng gì cho cam, hai người bọn họ vừa lên đã hợp cạ, giống như mở hộp nói chuyện ngay trong xe. Trương Thỉ đặc biệt kể cho Hạ Tích Nho nghe về lần đầu tiên gặp Lục Dư, đổi lại Hạ Tích Nho liên tục cảm khái.
Nguyên lai hoá ra Lục Dư lại trâu bò đến vậy.
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn Lục Dư qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt của người thanh niên kia lạnh lùng, dường như cậu không cảm thấy những gì mình làm sẽ khiến nhiều người chấn động, đây không phải là kỹ năng điển hình của BKING(2) sao?
(2): Viết tắt của cụm từ 逼king. Trong đó 逼 (bī) có nghĩa là làm màu, king là vua. Cả cụm chỉ người rất hay làm màu. Chỉ người vô cùng B, tức rất ngầu, mang giọng điệu trêu đùa.
Ý của Hạ Tích Nho là bé có thực lực nhưng lại làm màu che giấu. Giống kiểu 'huấn luyện viên không cần ra sân' nhưng một khi thể hiện lại khiến người khác kinh ngạc trước thực lực của mình, nhưng đối với huấn luyện viên lại là một chuyện bình thường không có gì phải kinh ngạc, vốn là nên như vậy. Ý trên là ý tích cực, trêu ghẹo cao thủ nhưng thâm tàng bất lộ.
Vừa nghĩ tới đây, vị đội trưởng vẫn luôn im lặng lạnh lùng như núi tuyết khiến cho người khác không thể xem nhẹ của bộ phận quân đội đặc biệt rốt cuộc cũng mở miệng. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Vệ Quân, Hạ Tích Nho có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn hoàn toàn khác với Lục Dư. Người trước là khối băng dày, người sau lại là núi tuyết cao, cái lạnh của Vệ Quân dường như thấm từ xương tủy, hắn có thể dễ dàng trấn áp mọi người không dám nói gì nhiều.
Đúng lúc này, hắn nhìn Lục Dư, lông mày nhíu lại, chỉ ra một sự thật mà Hạ Tích Nho không để ý bằng lời nói lạnh lùng: “Cậu Lục, cậu có phải đã có kết thù với ai không? Bằng không, tôi không thể nghĩ ra tại sao cậu có thể gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy hai lần.”
Nghe vậy, Trương Thỉ vội vàng nói: “Nói tới đụng phải chi bằng nói là cố ý nhắm phải. Lục Dư, chuyện này có ý nghĩa rất lớn đối với cả cậu và bộ phận đặc biệt của chúng tôi.”
Nếu Lục Dư không thể tìm ra hung thủ, điều đó có nghĩa là việc mưu sát Lục Dư sẽ liên tục tiếp diễn.
Và bọn họ không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi 'tại sao rất nhiều dị chủng đột nhiên xuất hiện như vậy?'.
Trương Thì lại liếc nhìn Vệ Quân, thấy đối phương dường như không có ý định tiếp tục nói chuyện, cho nên hắn chỉ có thể tự bổ sung cho mình: “Mặc dù cục bộ phận quân đội đặc chủng của chúng tôi vẫn luôn đề phòng sự tái tấn công của chủng biến dị, nhưng tình hình hiện tại rõ ràng không như chúng tôi mong đợi. Lục Dư, ba con dị chủng đối với cậu có thể không là gì nhưng đối với nhân loại lại có thể tạo ra bao nhiêu nguy hiểm—-”
“Nhiều năm trước, để đối phó với 100 con dị chủng đã hy sinh cả nghìn người, trong đó bao gồm rất nhiều dị năng giả“.
Vệ Quân khịt khịt mũi: “Tôi hy vọng cậu có thể nói cho chúng tôi biết tất cả những thông tin hữu ích.”
Khi Hạ Tích Nho nghe thấy lời này, trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ lạ. Vào thời điểm chủng biến dị xâm chiếm, con người bình thường được bảo vệ cực kỳ tốt, và chính những dị năng giả và những người lính bình thường đã ra chiến trường, sau đó biến mất mãi mãi trong biển khói súng cũng là bọn họ. Bản thân Hạ Tích Nho cẩn thận suy nghĩ về người có quan hệ không tốt với Lục Dư, có khả năng muốn xoá sổ cậu thì có một người—Lục Lịch.
Nhưng Lục Lịch cũng là dị năng giả cơ mà.
Vừa nghĩ tới đây, cậu thanh niên chưa nói chuyện cuối cùng cũng ngước mắt lên liếc nhìn mấy người, giọng nói vẫn bình tĩnh như không có một chút gợn sóng nào: “Lục Lịch.”
Trương Thỉ: “...Nhưng hắn cũng là một dị năng giả“.
“Hoặc anh càng muốn tin rằng là người khác trong Lục gia“. Lục Dư nhìn vào mắt hắn, chiều hôm chạng vạng tối khiến Trương Thỉ chợt cảm thấy sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi này nhanh chóng tan biến khi hắn nhìn đi chỗ khác, giọng nói của người thanh niên tiếp tục vang lên bên tai: “Sau khi tôi được tìm thấy trở lại nhà họ Lục, tôi bị nhốt trong lồng sắt và loài dị huyết thì chực chờ bên ngoài lồng“.
“Cái gì—“.
Ánh mắt Trương thỉ mở to.
“Kiểm tra từ trên người Lục Lịch, nhưng nếu không muốn tin thì không liên quan gì đến tôi nữa“. Ánh mắt Lục Dư rơi vào chiếc điện thoại di động, trong đó có tin nhắn của Phó Vân Triều, hỏi cậu đã ăn cơm tối chưa. Cậu híp mắt lại trả lời 'chưa', tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc trò chuyện.
Chỉ có Trương Thỉ và Vệ Quân liếc mắt nhìn nhau, người trước hoảng sợ mím môi, người sau cau mày, trong mắt có một tia băng lạnh.
Đoàn người đến phòng ban đặc biệt, sau khi khai báo đơn giản, Trương Thỉ nói với Lục Dư và Hạ Tích Nho rằng họ có thể trở về. Nhưng nhìn bóng lưng hai người, Trương Thỉ mím môi, đột nhiên bước lên phía trước vỗ vỗ vai Lục Dư, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, hắn thấp giọng nói: “Nếu cậu có manh mối gì về Lục Lịch liên quan đến dị chủng, cậu có thể kịp thời thông báo cho chúng tôi.”
Như muốn làm cho Lục Dư cảm thấy yên tâm, hắn nói thêm: “Mặc kệ Lục Lịch có phải dị năng giả hay không, bất kể thân phận của hắn là gì, chỉ cần hắn có quan hệ với dị chủng, tất cả những gì chờ đợi hắn đều là phán quyết tử hình. Cậu có thể an tâm về điều đó.”
Lục Dư gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Trương Thỉ gãi gãi đầu, liếc nhìn ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe không ngừng di chuyển ra khỏi tòa nhà, đột nhiên nghĩ rằng chiếc xe của hai người phía trước vẫn còn hư hỏng, bị đưa đến gara bảo trì, hắn vội vàng nói: “Hay tôi đưa hai người về nhé?”
Mắt Hạ Tích Nho sáng lên khi nghe thấy điều này.
Hắn chỉ mới liếc nhìn điện thoại, còn chưa kịp bắt taxi.
Ngay lúc hắn chuẩn bị nói lời đồng ý, Lục Dư đã đi trước hắn một bước: “Không cần.”
Hạ Tích Nho: “Hả?”
Lục Dư: “Vị hôn phu nhà tôi nói rằng anh ấy sẽ đón tôi.”
Hạ Tích Nho: “...”
Trương Thỉ: “...”
Vâng, cậu là nhất, chỉ có duy nhất cậu ở đây không phải cẩu độc thân thôi.
Beta: 29/4/2024
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Phó: Mấy người có hiểu hàm lượng vàng trong ba chữ của vị hôn phu không!
(1): lightstick: gậy phát sáng cổ vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Beta: XiaoChirs
•──────('▽'ʃƪ)──────•
Ngón tay mảnh khảnh trắng sứ tự nhiên buông lỏng một bên, máu chảy trên đầu ngón tay rơi tí tách xuống mặt đất. Lục Dư nhìn con quái vật thiếu mất một cái đầu, sau đó là một cơ thể khổng lồ đổ rầm sõng soài trên mặt đường. M.áu đặc xen lẫn chất lỏng màu đen bộc phát ra từ vô số huyết mạch, giống như một con suối chảy róc rách tràn lan trên mặt đất, thấm ướt một mảng đất phía dưới con quái vật đang nằm bất động.
Cậu không chút để ý mà ngước mắt lên, hai con quái vật còn lại trong tầm mắt dường như đang cảm thấy sợ hãi, tiếng gầm trầm thấp tràn ra từ cổ họng nó không còn sắc bén như trước, đờ đẫn như tiếng kêu tuyệt vọng trong đường ngầm không có lối ra. Bỗng nhiên, con ngươi đỏ má.u của một trong đám quái vật càng lúc càng đậm, như thể nó đột nhiên bị tiêm một liều thuốc, nó vung tay điên cuồng, dùng chân túm lấy mặt đất, lấy đà điên d.ại lao về phía Lục Dư.
Hạ Tích Nho đang trốn trong xe ở phía xa, sắp bị chính mình bóp nghẹt ch.ết. Mặc dù hành động nghiền nát đầu quái vật của Lục Dư ngầu đến mức khiến hắn suýt bật dậy hú hét, hận không thể cầm một cây gậy lightstick(1) và hét lên 'u là trời ca ca thật tuyệt vời' như đám người trẻ đu idol. Nhưng hình ảnh giằng co giữa cậu thanh niên với con quái vật, và hình ảnh con quái vật tiến về phía cậu thanh niên, vẫn khiến hắn ta sợ hãi đến mức gần như ngất lịm.
Đại khái là giữa hai bên chênh lệch thật sự là quá lớn.
Con quái vật cường hãn, mà thân thể Lục Dư lại thon gầy, Hạ Tích Nho có cảm giác chỉ cần con quái vật kia nâng chân lên là có thể giẫm bẹp Lục Dư.
Một tay hắn gắt gao kề sát dưới hầu kết, không ngừng cầu khấn trong lòng---nhất định không có chuyện aa.
Sự thật chứng minh ông trời vẫn đứng về phía bọn họ.
Con quái vật lao về phía Lục Dư như điên, khi nó chuẩn bị dùng móng vuốt sắc bén xé rách người đối phương thì một tầng sương đen dày đặc đột nhiên dâng lên trước mặt Lục Dư. Sương đen chuyển động như lưu sa (2) lên xuống trơn mượt trong không khí, nhưng đầu ngón tay của con quái vật tạo ra âm thanh thanh túy va chạm khi chúng chạm vào nó.
(2): Lưu sa là dòng chảy của cát.
Nó giống như va vào một lớp kính.
Mà đứng bên kia lớp kính dày này là mục tiêu của ngày hôm nay.
Không thể chạm vào.
Nhận thức này khiến con quái vật càng thêm tức giận và hung tợn, nó lại ngửa đầu hét lên trời tiếng thét chói tai, dùng thân thể lao thẳng về phía trước. Khoảnh khắc nó bị sương đen đánh bật lại, một con quái vật khác lao đến như thể nó đang giúp nó.
Thân thể khổng lồ va vào tấm kính sương đen, mặt kính phẳng nhẵn đột nhiên lộ ra vô số gai nhọn. Một con quái vật vô pháp dừng lại được bởi quán tính mà đâm thẳng vào tầng gai nhọn. Trăm ngàn gai nhọn nổi lên, dễ dàng ghim con vật cao bằng một tầng tòa nhà, và ngay sau đó lại hất văng nó ra xa---
Rầm--.
Xa xa, những hàng cây cao chót vót bị rào chắn đập vỡ, ầm ầm đổ rạp xuống đất, bắn tung tóe một tầng mùi bùn hôi thối.
Hạ Tích Nho: “.....”
Hắn cảm thấy như mình đột nhiên bình tĩnh lại.
Hắn cũng ý thức rõ cuộc gọi cứu trợ của mình vào lúc này còn rất sớm.
Những con quái vật mà hắn chưa từng thấy trước đây lại giống như những con kiến dưới tay Lục Dư, chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay hay một cái nhấc chân cũng có thể dễ dàng tiễn chúng nó đi chầu thượng đế.
Hạ Tích Nho kiên quyết lấy điện thoại di động ra lần nữa, tình cờ có một cuộc gọi lạ đến, vừa kết nối thì nghe thấy giọng nói nôn nóng cùng lo lắng của đối phương vội vàng truyền đến: “Vừa rồi anh gọi điện thoại cho bộ phận quân đội đặc biệt phải không? Bây giờ anh có ổn không? Anh đang ở đâu?”
Hạ Tích Nho sờ sờ mũi, ho khan một tiếng cho thanh giọng: “Chúng tôi đang ở một trong những đoạn đường rừng, để tôi xem thử. Eh, có vẻ như đoạn nào cũng giống nhau cả, hay là chúng ta thêm WeChat, xong tôi sẽ gửi định vị vị trí hiện tại cho anh?“.
Trương Thỉ: “????“.
Chẳng lẽ hắn gặp ảo giác sao? Tại sao hắn lại cảm thấy rằng vị bằng hữu này dường như không hoảng loạn chút nào vậy?
Mặc dù giọng nói của Hạ Tích Nho vẫn còn hơi khàn khàn, nhưng nó không còn âm run rẩy như khi hắn bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi dày đặc nữa. Ngay cả hơi thở cũng trở nên vững vàng và bình tĩnh hơn nhiều. Điều này cũng chứng tỏ đối phương hiện tại an toàn, mặc dù là dị chủng nhưng cũng không làm hắn bị thương? Nghĩ như vậy, Trương Thỉ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bất kể như thế nào, người không có việc gì là tốt.
Hắn vội vàng đáp: “Được rồi, anh tự mình trốn kĩ đi, đừng để đám dị chủng phát hiện. Tôi sẽ thêm anh vào WeChat.”
Hạ Tích Nho ai nha~ một tiếng: “Không sao, không có việc gì đâu mà”
Đã thành công thêm WeChat và gửi vị trí cho bên kia, Hạ Tích Nho trực tiếp tìm WeChat của Hàn Thanh Nham, chụp lại cảnh tượng hỗn loạn này rồi gửi cho đối phương.
Hàn Thanh Nham trả lời tin nhắn rất nhanh: [Cậu đưa cho Lục Dư một bộ phim về đại chiến giữa nhân loại và dị chủng à? Cốt truyện này không ổn với hai năm xu thế thay đổi này đâu, mắt của cậu sao lại tệ đến vậy chứ?]
Hạ Tích Nho: [Phim kinh dị? Mẹ nó tốt xấu gì cậu cũng là ông chủ của một công ty giải trí, cậu không biết rằng quái vật đều được dựng lên sau kĩ xảo hậu kỳ với phông bạt hay sao? Này mẹ nó giống phim trường chỗ nào? Hơn nữa đạo diễn đâu?]
Hàn Thanh Nham vẻ mặt bình tĩnh: [Vậy mấy người gặp phải dị chủng thật hở].
Hạ Tích Nho: [....Cậu nói đúng, nhưng đó không phải là trọng điểm, cậu không cảm thấy Lục Dư rất ngầu hả. Ây ya, nếu không tôi phát sóng trực tiếp cho cậu nhé. Nào, chúng ta thong thả cùng xem].
Hàn Thanh Nham vốn dĩ đang mở một cuộc họp, Hàn gia tốt xấu gì cũng là thuộc dòng dõi gia tộc lớn, có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết cả ngày. Nhưng hắn luôn rất kịp thời với thông tin của Hạ Tích Nho, có lẽ vì hắn lo lắng sẽ việc lặp lại sai lầm của quá khứ. Hôm nay cũng giống như vậy, khi Hạ Tích Nho gửi ảnh đến, Hàn Thanh Nham lập tức dừng lại cuộc họp, đi sang một bên phóng to ảnh chụp.
Lúc đó, hắn cũng không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Cậu thanh niên trong bức ảnh đang đứng trên mặt đất với xác chết của một con quái vật dưới chân. Máu chảy đến chân Lục Dư, thấm vào đế giày trắng, nhưng Lục Dư lại nhìn về phía trước với vẻ mặt thờ ơ như không để ý chút nào.
Nhìn xung quanh lấy Lục Dư làm trung tâm, hắn phát hiện mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn.
Cây đổ, bùn, xác chết, mảnh vụn và một cậu thanh niên với vẻ mặt lãnh đạm như thể cậu ta không quan tâm đến bất cứ điều gì tạo nên một cảnh tượng kỳ quái.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Thanh Nham chính là Lục Dư đang quay phim.
Không nói đến những thứ khác, hình ảnh rất tốt, phong cách cá nhân của Lục Dư cũng rất rõ ràng.
Nhưng hắn đã sớm nhận ra rằng có điều gì đó không đúng. Giống như Hạ Tích Nho nói, nếu là quay phim, làm sao không thể không nhìn thấy nhân viên công tác và thiết bị? Mặc dù đã có một số suy đoán được hình thành, nhưng phản ứng của Hạ Tích Nho lúc này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống như một vụ tai họa lớn đang diễn ra.
Khả năng chỉ là trò đùa vui thôi.
Hàn Thanh Nham nghĩ như vậy trong lòng, sau đó hắn chấp nhận cuộc gọi video đến từ Hạ Tích Nho.
Giây phút video được kết nối, một tiếng rít gào sắc nhọn đã truyền đến tai, khiến cả phòng hội nghị sửng sốt trong một giây. Hàn Thanh Nham bước ra với khuôn mặt tê liệt, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt vào người thanh niên trong video. Gió cát nổi lên che khuất làm hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng khoảnh khắc thanh niên vươn tay ra, trực tiếp kéo rách cánh tay dài của quái vật thì quá chấn động, trong nháy mắt Hàn Thanh Nham cảm thấy giọng nói của chính mình như lạc mất đi nơi nào.
Cho đến khi giọng nói bình tĩnh người bạn tốt Hạ Tích Nho vang lên bên tai: “Thế nào, tiểu Lục của chúng ta có ngầu không? Cậu không thể tưởng tượng được con quái vật gớm ghiếc kia trông như thế nào khi nó nằm trên cửa xe và muốn cắt cổ tôi đâu, lão tử còn tưởng đang nằm mơ cơ, nghĩ rằng bản thân sắp chết rồi. Kết quả là ông nhìn xem--- cao thủ không lộ diện a, này còn không phải sao?“.
“Đây, tôi cho ông xem đằng kia“. Ngay khi máy ảnh của Hạ Tích Nho vừa chuyển đến, hình ảnh xác chết của hai con quái vật đột nhiên bị kéo lại gần mắt hắn, một con trong số đó bị mất một cái đầu, con còn lại dường như đã bị chọc vô số lỗ, và tất cả chúng đều đang chảy máu đầm đìa. Hạ Tích Nho cảm khái một tiếng: “Tiểu Lục của chúng ta có phải rất trâu bò hay không? Bây giờ tôi tin tưởng Phù Xuyến nói Tiểu Lục đối với cậu ấy có ân cứu mạng ý là gì. Ai có thể nghĩ đến, tôi hỏi ông ai mẹ nó có thể nghĩ đến trường hợp này chứ!“.
Hàn Thanh Nham: “...vcl tôi cũng không nghĩ tới cậu có thể gọi video cho tôi dưới cái tình huống này đấy, cậu có phải có tật xấu gì không?”
Hạ Tích Nho: “Có sao, có sao? Tôi không chỉ gọi video cho mỗi ông đâu, mà tôi còn thêm WeChat với một người nào đó từ bộ phận quân đội đặc biệt và gửi định vị vị trí cho bọn họ nữa cơ. Ôi chu choa, bình thường, đều là chuyện nhỏ mà thôi!”
“Eh, khoan đã, hình như có người đến, hẳn là người của bộ phận quân đội đặc biệt, tôi cúp máy trước đây, lát nữa lại liên lạc với cậu nha.” Đầu Hạ Tích Nho ló đầu ra dò xét, nhanh chóng cúp video.
Hàn Thanh Nham: “...”
Không biết nên nói cái gì, nhưng tên này đúng là đồ mất nết mà!
...
Thân ảnh dị năng giả vội vàng bay nhảy trên cây, Quý Thành Ngải có một đôi mắt dựng tựa như thú, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng. Mặc dù Trương Thỉ đã nói với hắn rằng người báo nguy giờ phút này vẫn an toàn, nhưng tiếng hét phát ra từ micro giống như một con dao đâm vào trái tim của mỗi nhân viên bộ phận quân đội đặc biệt.
Dựa trên phán đoán ban đầu của họ về chủng biến dị, đây chắc chắn là một dị chủng khó đối phó.
Chợt, mắt hắn rực sáng lên.
Cuối cùng, một nhánh cây rung lên xuất hiện trong tầm mắt, và âm thanh ầm ầm đập xuống đất vang lên, truyền đến bên tai hắn còn có những âm thanh rít gào. Quý Thanh Ngải không dám chậm trễ, lập tức tăng tốc lao về hướng bên đó.
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, hắn ta lại hoàn toàn ngây ngốc.
Hắn đứng trên đỉnh cành cây cao rậm rạp, chân như luyện ngục. Trong mắt mọi người đều thấy rõ ràng dị chủng khủng bố đáng sợ đang bị ném tùy ý trên mặt đất như rác rưởi, chỉ trong một cái liếc mắt Quý Thanh Ngải liền biết đám dị chủng kia bọn họ hoàn toàn chưa thấy qua bao giờ, cơ bắp toàn thân phình ra, sức bật phi thường lớn.
Trên thế giới này không có một con dị chủng nào là nhỏ yếu, và ngay cả một loài khát máu với cái đầu rất nhỏ cũng có thể hút hết máu của một người trong giây lát, biến người thành một xác chết khô. Hiện tại, điều này thậm chí còn bất thường hơn, dị chủng bao vây xung quanh không có nhiều người, từ đầu đến khi dị năng giả tới hiện trường cứu viện cũng chỉ có một cậu thanh niên.
Một thanh niên nhìn qua còn trẻ tuổi, cao lãnh, thân hình lại thon gầy.
Khi Quý Thành Ngải rơi vào trạng thái trầm mặc lẫn khiếp sợ không thể diễn tả, Lục Dư kéo rách một cánh tay của dị chủng, nhẹ nhàng giơ tay lên và ném nó vào mép xác chết của hai dị chủng kia, cậu lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, lau ngón tay bị nhiễm bẩn của mình một cách tùy ý, đôi mắt cậu từ từ nhướng lên, ngay lập tức đối diện với Quý Thành Ngải----
Như thể rơi xuống vực thẳm đen tối không thấy được nắm ngón tay trong tích tắc, Quý Thanh Ngải hiếm khi cảm nhận được một loại quỷ khí làm cho hít thở không thông. Hắn vô thức nín thở, ánh mắt hốt hoảng muốn tránh đi, nhưng lại thấy con dị chủng cuối cùng bị gãy tay quỳ rạp trên mặt đất nặng nề thở dốc.
Bộ dáng kéo dài hơi tàn này trong ấn tượng của Quý Thành Ngài về dị chủng hoàn toàn bất đồng. Hắn đã nhìn thấy hàng chục người vây quanh một dị chủng, nhưng thay vì nở một nụ cười nhẹ nhõm, mặt mày càng thêm nhíu chặt lại. Mà theo lý nên là như vậy, dị chủng nhe răng trợn mắt nhanh chóng ném đi một đám người.
Còn hoàn cảnh trước mặt...con mẹ nó giống như trong mơ vậy!
Khi Trương Thỉ vội vã đến hiện trường, mở cửa xe rồi đi xuống, hắn nhìn thấy một hình ảnh kỳ lạ như vậy. Tất cả những dị năng giả được triệu hồi bởi bộ phận quân đội đặc biệt của họ đã đến, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ bên đường với vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Trương Thỉ ngửi thấy mùi máu nồng nặc đến mức khiến người ta gần như choáng váng, vội vàng bước lên phía trước, hoảng hốt mà kêu lên: “Mấy người làm gì mà đứng hết ở chỗ này vậy? Có chuyện gì không xử lý được sao?”
Phía sau hắn, một người đàn ông mặc quân phục màu đen bạc đi theo với vẻ mặt lạnh lùng. Khi hai người đi tới, các dị năng giả xung quanh lùi lại một bên như thể họ đã nói xong rồi, để họ có thể nhìn rõ hơn những gì đang xảy ra tại hiện trường.
Trương Thỉ đầu tiên là bị thi thể của ba con dị chủng làm cho hoảng sợ, nhưng hắn cũng không hoàn toàn chế.t khiếp, dù sao hắn cũng đã nhìn thấy hình ảnh bảy con dị chủng bị một người giết. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hắn nhìn sang bên cạnh xác chết, ngay khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của người thanh niên đang đứng, Trương Thỉ đột nhiên mở to đôi mắt mà nhìn, sau đó là sự kích động cũng như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn nhanh chóng bước lên phía trước vài bước: “Lục Dư! Tôi đã gửi tin tức cho cậu, nguyên lai cậu thấy được! Không ngờ cậu lại đến nhanh như vậy.”
Lần trước Lục Dư đã đến bộ phận quân đội đặc biệt để đăng ký thông tin dị năng giả, nhưng tình hình hôm nay quá khẩn trương, Trương Thỉ cũng biết được gần đây Lục Dư hình như có rất nhiều chuyện không tốt xảy ra, vì vậy sau khi lên xe hắn mới gửi tin nhắn cho đối phương, nhân tiện hắn cũng chuyển tiếp địa điểm cho người báo nguy gửi đến. Tuy nhiên, trong lúc ở trên xe, Trương Thỉ không đợi Lục Dư trả lời, ban đầu còn tưởng rằng đối phương sẽ đang bận rộn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một bất ngờ lớn như vậy ở hiện trường.
Cùng lúc đó, Trương Thỉ lại nhìn về hướng người đàn ông trẻ tuổi phía sau: “Đội trưởng, vị này chính là người tôi nói đến, Lục Dư“.
Dị năng giả ở hiện trường đều lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
Trên thực tế, họ cũng có một nhóm chat lớn, và hầu như tất cả họ đều có họ tên trong đó, và chắc chắn rằng không có tên 'Lục Dư' nào trong đó. Cho nên, bọn họ vô cùng tò mò về một dị năng giả có thực lực cường đại này, từng người một nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Lục Dư với đôi mắt rực lửa, chờ đợi vị đội trưởng kia mở miệng.
Nhưng người đội trưởng lại không lên tiếng, trong đó có một thanh niên ước chừng 27-28 tuổi sờ sờ mũi, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tôi cảm thấy người xé ba con dị chủng này cứ quen quen ý nhỉ?”
Nữ dị năng giả đứng bên cạnh hắn trợn tròn mắt: “Có thể không quen mắt sao? Hôm qua cậu còn không phải ở trong diễn đàn chia sẻ chuyện bát quái nhà hào hôn ở thủ đô chúng ta sao. Cậu không để ý à? Tên tuổi với ngoại hình đều trùng khớp với Nhị thiếu gia Lục gia còn gì?”
Nhóm dị năng giả: “...”
Vãi chưởng?!
Một đám người đồng loạt duỗi cổ, hận không thể đem tròng mắt dán lên trên người Lục Dư.
Điều này không đúng a, không phải Nhị thiếu gia Lục gia không phải từ nhỏ thất lạc sống trong một đám ăn mày sao? Tại sao cậu cũng là dị năng giả vậy? Lục gia kia còn ghét bỏ Lục nhị thiếu?.
“Nhà họ Lục điên rồi đúng không? Lục lão đại* so cùng Lục Lịch, diện mạo lớn lên so với tên đó còn đẹp hơn, thực lực lại thuộc trình trên, bọn họ vì cái gì lại muốn Lục Lịch mà không cần Lục lão đại cơ chứ?”
(*): một số người trong nhóm dị năng giả thay đổi cách gọi với Lục Dư rồi nha. Bọn họ đều công nhận Lục Dư mạnh nhất trong đám nên cũng chính là lão đại về mặt sức mạnh.
“Cậu mong đợi một lão Vương Bát có não sao?”
Tiếng cười cùng tiếng bàn tán xì xào không hề che giấu mà vang lên, ngay tại giờ phút này, khung cảnh này đều có chút không hợp. Nhưng điều đó không quan trọng, cả hai vị lãnh đạo của bộ phận đặc biệt đều không quan tâm. Ánh mắt Vệ Quân rơi vào trên người Lục Dư cùng với lời giới thiệu của Trương Thỉ, đối phương ngước mắt lên, tùy ý ném chiếc khăn tay nhiễm bẩn lên xác chết, khăn tay rơi xuống che đi đôi mắt đỏ như máu của dị chủng.
“Còn một con chưa chết“. Người thanh niên đi đến bên cạnh Vệ Quân và Trương Thỉ, vẻ mặt thả lỏng, có vẻ như tầng băng lạnh lẽo tan đi không ít: “Có cần nghiên cứu không?”
Ánh mắt Vệ Quân lướt qua vai Lục Dư, nhìn phía sau cậu.
Hắn hiểu ý của Lục Dư.
Dị chủng đen như mực trước mặt họ hoàn toàn khác với loài mà họ đã gặp trước đây, và họ không biết đó là một loài mới hay một loài đột biến, nó thực sự cần phải được nghiên cứu. Vệ Quân gật đầu với Trương Thỉ, lập tức vẫy tay gọi vài người khác kéo thi thể khổng lồ của dị chủng ra khỏi đống xác chết, vừa hỏi vừa quay lại: “Còn người gọi điện báo nguy lúc trước thì sao, phải tìm để trấn an và khai báo tình trạng nữa“.
“Hình như là ở đó. “
Nhìn theo hướng ngón tay của người khác chỉ ra, Hạ Tích Nho đang vỗ vỗ quần áo bẩn trên người, rũ bỏ bụi bặm, nhanh chóng đóng cửa xe bị hỏng, đi về phía bọn họ. Sau khi nhận thấy ánh mắt của bọn họ, bước chân của Hạ Tích Nho càng lúc càng lớn, hắn đơn giản mà chạy tới.
Khi bước vào khu vực của xác chết nằm ngổn ngang, hắn vẫn có thể nói chuyện phiếm với Trương Thỉ mà không thay đổi sắc mặt: “Thật sự xin lỗi mọi người, lúc gọi điện là tôi quá lo lắng, lại không ngờ Lục Dư nhà chúng tôi lại mạnh như vậy, có thể một đánh ba“.
Khi tất cả các dị năng giả nghe thấy 'mạnh' và 'một đánh ba', họ đồng loạt gật đầu.
Chỉ có động tác của tay Trương Thỉ dừng lại, hắn cảm giác được có gì đó không đúng. Hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào Hạ Tích Nho: “Cậu biết Lục Dư?”
Hạ Tích Nho: “Tôi là người đại diện của Lục Dư, tôi tên là Hạ Tích Nho. Tôi đưa cậu ấy về nhà sau khi quay quảng cáo, ai biết rằng đột nhiên có một con quái vật nằm ở cửa sổ giữa chừng đâu chứ, tôi còn sợ đến chế.t ngất y được. Cũng may Lục Dư của chúng tôi quá tuyệt vời, ôi, anh không nhìn thấy hành động của cậu ấy gọn gàng xử lý....”
Lúc Hạ Tích Nho đang hồi tưởng chiến tích của Lục Dư, biểu tình Trương Thỉ dần trở nên quái lạ.
Lần trước là bảy con dị chủng, lần này là cũng là ba con dị chủng, đã thế lại còn chưa từng thấy trước đây.
Bọn chúng đang để mắt tới Lục Dư?
Cuối cùng, bữa tối tối gì cũng chưa ăn được miếng nào hết, Lục Dư và Hạ Tích Nho với tư cách là nhân chứng, đi theo Vệ Quân và Trương Thỉ lên xe, đi đến tòa nhà trụ sở quân đội. Hạ Tích Nho và Trương Thỉ không phải là dạng người tính cách lạnh lùng gì cho cam, hai người bọn họ vừa lên đã hợp cạ, giống như mở hộp nói chuyện ngay trong xe. Trương Thỉ đặc biệt kể cho Hạ Tích Nho nghe về lần đầu tiên gặp Lục Dư, đổi lại Hạ Tích Nho liên tục cảm khái.
Nguyên lai hoá ra Lục Dư lại trâu bò đến vậy.
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn Lục Dư qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt của người thanh niên kia lạnh lùng, dường như cậu không cảm thấy những gì mình làm sẽ khiến nhiều người chấn động, đây không phải là kỹ năng điển hình của BKING(2) sao?
(2): Viết tắt của cụm từ 逼king. Trong đó 逼 (bī) có nghĩa là làm màu, king là vua. Cả cụm chỉ người rất hay làm màu. Chỉ người vô cùng B, tức rất ngầu, mang giọng điệu trêu đùa.
Ý của Hạ Tích Nho là bé có thực lực nhưng lại làm màu che giấu. Giống kiểu 'huấn luyện viên không cần ra sân' nhưng một khi thể hiện lại khiến người khác kinh ngạc trước thực lực của mình, nhưng đối với huấn luyện viên lại là một chuyện bình thường không có gì phải kinh ngạc, vốn là nên như vậy. Ý trên là ý tích cực, trêu ghẹo cao thủ nhưng thâm tàng bất lộ.
Vừa nghĩ tới đây, vị đội trưởng vẫn luôn im lặng lạnh lùng như núi tuyết khiến cho người khác không thể xem nhẹ của bộ phận quân đội đặc biệt rốt cuộc cũng mở miệng. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Vệ Quân, Hạ Tích Nho có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn hoàn toàn khác với Lục Dư. Người trước là khối băng dày, người sau lại là núi tuyết cao, cái lạnh của Vệ Quân dường như thấm từ xương tủy, hắn có thể dễ dàng trấn áp mọi người không dám nói gì nhiều.
Đúng lúc này, hắn nhìn Lục Dư, lông mày nhíu lại, chỉ ra một sự thật mà Hạ Tích Nho không để ý bằng lời nói lạnh lùng: “Cậu Lục, cậu có phải đã có kết thù với ai không? Bằng không, tôi không thể nghĩ ra tại sao cậu có thể gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy hai lần.”
Nghe vậy, Trương Thỉ vội vàng nói: “Nói tới đụng phải chi bằng nói là cố ý nhắm phải. Lục Dư, chuyện này có ý nghĩa rất lớn đối với cả cậu và bộ phận đặc biệt của chúng tôi.”
Nếu Lục Dư không thể tìm ra hung thủ, điều đó có nghĩa là việc mưu sát Lục Dư sẽ liên tục tiếp diễn.
Và bọn họ không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi 'tại sao rất nhiều dị chủng đột nhiên xuất hiện như vậy?'.
Trương Thì lại liếc nhìn Vệ Quân, thấy đối phương dường như không có ý định tiếp tục nói chuyện, cho nên hắn chỉ có thể tự bổ sung cho mình: “Mặc dù cục bộ phận quân đội đặc chủng của chúng tôi vẫn luôn đề phòng sự tái tấn công của chủng biến dị, nhưng tình hình hiện tại rõ ràng không như chúng tôi mong đợi. Lục Dư, ba con dị chủng đối với cậu có thể không là gì nhưng đối với nhân loại lại có thể tạo ra bao nhiêu nguy hiểm—-”
“Nhiều năm trước, để đối phó với 100 con dị chủng đã hy sinh cả nghìn người, trong đó bao gồm rất nhiều dị năng giả“.
Vệ Quân khịt khịt mũi: “Tôi hy vọng cậu có thể nói cho chúng tôi biết tất cả những thông tin hữu ích.”
Khi Hạ Tích Nho nghe thấy lời này, trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ lạ. Vào thời điểm chủng biến dị xâm chiếm, con người bình thường được bảo vệ cực kỳ tốt, và chính những dị năng giả và những người lính bình thường đã ra chiến trường, sau đó biến mất mãi mãi trong biển khói súng cũng là bọn họ. Bản thân Hạ Tích Nho cẩn thận suy nghĩ về người có quan hệ không tốt với Lục Dư, có khả năng muốn xoá sổ cậu thì có một người—Lục Lịch.
Nhưng Lục Lịch cũng là dị năng giả cơ mà.
Vừa nghĩ tới đây, cậu thanh niên chưa nói chuyện cuối cùng cũng ngước mắt lên liếc nhìn mấy người, giọng nói vẫn bình tĩnh như không có một chút gợn sóng nào: “Lục Lịch.”
Trương Thỉ: “...Nhưng hắn cũng là một dị năng giả“.
“Hoặc anh càng muốn tin rằng là người khác trong Lục gia“. Lục Dư nhìn vào mắt hắn, chiều hôm chạng vạng tối khiến Trương Thỉ chợt cảm thấy sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi này nhanh chóng tan biến khi hắn nhìn đi chỗ khác, giọng nói của người thanh niên tiếp tục vang lên bên tai: “Sau khi tôi được tìm thấy trở lại nhà họ Lục, tôi bị nhốt trong lồng sắt và loài dị huyết thì chực chờ bên ngoài lồng“.
“Cái gì—“.
Ánh mắt Trương thỉ mở to.
“Kiểm tra từ trên người Lục Lịch, nhưng nếu không muốn tin thì không liên quan gì đến tôi nữa“. Ánh mắt Lục Dư rơi vào chiếc điện thoại di động, trong đó có tin nhắn của Phó Vân Triều, hỏi cậu đã ăn cơm tối chưa. Cậu híp mắt lại trả lời 'chưa', tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc trò chuyện.
Chỉ có Trương Thỉ và Vệ Quân liếc mắt nhìn nhau, người trước hoảng sợ mím môi, người sau cau mày, trong mắt có một tia băng lạnh.
Đoàn người đến phòng ban đặc biệt, sau khi khai báo đơn giản, Trương Thỉ nói với Lục Dư và Hạ Tích Nho rằng họ có thể trở về. Nhưng nhìn bóng lưng hai người, Trương Thỉ mím môi, đột nhiên bước lên phía trước vỗ vỗ vai Lục Dư, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, hắn thấp giọng nói: “Nếu cậu có manh mối gì về Lục Lịch liên quan đến dị chủng, cậu có thể kịp thời thông báo cho chúng tôi.”
Như muốn làm cho Lục Dư cảm thấy yên tâm, hắn nói thêm: “Mặc kệ Lục Lịch có phải dị năng giả hay không, bất kể thân phận của hắn là gì, chỉ cần hắn có quan hệ với dị chủng, tất cả những gì chờ đợi hắn đều là phán quyết tử hình. Cậu có thể an tâm về điều đó.”
Lục Dư gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Trương Thỉ gãi gãi đầu, liếc nhìn ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe không ngừng di chuyển ra khỏi tòa nhà, đột nhiên nghĩ rằng chiếc xe của hai người phía trước vẫn còn hư hỏng, bị đưa đến gara bảo trì, hắn vội vàng nói: “Hay tôi đưa hai người về nhé?”
Mắt Hạ Tích Nho sáng lên khi nghe thấy điều này.
Hắn chỉ mới liếc nhìn điện thoại, còn chưa kịp bắt taxi.
Ngay lúc hắn chuẩn bị nói lời đồng ý, Lục Dư đã đi trước hắn một bước: “Không cần.”
Hạ Tích Nho: “Hả?”
Lục Dư: “Vị hôn phu nhà tôi nói rằng anh ấy sẽ đón tôi.”
Hạ Tích Nho: “...”
Trương Thỉ: “...”
Vâng, cậu là nhất, chỉ có duy nhất cậu ở đây không phải cẩu độc thân thôi.
Beta: 29/4/2024
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Phó: Mấy người có hiểu hàm lượng vàng trong ba chữ của vị hôn phu không!
(1): lightstick: gậy phát sáng cổ vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.