Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh
Chương 3: Búp Bê (1)
Có Một Chú Cá Mè Hoa (有只胖头鱼)
10/11/2023
Lục Kiến Thanh nghiêm túc suy nghĩ, một chốc một lát vẫn không thể nghĩ ra, nên cô quyết định xếp câu cuối này vào phạm vi “từ ngữ bị đánh sai trong quá trình in ấn”.
Tạ Tất An nhiệt tình tiễn cô ra đến ngoài cửa, mặc dù anh ta đã nói không cần chuẩn bị gì cả, nhưng Lục Kiến Thanh vẫn chọn một số sách giáo khoa cơ bản từ cửa hàng sách ven đường rồi nhờ anh ta mang về.
Tạ Tất An lấy ra một quyển sách để nhìn một lúc, không nhịn được thốt lên: “Thì ra sách chúng ta cần học ngày nay lại phức tạp như vậy, so với Tứ Thư Ngũ Kinh ngày xưa còn khó hiểu hơn nhiều.”
Lục Kiến Thanh khó hiểu: "Vậy trước đây trường học không sử dụng những cuốn sách này à?"
“Tất nhiên là không rồi, chúng ta đâu cần học mấy thứ này!" Tạ Tất An trả lời một cách hồn nhiên.
Lục Kiến Thanh: "......"
Vậy chính xác thì trường của mấy người lấy cái gì ra để dạy học sinh trong những năm qua thế?
Lục Kiến Thanh nhịn nửa ngày, thật vất vả mới kìm được câu "Ngộ nhân tử đệ" trong cổ họng.
(*)误人子弟: Ngộ nhân tử đệ: Hại đời học sinh | chỉ giáo viên không có tài năng, hay không có trách nhiệm, bỏ bê học sinh khiến học sinh không phát triển được trong tương lai.
Thứ hai tới sẽ bắt đầu làm việc chính thức, nhờ vào khoản tiền trợ cấp thuê nhà bốn nghìn tệ của Tạ Tất An, Lục Kiến Thanh đã tìm được một căn hộ phù hợp trong tiểu khu gần đường m Dương. Tranh thủ đang là cuối tuần, cô nhanh chóng dọn những đồ đạc hiếm hoi của mình từ đạo quán đến chỗ ở mới để tránh việc phải đi lại xa mỗi ngày sau khi đi làm.
Trước khi rời đi, Lục lão đạo mặc một chiếc áo choàng đã có mụn vá, dựa vào khung cửa rách nát, lẩm bẩm nói đùa: "Ôi, thật vất vả mới nuôi lớn đứa bé này, thế mà bây giờ vừa đủ lông đủ cánh liền muốn bay xa rồi, thầy đau lòng quá...”
Trải qua nhiều năm không đáng tin cậy của ông thì Lục Kiến Thanh đã luyện được một thân ý chí sắt đá, nghe xong cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn: “Vậy thầy đi cùng con nhé?”
"......"
Lục Lăng Nguyên nhanh chóng lau mặt, vẻ mặt lưu luyến không rời trong nháy mắt liền biến mất, ông cười nói: “Thầy không đi đâu, phải có một người ở lại để trông nhà chứ, nếu hai ta cùng đi mà có kẻ trộm xông vào giữa đêm thì làm sao?"
“...Thầy nghĩ nhiều quá rồi.” Tên trộm này phải thiển cận đến đâu mới có thể nhắm đến đạo quán của bọn họ chứ.
Cô quay đầu vẫy vẫy tay, chào Lục Lăng Nguyên: "Thầy phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, buổi tối nhớ khóa kỹ cửa, cuối tuần con sẽ trở lại thăm thầy!”
Lục Lăng Nguyên nheo mắt lại thành hai đường chỉ: “Biết rồi, biết rồi, con còn nhỏ mà sao lo lắng nhiều thứ thế.”
Tuy nói như vậy nhưng ông vẫn đứng ở ngoài cổng đạo quán, đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Lục Kiến Thanh nữa, mới từ từ quay trở lại.
Căn hộ mới tìm được chỉ cách trường học mười phút đi bộ, cơ sở vật chất của khu dân cư đã hơi cũ, nhưng may mắn là bên trong căn hộ được
người thuê trước đó bảo vệ rất tốt, diện tích tuy không lớn nhưng lại đầy đủ tiện nghi. Nội thất cơ bản cũng đã có sẵn, ngay cả khi cô chỉ xách vali vào ở thôi cũng không gặp vấn đề gì lớn.
Lục Kiến Thanh sắp xếp hết đống đồ đạc mà cô mang theo trong vali, sau đó lau dọn vệ sinh một chút, đến khi nhìn đồng hồ trên tường, cô mới nhận ra đã là giờ ăn cơm.
Cô lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm nhà hàng nhận mang về gần đó. Tay đang chuẩn bị nhấn đặt nhưng lại bị giá cả cùng phí ship cao ngất ngưởng doạ sợ rụt về, trong một giây cô liền quyết định đi mua đồ ăn ngoài chợ gần đó để về nấu cơm, nhân tiện còn có thể mua luôn nguyên liệu cho ngày mai.
Cô thay giày, mở định vị lên để tìm vị trí của chợ. Khi chuẩn bị ra khỏi nhà, cô liền nghe thấy tiếng cửa nhà hàng xóm mở ra, một cô gái trẻ bước ra ngoài, cầm trên tay rất nhiều túi lớn túi nhỏ, khó khăn nhấn nút thang máy để đi xuống.
Thang máy đến rất nhanh, cửa mở ra, cô gái xách đồ bước vào, không biết có phải vì trên tay cầm nhiều đồ quá hay không mà một trong những chiếc túi bỗng rơi xuống đất.
Cô gái dường như không biết, chỉ bước vào thang máy mà không quay đầu lại.
Lục Kiến Thanh sửng sốt, vội vàng nhặt chiếc túi trên mặt đất lên rồi đuổi theo: “Chờ đã, đồ của cô bị rơi rồi này!”
Cô vẫn chậm một bước, thang máy đã xuống tầng dưới, con số trên đó nhanh chóng nhảy xuống số một.
Nếu bây giờ cô đuổi theo thì chắc chắn sẽ không theo kịp, Lục Kiến Thanh đành phải cầm túi về nhà mình trước, định đợi lát nữa khi cô gái trẻ quay về sẽ trả lại đồ cho cô.
Chiếc túi không được buộc chặt, khi cô cúi đầu nhìn lướt qua, mơ hồ thấy được bên trong có một con búp bê khá lớn.
Với kích thước và trọng lượng của túi, búp bê trong này có thể cao khoảng một nửa người khi được mở ra.
Tạ Tất An nhiệt tình tiễn cô ra đến ngoài cửa, mặc dù anh ta đã nói không cần chuẩn bị gì cả, nhưng Lục Kiến Thanh vẫn chọn một số sách giáo khoa cơ bản từ cửa hàng sách ven đường rồi nhờ anh ta mang về.
Tạ Tất An lấy ra một quyển sách để nhìn một lúc, không nhịn được thốt lên: “Thì ra sách chúng ta cần học ngày nay lại phức tạp như vậy, so với Tứ Thư Ngũ Kinh ngày xưa còn khó hiểu hơn nhiều.”
Lục Kiến Thanh khó hiểu: "Vậy trước đây trường học không sử dụng những cuốn sách này à?"
“Tất nhiên là không rồi, chúng ta đâu cần học mấy thứ này!" Tạ Tất An trả lời một cách hồn nhiên.
Lục Kiến Thanh: "......"
Vậy chính xác thì trường của mấy người lấy cái gì ra để dạy học sinh trong những năm qua thế?
Lục Kiến Thanh nhịn nửa ngày, thật vất vả mới kìm được câu "Ngộ nhân tử đệ" trong cổ họng.
(*)误人子弟: Ngộ nhân tử đệ: Hại đời học sinh | chỉ giáo viên không có tài năng, hay không có trách nhiệm, bỏ bê học sinh khiến học sinh không phát triển được trong tương lai.
Thứ hai tới sẽ bắt đầu làm việc chính thức, nhờ vào khoản tiền trợ cấp thuê nhà bốn nghìn tệ của Tạ Tất An, Lục Kiến Thanh đã tìm được một căn hộ phù hợp trong tiểu khu gần đường m Dương. Tranh thủ đang là cuối tuần, cô nhanh chóng dọn những đồ đạc hiếm hoi của mình từ đạo quán đến chỗ ở mới để tránh việc phải đi lại xa mỗi ngày sau khi đi làm.
Trước khi rời đi, Lục lão đạo mặc một chiếc áo choàng đã có mụn vá, dựa vào khung cửa rách nát, lẩm bẩm nói đùa: "Ôi, thật vất vả mới nuôi lớn đứa bé này, thế mà bây giờ vừa đủ lông đủ cánh liền muốn bay xa rồi, thầy đau lòng quá...”
Trải qua nhiều năm không đáng tin cậy của ông thì Lục Kiến Thanh đã luyện được một thân ý chí sắt đá, nghe xong cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn: “Vậy thầy đi cùng con nhé?”
"......"
Lục Lăng Nguyên nhanh chóng lau mặt, vẻ mặt lưu luyến không rời trong nháy mắt liền biến mất, ông cười nói: “Thầy không đi đâu, phải có một người ở lại để trông nhà chứ, nếu hai ta cùng đi mà có kẻ trộm xông vào giữa đêm thì làm sao?"
“...Thầy nghĩ nhiều quá rồi.” Tên trộm này phải thiển cận đến đâu mới có thể nhắm đến đạo quán của bọn họ chứ.
Cô quay đầu vẫy vẫy tay, chào Lục Lăng Nguyên: "Thầy phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, buổi tối nhớ khóa kỹ cửa, cuối tuần con sẽ trở lại thăm thầy!”
Lục Lăng Nguyên nheo mắt lại thành hai đường chỉ: “Biết rồi, biết rồi, con còn nhỏ mà sao lo lắng nhiều thứ thế.”
Tuy nói như vậy nhưng ông vẫn đứng ở ngoài cổng đạo quán, đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Lục Kiến Thanh nữa, mới từ từ quay trở lại.
Căn hộ mới tìm được chỉ cách trường học mười phút đi bộ, cơ sở vật chất của khu dân cư đã hơi cũ, nhưng may mắn là bên trong căn hộ được
người thuê trước đó bảo vệ rất tốt, diện tích tuy không lớn nhưng lại đầy đủ tiện nghi. Nội thất cơ bản cũng đã có sẵn, ngay cả khi cô chỉ xách vali vào ở thôi cũng không gặp vấn đề gì lớn.
Lục Kiến Thanh sắp xếp hết đống đồ đạc mà cô mang theo trong vali, sau đó lau dọn vệ sinh một chút, đến khi nhìn đồng hồ trên tường, cô mới nhận ra đã là giờ ăn cơm.
Cô lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm nhà hàng nhận mang về gần đó. Tay đang chuẩn bị nhấn đặt nhưng lại bị giá cả cùng phí ship cao ngất ngưởng doạ sợ rụt về, trong một giây cô liền quyết định đi mua đồ ăn ngoài chợ gần đó để về nấu cơm, nhân tiện còn có thể mua luôn nguyên liệu cho ngày mai.
Cô thay giày, mở định vị lên để tìm vị trí của chợ. Khi chuẩn bị ra khỏi nhà, cô liền nghe thấy tiếng cửa nhà hàng xóm mở ra, một cô gái trẻ bước ra ngoài, cầm trên tay rất nhiều túi lớn túi nhỏ, khó khăn nhấn nút thang máy để đi xuống.
Thang máy đến rất nhanh, cửa mở ra, cô gái xách đồ bước vào, không biết có phải vì trên tay cầm nhiều đồ quá hay không mà một trong những chiếc túi bỗng rơi xuống đất.
Cô gái dường như không biết, chỉ bước vào thang máy mà không quay đầu lại.
Lục Kiến Thanh sửng sốt, vội vàng nhặt chiếc túi trên mặt đất lên rồi đuổi theo: “Chờ đã, đồ của cô bị rơi rồi này!”
Cô vẫn chậm một bước, thang máy đã xuống tầng dưới, con số trên đó nhanh chóng nhảy xuống số một.
Nếu bây giờ cô đuổi theo thì chắc chắn sẽ không theo kịp, Lục Kiến Thanh đành phải cầm túi về nhà mình trước, định đợi lát nữa khi cô gái trẻ quay về sẽ trả lại đồ cho cô.
Chiếc túi không được buộc chặt, khi cô cúi đầu nhìn lướt qua, mơ hồ thấy được bên trong có một con búp bê khá lớn.
Với kích thước và trọng lượng của túi, búp bê trong này có thể cao khoảng một nửa người khi được mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.