Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh

Chương 27: Chuyến Xe Cuối Cùng

Có Một Chú Cá Mè Hoa (有只胖头鱼)

26/11/2023

Lục Kiến Thanh: “……” Nghe có vẻ thật sự hữu dụng.

Cô lại lật thêm vài trang nữa: “Vậy cái này thì sao hả thầy?”

Lục Lăng Nguyên nhìn lướt qua một cái, nói: “Đây là bùa hộ mệnh, nghe nói sử dụng kết hợp với bùa chú sẽ có hiệu quả cao hơn.”

Nói tới đây, ông bỗng nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm vào lá bùa được vẽ trong sách một hồi, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, vội vàng tìm bút để sửa lại: “Ôi chao, thầy đã già thật rồi, bây giờ ngay cả thứ này cũng có thể vẽ sai được. Để lão đạo sĩ ta thêm vào vài nét, lần này chắc hẳn sẽ vẽ đúng thôi!”

Lục Kiến Thanh: “……”

Thôi quên đi, cô đã nhận ra hiện thực về việc nhờ cậy Lục Lăng Nguyên hỗ trợ sửa lại tư liệu chính là một ý tưởng tồi tệ, không đáng tin cậy…

Trước sự phản đối mạnh mẽ của Lục lão đạo sĩ, Lục Kiến Thanh vẫn từ bỏ ý định đang mang một hộp lớn đầy sách cũ về nhà, mà thay vào đó cô sẽ chỉ cầm về quyển sách chủ chốt màu xanh lục, thứ mà Lục Lăng Nguyên khẳng định là bản thân phải tốn rất nhiều thời gian để biên soạn vô cùng tỉ mỉ.

Chuyến xe buýt cuối cùng từ vùng ngoại ô trở về thành phố thường là lúc 8 giờ tối, Lục Kiến Thanh xuống núi bị trễ một chút, đến khi tới được bến xe thì đã bị muộn hơn chục phút.

Cũng không biết chuyến xe cuối cùng đã rời đi hay chưa, Lục Kiến Thanh nhìn xuống điện thoại rồi quyết định đợi thêm một lát, nếu không thấy có xe buýt đến thì cô sẽ bắt taxi về nhà.

Nhưng giá tiền đi taxi ở vùng ngoại ô thực sự rất đắt…… Lục Kiến Thanh cầm chiếc ví phẳng lì của mình, trong lòng tràn đầy nỗi thống khổ, âm thầm nuốt nước mắt vào trong.

Thật may là không cần phải chờ lâu thì đã thấy một chiếc xe buýt đang dần dần tiến đến.

Lục Kiến Thanh vội vàng đứng dậy, đi tới ngã tư vẫy tay ngăn cản.

Cách đây không lâu, trong thành phố vừa mới thay đổi một loạt xe buýt, chỉ có một số ít là vẫn giữ nguyên hình thức cũ. Chiếc xe này rõ ràng là một trong số đó, thân xe dính đầy bùn đất, màu sơn thì bong tróc, thậm chí đèn báo còn bị hỏng chưa kịp sửa chữa, nhìn qua như thể chiếc xe đang chuẩn bị bị màn đêm nuốt trọn.

Xe buýt đỗ lại tại điểm dừng, cửa xe từ từ mở ra.



Lục Kiến Thanh quẹt thẻ xe buýt rồi bước lên, để cho chắc chắn thì cô còn không quên hỏi tài xế một câu: “Chiếc xe này đang đi về thành phố phải không?”

Rõ ràng đang là mùa hè nhưng người tài xế lại quấn một chiếc khăn dày quanh cổ che gần hết khuôn mặt, hai mắt anh ta nhìn thẳng về phía trước và cứng nhắc gật đầu.

Lục Kiến Thanh cảm thấy nhẹ nhõm vì đã bắt được chuyến xe cuối cùng, cô hướng vào trong tìm một vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Tài xế ấn nút đóng cửa, chiếc xe lại tiếp tục lao đi dọc theo con đường quốc lộ ngoằn ngoèo.

Trước đây Lục Kiến Thanh cũng đã từng bắt xe buýt về thành phố vào tầm giờ này, tuy khi ấy chỉ có một số ít người trên xe nhưng vẫn là có sự hiện diện của con người, không giống như hôm nay, trong xe trống trơn, chỉ có cô là hành khách duy nhất.

Đêm nay không có trăng, bên ngoài cửa sổ hoàn toàn là một màn đêm u tối, ngay cả những ngôi sao lác đác trên bầu trời cũng bị nhưng đám mây vô tình che lấp. Xe buýt chạy với tốc độ ổn định trên đường, qua khung cửa sổ cô có thể thấy những hàng cây xanh ven đường sáng lên theo ánh đèn, vặn vẹo thành đủ thứ hình dạng kỳ quái.

Ánh sáng trong xe mập mờ, có lẽ tài xế đã tắt đi gần hết để tiết kiệm điện. Mà hình như chiếc bóng đèn phía trên đầu cô cũng có chút trục trặc thì phải, ánh sáng cứ chập chờn mãi, bên trong còn phát ra âm thanh rì rì. Lục Kiến Thanh ngẩng đầu lên liền phát hiện hai đầu dây tóc bóng đèn đã cháy đen, xung quanh còn xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.

Lục Kiến Thanh nhíu mày cầm túi xách, đi lên vài hàng ghế phía trước để đổi chỗ ngồi, tránh xa chiếc đèn hỏng, cô không quên nhắc nhở tài xế: “Anh gì ơi, bóng đèn ở đây hình như có chút vấn đề, sau khi tan làm anh nhớ báo công ty sửa chữa đi nhé.”

Nếu không thì một ngày nào đó thứ này sẽ không báo trước mà nổ tung, gây ra thương tích cho những hành khách khác mất. Nghĩ tới đây thôi đã thấy rùng mình.

“Được rồi, tôi đã biết.” Tài xế ngồi phía trước đáp lại cô.

Cho dù đường xá có thông thoáng thì từ vùng ngoại ô về tới nhà cũng phải mất đến gần một tiếng. Lục Kiến Thanh cúi đầu nghịch điện thoại di động một lúc thì bắt đầu thấy cảm thấy buồn ngủ. Cô che miệng ngáp một cái, đặt chuông báo thức trong điện thoại rồi tựa vào cửa sổ từ từ nhắm mắt lại.

Qua gương chiếu hậu, người tài xế vô tình chú ý tới vị hành khách cuối cùng kém may mắn lên xe tối nay, anh ta đang định tính kế để hù doạ: “???”

Này cô gái, cô không định giữ mặt mũi cho tôi sao! Cô không hề cảm thấy chiếc xe này có gì đó bất thường mà cứ tự nhiên thiếp đi như vậy à???

Cô buồn ngủ đến díu mắt như vậy thì làm sao tôi có thể diễn cảnh tiếp theo được? Tôi là một ngươi rất khó để kết bạn đấy nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook