Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh
Chương 35: Chó Con Bị Mất Tích
Có Một Chú Cá Mè Hoa (有只胖头鱼)
27/11/2023
“Công ty của người nhân viên đó đã xin lỗi ông và nói sẵn sàng bồi thường, nhưng ông đâu cần bọn họ bồi thường cơ chứ. Nó là một chú chó rất ngoan ngoãn, được ông dạy dỗ đến mức hiểu chuyện, còn biết đường về nhà, ông chỉ sợ có người bắt nó đi mất, về sau sẽ không được gặp lại..”
Đôi mắt già nua của ông Trần ẩn chứa những giọt nước mắt, có lẽ đối với nhiều người, Lượng Lượng chỉ là một chú chó vàng không có gì đặc biệt, nhưng đối với ông Trần, chú chó ngoan ngoãn này ở trong lòng ông có địa vị không kém gì các con cháu trong nhà. Người thân đều đang ở nước ngoài, Lượng Lượng đã trở thành chỗ dựa tinh thần và niềm an ủi cuối cùng của ông.
Sau khi Lượng Lượng bị lạc, ông Trần đã thử mọi cách mà ông có thể nghĩ ra, mặc dù đôi chân của ông không tốt nhưng ông vẫn liên tục tìm kiếm tất cả những nơi mà Lượng Lượng có thể đến, cuối cùng ông không còn cách nào khác là phải nhờ chủ tiệm in giúp đỡ. Ông nghĩ rằng có thể dán chúng ở khu vực dân cư bên cạnh, vạn nhất có nhà nào mang nó về, khi nhìn thấy tờ rơi của ông sẽ đưa nó trở lại.
Tuy nhiên, việc dán những tờ rơi này đã bị cấm ở nơi công cộng, không lâu sau khi ông dán tờ rơi tìm chó lạc, chỉ có một số người nhìn thấy và anh chàng quản lý đã xé nó xuống.
Ông Trần đặt đôi bàn tay gầy gò của mình lên đầu gối, chỉ trong hai ngày, mà nếp nhăn trên mặt ông dường như đã tăng lên rất nhiều: “Đồn cảnh sát không quan tâm đến việc chú chó đi lạc. Cháu trai ông cũng gọi điện về, nó nói ông đừng quá đau buồn, khi nó về Trung Quốc trong dịp nghỉ lễ tiếp theo, sẽ lại mua cho ông một chú chó còn đẹp hơn so với Lượng Lượng.”
“Nhưng dù ngoại hình có đẹp đến mấy thì cũng có ích gì chứ!” Giọng ông Trần đột nhiên trở nên kích động, “Đẹp đến đâu thì nó cũng không phải Lượng Lượng của ông!”
"Tiểu Lục," ông nhìn cô cầu xin, "Người trẻ tuổi như cháu thường có nhiều ý tưởng và phương pháp mới, cháu xem có thể đăng lên mạng hay không…”
Lục Kiến Thanh nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn đầy khẩn cầu của ông Trần, nhất thời không biết phải trả lời ông thế nào.
Bình thường cô sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ một việc nhỏ như vậy.
Nhưng……
Ánh mắt của Lục Kiến Thanh lướt qua ông Trần, hướng về đống cỏ rậm rạp ở vườn cây bên cạnh.
——Làm sao cô có thể nói với ông rằng Lượng Lượng của ông vẫn luôn ở đây chứ?
Lượng Lượng là chú chó lông vàng mà ông Trần hết mực cưng chiều nuôi dưỡng, mấy gia đình quanh đây cũng rất yêu thích nó.
Nó có bộ lông vàng óc luôn được chải chuốt sạch sẽ, sờ vào rất mềm mại và ấm áp tựa như nhung. Đôi mắt đen láy luôn tò mò nhìn vào những người qua đường, chỉ cần có người cúi xuống xoa nhẹ đầu, nó sẽ hí hửng vẫy đuôi rồi thè lưỡi ra liếm liếm bàn tay người ta một cách nũng nịu.
Không giống như hiện tại.
Da lông hiện giờ xen lẫn thêm những vảy máu khô, từng sợi bết dính lại trên cơ thể, phần thịt mà ông Trần từng dày công nuôi dưỡng đã biến mất, cái đuôi to lớn thường ngày vẫn tinh nghịch vẫy qua vẫy lại chỉ còn một chút lông lưa thưa, nặng nhọc rủ xuống mặt đất.
Nếu không nhờ chiếc thẻ tên mà ông Trần đeo trên cổ nó thì Lục Kiến Thanh gần như không thể nhận ra đây là Lượng Lượng.
Chú chó lớn nằm trên đống cổ khô, đôi mắt cố chấp nhìn về phía ông Trần. Nó sủa một lúc rồi ngừng lại, nhưng ánh mắt thì vẫn không chịu dời đi. Như thể nó đang thắc mắc tại sao người chủ luôn yêu quý mình lại không đi đến và âu yếm nó như thường ngày.
Ông Trần nắm chặt tay Lục Kiến Thanh, nói về nỗi lo âu trong lòng, Ông sợ ngoài kia nó sống không tốt, không có người cho ăn, chỉ có thể ngồi xổm ở một góc nào đó với chiếc bụng đói.
Ông không hề biết rằng, ở một nơi mà ông không nhìn thấy, chú chó nhỏ lông xù mà ông luôn cưng chiều như báu vật đã bị đối xử tàn nhẫn hơn cả thế.
Lục Kiến Thanh mím môi, cô không nhìn Lượng Lượng nữa mà quay sang an ủi ông Trần vài câu. Trước tiên vẫn nên đưa ông về nhà an toàn đã.
Lượng Lượng háo hức đi theo phía sau, đôi mắt đầy mong đợi hướng về phía cửa nhà, mong ngóng được vào trong đoàn tụ với chủ nhân của mình.
Nhưng nó lại cúi đầu nhìn xuống bàn chân bẩn thỉu của mình, lại rón rén rút lại những bước chân đang định tiến về phía trước.
Chủ nhân thích nhất là sạch sẽ, nhất định là vì thấy bộ lông trên người nó bẩn thỉu nên mới không thèm để ý tới nó nữa. Lượng Lượng nghĩ nếu nó tự tìm cách làm sạch cơ thể rồi quay trở lại, thì chủ nhân chắc chắn nguyện ý ôm nó vào lòng mà vuốt ve trìu mến.
Nghĩ đến cái ôm ấm áp của chủ nhân, Lượng Lượng chợt cười lên, bốn chân khập khiễng cố gắng leo xuống cầu thang.
Nó chưa đi được hai bước liền bị một đôi bàn tay khác bế lên.
Đôi mắt già nua của ông Trần ẩn chứa những giọt nước mắt, có lẽ đối với nhiều người, Lượng Lượng chỉ là một chú chó vàng không có gì đặc biệt, nhưng đối với ông Trần, chú chó ngoan ngoãn này ở trong lòng ông có địa vị không kém gì các con cháu trong nhà. Người thân đều đang ở nước ngoài, Lượng Lượng đã trở thành chỗ dựa tinh thần và niềm an ủi cuối cùng của ông.
Sau khi Lượng Lượng bị lạc, ông Trần đã thử mọi cách mà ông có thể nghĩ ra, mặc dù đôi chân của ông không tốt nhưng ông vẫn liên tục tìm kiếm tất cả những nơi mà Lượng Lượng có thể đến, cuối cùng ông không còn cách nào khác là phải nhờ chủ tiệm in giúp đỡ. Ông nghĩ rằng có thể dán chúng ở khu vực dân cư bên cạnh, vạn nhất có nhà nào mang nó về, khi nhìn thấy tờ rơi của ông sẽ đưa nó trở lại.
Tuy nhiên, việc dán những tờ rơi này đã bị cấm ở nơi công cộng, không lâu sau khi ông dán tờ rơi tìm chó lạc, chỉ có một số người nhìn thấy và anh chàng quản lý đã xé nó xuống.
Ông Trần đặt đôi bàn tay gầy gò của mình lên đầu gối, chỉ trong hai ngày, mà nếp nhăn trên mặt ông dường như đã tăng lên rất nhiều: “Đồn cảnh sát không quan tâm đến việc chú chó đi lạc. Cháu trai ông cũng gọi điện về, nó nói ông đừng quá đau buồn, khi nó về Trung Quốc trong dịp nghỉ lễ tiếp theo, sẽ lại mua cho ông một chú chó còn đẹp hơn so với Lượng Lượng.”
“Nhưng dù ngoại hình có đẹp đến mấy thì cũng có ích gì chứ!” Giọng ông Trần đột nhiên trở nên kích động, “Đẹp đến đâu thì nó cũng không phải Lượng Lượng của ông!”
"Tiểu Lục," ông nhìn cô cầu xin, "Người trẻ tuổi như cháu thường có nhiều ý tưởng và phương pháp mới, cháu xem có thể đăng lên mạng hay không…”
Lục Kiến Thanh nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn đầy khẩn cầu của ông Trần, nhất thời không biết phải trả lời ông thế nào.
Bình thường cô sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ một việc nhỏ như vậy.
Nhưng……
Ánh mắt của Lục Kiến Thanh lướt qua ông Trần, hướng về đống cỏ rậm rạp ở vườn cây bên cạnh.
——Làm sao cô có thể nói với ông rằng Lượng Lượng của ông vẫn luôn ở đây chứ?
Lượng Lượng là chú chó lông vàng mà ông Trần hết mực cưng chiều nuôi dưỡng, mấy gia đình quanh đây cũng rất yêu thích nó.
Nó có bộ lông vàng óc luôn được chải chuốt sạch sẽ, sờ vào rất mềm mại và ấm áp tựa như nhung. Đôi mắt đen láy luôn tò mò nhìn vào những người qua đường, chỉ cần có người cúi xuống xoa nhẹ đầu, nó sẽ hí hửng vẫy đuôi rồi thè lưỡi ra liếm liếm bàn tay người ta một cách nũng nịu.
Không giống như hiện tại.
Da lông hiện giờ xen lẫn thêm những vảy máu khô, từng sợi bết dính lại trên cơ thể, phần thịt mà ông Trần từng dày công nuôi dưỡng đã biến mất, cái đuôi to lớn thường ngày vẫn tinh nghịch vẫy qua vẫy lại chỉ còn một chút lông lưa thưa, nặng nhọc rủ xuống mặt đất.
Nếu không nhờ chiếc thẻ tên mà ông Trần đeo trên cổ nó thì Lục Kiến Thanh gần như không thể nhận ra đây là Lượng Lượng.
Chú chó lớn nằm trên đống cổ khô, đôi mắt cố chấp nhìn về phía ông Trần. Nó sủa một lúc rồi ngừng lại, nhưng ánh mắt thì vẫn không chịu dời đi. Như thể nó đang thắc mắc tại sao người chủ luôn yêu quý mình lại không đi đến và âu yếm nó như thường ngày.
Ông Trần nắm chặt tay Lục Kiến Thanh, nói về nỗi lo âu trong lòng, Ông sợ ngoài kia nó sống không tốt, không có người cho ăn, chỉ có thể ngồi xổm ở một góc nào đó với chiếc bụng đói.
Ông không hề biết rằng, ở một nơi mà ông không nhìn thấy, chú chó nhỏ lông xù mà ông luôn cưng chiều như báu vật đã bị đối xử tàn nhẫn hơn cả thế.
Lục Kiến Thanh mím môi, cô không nhìn Lượng Lượng nữa mà quay sang an ủi ông Trần vài câu. Trước tiên vẫn nên đưa ông về nhà an toàn đã.
Lượng Lượng háo hức đi theo phía sau, đôi mắt đầy mong đợi hướng về phía cửa nhà, mong ngóng được vào trong đoàn tụ với chủ nhân của mình.
Nhưng nó lại cúi đầu nhìn xuống bàn chân bẩn thỉu của mình, lại rón rén rút lại những bước chân đang định tiến về phía trước.
Chủ nhân thích nhất là sạch sẽ, nhất định là vì thấy bộ lông trên người nó bẩn thỉu nên mới không thèm để ý tới nó nữa. Lượng Lượng nghĩ nếu nó tự tìm cách làm sạch cơ thể rồi quay trở lại, thì chủ nhân chắc chắn nguyện ý ôm nó vào lòng mà vuốt ve trìu mến.
Nghĩ đến cái ôm ấm áp của chủ nhân, Lượng Lượng chợt cười lên, bốn chân khập khiễng cố gắng leo xuống cầu thang.
Nó chưa đi được hai bước liền bị một đôi bàn tay khác bế lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.